Chương 72
Edit: Diệp Nhược Giai
“Thật không dám tin.” Thập Nhất Nương nhìn cuốn sách được cố ý làm cũ đi không khác gì đồ cổ trong tay mình, “Con cũng phải nghi ngờ không biết có phải trên đời thật sự có một quyển sách thuốc thần kỳ như vậy không.”
An Tam gia không nói gì, “Đây không phải là sách con viết à?”
“Cha định giao cuốn sách này cho ai?” Thập Nhất Nương hơi do dự, “Cha, con đã nói rất nhiều lần rồi, mổ phẫu thuật hoàn toàn không giống với hệ thống y học của Đại Hạ, gây tê với khử trùng nhất định phải nghiêm ngặt. Đây cũng là nguyên nhân mà chúng ta lựa chọn không công bố cuốn sách này ra ngoài.”
An Tam gia vỗ vỗ đầu khuê nữ, “Yên tâm, Hồ đại phu là một đại phu nghiêm ngặt.”
Hồ đại phu quả thực mừng rỡ như điên. Trời ạ, trên đời vậy mà còn có y thuật thần kỳ như vậy, thiệt nhiều bệnh mà trong mắt đại phu Đại Hạ được xếp vào loại bệnh nan y đều có thể dùng phẫu thuật để chữa khỏi, mà khó tin nhất là con người sau khi đã cắt bỏ một bộ phận cơ thể vẫn còn sống sót được. Ông cũng không nghi ngờ những gì trong sách nói là giả, bởi vì rất nhiều trường hợp bệnh án trong đó làm cho ông có cảm giác như tầm mắt mình được mở rộng. Thần y môn, thế gian thực sự có một đại phu khác biệt với nhân thế như vậy sao? Đáng tiếc, Thần y môn lại thật sự không tồn tại.
“Hồ đại phu, sách này giao cho ngươi. Còn nữa, Thập Nhất Nương đã từng đọc cuốn sách này, con bé có vẻ khá hứng thú với y thuật......” An Tam gia nói bóng gió, “Ta chỉ có một đứa con gái, con bé muốn làm gì ta đều sẵn lòng thỏa mãn......”
Hồ đại phu lập tức ngầm hiểu, “Khụ, nếu Thập Nhất tiểu thư thật sự cảm thấy hứng thú với việc điều chế thuốc, bái sư thì không cần, yên tâm, ta sẽ dốc hết sức lực dạy cho nàng.” Đầu năm nay làm lão cha thật khó, con gái muốn học y, lại không muốn nàng xuất đầu lộ diện, vậy cũng chỉ có thể để nàng học dược lý.
Hồ đại phu như đi trên mây, trên mặt mang theo nụ cười ngây ngô, cầm cuốn sách thuốc như đang cầm trân bảo hiếm có trên đời, rời đi.
“Cha, cha nói Hồ đại phu có nghi ngờ Thần y môn là do chúng ta bịa đặt ra không?”
“Sẽ không, sau khi thí nghiệm xong, ông ấy sẽ tin thôi. Dù sao y thuật cũng là thật.”An Tam gia giũ giũ cuốn sách thuốc “cổ” trong tay. Để tránh phiền phức, món đồ chơi này vẫn nên hủy sạch thì hơn, dù sao ở chỗ Hồ đại phu có một quyển, Thập Nhất Nương cũng chép lại một quyển.
Hồ đại phu vừa viết vừa vẽ, vô cùng trịnh trọng sao chép sách thuốctrân quý thêm một lần nữa, cho đến khi mỗi một chữ đều đã chép lại đầy đủ mới thôi. Cẩn thận lật cuốn sách trân quý, tay ông không khỏi vuốt đi vuốt lại trang đầu tiên, nhất là phần ghi chú đặc biệt viết về yêu cầu gây tê cùng khử trùng. Muốn học được thần y thuật, phải chú trọng gây tê vớikhử trùng, nếu không chắc chắn sẽ trở thành kẻ vì tiền tài mà giết người. Sắc mặt Hồ đại phu vô cùng thận trọng, xem ra trước khi ông nghiên cứu ra kết quả, cuốn sách thuốc này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.
“Vi khuẩn? Trên đời thực sự có những thứ mà mắt thường không nhìn thấy được đó sao? Cả mấy cái tế bào này nữa, nghe như mấy cái nhà nho nhỏ vậy......” Hồ đại phu lầm bầm lầu bầu.
“Yên tâm, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ được nhìn thấy hình dạng của chúng nó thôi.” Thập Nhất Nương cười tủm tỉm nói, “Cha ta đã sai người đi tìm thủy tinh không hề có một tỳ vết nào về để làm kính lúp mà trên đó nói.”
Hồ đại phu hơi ngượng ngùng, nhưng lại vụng trộm mừng thầm, may mà nhận Thập Nhất Nương làm đệ tử, không thì sao ông có thể không biết xấu hổ mà xem kính lúp chùa được. Món đồ chơi đắt tiền như thủy tinh nằm trong khả năng của ông à?
“Thập Nhất tiểu thư, thật sự chỉ định học điều chế thuốc thôi sao? Thập Nhất tiểu thư cực có thiên phú, nếu như học thuật giải phẫu này......” Ông hỏi thử.
“Hồ đại phu gọi ta là Thập Nhất Nương là được rồi. Không phải học thuật giải phẫu cần phải tiếp xúc với thi thể sao?” Trên mặt Thập Nhất Nương lộ vẻ sợ hãi, “Theo trong sách thuốc nói, còn phải giải phẫu thi thể nữa. Thật đáng sợ......”
Hồ đại phu nghe vậy mới nhớ tới, dù sao Thập Nhất Nương cũng chỉ là một đứa bé, e là bình thường ngay cả giết gà cũng chưa thấy bao giờ, càng đừng nói đến chuyện giải phẫu thi thể.
“Khụ, ta quên là bé gái thường nhát gan, ngươi cầm lấy quyển sách này học thuộc trước đi. Muốn học điều chế thuốc, đầu tiên phải ghi nhớ các vị thuốc cùng với công hiệu và cấm kỵ của nó.”
Thập Nhất Nương cung kính nhận sách, học thuộc sách thuốc quả thực rất cần thiết. Dù sao thời gian không gian khác biệt, có rất nhiều tên thuốc không giống nhau......
*******************
Thập Nhất Nương nhìn lúa mạch no đủ ngượng ngùng cúi đầu, không hề nghi ngờ năm nay lại là một năm trúng mùa.
Vinh Nhị thở phào, dùng ánh mắt như nhìn người trong lòng để nhìn ruộng lúa xanh biếc, “Thập Nhất Nương, cuối cùng huynh cũng coi như yên tâm. Cuốn sách nông mà chúng ta viết đưa cho tiểu thúc huynh trước đó, chú ấy nói, có hơn một nửa huyện đã làm theo phương pháp bón phân trong sách để trồng lương thực. Huynh còn đang rất lo lắng, sợ mình có ý tốt nhưng lại làm chuyện xấu. May mà mùa thu hoạch năm trước không phải là ngẫu nhiên......”
“Thật hy vọng ở kinh thành cũng có thể trồng rau.” Thập Nhất Nương hơi tiếc nuối nhìn mấy luống rau.
“Khẳng định là có thể, không phải An nguyên soái không cấm muội xuống ruộng à?” Vinh Nhị nghĩ nghĩ, nói, “Nhưng nếu trồng rau ở kinh thành, coi chừng bị người ta nói ra nói vào. Trong kinh thành có rất nhiều nói như rồng leo, làm như mèo mửa, mắt toàn đặt trên đỉnh đầu.”
“Muội không thèm để ý người khác nói gì.” Thập Nhất Nương bĩu môi, “Chỉ là muội nghe người ta nói, kiếm nhà lớn ở kinh thành không dễ, nhà ở đó đều nho nhỏ. Nghe nói có rất nhiều nhà còn không có cả vườn hoa nữa cơ.” Vậy thì nàng kiếm đâu ra đất để mà trồng chứ.
“Yên tâm, với bản lĩnh của An nguyên soái, Hoàng thượng nhất định sẽ ban thưởng nhà, hơn nữa còn chắc chắn là nhà có vườn hoa. Không thì mặt của Hoàng thượng biết đặt ở đâu.” Vinh Nhị mỉm cười, lại hơi luyến tiếc. Thập Nhất Nương đi, Thập Lang cũng đi, còn có ai cùng trồng rau với hắn nữa đâu.
“Muội quên.” Thập Nhất Nương ngượng ngùng. Thời đại này thật tốt, thủ trưởng còn bao luôn cả nhà ở nữa, “Tổ phụ cũng nói là sẽ cùng trồng rau với muội.”
Vinh Nhị thở dài, “Thập Nhất Nương đi rồi, sau này không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể gặp lại.”
Thập Nhất Nương kinh ngạc nhìn hắn, “Không phải huynh đi thi sẽ phải về kinh thành sao? Không phải huynh muốn làm quan lớn sao?”
Vinh Nhị đỏ ửng mặt, “Khụ, đây là lý tưởng của huynh, huynh nhất định sẽ cố gắng.” Rời khỏi kinh thành mới phát hiện mình quá kiêu căng ngạo mạn, trồng rau cùng với Thập Nhất Nương mới biết được nỗi vất vả của Đại tư nông, bây giờ sao mà hắn còn dám nói mình nhất định có thể lên làm quan lớn nhất phẩm để làm rạng rỡ tổ tông cơ chứ.
Thập Nhất Nương cổ vũ nhìn hắn, “Vinh Nhị ca đừng tự coi nhẹ mình. Muội cảm thấy chỉ cần không từ bỏ, với bản lĩnh của Vinh Nhị ca, sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ thực hiện được lý tưởng của mình. Hơn nữa cho dù Vinh Nhị ca không làm được quan lớn nhất phẩm, nhưng với cống hiến của Vinh Nhị ca, ngàn ngàn vạn vạn dân chúng đều đã ghi tạc trong lòng. Tuy quan nhất phẩm của Đại Hạ nhiều, nhưng có thể làm cho lương thực của bọn họ tăng thêm gần một nửa cũng chỉ có Vinh Nhị ca mà thôi.”
Lúc này mặt Vinh Nhị lại càng đỏ hơn, thẹn thùng, “Thập Nhất Nương, lương thực này cũng có phần của muội và Thập Lang. Hơn nữa có rất nhiều đề xuất là của Thập Nhất Nương......”
Thập Nhất Nương cười trộm, đứa nhỏ này thật đúng là, người khác vừa khen một cái là ngượng ngay, “Vâng vâng, cũng có công lao của bọn muội, chẳng qua trong việc biên soạn sách nông thì Vinh Nhị ca vẫn là có công lớn nhất.”
Xa xa nhìn thấy một đôi bé trai bé gái có vẻ ngoài tương xứng đứng trước vườn rau xanh biếc nói chuyện vui cười, An Tam Lang khó chịu, “Thập Nhất Nương!”
Giọng nói này...... Thập Nhất Nương trợn to đôi mắt, xoay qua, thấy một thiếu niên tuấn mỹ dưới ánh mặt trời, sinh động đến mức khiến cho cảnh vật xung quanh đều bừng sáng, “Ca ca......” Nàng không dám tin, dụi dụi hai mắt.
Giây tiếp theo, Thập Nhất Nương liều mạng vọt vào trong ngực hắn, “Ca ca, huynh đi đâu vậy, muội rất nhớ huynh.”
An Tam Lang giang tay ôm lấy muội muội đã nặng hơn hồi trước, không khỏi nở nụ cười tươi rực rỡ, “Không phải là ca ca về rồi đấy sao?”
Thập Nhất Nương không nỡ nháy mắt, nhìn chăm chú thiếu niên phong trần mệt mỏi trước mặt, “Ca ca, lần sau đừng đi lâu như vậy, Thập Nhất Nương thật sự rất nhớ huynh.”
Ánh mắt An Tam Lang tràn ngập ôn nhu, “Được, sau này ca ca nhất định sẽ ở trong nhà với Thập Nhất Nương nhiều nhiều.”
Vinh Nhị bị bỏ rơi ở chỗ cũ: Nè, hai người đừng chỉ tự nói chuyện với nhau như thế chứ, quên mất sự tồn tại của ta rồi sao......
***********
“Thanh Viễn đại sư không ở đó?” An Tam gia kỳ quái hỏi, “Không phải là ông ấy tính ra được chuyện cha muốn đi tìm ông ấy nên đặc biệt tránh đi chứ.”
An Tam Lang cười khổ, “Quá rõ rồi. Không thì ông ấy cũng sẽ không để cho người ta nói với con là mọi chuyện cứ tùy vào duyên phận.”
“Về Thập Nhất Nương, cha cũng không cần quá lo lắng. Thanh Viễn đại sư bảo người tiện thể nhắn lại, bảo là Thập Nhất Nương quý không sao tả xiết, hơn nữa cả đời trôi chảy.” An Tam Lang hơi chần chờ nói, quả nhiên thấy An Tam gia giận tím mặt.
“Quý không sao tả xiết? Ý là nói Thập Nhất Nương có thể sẽ gả vào hoàng gia à?” Không thì còn có nữ nhân nào được xưng là quý không sao tả xiết chứ.
An Tam Lang cười khổ, lúc ấy hắn cũng choáng váng toàn thân đó có biết không, “Cha, cha đừng tức giận đến thế. Thanh Viễn đại sư còn nói Thập Nhất Nương cả đời trôi chảy, chồng vinh con quý, chính là tướng mệnh tốt hiếm có.”
Sắc mặt An Tam gia vẫn khó coi, “Có quan hệ với hoàng thất thì tốt chỗ nào chứ? Thanh Viễn đại sư còn nói gì nữa?” Người hoàng gia đều là sắc lang, có nam nhân nào không phải ba vợ bốn nàng hầu đâu, Thập Nhất Nương đáng yêu như vậy, nếu thật sự gả vào hoàng thất còn không phải là đưa dê vào miệng sói à?
An Tam Lang vội vàng an ủi ông, “Cha, cha đừng quá khẩn trương, dù sao quý không sao tả xiết cũng không nhất định là phải gả đến hoàng gia, ví dụ như triều đình phong cho Thập Nhất Nương của chúng ta danh hào quận chúa gì đó, cũng có thể coi như là quý không sao tả xiết.”
An Tam gia nghe vậy mới hơi thả lỏng, “Nói vậy cũng đúng. Với công lao của phụ thân, chắc phong danh hào quận chúa cũng là chuyện rất dễ.”
An Tam Lang vội vàng gật đầu, “Đúng thế, hơn nữa hiện giờ vài vị Vương gia của hoàng thất, người thì ch.ết người thì liệt, thế tử lại càng không cần nói đến, không phải nuôi nhốt thì chính là rơi rụng trong dân gian, không có ai xứng đôi với Thập Nhất Nương của chúng ta hết.”
An Tam gia thở phào, vì tranh đoạt ngôi báu mà hiện tại hoàng gia đúng là đang rơi vào cảnh nhân khẩu điêu tàn. Hơn nữa chỉ cần não của hoàng đế không tàn, sẽ không để cho cháu gái của một vị quốc công xuất thân võ tướng gả cho người từng là đối thủ của mình. Trừ khi là con trai ruột, từ từ, con trai ruột......
Mặt An Tam gia lại xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói, “Có một kẻ xứng đôi, mà vẫn còn chưa có kết hôn. Thái tử Tư Đồ Tinh La!”
“Chắc là không thể nào đâu.” An Tam Lang an ủi lão cha bị chứng bệnh ảo tưởng nữ nhi bị hại, “Thái tử lớn hơn Thập Nhất Nương của chúng ta bao nhiêu, Hoàng hậu nhất định sẽ vội vã đểThái tử cưới vợ sinh con làm phong phú cho hoàng thất. Hơn nữa......” An Tam Lang chần chờ một chút mới nói, “Nhà chúng ta xem như đã bỏ binh quyền, Hoàng thượng biết chúng ta chắc chắn đã đứng về phe ông ấy, không cần thiết phải thông qua hôn sự của con cái để mượn sức chúng ta......”
An Tam gia thoạt nhìn vẫn cực kỳ bất mãn, “Mặc kệ nói như thế nào, tóm lại chờ đến kinh thành, không thể để cho Thái tử tới gần Thập Nhất Nương một bước nào.”
An Tam Lang dở khóc dở cười, “Cha, cha đừng quá nhọc lòng, Thái tử có quan hệ thân mật với chúng ta, quan hệ với Thập Nhất Nương cũng không tệ, hoàn toàn không thấy mặt là không có khả năng...... Hơn nữa Thái tử thật sự xem Thập Nhất Nương của chúng ta như muội muội mà đối đãi, cha đừng nghi thần nghi quỷ.”
An Tam gia hừ một tiếng, “Chuyện liên quan đến Thập Nhất Nương, cha thà nghi thần nghi quỷ.”