Chương 44: Ngày thứ năm của sáu ngày bảy đêm (8)
Sau khi Lâm Hồi Âm lau mặt xong thì lại nhúng vào chậu nước giặt sạch một lần, vắt khô, lúc nàng định đưa lên lau mặt lần nữa thì: “Cẩn thận!” Triêu Ca đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, giọng điệu lộ rõ vẻ căng thẳng. Lâm Hồi Âm chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Triêu Ca kéo vào trong ngực.
Cơ hồ nàng có thể ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ trên người hắn, cả khuôn mặt nàng áp vào lòng ngực rộng lớn, ấm áp, hơn nữa nàng giống như nghe thấy tiếng tim hắn đập “thình thịch”, theo đó nhịp tim nàng không kìm được mà cũng trở nên nhanh hơn.
Xung quanh là tiếng thét chói tai kinh hoảng của đám thị nữ, tiếng bỏ chạy còn có cả những đồ vật rơi xuống mặt đất.
Bên trong đại điện bỗng trở nên hỗn loạn.
Triêu Ca ôm Lâm Hồi Âm tránh sang một bên, lúc này nàng mới biết rõ chuyện gì đang xảy ra: Người thị nữ vừa rồi bưng chậu nước phục vụ nàng trong tay đang nắm một thanh trường kiếm, ánh mắt lạnh lùng, không chút khách khí chém về phía nàng và Triêu Ca.
Một chiêu lại thêm một chiêu nữa.
Triêu Ca khẽ nhíu mày, ôm Lâm Hồi Âm tránh đòn, sau đó đưa tay phải lên, ngón tay cong lại rồi nhẹ nhàng bắn ra, kèm theo đó là một tia sáng vừa vặn đánh trúng cổ tay của thị nữa kia.
Tay ả đau đớn, thanh trường kiếm trong tay cũng không giữ được nữa mà rơi xuống đất, một giây kế tiếp Triêu Ca buông Lâm Hồi Âm ra, toàn thân giống như cơn gió, nhanh chóng lướt đến trước mặt thị nữ kia, đưa tay lên bóp chặt cổ ả, đẩy ả dán lên vách tường, gắt gao chế trụ ả. Sau đó lạnh lùng quan sát người thị nữ kia một lúc lâu mới xoay người lại, ánh mắt không còn nghiêm khắc nữa, giật giật khóe môi, khẳng định: “Là Dạ Huyền.”
Lâm Hồi Âm cau này, có chút không hiểu ý của Triêu Ca, kinh ngạc há miệng hỏi ngược lại: “Dạ Huyền?”
“Ừ.” Triêu Ca hờ hững đáp một tiếng, ngay sau đó cũng đưa tay điểm huyệt thị nữ kia, sau đó ả nhanh chóng mềm nhũn, té xỉu trên mặt đất. Thị nữ đứng một bên lúc này mới vội vàng tiến lên kéo thị nữ kia ra ngoài, sau đó Triêu Ca lại đi đến trước mặt Lâm Hồi Âm, khẽ nhíu mày lại nói: “Là hắn sai ả đến ám sát ngươi.”
Quả nhiên chuyện gì đến vẫn phải đến.
Chỉ là hắn không ngờ lại đến nhanh như vậy!
Cái gì gọi là một lần phong ba thì biển khơi dậy sóng!
Lâm Hồi Âm hiểu rõ hàm ý của câu nói này thì bỗng nhiên rùng mình.
Vốn dĩ nàng cho rằng được Hoàng thái tử cứu đi sẽ được an toàn nhưng ai ngờ, chỉ rửa mặt cũng bị người ta ám sát, nhất thời tâm trạng nàng trở nên buồn bực.
“Nhị hoàng tử kia có phải có bị bênh gì không? Ta không hề trêu chọc hắn tại sao hắn lại sống ch.ết không chịu buông tha cho ta chứ?”
“Không phải hắn nhằm vào ngươi, mà là nhằm vào ta.” Ánh mắt của Triêu Ca nhất thời trở nên sâu thẳm. Đây chẳng qua là mới bắt đầu, Dạ Huyền nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, thật sự hắn ta rất hận mình, bây giờ hắn còn cứu thoát Hồi Âm từ trong cung điện của hắn, khẳng định hắn càng muốn giết Hồi Âm hơn...
“Gì? Nhằm vào ngươi?” Lâm Hồi Âm không hiểu: “Nếu như nhằm vào ngươi tại sao hắn muốn giết ta?”
“Bởi vì ta cứu ngươi.” Lông mi Triêu Ca thật dài, khẽ chớp một cái sau đó rũ xuống, che giấu ánh mắt ưu tư của hắn để cho...