Chương 70
Edit: Diệp Nhược GiaiKhi cuộc thi nấu ăn ở Trung Châu bắt đầu, ngoại trừ Thập Lang cùng Thập Nhất Nương đến ăn chùa uống chùa, An Ngũ Lang có dung mạo có thể nghịch thiên cũng xuất hiện. Chịu thôi, người quá nhiều, sơ sảy một chút là có sự cố ngay. Bộ khoái hoàn toàn không đủ, đa số tửu lâu dự thi đều chi thêm bạc để mời hộ vệ đến duy trì trật tự. Thứ nhất có đồ ăn ngon, thứ hai có thể kiếm được thêm một ít tiền tiêu vặt, chuyện tốt cỡ này, xưa giờ An Ngũ Lang không bao giờ bỏ qua.
Có rất nhiều tửu lâu tham gia vào cuộc thi nấu ăn năm nay, đa số đã từng thu được không ít lợi lộc qua những cuộc thi của mấy năm trước, cho dù không thể đoạt được giải nhất, tốt xấu gì cũng có thể truyền bá tên tuổi của tửu lâu nhà mình.
Năm nay có thêm một bữa tiệc buffet theo yêu cầu của Thập Nhất Nương. Hiếm khi mấy ông chủ của các tửu lâu lớn có dịp tụ tập cùng một chỗ như thế, dứt khoát mượn sân của Bách Vị lâu để tổ chức một trận đấu buffet. Chỉ cần ngươi trả tiền đi vào sân, thì muốn ăn gì cũng có cả. Hàng loạt người không thiếu bạc của Trung Châu như ong vỡ tổ khẩn cấp đưa bạc ra. Cơ hội hiếm có nha, chỉ cần nộp một ít bạc là đã có thể ăn được món ăn đứng đầu của hơn mười tửu lâu.
An Nhị Lang hết sức hài lòng. Nếu nhìn theo góc độ của hắn thì tiệc buffet này có thể xoa dịu mâu thuẫn, lần nào món ăn của Bách Vị lâu cũng đều đứng hạng nhất, mấy tửu lâu khác có hâm mộ có ghen tị cũng có hận, tuy không sợ bọn họ ngầm làm gì, nhưng dù sao có thể được lợi cả hai mặt thì cứ làm thôi, phải hòa khí thì mới phát tài mà.
Trận đấu buffet tổ chức hai ngày, những người có máu mặttrong Trung Châu đều đến cả. Dân coi ăn như trời, lời này đem đi đâu cũng đều có lý. An Nhị Lang nhìn quan to quý nhân đi qua đi lại giao lưu chào hỏi, giống như bữa tiệc buffet này là nơi để kết bè kết bạn, gắn bó cảm tình, mà làm cho hắn giật mình là ngay cả cha mẹ nhà mình cũng đến.
Nhưng cũng không phải là quá giật mình. Cha mẹ của tiểu trắng mập Thập Lang không tham ăn, nói như vậy có ma mới tin.
An Nhị Lang đau đầu lén gọi một đám thị vệ lại đây. Mợ nó, hóa ra giới quý tộc Trung Châu có nhiều kẻ tham ăn như vậy, nhiều người tụ tập lại một cục như thế, nếu có sát thủ đến đây, vậy thì thế lực Trung Châu liền sụp mất một nửa.
“Nhị bá, Nhị bá mẫu, bên này......” Thập Nhất Nương phấn khởi vung vẩy một cái chân giò hầm tương.
“Cha, nương, hai người mau đến đây......” Thập Lang nâng lên cái miệng nhỏ nhắn bóng nhẫy, “Gà rán hôm nay không tệ, có muốn thử một chút hay không......”
Tôn thị buồn bực, “Hèn chitừ sáng sớm đã không thấy bóng dáng của các con đâu. Xem ra chỉ cần có đồ ăn ngon thì hai con không cần người khác thúc giục cũng có thể tự mình dậy sớm......”
Thập Nhất Nương lấy lòng đưa một ly trà tới trước mặt Tôn thị An Nhị gia, “Người ta không muốn quấy rầy giấc ngủ đẹp đẽ của bá mẫu mà. Nào, Nhị bá, Nhị bá mẫu, hai người muốn ăn gì thì cứ nói với con, con lấy cho hai người......”
“Đúng vậy, cha, hai người muốn ăn gì con lấy cho, để hai người đỡ phải sợ mất mặt mà không tiện ăn...... Đau......” Thập Lang vuốt vuốt đầu nhỏ của mình, lên án nhìn An Nhị gia, “Cha, sao cha lại gõ đầu con chứ, con hiếu thuận với cha là sai sao?”
“Nếu thực sự hiếu thuận, vậy sao không ra ngoài tiếp đón mọi người......” An Nhị gia nghiến răng nghiến lợi, heo con chính là heo con, ở đây có nhiều trưởng bối cùng với đồng lứa như vậy, thế mà Thập Lang chỉ nghĩ đến chuyện ăn.
Thập Lang ủy khuất, “Đâu phải là con không đi chào hỏi, chờ con ăn no rồi đi cũng không muộn mà. Nhìn mấy người đó là biết, nói qua nói lại cũng chỉ toàn nói mấy lời ngậm dao, con ăn no bọn họ cũng chưa bắt đầu ăn đâu......” Hừ, bắt đầu từ ngày hôm qua là đã có không ít quan to quý nhân tới rồi, mọi người nghiễm nhiên biến tiệc buffet thành buổi gặp mặt giao lưu, nếu hắn không lo ăn no bây giờ thì lát nữa bảo đảm sẽ không có lòng dạ nào mà ăn.
An Nhị gia lắc đầu, cùng với Tôn thị tóm lấy Thập Lang Thập Nhất Nương, lôi ra ngoài chào hỏi mọi người. Năm nay bọn họ sẽ rời khỏi Trung Châu, không thể lưu lại ấn tượng vênh váo tự đắc, một người sang cả họ được nhờ với người khác được.
An Nhị Lang đặc biệt gọi An Ngũ Lang đang tuần tr.a đến, đi cùng với cha mẹ ra chào hỏi mấy thế gia có giao du qua lại.
Thập Nhất Nương bội phục nhìn An Nhị gia cùng Tôn thị giống như là thay đổi thành người khác, muốn rất cao quý liền rất cao quý, muốn nhiều tao nhã liền nhiều tao nhã, nghiễm nhiên bày ra cho mọi người biết cái gì gọi là phong thái của “nam thần, “nữ thần”, thậm chí ngay cả An Ngũ Lang cuồng bạo lực cũng tỏ vẻ giống như bản thân mình vô cùng nho nhã lễ độ.
“Chào Ninh bá bá.” Mặc dù lực chú ý của Thập Nhất Nương bị điểm tâm bên cạnh hấp dẫn, nhưng không quên biểu hiện thật sự lễ phép.
Nam nhân có bộ râu thật dài cười cười, đưa một khối ngọc bội cho nàng. Thập Nhất Nương mừng như mở cờ trong bụng, hôm nay là ngày phát tài nha. Nhưng sau đó thấy Nhị bá với Nhị bá mẫu cũng cầm một đống ngọc bội vòng tay tặng cho người khác, ừ, xem ra không phải là ngày phát tài gì, nhà bọn họ cũng thua thiệt không ít.
“Đó là An gia Nhị gia, là An gia Nhị giaam hiểu ** đó, nghe nói lần này ông ấy ra chiến trường cũng giết được không ítngười Hồ......”
“Không thể nào......” Giọng nữ nhân có chút giật mình, “An gia Nhị gia thoạt nhìn nho nhã yếu đuối như thế......”
“Đó là bề ngoài thôi. Ngươi đừng thấy bây giờ ông ta nho nhã lễ độ mà nhầm, kỳ thật ông ta mà điên lên, không giết đủ sẽ không dừng tay......”
Thập Nhất Nương nhìn An Nhị gia mỉm cười sủng nịch nhìn vợ con mình, cảm thấy bội phục. Ra chiến trường nhiều năm, tâm lý con người ít nhiều gì cũng sẽ có vấn đề, vậy mà An Nhị gia lại vẫn có thể hoàn mỹ như thế......
Chào hỏi xong, An Nhị Lang tiếp tục chủ trì đại cục, An Ngũ Lang tiếp tục tuần tra, đám người An Nhị gia lại quay về nhã gian, rốt cuộc có thể thanh thản ổn định ăn uống rồi.
“Ngũ Lang ca, chân gà sốt mật này không tệ, giò heo này cũng không tồi......” Thập Nhất Nương lấy giấy dầu gói một đống đồ ăn lại, lén lút chạy đến chỗ mà An Ngũ Lang tuần tra, đưa đồ ăn cho hắn.
Trong mắt An Ngũ Lang lóe lên ý cười vì hành vi lén lút đáng yêu tự cho là không ai biết của muội muội, “Muội ăn no chưa?”
Thập Nhất Nương ngọt ngào cười, vỗ vỗ cái bụng nhỏ hơi nhô lên của mình, “Ăn no kềnh hông luôn rồi, có thiệt là nhiều đồ ăn ngon đó nha.” Sau đó lại lập tức hạ tay xuống. Động tác này rất không thục nữ, nếu bị ma ma thấy, vậy thì lỗ tai nàng sẽ gặp xui.
An Ngũ Lang nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý, lập tức lùi vào trong bóng râm, cầm một cái giò heo lên gặm gặm.
Trước cửa người đến người đi, tuy miệng An Ngũ Lang không ngừng nhai, nhưng trên thực tế thì ánh mắt vẫn luôn xoay tròn nhìn quanh, không thả lỏng cảnh giác.
“Người đâu, bắt trộm!” Một giọng nữ sắc nhọn vang lên.
Thập Nhất Nương ngạc nhiên nhìn qua, quả nhiên thấy một người ba chân bốn cẳng chạy đằng trước cùng với một phụ nữ trung niên rượt theo sau.
Dám ăn trộm trước mặt ta à! Thập Nhất Nương xắn tay áo, đang định tiến lên. Cơ hội để kiểm nghiệm tiến độ học tập của ngươi đã đến, xông lên, Thập Nhất Nương!
“Ngũ Lang ca, đừng túm muội, túm trộm ấy.” Thập Nhất Nương hưng phấn giống như một con rùa đen nhỏ xông lên đằng trước, lại cực kỳ bi kịch bị cánh tay trái mảnh khảnh của Ngũ Lang túm chặt lấy cổ áo, mặc dù nàng đã dùng hết toàn lực mà cũng giãy không ra.
“Không cần nóng vội.” Ngũ Lang dùng một bàn tay bắt lấy Thập Nhất Nương, bàn tay kia còn đang nắm cái giò heo gặm gặm.
“Sao không nóng cho được, trộm sẽ chạy mất đó.”
“Yên tâm, chạy không được đâu.” An Ngũ Lang có chút đáng tiếc nhìn giò heo bị ăn một nửa, sau đó dùng lực quăng một cái, giò bay đến đích, tên trộm kêu lên một tiếng rồi té cái phịch.
Một đém người rượt trộm xông tới, tầng tầng lớp lớp đè lên tên trộm xúi quẩy kia. Thập Nhất Nương há to miệng nhìn một núi người trước mắt, không hổ là người Tây bắc nhiệt tình, đối với loại chuyện bắt trộm vui tai vui mắt này, lao tới còn nhanh hơn cả người kêu.
An Ngũ Lang ngó ngó bao giấy dầu, cực kỳ tiếc nuối phát hiện không còn cái chân giò nào. Thôi quên đi, đành phải ăn cánh vậy.
“Ngũ Lang ca, để muội về lấy cho huynh thêm mấy cái giò heo nữa.” Thập Nhất Nương mang vẻ mặt sùng bái nói.
An Ngũ Lang gật đầu, “Phải lấy cả kho tàu lẫn kho tương đấy. Cánh thì thôi đi, toàn xương không à.”
Thập Nhất Nương vẫy vẫy tay với hắn, chạy trở về.
Đáng thương cho tên trộm chỉ còn nửa cái mạng, vài bộ khoái rề rề đi tới, một bên tóm lấy tên trộm, một bên tránh khỏi mấy người qua đường vẫn còn chưa hết hy vọng muốn đạp thêm hai cước, “Được rồi, không được đánh nữa, nếu đánh nữa thì sẽ xem như các ngươi tập kích bộ khoái. À phải rồi, tráng sĩ vừa mới ném giò bắt trộm đang đứng ở đâu, sức lực này thật sự là đáng kinh ngạc.”
Vài bộ khoái đãđi tới, một bộ khoái trẻ măng còn vương nét trẻ con trên mặt vừa thấy dung mạo của An Ngũ Lang, ngốc lăng ngay tại chỗ, “Tiên nữ, nữ giả nam?”
Tên không có đầu óc kia, sắc mặt của An Ngũ Lang biến đổi. Bộ khoái dẫn đầu thầm kêu không ổn, đây không phải là Ngũ công tử của nhà An nguyên soái sao. Đang định bảo tên không có óc kia tiến lên giải thích, lại nghe thấyhắn không biết sống ch.ết tiếp tục nói, “Vị tiểu thư này, không biết có nhìn thấy vị tráng sĩ ném giò bắt trộm vừa nãy hay không......”
An Ngũ Lang cười tủm tỉm chùi bàn tay đầy mỡ của mình vào áo của tiểu bộ khoái trẻ tuổi kia, “Thấy, chính là ta.”
Tiểu bộ khoái trẻ tuổi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp gần mình trong gang tấc, mặt đỏ ửng, “Tiểu thư, đừng nói bậy,tráng sĩ này có thể sử dụng giò heo đánh ngã tên trộm, tiểu thư không có sức lực cỡ đó đâu.”
An Ngũ Lang dùng hết sức lực toàn thân của mình, nắm lấy bả vai tiểu bộ khoái trẻ tuổi, lớn tiếng nói, “Huynh đệ, lão tử là nam nhân. Bây giờ ngươi có cảm nhận được khí khái nam nhân của lão tử chưa?”
Tinh tường cảm giác được xương cốt mình đang phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt, nam nhân đáng thương không thốt ra được tiếng nào, mắt tối sầm, chỉ cảm thấy xương của mình sắp gãy đến nơi. Lão bộ khoái vội vàng tiến lên, “An Ngũ công tử, tiểu tử này chính là một tên ngốc, ngài không cần so đo với hắn. Nam tử hán đại trượng phu nhất định phải rộng lượng một chút......”
“Ta so đo thì không phải là nam tử hán đại trượng phu à?” An Ngũ Lang hừ một tiếng, hơi lỏng tay ra.
Rốt cuộc cảm giác được không khí mới mẻ ùa vào phổi, bộ khoái trẻ tuổi còn không biết sống ch.ết nói, “Trương đại thúc, thúc nói bậy gì vậy. Hắn sao có thể là nam nhân cho được, rõ ràng so với nữ tặc giả nam mà chúng ta bắt lần trước còn đẹp hơn ba phần......”
Còn chưa nói dứt lời, bộ khoái trẻ tuổi lại bị bóp cổ. Lúc này hắn thành công cảm nhận được người này quả thật không có ngực. Hóa ra thật sự là nam nhân nha...... Bộ khoái trẻ tuổi thành công hôn mê bất tỉnh.
Thập Nhất Nương cầm một đống thức ăn, kỳ quái nhìn theo bóng dáng của nhóm bộ khoái, “Không phải lúc nãy chỉ có một tên trộm thôi sao? Sao bây giờ lại có hai người bị khiêng đi?”
An Ngũ Lang cười tủm tỉm cầm chân giò, quả nhiên thịt heo vẫn hấp dẫn hắn nhất, “À, trong đó có một bộ khoái trẻ tuổi bị té xỉu.”
“Té xỉu?” Thập Nhất Nương vô cùng khinh bỉ, “Sao bây giờ a miêu a cẩu gì cũng đều có thể làm bộ khoái vậy? Thân thể kém cỏi như thế mà còn đòi làm bộ khoái, không phải sẽ hại ch.ết người à?”
Vùi đầu vào chân giò, An Ngũ Lang ngậm một miệng đầy thức ăn gật đầu phụ họa, “Đúng thế, ánh mắt còn đặc biệt kém nữa cơ.”