Chương 1-1
Ngày đó có lẽ là đầu tháng Hai, khu Hoàng Sơn, nhiều mưa.
Se lạnh chợt ấm, bốn mùa xuân về, dãy núi một màu xanh biếc.
Dư Niệm chạy trối ch.ết như ngựa mất cương, sau lưng như có thú dữ đang đuổi theo.
Mắt cô đỏ au, có cảm giác như khoé mắt sắp có máu trào ra, liên tục nóng lên. Cô thở hồng hộc, mắt mở trừng trừng ngập nước, bị cơn mưa lạnh lẽo châm chít sinh đau.
Phải nhanh hơn nữa, chạy nhanh về phía trước.
Cô loạng choạng té ngã, đến khi ba cô nhảy xuống lầu, tuyên bố ch.ết não.
Dư Niệm quỳ sụp trên đất, cô muốn khóc, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt, khàn khàn không ra tiếng.
Cô cắn môi dưới, đuôi mắt dần lạnh lẽo, trở nên xa lạ…
Lúc này, có người đưa cho cô một chiếc khăn tay, hình như là vật luôn mang theo bên mình, khi chạm đến mặt cô, còn có hương hoa lan gợi tình.
Cô nhận lấy, định theo bàn tay với khớp xương rõ ràng kia để nhìn thấy mặt chủ nhân của nó.
Nhưng người này che ô đen, chắn ngang mặt, chỉ ngờ ngợ thấy được ánh mắt hờ hững của hắn.
Là một thanh niên không lớn lắm, đầu vai gầy gò, nhịp bước rất gấp.
Hắn mặc âu phục đen thẫm, như là một bóng dáng cô độc cao ngạo, lạc lõng với cảnh vật xung quanh.
Càng lúc càng xa, càng lúc càng xa dần…
Người này, hoà vào cơn mưa tí tách rơi.
…
Dư Niệm bừng tỉnh từ cơn ác mộng.
Cô thở hổn hển không ngừng, vỗ về trái tim, cấp bách uống ngụm nước.
Lại mơ thấy hắn.
Bác hai nói là ba cô lén mượn tiền cho vay lãi nặng, không chịu nổi áp lực mà tự sát.
Người cha nhu nhược này…
Khi cách nhiều năm như vậy, thời điểm cô trở về khu Hoàng Sơn, lại mơ thấy ba mình.
Trong đầu Dư Niệm có một ý tưởng vớ vẩn… chẳng lẽ khi du học ở nước ngoài không mơ thấy, là bởi vì cô hồn dã quỷ trong nước không thể vượt qua hải quan? Cho nên cô vừa về nước, liền mơ thấy ba?
Nghĩ bậy bạ gì vậy chứ.
Cô nhắm mắt lại lần nữa, lúc này nghĩ đến vẫn là ba cô, mà ánh mắt người thanh niên đó… mắt hẹp dài hướng nội, đáy mắt ẩn chứa tinh thần biển cả, lại âm u kín đáo, thâm sâu không sao lường được.
Lúc ấy, cô chỉ là nhìn thoáng qua, lại in đậm trong ký ức.
Dư Niệm không ngủ được, dứt khoát ngồi dậy làm việc.
Cô là thạc sĩ tâm lý học, sau đó trở thành chuyên gia phát hiện nói dối. Nghề nghiệp này trong nước không tính là đứng đầu, thậm chí còn bị bọc dưới lớp vỏ thần bí. Nhưng trên thực tế, cũng chính là nhân viên nghiên cứu tâm lý học sử dụng máy phát hiện nói dối, hoặc là vận dụng kỹ nặng nghề nghiệp để thấu hiểu bọn tội phạm giết người, nắm bắt được tâm lý gây án của họ, biên tập thành tài liệu, làm việc thuộc tổ hỏi cung-hình sự-trinh sát.
Dư Niệm không như người bình thường ngồi cùng với đội hình sự trinh sát, mà là có một phòng làm việc độc lập của chình mình, có ký tên hợp tác lâu dài với hình cảnh khu Hoàng Sơn, còn làm thêm vài mối nhỏ với giá cao.
Cô bắt đầu vào hộp thư, phát hiện một thư mới chưa đọc, thư là một hình scan thư viết tay, dùng bút máy nét thanh mà viết, nét chữ gầy thẳng, ngọn bút sắc bén.
Trên thư viết: “Cô Dư, xin chào. Tôi muốn ký một hợp đồng ngắn hạn với phòng làm việc của cô, giá cả tuỳ cô quyết định.”
Giá cả tuỳ cô quyết định?
Vị khách này không sợ cô đưa giá trên trời sao?
Hoặc có thể nói, việc người nọ muốn làm vô cùng khó giải quyết?
Dư Niệm trả lời thư: “Có thể hỏi trước là việc gì không, rồi chúng ta mới bàn hợp đồng.”
“Tôi muốn biết tâm lý phạm tội của một gã giết người hàng loạt.”
Việc này không có gì khó khăn, cô vừa định đồng ý, nghĩ sau lại hỏi: “Đợi đã, xin hỏi ngài là cảnh sát địa phương à?”
“Đây là yêu cầu của cá nhân tôi.”
Cô trợn tròn mắt: “Ngài là nói, ngài bắt một tên tội phạm giết người, hơn nữa còn nhốt trong nhà mình, không định giao cho cảnh sát à?”
Đối phương rất lâu mới trả lời: “Được cảnh sát nhờ vả, đã bắt được phạm nhân. Nhưng cá nhân tôi lại cảm thấy hiếu kỳ, cho nên muốn trước khi đưa hắn đến đồn cảnh sát, thoả mãn một chút lòng hiếu kỳ của tôi. Như vậy, còn có chỗ nào không hợp lý nữa không?”
Thật đúng là quá bốc đồng.
Dư Niệm tiếp nhiều đơn hàng rồi, có muốn biết vợ mình có ngoại tình hay không, muốn biết cấp dưới trung gian có kiếm lời bỏ túi riêng cũng có, nhưng cô vẫn là lần đầu nghe nói: ‘bởi vì tôi hiếu kỳ, cho nên muốn hỏi tội phạm giết người vì sao phải giết người’.
Nhưng lại chưa muốn giao hung thủ cho cảnh sát, đây có được xem như là bao che tội phạm không nhỉ?
Không đúng, cũng không xong.
Người kia có quan hệ với cảnh sát, chắc là làm việc dưới sự ngầm đồng ý của đối phương.
Mặc kệ là xuất phát từ phương diện nào, Dư Niệm đều cảm thấy tò mò gấp bội.
Cô cân nhắc, rồi gõ bàn phím: “Khi tôi làm việc, cần bao ăn ở, hơn nữa không được tôi cho phép, thì không được hỏi tôi bất cứ tiến triển gì của vụ án, sau ba ngày, tôi mới có thể cho ngài một kết luận. Như vậy có được không?”