Chương 22
Trời nhá nhem tối, mặt trời lặn về tây.
Phía chân trời xa xa hiện ra màu xám trắng, điểm xuyết chấm sao, nhấp nháy nhấp nháy, như giọt nước long lanh sắp rơi nơi khóe mắt con người.
Trần Nhiêu mở tiệc chiêu đã mọi người ăn cua.
Chính vì cuối thu thời tiết mát mẻ nên cua mùa này khá thơm ngon.
Dư Niệm tách cua ra, chấm một chút nước chấm, lại nhấp chút rượu dương mai đã hâm nóng, nhất thời sướng tận tâm can.
Cô thỏa mãn than thở: “Cua ở đây với cua ở khu Hoàng Sơn khác nhau thật, hương vị đúng là khó diễn tả.”
Tề Thù mỉm cười, “Rượu dương mai có hợp khẩu vị của cô không?”
Dư Niệm gật đầu, “Vừa ngọt vừa cay, nhưng không có xộc lên mũi như rượu gạo, tôi rất thích, cám ơn cô Tề đã chiêu đãi.”
“Đây là nó chuẩn bị chuẩn bị cho tôi, chuyên để dành cho khách nữ uống.”
“Nó?” Dư Niệm lặng lẽ nhướng mày.
Cô ấy nói ‘nó’, trên mặt còn mang theo nụ cười với lúm đồng tiền sâu hoắm.
Rốt cuộc là trò bịp, hay là?
Cô không mang theo máy phát hiện nói dối, không thể lập tức cho ra kết luận, chỉ có thể khống chế hoang mang trong lòng.
Tề Thù lại mờ ám nói: “Nó luôn dịu dàng quan tâm, tôi vẫn cho rằng nó sẽ không lớn lên, nhưng nhiều năm như vậy, chắc chắn đã trưởng thành, khó trách suy nghĩ lại chu đáo đến vậy.”
Dư Niệm cố tình lảng sang chuyện khác, “À, rượu dương mai ủ như thế nào? Mùi vị khá ngon, về nhà tôi cũng muốn làm thử.”
Tề Thù như tỉnh dậy từ trong mộng, hoàn hồn, khóe miệng vẫn để lộ ý cười điềm tĩnh, “Chỉ dùng đường ủ với quả dương mai, đợi quả nổi lên trên mặt, thì đổ rượu gạo vào. Đậy kín, chôn xuống đất, có khách đến là có thể lấy ra dùng rồi.”
Dư Niệm gật đầu, tiếp tục ăn cua.
Tốc độ ăn của Dư Niệm thua xa tốc độ lột vỏ cua của Thẩm Bạc, hết sức tập trung cầm đũa khẩy hết thịt trong chân cua ra, có chút tốn công.
Thẩm Bạc nhìn không nổi nữa, anh bưng chén thịt cua chất đống trắng trẻo của mình đến trước mặt Dư Niệm, chan chút nước chấm, ôn tồn nói: “Ăn của tôi đi, nhớ kỹ, đừng ăn quá nhiều, cua có tính hàn, không tốt cho cơ thể. Còn có, chu kỳ kinh nguyệt của cô rơi vào mấy ngày này đúng chứ? Chú ý cách ăn uống một chút.”
Tiếng anh nói càng lúc càng thấp, đến cuối cùng, gần như khi tiến vào màng nhĩ của cô chỉ còn lại tiếng thì thầm khe khẽ.
Dư Niệm cảm thấy một trận khô nóng không rõ nguồn gốc, hai má nóng lên, khúm núm vâng dạ.
Anh Thẩm làm sao biết ‘nguyệt san’ của cô? Anh quan sát tỉ mỉ đến loại cảnh giới này luôn sao? Nhưng mà, quan sát ‘nguyệt san’ của cô thì là nam tử hán đại trượng phu gì chứ!
Dư Niệm không nhận ra ý tốt của anh, ngược lại cảm thấy ngại ngùng, không phải chán ghét, chỉ là có cảm giác khó diễn tả, hệt như bị người khác nhìn thấu tâm tư, bị ánh mắt thâm thúy kia lăng trì từng chút, giày vò đến ch.ết.
Trần Nhiêu giơ chén rượu lên, giới thiệu với Thẩm Bạc: “Anh Thẩm, vị này chính là bà Anna đến từ Ý.”
Người phụ nữ ngồi bên trái gật đầu chào hỏi, trán cao, da trắng, môi đỏ, đôi mắt nhẹ nhàng lướt qua mọi người, còn có một loại cảm giác âm u lạnh lẽo khôn cùng.
Nếu phải dùng một thân phận để so sánh, bà Anna giống như một nữ công tước Dracula sống trong tòa lâu đài cổ. Màu đỏ và đen trên người bà được thể hiện rất hoàn mỹ ra bên ngoài, pha trộn ra hiệu ứng thị giác mãnh liệt một cách khó kiểu.
Dư Niệm cười mỉm: “Bà Anna, chào.”
Anna lặng lẽ rút một lá bài tarot ra, mặt bài màu tím sậm, mỏng manh như cánh bướm:
– Tháp, tượng trưng cho hủy diệt, cô sẽ chịu khổ đấy, mau về sớm đi.
Dư Niệm gượng cười, không biết nên tiếp lời thế nào, người này quái lạ thật.
Trần Nhiêu lại dời mắt đến một người đàn ông đang nghịch máy chụp ảnh, giới thiệu: “Đây là anh Amon, nhiếp ảnh gia quốc tế, chắc mọi người ở đây đều nghe qua tên của anh ấy rồi?
Amon nghe tên mình được gọi lên, nhanh chóng hoàn hồn, mỉm cười ngượng ngùng:
– Xin chào mọi người, tôi là Amon. Gần đây tôi lại đam mê tác phẩm nghệ thuật, nên muốn mua nó về chụp hình.
Anh ta dường như rất thích chụp ảnh, đối với chuyện xã giao thì cục xúc không yên, hiển nhiên không thích giao thiệp, là người đàn ông sống trong thế giới của riêng mình, thậm chí là đang trốn tránh xã hội này.
Dư Niệm cho ra kết luận, thu hồi ánh mắt, tiếp tục phân cao thấp với con cua.
Lúc này, Tề Thù đột nhiên đứng lên, vội vàng rời khỏi bữa tiệc.
Đi tới cửa, cô mới phát hiện không đúng, quay đầu lại mỉm cười áy náy, “Xin lỗi, nó đang tìm tôi.”
Thẩm Bạc gật đầu, nhìn theo bóng lưng cô rời đi.
Trần Nhiêu hiển nhiên không thể để mất mặt được, xấu hổ cười, “Cô Tề có chút không giống người bình thường…”
“Ngại quá, tôi cũng muốn đi vệ sinh.” Dư Niệm đứng lên, chào mọi người, xám mặt đi ra ngoài.
Trước khi đi, khóe mắt cô đảo qua Thẩm Bạc, đối phương cũng đang nhìn cô, nghịch chén rượu trong tay, nhếch mép cười, không có ý tốt.
Dư Niệm chột dạ, không nấn ná lại thêm.
Thực tế thì cô cũng không phải muốn đi vệ sinh, chỉ là lòng hiếu kỳ quá nặng, có chút muốn nhìn thử rốt cuộc Tề Thù kia đang làm cái quỷ gì.
Cô không tin có búp bê cử động được, rõ ràng chỉ là lời đồn vô căn cứ.
Trời tối thui, một lớp sương mù mỏng manh trôi nổi giữa không trung.
Mặt đất như bị bao phủ bởi lớp vải đen dày đặc, che khuất mặt trời trên cao.
Dư Niệm đi xuyên qua hoàn cảnh hắc ám như vậy, nơi nơi yên tĩnh, một khoảng tối đen khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Cô không dám phát ra bất cứ tiếng động nào, ngay cả hơi thở cũng cố tình chậm lại, duy trì khoảng cách năm mét với Tề Thù, lặng lẽ bám theo.
Tề Thù quay về phòng, cô châm nến trong phòng, bóng dáng yểu điệu in trên tường trắng, lung lay kích động.
Dư Niệm chỉ dám nép mình ở góc khuất im ắng quan sát động tác của Tề Thù.
Cô đang ôm một vật nho nhỏ trong lòng, nhẹ nhàng dỗ dành, cụ thể nói gì thì không nghe rõ lắm.
Dư Niệm chỉ có thể nhìn thấy đỉnh tóc đen đen của vật kia, trang phục màu xanh lam, tay phải buông thỏng, đầu ngón tay dưới ánh nến có màu trắng, phát ra ánh sáng yếu ớt.
Cái đó chính là con búp bê trong truyền thuyết à?
Dư Niệm lại không nghĩ vậy.
Thoạt nhìn rất bình thường, có thể chỉ là tâm lý Tề Thù có vấn đề thôi.
Chẳng được bao lâu, Tề Thù lại lật đật đi ra khỏi phòng.
Dư Niệm đứng tại chỗ do dự một chút, không biết nên rình coi con búp bê, hay theo dõi Tề Thù.
Cô cắn răng, dứt khoát thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chính mình, đi xem con búp bê kia thế nào.
Dư Niệm bước lên trước hai bước, mũi chân gấp lại, chạm khẽ trên mặt đất, cố gắng không để quấy nhiễu con búp bê kia.
Nghĩ đến cũng buồn cười, cô vốn không tin búp bê biết cử động, lại vô thức lo lắng đề phòng, sợ không thể tiếp cận được nó.
Cô đã nhìn thấy mặt con búp bê.
Nó ngồi trước bức tường, mặt quay ra ngoài, một đôi mắt đen láy bóng bẩy đối diện với Dư Niệm.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây…
Không có gì xảy ra.
Quả nhiên chỉ là ảo giác của Tề Thù?
Dư Niệm xoay người, định đi, vô tình nhìn thấy mũi giày của mình đang giẫm lên bóng của con búp bê kia.
Gần như trong nháy mắt, cái bóng kia di chuyển xuống nửa tấc.
Da đầu Dư Niệm tê rần, gốc tóc trở nên cứng nhắc, chen chúc trong nang lông, kích thích tế bào thần kinh của cô, khiến cô nhấp nhổm.
Vừa rồi cô nhìn thấy gì?
Búp bê cử động?
Chắc chỉ bị gió thổi trúng rồi ngã thôi.
Dư Niệm quay đầu lại, con búp bê kia vẫn ngồi đó, chỉ là vị trí của nó rõ ràng có xê dịch.
Nó đang cử động, nó đang lùi về sau, không biết xuất phát từ sợ hãi hay là cái gì…
Chuyện này, làm sao có khả năng?
Dư Niệm sợ tới mức khớp hàm va đập, hóa đá.
Xa xa như có người đi về phía này, Dư Niệm sợ bị Tề Thù phát hiện, vội vàng nép vào đám cây cối um tùm bên cạnh.
Đi chưa được mấy bước, đột nhiên bị ai đó từ phía sau bụm miệng cô lại.
Dư Niệm trợn to mắt, vội vàng vùng vẫy, lại nghe thấy người nọ kề sát vào vành tai cô, hà hơi, “Đừng nhúc nhích, có người đang đến.”
Đây là giọng nói của Thẩm Bạc.
Dư Niệm chưa kịp kinh ngạc, trước tiên phải làm lòng mình bình ổn đã, cho đến khi nhìn thấy Tề Thù đi ngang qua, cô mới dám thở ra.
Từ sau khi nhìn thấy búp bê cử động, cô nhìn Tề Thù thế nào cũng thấy mất tự nhiên. Loại cảm giác này, khó tin chiếm đa số, sợ hãi chiếm một ít.
Chỉ là…
Cô như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhìn thấy nửa cánh tay mạnh mẽ ôm lấy người cô, trái tim lần nữa đập thình thịch, nhảy nhót như chú nai, dẫn đến hỗn loạn cực kỳ bé nhỏ.
Giống như, chỉ cần có Thẩm Bạc dính líu vào cuộc sống của cô, là có thể dễ dàng khiến ý chí cô tan rã, toàn bộ trái tim, đều loạn nhịp.
Tấm lưng cô dựa sát vào khuôn ngực của Thẩm Bạc, hệt như cách lớp áo sơ mi trắng của anh, có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ đanh thép của anh.
Thình thịch, thình thịch.
Tiết tấu lúc dữ dội lúc nhẹ nhàng, khác hẳn với thái độ điềm tĩnh tự nhiên bình thường của anh.
Dư Niệm giống như có thể cảm nhận được hơi thở cực nóng của Thẩm Bạc phả lên mặt cô, rót vào tận lỗ chân lông, theo mạng lưới mạch máu li ti, xâm nhập vào tứ chi, khiến cho toàn thân khô nóng khó chịu, như bị lửa thiêu đốt.
Cô rất ngượng, vốn nghĩ sau khi Thẩm Bạc ý thức được ‘nam nữ thụ thụ bất thân’, sẽ buông cô ra.
Nào ngờ, thằng nhãi này chiếm lợi còn chiếm đến nghiện, cô không nói, anh không buông tay.
“Anh Thẩm này?”
“Ngại quá, vừa rồi tôi nhất thời xúc động.” Anh nói năng đường hoàng, không mảy may giải thích gì về cái ôm kéo dài thêm năm phút đồng hồ sau khi nguy cơ được giải trừ.
Dư Niệm rất có hàm dưỡng, cười rồi lại cười, “Không có gì đâu, tôi không ngại.”
Cô chịu thôi, coi như không cẩn thận bị ông chủ lợi dụng chút đỉnh cũng được, ra ngoài làm việc, có đãi ngộ tốt như vậy, chắc chắn cũng phải hy sinh chút gì đó mà.
Dư Niệm theo anh trở về, họ đồng thời đi vào phòng tiệc, ánh mắt mọi người nhất thời kỳ kỳ, có lẽ cho rằng giữa hai người họ vừa mới đến chỗ nào đó, làm chuyện gì đó không muốn ai biết.
Trần Nhiêu xoa dịu bầu không khí, giơ chén rượu lên nói: “Tóm lại, mọi người cứ ăn uống thỏa thích, ha ha, chơi thật vui vẻ.”
“Ông chủ Trần cũng vậy.” Thẩm Bạc hùa theo.
“Đúng, ai cũng phải chơi thật vui nhé.” Amon nói.
“Ừ.” Bà Anna lãnh đạm nói.
Sau hồi lâu, Tiểu Bạch đột nhiên chồm đến, thì thầm nói: “Chị Dư Niệm, vừa rồi chị với anh Thẩm ra ngoài làm gì vậy?”
Dư Niệm cười gượng: “Có làm gì đâu.”
Tiểu Bạch nhíu mày, do dự nói: “Trên người chị… có mùi của anh ấy.”
“Hả…” Dư Niệm cứng họng, cô suýt nữa quên mất, người khiếm thính vốn nhạy cảm hơn người bình thường, đặc biệt về mặt khứu giác và thị giác.
Rốt cuộc cô nên giải thích thế nào đây?
Chỉ nghe Tiểu Bạch nói thêm: “Chị không cần giải thích, em không biết thì tốt hơn.”
“Không, chuyện là…”
Hắn như đã hạ quyết tâm, nói: “Hay là, hay là cứ giao chị Dư Niệm cho anh Thẩm đi, có lẽ em… cũng có thể thử chấp nhận.”