Quyển 2 - Chương 31: Xuất cung
Cửa lớn bị đẩy ra, Tề Hiền phi từ xa thấy Hoàng đế ra ngoài, cuống quít chạy tới. Ti Y hoảng loạn đuổi theo phía sau: "Nương nương, ngài đi chậm một chút... Nương nương..."
Tề Hiền phi chạy tới trước mặt Hoàng đế, quỳ xuống: "Thánh Thượng..." Lời vừa nói ra, bà đã nhịn không được mà nức nở.
"Nô tỳ tham kiến Thánh Thượng." Ti Y quỳ xuống hành lễ.
Hoàng đế nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Thành Vương sao rồi?"
Thượng Trang đứng phía sau ông, lúc này nhìn Tề Hiền phi dưới đất, nàng thật không phân biệt được có phải bà ấy giả bộ hay không.
Rõ ràng, hôm qua Nguyên Duật Diệp còn trợn mắt đùa giỡn nàng trong đình.
Nàng cảm thấy, nam tử đó không hề yếu ớt như vậy.
Tề Hiền phi dùng khăn lau nước mắt, khóc lóc: "Thái y nói, nói nó sốt cao không lui, thần thiếp... Thần thiếp sợ..." Bà giữ chặt ống tay áo của Hoàng đế, nức nở, "Hôm qua lúc thần thiếp tới phủ, nó còn có thể nói chuyện với thần thiếp, nhưng hôm nay... Thái y tới báo nó đã hôn mê bất tỉnh, Thánh Thượng..."
Hoàng đế nghe xong liền lảo đảo, Thượng Trang vội đỡ lấy ông, nhìn sắc mặt ông khó coi, run run nói: "Trần Trung, bãi giá, trẫm muốn đi thăm Diệp Nhi!"
Trần Trung thấy thần sắc của Hoàng đế như vậy, biết việc này không nhỏ nên lập tức xoay người phân phó.
Tề Hiền phi vẫn anh anh khóc, nghe Hoàng đế nói thế, bà mới nghẹn ngào: "Nô tỳ thay Diệp Nhi tạ Thánh Thượng."
Hoàng đế không nhìn bà, lập tức đi về phía trước. Thượng Trang chỉ đành đuổi theo đỡ lấy ông. Nàng lặng lẽ nhìn Tề Hiền phi, nhìn Ti Y bò lên đỡ lấy bà.
Thượng Trang không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ hắn bệnh nặng vậy sao?
Nàng lại nhìn Hoàng đế, trên mặt ông rõ ràng vẫn là lo lắng.
Người già rồi, rốt cuộc vẫn trở nên yếu ớt.
..................
Bên ngoài, Trần Trung đã chuẩn bị sẵn ngự giá.
Thượng Trang đỡ Hoàng đế tiến lên, vừa vào bên trong, ông lại ho khan mấy tiếng.
"Thánh Thượng..." Thượng Trang vỗ lưng giúp ông, nhíu mày nói, "Thân thể của ngài..."
"Trẫm không sao." Ông đưa đầu ra ngoài, "Khởi giá."
Ngự giá chậm rãi nâng lên, Hoàng đế đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhấc màn lên, nói: "Trần Trung... Khụ khụ... Truyền Thái y tới Thành Vương phủ cho trẫm."
Trần trung đáp lời, trong lòng không khỏi lo lắng, Hoàng đế đã lâu chưa có tâm trạng như vậy. Giờ phút này, hắn cũng không dám chậm trễ, vội vàng phân phó thái giám bên cạnh theo hầu, còn mình nhanh chóng chạy tới Thái y viện.
Ti Y đỡ Tề Hiền phi đi theo, Tề Hiền phi không lên cùng ngự giá mà lên cỗ kiệu phía sau. Bà nâng tay xoa mắt, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Thánh Thượng vẫn là quan tâm Diệp Nhi."
Ti Y gật đầu, cũng không nói gì.
Cách đó không xa, Tần Lương đệ đỡ Hoàng hậu, hai người cùng đưa mắt nhìn.
Tần Lương đệ hừ nhẹ một tiếng: "Nương nương, mẹ con Hiền phi này thật biết nói dối. Ngài nhìn xem, ngay cả Thánh Thường cũng bị lừa xuất cung!"
Ánh mắt Hoàng hậu lập tức trở nên sắc bén, bà nhìn theo cỗ kiệu của Tề Hiền phi, bàn tay giấu dưới ống tay áo sớm đã nắm chặt thành đấm. Bà cắn răng: "Về Đông cung nói Thái tử, kêu nó tới Thành Vương phủ thăm bệnh Ngũ đệ của nó đi."
"Vâng." Tần Lương đệ đắc ý cười, xoay người rời đi.