Chương 50: Nhẫn nhục
Nhìn cửa phòng ngủ bị nặng nề đạp ra, phát ra tiếng vang thật lớn, nước mắt Diệp Lạc, mơ hồ đã nhòe cả hai mắt! Trong nháy mắt như vậy, nàng có mãnh liệt muốn chạy trốn khỏi nơi này, nàng thật sự không thể chịu đựng được nam nhân này giống như ác ma, một lần lại một lần nhục nhã nàng!
Nhưng là, nàng hiện tại trừ bỏ cắn chặt lấy khớp hàm, mặc cho hắn nhục nhã, lại cái gì cũng không thể làm, nàng không thể trốn chạy, mẫu thân trước khi lâm chung di ngôn rõ ràng khắc ở trong đầu của nàng, hiện tại mẫu thân qua đời, đã nhiều năm rồi, nhưng là, nàng cho tới bây giờ vẫn nhớ rõ, mẫu thân trước khi lâm chung, giữ chặt tay nàng, ngữ khí khó khăn nói với nàng, bởi vì hoàng thượng đối với nàng có ân, cho nên, muốn nàng nhất định phải giúp hoàng thượng, trợ Tử Dạ đi lên ngôi vị hoàng đế. Nếu không, nàng ch.ết không nhắm mắt.
Nước mắt khuất nhục làm ướt áo gối trắng noãn, nếu không phải hoàng thượng đối mẫu thân có thiên đại ân tình, nàng thật sự muốn thoát đi lao tù hào nhoáng này, thoát đi nam nhân ác ma này.
Nàng không biết, hoàng thượng đối mẫu thân có ân tình gì, nhưng là, nàng lại không thể làm ẫu thân ch.ết không nhắm mắt! Mẫu thân đau khổ cả đời, cuối cùng buồn bực mà ch.ết, có thể làm ẫu thân trước khi ch.ết vẫn nhớ kỹ trong lòng thì trừ bỏ phụ thân bạc hạnh ở ngoài, chính là báo đáp ân tình hoàng thượng, cho nên, nàng là nữ nhi duy nhất của mẫu thân, vô luận như thế nào, không thể thoái thác! Đây là số mệnh của nàng.
Ngoài phòng ngủ, truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Diệp Lạc hít sâu một hơi, kềm chế chua xót trong lòng, lau đi vết lệ trên mặt, khôi phục biểu tình lãnh đạm. Nàng không muốn bất luận kẻ nào thấy nàng yếu ớt, trong đó bao gồm Thanh nhi. Bởi vì, nàng không muốn nhìn thấy, Thanh nhi lo lắng vì nàng.
Cửa phòng ngủ, bị người nhẹ nhàng đẩy ra, Thanh nhi vẻ mặt lo lắng thẳng bước đi tiến vào, nhìn đến Diệp Lạc lặng yên ngồi ở trên giường, nhẹ giọng hỏi
“Tiểu thư, người không sao chứ?”
Diệp Lạc miễn cưỡng cười cười, nói
” Ta không sao, Thanh nhi, đã trễ thế này, làm sao ngươi còn không nghỉ ngơi?”
Thanh nhi chậm rãi đi tới, khi nàng nhìn đến ánh mắt Diệp Lạc sưng đỏ thì không khỏi sợ hãi, giựt mạnh bả vai Diệp Lạc, kích động hỏi
“Tiểu thư, làm sao người khóc? Ai khi dễ người?”
Diệp Lạc nhẹ nhàng rút tay ra, kéo Thanh nhi ngồi ở bên cạnh, khẽ lắc đầu, khàn khàn thanh âm nói
“Ta không sao, chỉ là vừa mới vừa ở bên ngoài thổi gió, hạt cát thổi vào trong mắt rồi, hiện tại đã muốn không có việc gì rồi, ngươi đừng lo lắng.”
Thanh nhi hiển nhiên không tin lời Diệp Lạc nói, nàng trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói
“Tiểu thư, người đừng lừa nô tỳ, nô tỳ vừa mới ở trong đại điện nhìn thấy thái tử gia rồi, có phải hay không thái tử gia vừa mới làm gì với người?”
Thanh nhi nói tới đây, dừng một chút, bỗng nhiên đứng lên, phẫn nộ nói
“Thái tử gia thật sự là quá đáng! Hắn làm sao có thể đối tiểu thư như vậy! Nô tỳ đi tìm hắn nói chuyện!”
Nghe lời Thanh nhi nói, lại gợi lên chua xót trong lòng Diệp Lạc, nàng bỗng nhiên cao giọng quát
“Thanh nhi! Ngươi đừng nói gì cả!”
Diệp Lạc hít một hơi thật sâu, cố nén nước mắt tràn mi, thanh âm từ tốn, nói
” Thanh nhi, ngươi đừng tưởng tượng, hắn không làm gì đối với ta. Đã muộn, ngươi trước trở về phòng nghỉ ngơi đi!”
Thanh nhi vẻ mặt không cam lòng nhìn Diệp Lạc liếc mắt một cái, trầm mặc một hồi, bỗng nhiên cắn răng một cái, dẫm mạnh chân, xoay người đi ra ngoài.
Diệp Lạc nhìn bóng lưng Thanh nhi biến mất ở trong phòng ngủ, trong mắt hiện lên một tia hối lỗi, nàng biết, Thanh nhi đối với nàng trung thành và tận tâm, không muón nàng chịu một chút ủy khuất, nhưng là, đây là hoàng cung, không phải địa phương bình thường, nàng sao có thể để cho Thanh nhi lỗ mãng như thế? Nàng lại càng không nguyện ý vì vậy mà hại Thanh nhi.