Chương 11: Đêm thứ ba của sáu ngày bảy đêm (2)
Thế giới này thật đúng là bi ai, ngay cả nữ nhân cũng cảm thấy thất thân đáng ch.ết, tại sao lại nói nam nữ công bằng?
Trào phúng qua đi, Lâm Hồi Âm càng cảm thấy thật không công bằng.
Vì sao nàng đọc tiểu thuyết xuyên không, nữ chủ đều là đặc công siêu cấp, xuyên đến cổ đại, tùy tiện vẫy tay là có thể khiến người khác tan thành tro bụi, làm người độc ác bị giày vò đến nửa sống nửa ch.ết.
Mà nàng căn bản chẳng phải đặc vụ siêu cấp, chỉ là một nữ sinh viên bình thường, thế nào lại vô duyên vô cớ xuyên qua, hoàn toàn không phù hợp với định luật xuyên không!
“Thiêu sống nàng, thiêu sống nàng, thiêu sống nàng!”
Chu Thành Chủ ở trong tiếng hô của trăm người như một, xoay người, đối với mấy người bên cạnh phất phất tay. Những người đó nâng vài thùng mỡ heo đi tới chồng củi trước mặt, không lưu tình trực tiếp đổ về phía Lâm Hồi Âm.
Toàn thân Lâm Hồi Âm bị tưới đầy mỡ ngấy. Nàng lắc lắc đầu, mở mắt ra, nhìn Chu Thành Chủ giơ đuốc bước về phía nàng.
Xung quanh còn tiếng hô của những người đó.
Như là tiếng kêu đến từ địa ngục.
Đáy lòng của Lâm Hồi Âm đã đầy sợ hãi cái ch.ết tiến gần.
Nàng nhìn chăm chăm vào cây đuốc trên tay Chu Thành Chủ ở trong tầm mắt của mình, như nhìn một chút biến hóa nho nhỏ để thấy được tính mạng của mình lần cuối.
Chu Thành Chủ đứng ở trước mặt Lâm Hồi Âm, trong nháy mắt tạm dừng, liền giơ tay lên, ném cây đuốc vào chồng củi.
Củi bị đổ nhiều mỡ heo, nhanh chóng thiêu đốt đùng đùng, ngọn lửa lan tràn nhanh chóng.
Những người đó vây xem, càng kích động nhảy nhót, tiếng hô rất to, phá tan cả nơi xa xôi.
“Đốt, đốt, đốt!”
“Đốt, đốt, đốt!”
……
Nam nhân biến thái bắt cóc Lâm Hồi Âm kia, đêm nay đã ở ngoại ô.
Dựa vào một thân cây, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tuy rằng xa nơi Lâm Hồi Âm bị hỏa thiêu nhưng tiếng vang ở đó vẫn không ngừng truyền đến.
Nhiều lần vừa ngủ, lại bị tỉnh giấc.
Càng về sau, thanh âm càng trầm trọng thêm, làm cho hắn không thể ngủ. Hắn dựa vào thân cây, trở mình một cái, đột nhiên mở hai mắt ra.
…
Lâm Hồi Âm rõ ràng cảm nhận được ngọn lửa đang tới gần mình, có lẽ giây tiếp theo là có thể thiêu đốt đến người của mình.
Khói dày đặc xông vào bên trong xoang mũi của nàng, làm cho nàng không thể hít thở, cả người trở nên khó chịu vô cùng.
Lòng của nàng nhịn không được hiện ra một nỗi khổ sở: Nếu nàng cứ ch.ết đi như vậy, ch.ết ở thế giới quỷ quái này sao? Thật là có chút không cam lòng….
Không cam lòng, Lâm Hồi Âm giãy dụa càng kịch liệt.
Thậm chí nhiều lần, nàng còn định lăn xuống theo chồng củi. Nhưng ngọn lửa rất mạnh, nóng rực ép đến nàng, chỉ có thể trở lại giữa đống củi.
Lâm Hồi Âm thử rất nhiều lân, đều không thành công. Cuối cùng, váy của nàng bị thiêu đốt. Lúc này, nàng mới cảm thấy mình hoàn toàn bất lực.
Nàng chỉ có thể mở mắt chờ đợi mình bị ch.ết cháy.
Lâm Hồi Âm tuyệt vọng nhắm hai mắt lại….
“Các ngươi đều ngậm miệng cho ta!”
Một thanh âm đột nhiên truyền đến.
Thanh âm kia không cao, cũng không gào thét, chỉ đơn giản phân tán nhưng lại có thể khiến nó truyền vào tai của mọi người đang hô hoán ầm ĩ.
Thanh âm kia như có một loại ma lực, làm cho mọi người đều yên lặng trong nháy mắt. Mà ngay cả ngọn lửa đang thiêu đốt, cũng đều đình trệ.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều cố chú ý trông mong, tìm kiếm chủ nhân của âm thanh ấy.