Chương 66
Edit: Diệp Nhược Giai
Gần đây tiểu trắng mập đặc biệt tức giận, muội muội cả ngày đều giúi đầu vào trong sách y dược, không thèm chơi với hắn, lại còn mấy ca ca kia của hắn nữa, ngày nào cũng quay quanh Thập Nhất Nương tìm cảm giác tồn tại, ô ô, hồi trước Thập Nhất Nương chỉ là của một mình hắn thôi.
Hôm nay vẫn tiếp tục như thế, Thập Lang nổi giận đùng đùng nhìn hai vị huynh trưởng lại chạy tới tìm Thập Nhất Nương. Đáng ghét, hai ca ca thối ăn no rửng mỡ này, vì cái lông gì mà không ở kinh thành làm kẻ ăn chơi trác táng, lại cứ khăng khăng quay về Trung Châu đoạt Thập Nhất Nương với hắn cơ chứ.
“Vật giá ở kinh thành đắt đỏ, trước tiên kiếm một khoản tiền ở Trung Châu đã rồi tính sau.” An Nhị Lang trả lời như thế, “Lông thú cùng với nhân sâm ở Trung Châu đưa đến kinh thành cực kỳ có giá, mà lại không có người bán. Chờ đến mùa thu quay lại kinh thành, có binh mã hộ tống, vừa vặn có thể tiết kiệm lộ phí cùng với tiền thuê tiêu cục.” Không cần phải nói, An gia mà về kinh, hoàng đế nhất định sẽ cho quan viên dọc đường đưa đón bọn họ, cũng bảo đảm cho an toàn của bọn họ. An gia rất thức thời, binh quyền đều giao ra hết rồi, ngươi mà làm cho nhà người ta gặp phải vấn đề gì, thì chỉ sợ không thể ngồi yên trên vị trí hoàng đế đâu, mọi người đều sẽ cảm thấy bất an!
Nếu không cần lo lắng về vấn đề an toàn nữa, An Nhị Lang không nhân cơ hội chuẩn bị nhiều nhiều hàng hóa mang đến kinh thành đổi tiền thì hắn đã không phải là An Nhị Lang.
“Người kinh thành ỉu xìu xìu, không đánh được.” An Ngũ Lang trả lời, “Aiz, hồi trước không cẩn thận xuống tay hơi nặng, vậy mà có người khóc lóc gọi mẹ ỏm tỏi cả lên, thật sự là không có một chút khí khái của nam tử hán gì cả. Vẫn là hán tử của Tây bắc chúng ta chịu được đánh đấm.” Ai cũng xem vết sẹo trên người mình là quang vinh, còn nam nhân ở kinh thành, lại còn đánh phấn nữa, người này còn thơm hơn, đàn bà hơn cả người kia.
“Thoại bản ở kinh thành...... Khụ, sách vở không tệ, nhưng cả ngày đều có người tới gõ cửa, ta không có thời gian suy nghĩ tình tiết...... Khụ, văn chương.” Trạch nam ở cổ đại có mặt tròn tròn giống thằng con đầu to - Lục Lang nói.
“Ta còn chưa kịp phản ứng lại...... Đã bị Ngũ Lang ca...... Túm lên xe ngựa.” Bất kể làm gì cũng phản ứng chậm hơn nửa nhịp, Lục Lang chậm rì rì nói.
*************************
“Thập Nhất Nương, muội xem thử xem mặt nạ này làm thế nào? Huynh đã sửa lại một chút dựa theo phương thuốc của muội, huynh cảm thấy hiệu quả chắc không tệ đâu.” An Nhị Lang cầm một chén chất lỏng đặc quánh màu xanh biếc tiến vào.
“Đây là mặt nạ trắng da dưỡng ẩm, hiệu quả khá tốt với da bị thương tổn bởi phơi nắng.” Thập Nhất Nương vô cùng vừa lòng, ông nội kiếp trước chế ra không ít bài thuốc làm đẹp, thực sự chính là nam châm hút vàng mà.
“Thương tổn bởi phơi nắng?” Thập Lang sáp vào, “Màu sắc này nhìn hơi tởm, hình như còn có mùi khổ qua nữa?”
“Mũi Thập Lang ca là nhạy nhất, trong này đúng là có khổ qua.” Thập Nhất Nương cười tủm tỉm nói, “Khổ qua dưỡng ẩm không tệ. Mùa hè nắng khá gắt, bổ sung nước sau khi phơi nắng là rất cần thiết.”
“Thương tổn do phơi nắng cần phải trị sao?” An Ngũ Lang đã có dung mạo tuyệt lệ kinh người thì thôi đi, lại còn mặc quần áo đỏ thẫm, càng có vẻ chói mắt hơn. Hắn đến gần, đẩy tiểu trắng mập đang tỏa ra hơi thở âm u như đầu gấu qua một bên.
Thập Lang bị đẩy sang một bên cực kỳ xấu xa nhìn khuôn mặt xinh đẹp của An Ngũ Lang, “Người có sắc đẹp trời sinh như Ngũ ca thì quả thật là không cần đâu.”
An Ngũ Lang trầm mặc một chút rồi bỗng nhiên toét miệng cười nói, “Thập Lang, đã lâu rồi huynh đệ chúng ta không luyện tập cùng nhau. Đến đây, chúng ta ra ngoài hoạt động gân cốt một chút đi.”
Thập Lang cực kỳ sợ hãi, cuống cuồng lắc đầu. Hắn không cần, sao hắn lại quên khuấy đi mất Ngũ Lang ca là một kẻ cuồng bạo lực kia chứ. Cứu mạng với, Nhị ca, đệ không dám nữa đâu.
“Được rồi.” An Nhị Lang đau đầu, “Ngũ Lang, quần áo này của đệ là do mẹ mất nửa tháng mới làm xong. Nếu không cẩn thận làm hỏng, coi chừng mẹ khóc cho mà xem.”
Tay An Ngũ Lang cứng ngắc. Bộ quần áo đỏ rực chói mắt này là do mẹ hắn làm cho hắn, vì muốn hắn mặc mà Tôn thị uy hϊế͙p͙ lợi dụng làm nũng giả khóc, không từ bất cứ một thủ đoạn nào. Đương nhiên là hắn không chịu nghe theo bà, nhưng lão đầu thối đã có tuổi mà mặt còn con nít kia không chịu nổi ái thê đau lòng, nối giáo cho giặc, dám dùng bối phận cha ruột tài trí hơn người buộc hắn mặc vào thứ đồ không khác gì giá y này. Hắn đang định mười ngày nửa tháng không thèm tắm rửa, mang theo một thân hương vị “nam tử hán” đi hun mẹ ruột của mình một chút xem sau này bà còn dám may cho hắn mấy bộ quần áo đỏm dáng như vậy nữa hay không.
Chỉ có điều là, bây giờ hắn có một biện pháp tốt hơn rồi. Nếu trong lúc luận võ hắn không cẩn thận làm lủng một hai lỗ trên quần áo......
“Nếu quần áo bị lủng, mẹ sẽ lải nhải bên lỗ tai đệ khiến đệ không thể nào sống yên ổn được, cha sẽ nghĩ biện pháp chỉnh đệ khiến đệ muốn khóc cũng khóc không nổi.” Giống như nhìn thấu suy nghĩ của Ngũ Lang, An Nhị Lang không thèm ngẩng đầu lên, nhàn nhã nói.
Thập Lang vui sướng khi người gặp họa nói, “Cha nhất định sẽ bảo huynh phải tự mình cầm kim vá áo.”
Ngũ Lang hung tợn trừng mắt liếc nhìn đệ đệ mình một cái, lập tức nhụt chí. Quên đi, cha không dễ chọc, lần trước đã nói với hắn, nếu hắn còn làm cho mẹ không vui nữa, sau này sẽ bắt hắn phải mặc nữ trang, mẫu thân hận không thể xem hắn như tiểu thư để mà nuôi dưỡng đang rất chờ mong kìa.
“Ngũ Lang ca có muốn thử mặt nạ này hay không? Mặt của Ngũ Lang ca phơi nắng bị thương tróc da, dùng mặt nạ mát rười rượi này thư thái vô cùng.” Thập Nhất Nương nhìn Ngũ Lang đứng cả ngày dưới ánh mặt trời nên giờ mặt hơi bị tróc da, đề nghị.
“Không cần!” Ngũ Lang lắc mạnh đầu, “Nam tử hán đại trượng phu như huynh không cần mấy thứ đồ chơi của đàn bà này.” Hừ, nam nhân đại trượng phu đổ máu không đổ lệ, sẹo trên người đều là công trạng cả, thương tổn do phơi nắng thì tính là cái rắm gì.
Thập Nhất Nương có chút đáng tiếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của An Ngũ Lang, bộ dạng đẹp như vậy mà lại chẳng biết trân trọng gì cả, “Thập Lang ca có thể tìm vài người có làn da không được tốt thử một chút không, xem hiệu quả của mặt nạ này thế nào. Nhưng đầu tiên phải nói rõ với người ta trước, chứ lỡ bị dị ứng thì không tốt lắm.” Kiếp trước, mấy sản phẩm làm đẹp này đều được thí nghiệm trên động vật, phương thuốc của nàng là thuần thiên nhiên, có thể trực tiếp thí nghiệm trên con người.
“Thập Nhất Nương, huynh có thể làm chuột bạch cho muội.” Thập Lang lại lao ra, hắn không ngại da mình trắng hơn một chút.
“Nam nhân mà trắng đẹp cái rắm gì, da phải đen mới là hán tử thật sự.” An Ngũ Lang khinh thường đạp tiểu trắng mập ra một góc, còn phủi phủi đống bụi không tồn tại, khiến tiểu trắng mập giận đến mức hận không thể đánh hắn.
“Đệ đâu phải là nữ nhân, thử cũng vô dụng thôi. Hơn nữa đệ không thể hiểu được sự cuồng nhiệt của nữ nhân đối với việc trắng da đẹp mắt đâu.” An Nhị Lang cũng ghét bỏ liếc nhìn Thập Lang một cái, sau đó lập tức nhìn chằm chằm thứ trong bát, mặc sức tưởng tượng đống mặt nạ này biến thành bạc trong tương lai. Thập Nhất Nương thề ánh mắt kia không thua gì nhiệt tình của nàng và tiểu trắng mập đối với thức ăn.
“Hay là tìm Vinh bá mẫu thử một chút đi.” Thập Nhất Nương đề nghị, “Không phải Vinh bá mẫu luôn ghét bỏ làn da đen của mình sao?”
“Ừ, ý kiến hay!” An Nhị Lang tính toán, sau này một nhà Vinh tuần phủ sẽ tiếp nhận Trung Châu, coi như là lão đại của Trung Châu rồi, thứ mà Vinh Phượng thị bảo là dùng tốt, nhất định sẽ có rất nhiều phu nhân cầm bạc đến mua, “Nếu có hiệu quả tốt, có thể mở cửa hàng chuyên môn bán mấy sản phẩm dưỡng da làm đẹp gì đó, bạc chắc chắn sẽ cuồn cuộn chảy vào.”
“Nhị Lang ca, huynh định mở cửa hàng mặt nạ sao? Không phải có Bách Hoa lâu rồi à?” Thập Nhất Nương hỏi.
“Đương nhiên phải mở, có bạc mà không kiếm sẽ bị trời phạt. Nhưng huynh không muốn bán thứ này trong Bách Hoa lâu, không thể đặt trứng chim vào cùng một rổ được.” Hơn nữa sau này bọn họ mà mở cửa hàng ở kinh thành thì phải cẩn thận, người ghen tị đỏ mắt trong kinh thành nhiều lắm. Tuy không sợ, nhưng chấy rận quá nhiều cũng khiến người ta phiền chán.
“Nhị Lang ca thật lợi hại, rất có đầu óc.” Thập Nhất Nương đồng ý nói, khoe của ở cổ đại không phải là ý kiến hay ho gì, hoàng đế sẽ theo dõi đó.
An Nhị Lang tha thiết tính toán xem thứ này nên bán giá bao nhiêu. Mà nhắc đến chuyện này hắn thật sự là tức sôi máu, muội muội làm ra nhiều món ăn như vậy, thế mà lại có vài cái truyền ra ngoài, tuy rằng phần lớn đều được nữ đầu bếp béo cất giữ, nhưng hắn vẫn là tức giận, mấy thứ này đều là bạc đó nha.
“Nhị Lang ca, đệ cảm thấy không bằng mở thêm vài tiệm cơm.” Tiểu trắng mập lập tức sống lại ngay lập tức, khẩn thiết nhìn An Nhị Lang, “Đệ cảm thấy quán cơm là một chủ ý tốt, tốt nhất là quán cơm có thể hiện diện ở mọi nơi trên khắp Đại Hạ này, cho dù đi đến đâu cũng có thể ăn ngon, rất tốt!”
An Nhị Lang còn chưa kịp trách mắng tiểu trắng mập, Thập Nhất Nương đã tỏa sáng hai mắt nhìn hắn, “Nhị Lang ca, mở quán cơm quả thực là một ý kiến hay. Có thể điều chỉnh món ăn sao cho đặc sắc với từng địa phương khác nhau, ngoài ra còn có thể thu thập tin tức từ nam chí bắc. Đấn lúc đó Nhị Lang ca sẽ biết được mối làm ăn nào kiếm được tiền còn mối nào không.”
An Nhị Lang sửng sốt, thu thập tin tức? Hắn cân nhắc một chút, có lý. Hắn vuốt vuốt đầu muội muội, khen ngợi, “Thập Nhất Nương thật đúng là thông minh, đây quả thật là một ý kiến hay. Huynh đã bảo trù nương chỉnh lại cách nấu khá tốt rồi, chúng ta mở một tiệm ở Tây bắc trước xem thử thế nào.”
Tiểu trắng mập mừng rỡ nhảy dựng lên, “Nhị ca, đệ cho huynh tiền tiêu vặt hàng tháng của đệ để huynh mở quán, đệ cũng muốn góp một suất.”
An Nhị Lang vỗ lên đầu tiểu trắng mập, “Đệ mơ đi, nếu có phần của đệ vào trong đó, tiệm cơm của ta cũng không mở được nữa, không đủ cho đệ ăn.”
Tiểu trắng mập không phục, “Ca, huynh thật là keo kiệt, mở quán cơm mà cũng không để người ta được ăn no.”
Vắt cổ chày ra nước trả lời khá là máu lạnh vô tình, “Cho đệ ăn no thì tiệm cơm của huynh còn có chút cơm thừa thức ăn thừa gì sao?” Nói xong, An Nhị Lang ôn nhu nói với Thập Nhất Nương, “Nếu muội muội đến, huynh sẽ vô cùng hoan nghênh. Đúng rồi, Thập Nhất Nương, ca ca nghe nói muội muốn mua rất nhiều vị thuốc đắt đỏ về làm thí nghiệm phải không? Ca ca có một ngàn lượng bạc đây, đưa muội làm tiền vốn.”
Tiểu trắng mập hộc máu, quá đáng, thiên vị mà đạt được đến trình độ này thì thật sự là quá đáng rồi. Ô ô, vì sao muội muội là bảo vật còn đệ đệ lại là thực vật chứ.
“Ai da, Trữ Bị Lương, lại đây nào.” Tiểu trắng mập tỏa sáng hai mắt ngoắc ngoắc Trữ Bị Lương bên ngoài. Hắn quyết định tìm Trữ Bị Lương để an ủi trái tim bị thương tổn của mình.
Đang định bước vào trong sân, Trữ Bị Lương chợt thấy An Nhị Lang, chân cứng ngắc một chút, phản xạ có điều kiện muốn rời đi.
An Nhị Lang lãnh diễm cao quý cười cười với nó, “Đêm nay ăn heo sữa hương nướng, được không?”
Trữ Bị Lương lập tức dừng chân lại, ủ rũ cúi đầu đi đến trước mặt An Nhị Lang.
“Xem ra cũng không tệ lắm.” An Nhị Lang khá là hài lòng, “Cuối cùng giảm béo thành công.”
Thập Lang thông cảm nhìn Trữ Bị Lương, sau khi Nhị ca trở về từ kinh thành, thấy Trữ Bị Lương béo như đang mang thai mấy con heo con thì vô cùng giận dữ, ngày nào cũng dán mắt vào nó, bắt nó giảm béo. Chỉ tội cho Trữ Bị Lương, bỗng dưng bị sụt mười cân. Mỗi lần nghe được tiếng kêu thảm thiết của nó, thật sự là khiến cho người ta đau lòng đến rơi lệ mà.
Thập Lang nghĩ lại mà vẫn còn rùng mình. Mẫu thân của hắn đối với hắn vẫn còn tốt chán, tuy ngày nào cũng la lối om sòm bảo hắn giảm béo, nhưng cho tới bây giờ vẫn luôn là giơ cao đánh khẽ, chưa bao giờ dùng thủ đoạn bắt hắn phải tuyệt thực.