Quyển 2 - Chương 16: Nịnh bợ
Nhưng cuối cùng, ngài vẫn tới.
Nguyên Chính Hoàn nao nao trong lòng, khẽ cười: "Chưa trễ sao?"
Thượng Trang lắc đầu, nhìn y: "Không trễ."
Trả lời chỉ có hai chữ, nhưng trái tim lại vô cùng vui vẻ. Y tới, là vì nàng, thật sự là vì nàng.
Nữ tử trước mặt cao hứng, y lại nhận ra được, điều này thật kỳ lạ, không phải sao?
Ý cười trên mặt bị thu lại, y thấp giọng: "Ta cứ nghĩ ngươi sẽ trách ta."
"Nô tỳ không dám." Vì sao phải trách y? Ngay cả không tới, đó cũng không phải lỗi của y.
Nói cho cùng, bọn họ chẳng qua chỉ mới gặp nhau ba lần mà thôi.
Lúc này, nghe tiếng có người đi vào, Thượng Trang quay đầu, đã thấy Từ ma ma. Nàng kinh hãi, bà ta lại cười cười tiến lên, hướng Nguyên Chính Hoàn hành lễ, mới quay lại nhìn nàng: "Vu Thượng nghĩa, nghe nói cô sắp tới ngự tiền hầu hạ, bọn nha đầu này luyến tiếc cô nên nhờ ta tới tặng mấy thứ này." Nói xong, bà ta đặt son phấn trong lòng lên bàn, còn nhìn nàng cười.
Thượng Trang đương nhiên hiểu, tất cả chẳng qua là mấy thứ bà ta bóc lột trên người các cung nữ, lúc này mang tới để lấy lòng nàng.
Đúng lúc Phục Linh trở về, nàng nói với Phục Linh: "Phục Linh, những thứ này đều là mấy tỷ muội trong viện tặng cho ta, nhưng ta làm sao dùng nhiều như vậy. Ngươi ra ngoài trả lại cho các nàng, giúp ta nói tiếng cám ơn."
Phục Linh buông ấm trà trong tay, cầm đồ trên bàn rồi đi ra ngoài.
Từ ma ma xanh mặt, chẳng qua lúc này cũng không tiện bộc phát. Đồ bà ta khó lắm mới lấy được, lại bị một câu của con nha đầu này mà phải trả về toàn bộ sao?
Thượng Trang cố ý cười cười: "Nô tỳ còn phải cảm ơn ma ma, tâm ý nô tỳ xin nhận, những thứ này, thôi đi."
Trong lòng Từ ma ma tuy tức giận nhưng không biểu hiện, ngoài mặt vẫn cười: "Vu Thượng nghĩa đừng xưng nô tỳ trước mặt ta nữa, ta đây sao có thể nhận." Thời điểm nói chuyện, bà ta bất giác nhìn qua Nguyên Chính Hoàn bên cạnh.
Quan hệ giữa Hoàn Vương và Thượng Trang là gì bà không biết, bà chỉ biết, Hoàn Vương đến nay chưa lập Vương phi. Nếu nữ tử trước mặt có cơ hội trở thành Hoàn Vương phi tương lai, bà càng phải ra sức nịnh bợ.
Trong lòng thầm nghĩ trộm như thế.
Thượng Trang không muốn cùng bà ta dây dưa, tùy tiện nói: "Ma ma ra ngoài trước đi, Vương gia... Còn có việc."
Từ ma ma kinh hãi, vội nói: "Nô tỳ đáng ch.ết, đã quấy rầy Vương gia." Nói xong, bà ta lập tức lui xuống.
Thượng Trang đợi bà ta ra ngoài, nhanh chóng tiến lên đóng cửa, lại nghe nam tử phía sau khẽ cười: "Ta có việc gì sao?" Nàng không biết lời mình vừa nói rất dễ làm người ta...
Thượng Trang ngẩn người, quay đầu hỏi lại: "Ngài không phải khát nước sao?" Vừa nói, nàng tới cạnh bàn rót trà đưa tới cho y.
Y nhận lấy, uống một ngụm, mới hỏi: "Người này lúc trước không tốt với ngươi sao?"
Thật lợi hại, chỉ mới trò chuyện mấy câu ngắn ngủi mà y đã nghe ra được sự tình. Thượng Trang cũng không kiêng kị, chỉ nói: "Trong cung, có cái gì mà được cho không. Thứ người ta nhìn vào, là quyền lực trong tay mình." Nàng, không phải là một ví dụ điển hình sao?
Cánh tay giữ chén trà run lên, y nâng mắt, hỏi nàng: "Như vậy, ngươi muốn sao?"
Nàng lắc đầu: "Nô tỳ không thể bài xích."
Nàng trả lời "Không thể", mà không phải "Không", bởi vì nàng hiểu, nếu muốn sống thì không thể dựa vào người khác. Nàng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Lời này dừng ngay trái tim Nguyên Chính Hoàn, khiến tâm thần y rung động.
Tất cả đều là bất đắc dĩ, không phải sao?
Thì ra "Không thể" không chỉ có người trong hoàng thất bọn họ. Những ai bị nhốt trong hoàng cung khổng lồ này, đều như thế.
Y bỗng nhiên nghĩ tới mẫu hậu.
Bà là nữ tử không tranh không giành trong hậu cung, mà bà có thể ngồi lên vị trí Hoàng hậu đều là vì tình yêu của phụ hoàng. Cho nên, khi đó, bà mới không thể không...
Y cúi đầu, cánh tay dùng sức làm nước trà đổ ra.
Thượng Trang kinh hãi, vội tiến lên đỡ y, nhíu mày hỏi: "Vương gia không sao chứ?"