Chương 19

Hôm sau, trước cửa phủ Tướng quân.


Mộc Vân kéo tay Trầm Lạc, đôi mắt lộ vẻ không đành lòng, “Lạc nhi, năm nay con đến chơi với cữu mẫu thật khổ con quá. Đợi sang năm, Lạc nhi lại tới chơi lần nữa, cữu mẫu sẽ bồi thường cho con thật tốt.” Trầm Lạc cầm tay cữu mẫu, khóe miệng hàm chứa ý cười nồng đậm: “Cữu mẫu nói gì vậy, Hoàng thượng hạ chỉ ý muốn con cùng biểu muội vào cung, cữu mẫu và Cậu sao có thể làm trái thánh chỉ được. Cữu mẫu đừng tự trách nữa, con không phải vẫn còn rất tốt đây sao, đợi đến cuối năm, chúng ta sẽ gặp lại mà.” Lúc này Trầm Lạc không nói cho cữu mẫu, sang năm nàng sẽ không tới phủ Tướng quân chơi, mà trực tiếp vào hoàng cung, cái tên Vũ Văn Thượng này thật quá là bá đạo đáng ghét.


“Ngày đó trôi qua nhanh thật, hồi ấy, con chỉ là một nữ hài tử nghịch ngợm. Mới đó thôi Lạc nhi của chúng ta đã trưởng thành rồi, không biết Đại tỷ phu và Đại tỷ đã tìm mối hôn sự nào cho con chưa. Cữu mẫu rất muốn tìm cho con một gia đình tốt trong Kinh Thành, con tới Kinh Thành rồi, cữu mẫu thỉnh thoảng có thể đi thăm con.”


Nhìn ánh mắt cữu mẫu toát lên tràn ngập mong đợi, khóe miệng Trầm Lạc không tự chủ giật giật. Đến Kinh Thành, trong đầu Trầm Lạc lập tức hiện ra nụ cười tà ác của Vũ Văn Thượng.


“Cữu mẫu, con phải đi rồi.” Trầm Lạc vỗ nhẹ tay cữu mẫu, rồi bước lên cỗ xe ngựa hoa mỹ của Trầm gia, vén rèm xe phất phất tay về phía cữu mẫu. Triệu đại thúc vung roi ngựa, con ngựa màu đỏ thẫm hí lên một tiếng rồi tung vó tiến về phía trước, xe ngựa cũng lộc cộc lộc cộc đi theo.


Trầm Lạc nhấc đĩa sứ đựng Hoa quế cao trên bàn trà trong xe ngựa lên, thoải mái tọa lạc trên đệm êm, đầy tận hưởng thưởng thức. Cho dù sang năm có phải vào cung, thì đó cũng là chuyện của năm sau, nàng phải cố gắng tận dụng mấy tháng ít ỏi này mà vui vẻ hưởng thụ một phen.


available on google playdownload on app store


Ăn hai miếng Hoa quế cao xong, Trầm Lạc ngước mắt nhìn sa màn màu vàng nơi trần xe ngựa, nhìn một chút rồi dần híp mắt lại, duỗi lưng hết cỡ, khom người xuống cởi giầy, rồi tìm tư thế thoải mái cong chân nằm xuống ngủ. Xe ngựa Trầm gia cực kỳ hoa mỹ rộng rãi, ước chừng đủ chỗ cho hai người cùng ngủ. Trầm Lạc nằm trên nệm êm dù có lật người cũng không sợ ngã xuống. Đặt tay trên bụng, Trầm Lạc ngáp dài vỗ miệng mấy cái rồi tiến vào mộng đẹp.


Trong giấc mơ, Trầm Lạc phát hiện bản thân đang ở trong hoàng cung, bởi vì đắc tội với một vị thiên kim quyền thế mà bị phạt quỳ. Quỳ lâu quá, đã sớm đói bụng kêu ầm ĩ, đúng lúc ấy, nàng bỗng nhìn thấy một cái đùi gà kho tàu bóng bẩy thơm ngào ngạt. Không nhịn được lè lưỡi ɭϊếʍƈ môi thèm thuồng. Nhìn lên bên trên cái đùi gà kho tàu kia, người cầm đùi gà lại là Vũ Văn Thượng. Hắn vẫn cười quái dị như trước, Trầm Lạc vừa nhìn hắn, liền nghiêng đầu bỏ mặc, hắn còn tỏ vẻ tốt bụng làm gì, lúc mình bị phạt quỳ hắn cũng đâu có cầu xin cho mình.


“Lạc nhi.” Thanh âm trầm thấp của Vũ Văn Thượng truyền tới, Trầm Lạc nhướng mày, tuyệt đối không thể để ý đến hắn, cho dù tay hắn có cầm đùi gà đi chăng nữa.
“Lạc nhi, tròng mắt lẫn mí mắt nàng đều động đậy, có phải đã tỉnh rồi không?”


Trầm Lạc cảm thấy trán mình ngứa ngáy một hồi, phất tay phẩy phẩy. Lúc này xe ngựa bỗng lắc lư, thân người Trầm Lạc thuận thế nghiêng về một phía, cả người nảy lên. Đôi mắt hé mở nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, ặc, phần ngực tự dưng vừa mềm vừa nóng. Trầm Lạc nhất thời nghĩ tới một tiếng Lạc nhi trong mộng kia, kinh hoảng một hồi. Ngước mắt nhìn về phía hai cánh tay đang vững vàng vòng quanh eo lưng mình, cánh môi tinh tế mềm mại khép mở mấy lần, cuối cùng rốt cuộc cũng lên tiếng: “Vũ Văn. . . . . .Thượng, ngươi, sao ngươi lại ở trong xe ngựa của ta?”


Thân người Vũ Văn Thượng lay chuyển, tay đảo một cái, bế giai nhân trong ngực đặt lên đùi mình, còn hắn thì ngồi trên đệm lót mềm êm. “Tiểu Phúc Tử, nhìn kỹ đường. Đừng có để rung lắc như vừa rồi nữa.” Trầm Lạc kinh ngạc trợn mắt, không phải là Triệu đại thúc ư, sao tự dưng lại thành . . . . . .Tiểu Phúc Tử.


Giọng nói cung kính của Tiểu Phúc Tử từ bên ngoài truyền đến, “Dạ, Điện hạ.”


“Triệu đại thúc đã quay lại phủ Tướng quân, Bổn điện đúng lúc có chuyện phải đi huyện Lăng Nguyệt, huyện Lăng Nguyệt cách huyện Vân Hà không xa. Vừa hay mượn tạm xe ngựa của nàng, Trầm gia giàu có như thế, Bổn điện thuận đường ngồi nhờ xe ngựa không có gì đáng ngại chứ?’


Vũ Văn Thượng, ngươi nói vậy đúng là làm Trầm gia ngại ch.ết, Trầm gia có giàu đến mấy thì cũng đâu bằng được ngươi. Tất cả những thứ thuộc về Nguyệt Tường quốc đều là của ngươi, thuận đường ngồi nhờ xe ngựa, sao trùng hợp thế chứ. Vũ Văn Thượng, ngươi dám nói là ngươi không cố ý thử xem. Từ huyện Vân Hà đến Kinh Thành, Trầm Lạc mất tầm mười ngày, nói vậy, trong mười ngày trở lại huyện Vân Hà, nàng phải cùng đi với Vũ Văn Thượng rồi.


“Vũ Văn Thượng, xe ngựa lớn, ngươi bỏ ta xuống đi. Để ta ngồi lên đệm, chứ ngồi thế này kỳ quá, không thoải mái.” Trầm Lạc vừa nói vừa dùng cả tay lẫn chân giùng giằng muốn nhảy xuống khỏi đùi Vũ Văn Thượng, eo người bất đắc dĩ lại bị bàn tay Vũ Văn Thượng giữ chặt. Vũ Văn Thượng nhíu mày, “Lạc nhi, chân Bổn điện chẳng lẽ lại không thoải mái bằng cái đệm này sao? Thân người không phải là cái đệm thoải mái nhất sao?”


Hai tay Trầm Lạc vỗ vỗ bàn tay giữ chặt eo nàng của Vũ Văn Thượng, ức hϊế͙p͙ nàng trong hoàng cung thì thôi coi như xong, thế nhưng lại còn đuổi theo nàng ra khỏi hoàng cung để khi dễ nàng thế này nữa. Hoàng cung là địa bản của hắn, nhưng huyện Vân Hà chính là địa bàn của nàng. Sao có thể để người khác khi dễ mãi được, có ý nghĩ kiên định này, cả người Trầm Lạc liền cố hết sức, sức lực vỗ tay Vũ Văn Thượng càng ngày càng tăng.


Tiếng ‘ba, ba’ vang lên trong xe ngựa, Tiểu Phúc Tử ổn định vững vàng đánh xe, Điện hạ, sao ngài cứ không chịu nhẫn nhịn thế chứ? Đến khách điếm rồi cùng Trầm cô nương ở trên giường phát ra âm thanh lớn bao nhiêu cũng được, nhưng bây giờ còn đang đi trên đường mà, vài hôm nữa càng đi xa, sẽ càng gặp nhiều xe ngựa, Điện hạ không sợ ánh mắt nóng cháy của mọi người sao? Trầm Lạc đáng thương còn chưa trưởng thành, mà Tiểu Phúc Tử lại nghĩ nàng và Điện hạ đã sớm làm chuyện nam nữ. Có lẽ là vì có vài vị thiên kim nhà quan lớn, tuổi trưởng thành còn chưa đến, nhưng vì được ăn ngon mặc đẹp, thân người phát triển hơn bình thường đây mà.


“Buông nàng ra cũng được, nhưng nàng phải nói thật ta nghe, tư thế này làm nàng không thoải mái chỗ nào?”


Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Vũ Văn Thượng, phải cho hắn một lý do thì mới có thể xuống khỏi lòng hắn được. Lấy đâu ra nhiều lý do vậy chứ, chính là không thích ngươi ôm ta, chính là thấy không thoải mái. “Ta thấy không thoải mái, ngươi ôm ta như vậy, ta khó chịu trong lòng. Buồn bực thiếu khoan khoái được chưa?” Trầm Lạc dứt lời liền tức giận liếc mắt nhìn Vũ Văn Thượng, dù cho ngươi có là Thái tử, thì ra khỏi hoàng cung rồi cũng đâu còn ai nhận ra ngươi.


“Hả? Bổn điện đúng là sơ sót, thì ra Lạc nhi buồn bực trong lòng. Vậy thì, Bổn điện cũng muốn làm Lạc nhi thoải mái.” Vũ Văn Thượng đột nhiên trầm thấp cười thành tiếng. Trầm Lạc cảm thấy thật kỳ quái.


Thắt lưng ở giữa đột nhiên bị Vũ Văn Thượng kéo rơi, lúc chiếc yếm màu vàng bên trong lộ ra Trầm Lạc mới hốt hoảng, dáng vẻ cao cao tại thượng không biết sợ ai vừa rồi nhất thời biến mất. Hai tay ôm chặt ngực, “Sao ngươi lại cởi xiêm áo của ta?”


Tay trái Vũ Văn Thượng ghìm chặt eo thon của nàng, tay phải đẩy đôi tay chặt chẽ che ngực của Trầm Lạc ra, rồi tay trái cố định hai cánh tay Trầm Lạc ở bên hông, men theo chiếc yếm ra phía sau lưng Trầm Lạc, nhẹ kéo một cái, chiếc yếm màu vàng lập tức rơi xuống trên đùi hắn. Vũ Văn Thượng cười dịu dàng, tay phải nhấc chiếc yếm màu vàng lên, quơ quơ trước mắt Trầm Lạc, “Chiếc yếm này đúng là không tốt bằng chiếc yếm đỏ tinh mỹ kia của nàng, dây ở phía sau, cởi ra hơi khó. Lạc nhi, bây giờ trong lòng nàng còn buồn bực không?”


Trầm Lạc khóc không ra nước mắt, nàng không nên nói là lòng nàng buồn bực mà, đều tại cái buồn bực trong lòng ấy gây họa. Lúc này xe ngựa lại đột nhiên khẽ xóc giật. Giọng nói run rẩy của Tiểu Phúc Tử vang lên bên ngoài: “Điện hạ thứ tội, sẽ không bao giờ đụng phải đá nữa đâu ạ.”


(‘Lòng buồn bực’ là ‘hung muộn’, từ ‘hung’ vừa có nghĩa là lòng, là tư tưởng, vừa có nghĩa là ngực, từ ‘muộn’ là buồn phiền, khó chịu. Nên chị bảo ‘lòng buồn bực’ cũng tương đương với việc bảo ‘ngực khó chịu’, vậy là anh giúp chị cởi yếm ra cho đỡ khó chịu thôi)


Đôi mắt Vũ Văn Thượng nhìn chằm chằm hai khỏa miên nhũ trắng tuyết trên ngực Trầm Lạc, bởi vì cú rung lắc vừa rồi, hai khối thịt này kịch liệt nhảy lên nhảy xuống, hết sức dễ nhìn.


“Ngươi, người, đừng. . . . . .” Đã không còn kịp nữa, Vũ Văn Thượng đã cúi đầu hôn lên nơi kia, hai tay Trầm Lạc bị cố định không thể nhúc nhích. Hu hu, tại sao lại vậy chứ. Trước đó không lâu, Vũ Văn Thượng mới vừa hôn qua nơi này.


“Vũ Văn Thượng, ta không cảm thấy trong lòng buồn bực nữa, ta đau.” Vũ Văn Thượng hôn ʍút̼ quá mức bá đạo, làm nơi đó của Trầm Lạc đau đớn không thôi.


“Lạc nhi, ta hôn nàng như vậy, nàng đau ư?” Vũ Văn Thượng ngẩng đầu lên nhìn về phía Trầm Lạc cất tiếng nói rồi cố ý lè lưỡi nhẹ ɭϊếʍƈ chỗ đó một cái, Trầm Lạc không chịu nổi sự kích thích ấy, thở dốc liên hồi.
“Lạc nhi, nói ta nghe, nàng đau à?”


Trầm Lạc vội thở hổn hển, đứt quãng nói: “Ta bảo ta đau, ngươi có thể buông ta ra không?’
Chỉ nghe thấy tiếng nam tử vang lên, “Không đâu.”


Hôm nay chắc chắn Vũ Văn Thượng sẽ không bỏ qua cho mình rồi, lần đầu tiên tỷ thí với Vũ Văn Thượng ở ngoài cung, Trầm Lạc lại thua trận. Đương lúc Trầm Lạc cho rằng Vũ Văn Thượng sẽ hung hăng trừng trị nàng, uy một tiếng, xe ngựa dừng lại, Trầm Lạc lần đầu cảm thấy giọng của Tiểu Phúc Tử thật là dễ nghe.


“Điện hạ, tới khách điếm rồi. Nếu hôm nay không dừng chân ở khách điếm này, thì phải ngày hôm sau mới tới được khách điếm khác.”
“Ừm, ngươi đi đặt phòng trước. Hai gian là đủ.”
Tiểu Phúc Tử hiểu rõ, Điện hạ ngài và Trầm cô nương một gian, Tiểu Phúc Tử một gian.


Vũ Văn Thượng với lấy chiếc yếm trên đệm, rồi vén y phục màu trắng của Trầm Lạc lên.
“Tự ta mặc.” Trầm Lạc giữ tay Vũ Văn Thượng lại, mở miệng nói.
“Đừng động.” Vũ Văn Thượng tiếp tục làm việc, đầu ngón tay nhu tình chậm rãi giúp Trầm Lạc mặc yếm.


“Lạc nhi, ai buộc chuông người ấy phải cởi chuông. Chiếc yếm này là ta cởi ra, thì tất nhiên phải để ta giúp nàng mặc vào.”
Ai buộc chuông người ấy phải cởi chuông, Vũ Văn Thượng, có kiểu giải thích như ngươi sao.


Đợi xiêm áo được mặc xong xuôi, hai cánh tay Vũ Văn Thượng lập tức ôm chặt Trầm Lạc cùng nhau xuống xe. Người làm trong khách điếm đã sớm đợi hai bên, khi thấy bên thân xe có một chữ ‘Trầm’ thì càng thêm ân cần cung kính, nhanh chóng kéo cương xe ngựa, đưa xe tới hậu viện khách điếm.


“Hai vị khách quan, mời đi bên này.” Chưởng quỹ khách điếm tự mình ra nghênh tiếp hai vị khách quý.


Tiểu Phúc Tử đứng trong khách điếm, thấy Điện hạ tới vội vươn tay chỉ vị trí sương phòng. “Thiếu gia, thiếu phu nhân, sương phòng ở tận cùng phía tây của lầu hai. Mời đi trước nghỉ ngơi, lát nữa thức ăn sẽ được đưa tới.”


Thiếu gia thiếu phu nhân? Đôi mắt Trầm Lạc nhìn thẳng về phía Tiểu Phúc Tử. Đúng là một người khôn khéo, chẳng trách có thể ngồi lên vị trí Đại Thái Giám thủ lĩnh Đông cung ấy. Tiểu Phúc Tử bị Trầm Lạc nhìn chăm chú, cả người đều thấy không tự nhiên, thân thể càng cúi thấp xuống.


Vũ Văn Thượng nắm chặt tay Trầm Lạc, gật đầu với chưởng quỹ một cái, rồi đi về sương phòng.


Chưởng quỹ khách điếm vuốt vuốt chỏm râu đen dài trên cằm, xe ngựa Trầm gia, thế gia giàu có nhất Nguyệt Tường đó nha. Hai người này là vị nào của Trầm gia? Mới vừa nghe gã nô bọc nói, thiếu gia thiếu phu nhân? Trầm gia không phải chỉ có một vị tiểu thiếu gia sao, mà vị tiểu thiếu gia này còn chưa được mười tuổi. Chẳng lẽ vị thiếu phu nhân kia là trưởng nữ Trầm gia?


“Chưởng quỹ.”
Nghe gã nô bọc Trầm gia lên tiếng, chưởng quỹ khách điếm lập tức cười ra mặt, khi thấy gã nô bọc đưa cho hắn một thỏi bạc. Nụ cười càng trở nên rực rỡ.


“Phái người trông coi cẩn thận xe ngựa, cho ngựa ăn chút cỏ, bảo người làm đun ít nước nóng buổi tối đưa vào phòng cho thiếu gia, hai vị chủ tử cũng mệt mỏi rồi, muốn tắm rửa.”
“Được được, yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý ổn thỏa.”


Tiểu Phúc Tử phất phất tay, ý bảo chưởng quỹ ghé tai lắng nghe. Chưởng quỹ cầm thỏi bạc lớn trong tay, lập tức nghiêng người.
“Chuyện hôm nay không thể nói năng lộ liễu, quản lý người làm trong tiệm của ngươi cho tốt. Làm việc chu đáo, chắc chắn sẽ ban thưởng cho ngươi.”


Chưởng quỹ vỗ ngực bảo đảm, “Ngài yên tâm, người làm trong tiệm của ta ai cũng giữ mồm giữ miệng.”






Truyện liên quan