Chương 63
Trầm Lạc ở trên cây bị giày vò một phen, rồi mới được mỗ nam vô sỉ nào đó tự mình đưa về sương phòng, dọc đường đi thân thể Trầm Lạc mềm nhũn như vũng nước, chỉ đành phải đem nửa người dựa vào trên người Vũ Văn Thượng.
Mẫn Mẫn ở bên này sau khi trở về phòng, Uy Mẫn Mẫn lập tức đuổi tỳ nữ thân cận đi nghỉ, lúc nào cũng để ý đến phòng những việc xảy ra trong phòng Trầm Lạc. Đêm đã khuya, Uy Mẫn Mẫn ngáp một cái, Vũ Văn Thượng kia thật là sắc a, đã lâu như vậy rồi còn không có mang Trầm Lạc trở lại.
Uy Mẫn Mẫn híp mắt nằm trở lại bàn một lát. Khi lần nữa ngẩng đầu lên nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn sang phòng Trầm Lạc thì thấy phòng sáng. Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự vui mừn, cơn buồn ngủ bị sự vui mừng xua tan đi.
Vỗ vỗ quần áo, Uy Mẫn Mẫn lập tức đứng lên, thổi tắt cây nến. Đi đến trước cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra. Vừa nhấc chân muốn đi đến phòng Trầm Lạc thì Uy Mẫn Mẫn thấy Vũ Văn Thượng. Giật mình lập tức lui trở về lại trong phòng. Vuốt vuốt trái tim nhỏ, Uy Mẫn Mẫn cười hắc hắc đi ra ngoài.
Dưới ánh trăng khóe môi Vũ Văn Thượng mỉm cười, mặt còn vương xuân tình. Lạc nhi muội nhất định là làm rất tốt công việc thổi gió bên gối rồi, như vậy chuyện nàng và Tần Lâm gặp mặt nhất định đã như ván đóng thuyền rồi.
Thân thể núp ở bên trong phòng, đôi tay nắm khung cửa, đầu lộ ra khỏi cửa phòng. Khi Vũ Văn Thượng rời đi, Uy Mẫn Mẫn lập tức đóng cửa phòng lại, nhanh chóng cất bước đi đến trước phòng Trầm Lạc. Nhẹ ho khan một tiếng, giơ tay lên hướng cửa phòng nhẹ nhàng gõ.
Khi nhìn thấy Trầm Lạc thì Uy Mẫn Mẫn bật cười nhẹ.
Tay phải kéo hai tay Trầm Lạc, Uy Mẫn Mẫn nhanh chóng đi vào trong phòng, sau đó tay trái đóng cửa phòng lại. Cửa phòng két một tiếng đóng lại, Uy Mẫn Mẫn lập tức lên tiếng hỏi:” Lạc nhi muội muội, chuyện đã thành chưa?” Trầm Lạc nhìn khuôn mặt vừa nghiêm túc vừa kích động lại vừa khẩn trương, thì chủ ý xấu nổi lên. Trầm Lạc cố ý trầm mặt xuống, cũng không có nói chuyện, chỉ là thấy vọng nhìn Uy Mẫn Mẫn.
Quả nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn của Uy Mẫn Mẫn nhanh chóng nhíu lại, hai mắt thật to cũng rủ xuống.
“Lạc nhi muội muội không được sao? Muội đừng không nói lời nào như thế, trong lòng tỷ đang vội muốn ch.ết đây. Rốt cuội là thành hay không thành?” Uy Mẫn Mẫn cầm tay Trầm Lạc hơi dùng sức một chút. Trầm Lạc lắc đầu một cái:” Mẫn Mẫn a, chuyện này sợ là không dễ thực hiện. Vũ Văn Thượng nói thân phận bây giờ của ngươi là tú nữ, đại thần không có chỉ thì không thể tùy y tiến cung được.”
Uy Mẫn Mẫn cầm tay Trầm Lạc bỗng chốc lỏng ra, mí mắt rũ xuống, hai vai khẽ run, khóe môi nhếch lên, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi.
Giờ phút này, Trầm Lạc ban đầu giọng còn nghiêm túc đột nhiên bật cười, Uy Mẫn Mẫn ngước mắt nhìn mặt Trầm Lạc, chỉ thấy nàng mặt mày mỉm cười, khóe môi giương cao, cười đến nỗi cả khuôn mặt nhăn lại cùng nhau.
“Được lắm, muội lại gạt ta. Lạc nhi muội muội đừng có nói đàu nữa, hãy thương tỷ tỷ mà nói cho ta biết đi mà.” Uy Mẫn Mẫn vốn thất vọng mà bây giờ khuôn mặt sáng rỡ lên, hai tay lần nữa lôi kéo tay Trầm Lạc, lắc trái lắc phải.
Trầm Lạc ngưng cười:” Mặc dù đại thần không thể vào cung, nhưng ngươi có thể cùng Tần Lâm gặp mặt ở ngoài cung. Đến lúc đó Vũ Văn Thượng sẽ an bài cho ngươi len lén xuất cung. Chỉ là khi ra bên ngoài cung thì Mẫn Mẫn ngươi phải tự mình làm việc, ta cũng không thể chuẩn bị cho ngươi bình rượu ngon rồi.”
Uy Mẫn Mẫn gật đầu liên tục:” Việc kế tiếp cứ giao cho tỷ, việc cấp bách là mẫu thân của Tần Lâm không thể lại tìm cô nương cho hắn. Tốt nhất đêm đó liền đem gạo nấu thành cơm. Lạc nhi muội muội, đêm hôm đó khi xuất cung nếu buổi tốt tỷ tỷ còn chưa có trở về sương phòng, muội liền che giấu cho ta.”
Trầm Lạc rút tay từ trong tay Uy Mẫn Mẫn ra, vuốt vuốt cổ nhức mỏi. Lúc nãy ở trên cây to nàng chỉ ngước đầu, cổ đặc biệt đau nhức. Lại nghĩ đến việc ở trên cây đại thu triền miên Trầm Lạc vừa xấu hổ lại sợ. Bản thân mình thì chua sót đau nhức, Vũ Văn Thượng lại tinh thần sảng khoái. Giốn như sau khi làm song chuyên kia, tinh thần hắn càng thâm hăng hái. Còn tinh thần của nàng giống như toàn bộ bị hắn rút đ vậy.
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Trầm Lạc, Uy Mẫn Mẫn ngượi ngùng cười. Khi nhìn thấy trên cổ Trầm Lạc những vết hôn hồng hồng thì trong lòng càng ngượng ngùng. Vì việc của nàng mà Lạc nhi muội muội thật cực khổ. Cái sắc lang Vũ Văn Thượng kia không biết giằng co với Lạc nhi muội muội bao lâu.
“Lạc nhi muội muội, tối nay muội cực khổ rồi, tỷ tỷ sẽ vĩnh viễn nhớ ân tình của muội muội ngày hôm nay” Uy Mẫn Mẫn cười hắc hắc nhẹ nhàng nói.
Giờ phút này Trầm Lạc cực kỳ mệt mỏi, sau khi nghe được những lời nói của Uy Mẫn Mẫn cũng không có cẩn thận suy nghĩ mà tùy ý nói:” Không có gì khổ cực, đây làm sao có thể xem như ân tình được.” Sau khi nói xong trong lòng Trầm Lạc cả kinh, cơn buồn ngủ lập tức bị xua đi, mắt lập tức thanh tỉnh.
Nhưng mà lời nói ra khỏi miệng như bát nước đổ đi, có muốn thu lại cũng không được. Nghe thấy tiếng cười đè nén của Mẫn Mẫn Trầm Lạc không thể làm gì khác hơn là xua hai tay:” Muốn cười liền cười đi, sau khi cười xong chớ quên trở về phòng đi ngủ sớm.” Uy Mẫn Mẫn mở mắt to hướng Trầm Lạc nháy mắt:” Lạc nhi muội muội, chắc là cực kỳ hưởng thụ đi, không biết Vũ Văn Thượng ở phương diện kia như thrrs nào. Dùng tư thế nào, trong lúc làm đổi tư thế mấy lần.”
Khóe miệng Trầm Lạc giật giật….Uy Mẫn Mẫn nói chuyện thật…trực tiếp. Nếu như nàng và Vân Vân gặp mặt có khi nào giống như ngàn dặm gặp chi âm chỉ hận gặp nhau quá muộn hay không đây?
“Mẫn Mẫn cũng nói chuyện với Tần Lâm như thế sao?”
Uy Mẫn Mẫn dùng sức lắc đầu:” Ta làm sao dám nói những chuyện này với Tần Lâm, Tần Lâm là người đọc rất nhiều thi từ ca phú. Trong đầu đều là sách thánh hiền, nếu như ta nói với hắn những lời này, không chừng hắn sẽ càng tránh xa ta hơn đó. Lạc nhi muội muội ta thấy hôm nay muội cũng mệt rồi, ta cũng không làm phiền muội nữa, ngươi sớm nghỉ ngơi đi.”
“Ừ “Trầm Lạc nhẹ gật đầu, nhìn Uy Mẫn Mẫn rời đi. Cửa phòng được Uy Mẫn Mẫn đóng lại, thân thể Trầm Lạc bủn rủn ngã phịch xuống giường.
Giữa hai chân ươn ướt dinh dính, rất không thoải mái. Trầm Lạc chỉ đành đứng dậy, vén quần áo lên, đem quần ngoài quần trong đều cởi ra, thấy trong qυầи ɭót những mảng chất lỏng màu trắng thì Trầm Lạc đỏ mặt.
Nàng nghĩ tới lúc đó Vũ Văn Thượng nói, thân thể nàng đã tiết ra rồi, nhưng Vũ Văn Thượng vẫn chậm chạp không chịu lui ra ngoài, nói là muốn để cho con cháu mình ở trong thêm một lát nữa.
Khi nó phun vào trong cơ thể thì nóng một chút. Thì ra dáng vẻ của nó là như thế này, trước kia cùng Vũ Văn Thượng sau khi làm xong chuyện, căn bản đều do Vũ Văn Thượng nhân lúc nàng ngủ đổi quần cho nàng. Lần này đi vội vàng, nàng không thể ở lâu trong Đông cung, bây giờ không giống như ở Huệ Minh cung. Quy củ ở sương phòng quy của nghiêm minh vô cùng, nhật định không thể vi phạm quy của hoàng cung. Mặc dù nàng rất rõ rang, nàng và Vũ Văn Thượng nhiều lần vi phạm quy củ hoàng cung. Bí mật gặp nhau, bí mật làm chuyện kia.
Đem quần áo bỏ vào chậu nước ở trên kệ, Trầm Lạc đi đến tủ treo quần áo lấy ra một cái quần mới. Mặc xong quần ngoài và quần trong Trầm Lạc khỏi phòng, hướng đến hậu viện sương phòng. Không biết bếp trong hậu viện còn nước nóng hay không. Nàng nếu không tắm sạch sẽ hạ thân, tối không phải khó chịu lắm sao.
“A ngươi nhẹ một chút.” Tiếng kêu khẽ của một cô nương theo gió truyền đến, thân thể Trầm Lạc cứng đờ, thanh âm cô gái nhu nhu mềm mại giống như tiếng ngâm.
Nghĩ đến đây Trầm Lạc lập tức nấp phía sau cây đại thụ. Hậu viện sương phòng lại xảy ra chuyện như thế này. Ngay sau đó Trầm Lạc nghe được thanh âm khan đục của nam tử.
“Cô nương, hai chân ngươi kẹp chặt quá rồi, ta không khống chế được sức lực rồi.” Sau đó là thanh âm ba ba vang dội. Động tác của nam tử và cô nương càng mãnh liệt, cũng không khống chế được kêu ra tiếng. Nhưng mà, dù sao đây cũng là sương phòng, cô gái kêu vài tiếng sau đó thanh âm cũng nhỏ lại.
Ba ba thanh âm tiếp tục truyền đến, Trầm Lạc đỏ mặt tới mang tai, nàng thế nhưng mà đêm khuya lại đụng phải chuyện kịch liệt này, cô nương này là ai? Nghe thanh âm nam tử này rất lạ, là ai đây? Ở sương phòng cũng chỉ có thái giám, hơn nữa giờ này cũng đã trở về phòng ngủ.
Trên tảng đá thô ráp, đôi chân trắng mịn của cô gái giắt ngang hông nam tử dần dần vô lực, nhanh chóng rớt xuống, hai tay cường tráng của nam tử lại đem hai chân nữ tử nhấc lên, thanh âm nữ tử yêu kiều:” Oan gia, chàng nhẹ chút.”
Nam tử cũng không có lên tiếng, động tác phía dưới càng ngày càng mạnh, một hồi sau tiếng thở dốc cũng dần dần mất đi. Trầm Lạc núp phía sau cây, đi tới cũng không được mà lùi lại cũng không được. Hơn nữa thân phận của đôi nam nữa này nàng cũng rất tò mò. Có lẽ lúc họ nói chuyện với nhau có thể nghe ra được chút dấu vết.
“Oan gia đã đồng ý với ta đừng có quên.” Thanh âm mềm mại của cô gái truyền đến, Trầm Lạc nghiêng tai lắng nghe, hi vong kế tiếp có thể nghe được nữ tử kia đã giao phó cho nam tử việc gì.
“Nàng tối hôm nay phục vụ ta rất thoải mái, chuyện đã đồng ý với nàng ta nhất định sẽ làm được. Chỉ là mấy hôm nay Hàn thống lĩnh canh giữ Đông cung rất nghiêm ngặt, còn nữa cung nữ trong Đông cung đều phân đi hết, đem nàng vào trong Đông cung sợ rằng không được. Nhưng mà thích cưỡi ngựa, sau nhất định sẽ tới Tư Mã Phòng. Đến lúc đó nàng ăn mặc đẹp chút, tốt nhất nên học hỏi những tiểu chủ tử ở sương phòng. Đến lúc đó Điện hạ vừa nhìn đã chọn trúng nàng rồi. Đến lúc đó cung nữ như nàng sẽ lập tức nhập Đông cung, cho dù là nha đầu thị tẩm cũng tốt.” Thanh âm khàn đục của người đàn ông toàn bộ lọt vào tai Trầm Lạc.
Nữ tử này muốn leo lên giường Vũ Văn Thượng? Không biết là tư vị gì, giống như có người cố ý muốn giành đồ của mình vậy. Không biết là cảm giác gì.
Tiếng cười của nữ tử lần nữa truyền đến, sau đó Trầm Lạc nghe được tiếng xột xoạt của quần áo. Ngay sau đó Trầm Lạc thấy đôi nam nữ này lặng lẽ từ hậu viện sương phòng đi ra ngoài.
Trầm Lạc từ phía sau cây nhô ra, thanh âm của nữ tử và nam tử nàng đều nhớ. Cung nữ này có một giã tâm không nhỏ, còn nam tử lại là người làm trong tư mã phòng.
Vì sao hai người này lại chọn hậu viện sương phòng để nói chuyện này? Cung nữ này có phải là người hầu ở sương phòng sao? Nhưng mà thanh âm của cung nữ này nghe thế nào cũng thấy lạ. Ai đây chứ? Hay là trước tiên đem nam tử kia bắt lại, rồi từ nam tử kia tr.a ra cung nữ đó là ai.
Trầm Lạc bất mãn bĩu môi, có thể bởi vì Vũ Văn Thượng vô cùng cưng chiều nàng, nên khi biết được có nữ tử vọng tưởng leo lên giường Vũ Văn Thượng nên cảm thấy không thoải mái.
Trong lòng không thoải mái thân thể cũng không thoải mái, hạ thân còn chưa rửa. Trầm Lạc chỉ đành phải vào hậu viện nấu nước, thật may khi ở Huyện Vân Hà, nàng cùng Vân Vân thích đến nông thôn chơi, thường thấy nông phụ thổi lửa nấu nước. Trầm Lạc cũng học được việc thổi lửa nấu nước.
Đang nấu nước thì một nữ tử đi vào. Trầm Lạc ngẩng đầu lên nhìn thế nhưng lại là Hòa Miêu. Giờ phút này đang cúi đầu nghi ngờ nhìn mình, đêm khuya Hòa Miêu đến bếp làm gì?
“Lạc tỷ tỷ, mới vừa rồi tỷ có nhìn thấy một đôi nam nữ?”Chân mày Hòa Miêu nhíu lại sau đó đứng bên cạnh Trầm Lạc. Trầm Lạc gật đầu một cái, Hòa Miêu cũng thấy được một màn vừa rồi.
“Lạc tỷ tỷ, có người lớn mật như thế. Nam nhất định là người ở Tư Mã phòng, âm thanh của nữ tử nghe giống như…” Hòa Miêu nói đến chỗ này ngước mắt lo lắng nhìn Trầm Lạc.
Nghe được thanh âm nước sôi trên bếp. Trầm Lạc hướng Hòa Miêu cười một tiếng, ngay sau đó đứng dậy đi đến trước lò. Nhấc cái nắp nồi lên, trên mặt nước nổi lên rất nhiều bọt.
“Lạc tỷ tỷ, thanh âm này nghe giống như là của Bích Liên.” Hòa Miêu đứng dậy vội vàng nói, Trầm Lạc vừa đổ nước vừa hướng Hòa Miêu nói:” Không thể nào, Bích Liên nói chuyện rất nhẹ nhàng, hơn nữa bây giờ nang đang ở Tư Dực phòng đang đảo thuốc. Hòa Miêu thể nói lung tung.”
“Muội có nghe qua Bích Liên nói chuyện với những cung nữ khác, thanh âm không có mảnh mai như hướng đến người kia nói. Lạc tỷ tỷ nên chú ý một chút, chớ để người khác hại.”
Nước đã đổ được nửa bồn, Trầm Lạc thở dài một tiếng:” Hòa Miêu trễ như thế rồi mà còn không ngủ được, thân thể cũng giống như ta phải dùng nước nóng để rửa sao? Nếu như thế trong nồi còn rất nhiều nước nóng, không bằng muội cũng đến lấy một ít đi?”
“Lạc tỷ tỷ không biết Mẫn Mẫn quận chúa cùng tỷ nói cái gì, kẻ từ khi chúng ta đến sương phòng, tỷ càng ngày càng xa cách muội. Hòa Miêu mặc dù chỉ suy đoán, nhưng Lạc tỷ tỷ vẫn nên đề phòng Bích Liên thì tốt hơn.”
Trầm Lạc gật đầu một cái hướng về phái Hòa Miêu cười nhạt:” Hòa Miêu tỷ tỷ biết, đêm đã khuya rồi, sớm nghỉ ngơi đi thôi.” Sau khi dứt lời một lần nữa hướng về phía Hòa Miêu cười nhạt, sau đó Trầm Lạc bê bồn nước trở về phòng mình.
Phòng bếp sương phòng Hòa Miêu vẫn như cũ đứng thẳng tắp, mắt âm trầm. Đỗ Nhã Y đã trở về phủ, Tôn Miểu là một dã nha đầu không có tâm cơ. Uy Mẫn Mẫn nhìn qua một tri kỉ nhưng thực ra là một nhân tinh, mà Trầm Lạc lại càng ngày càng xa cách. Cúi đầu nhìn ánh trăng chiếu sáng trên mặt nước, hi vọng Chúc gia nhị thiếu gia Chúc Dịch Phong sẽ là một người tàn nhẫn.