Chương 30
Nhưng nói thế nào cũng không đúng, sự tình là vì cô đem cổ phiếu bán ra mà tạo thành, tuy rằng số cổ phiếu đó là do ông bà nội để lại cho cô, nhưng Triều Đại là tâm huyết cả đời của mẹ, cô quả thật khó có thể giải thích rõ ràng với mẹ.
Duy trì của anh, cho cô dũng khí.
Nhìn người đàn ông cô yêu sâu đậm trước mắt, Tú Tú thở sâu, nói: “Được, em đi.”
Đang lúc hai người thâm tình im lặng nhìn đối phương, thì lò nướng đinh kêu một tiếng vang.
“Oa, thơm quá, Tiểu Phì đang nướng cái gì thế?” Miệng lách chách, Đồ Hoan sáng sớm ngửi được mùi thơm kia, sớm chờ ở nơi đó, chỉ đợi nó vang lên liền mở cửa, lấy bao tay cách nhiệt đem bánh táo lấy ra.
“Bánh táo sao.” Hàn Võ Kì lắc lư đến bên cạnh Đồ Hoan, nhanh chóng cầm cái muỗng, múc một ngụm thổi phù phù, sau đó nhét vào miệng, vừa ăn vừa kêu: “Nóng nóng nóng…”
“Anh Võ, nếu nóng thì anh ăn ít đi một chút.” Đồ Hoan cười đem bánh táo để trên bàn, chạy nhanh cầm cái muỗng khác đến.
Phượng Lực Cương đã sớm cầm cái muỗng chen chúc bên người anh Võ, cùng nhau công kích hương vị ngọt ngào kia, cư nhiên dùng muỗng múc bánh táo, còn không quên nói: “Ai da, Tiểu Phì sao lại ích kỉ như vậy chứ, nướng cái bánh nhỏ như vậy, cho mình anh ăn còn không đủ nhét kẽ răng đâu.”
“Được ăn còn ra vẻ.” Hàn Võ Kì cười cười lại ăn một ngụm.
“Oa đúng là, hương vị này thật sự quá tuyệt.” Phượng Lực Cương cười gian trá, sau đó ăn tiếp một ngụm.
“Không sai không sai, ngon thật, đúng là được mẹ em chân truyền nha.” Đồ Hoan ăn rất vui vẻ, nói xong không quên ăn một ngụm.
Đó không phải Tiểu Phì nướng, anh biết ba người này căn bản đã biết rõ ràng.
Thấy bọn họ ba người thay nhau công kích cái bánh táo kia, Mạc Lỗi chỉ có thể nhàn nhạt mở miệng.
“Anh Lực Cương, Tiểu Phì nói Rain hình như không được khỏe, anh không muốn đi xem một chút sao?”
“Sao cậu không nói sớm một chút a?” Phượng Lực Cương vừa nghe thân thể bà xã đại nhân không khỏe, lập tức thu hồi tươi cười, vỗ vỗ mông chạy lấy người, bất quá trước khi đi không quên lấy một miếng bánh táo lớn trong khay.
“Uy, Lực Cương, cậu có tham quá hay không?” Hàn Võ Kì mở miệng kháng nghị.
“Đây là em muốn hiếu kính bà xã của em, thứ này bình thường không có mà ăn.” Phượng Lực Cương vô sỉ nói xong, cười đào tẩu.
Hàn Võ Kì quay đầu lại ăn bánh táo còn trên khay, A Lỗi nói: “Anh Võ, hôm nay anh không phải đi tham gia ngày thành lập trường với ai đó sao?”
“Đáng ch.ết, anh quên mất.” Hàn Võ Kì vừa nghe, nhảy dựng lên, nhanh chóng lấy điện thoại di động gọi, rồi chạy nhanh ra ngoài: “Tiểu Lam, em đến chưa? Thực xin lỗi, anh sẽ đến ngay, thật mà thật mà!”
Sau đó, Mạc Lỗi nhìn về phía Đồ Hoan.
Đồ Hoan bưng cái khay bánh táo kia, dùng cặp mắt đen láy xinh đẹp nhìn anh, sau đó khi anh há miệng định nói, phi thường tận lực, dùng hết sức, đánh một cái hắt xì… đối với cái bánh táo kia.
Mạc Lỗi khởi động mi, ngậm miệng lại.
“Cái này gọi là, đạo cao một thước, ma cao một trượng, A Lỗi, cảm ơn nha.” Đồ Hoan đắc ý dào dạt nhe răng cười, thông suốt phóng khoáng bưng khay bánh táo kia chạy lấy người.
Anh đối với cô gái kia không có biện pháp, chỉ có thể quay đầu lại nhìn Tú Tú, nói: “Thật xin lỗi, anh nướng cái bánh khác cho em.”
Tú Tú nhìn anh xem xét, bỗng nhiên lĩnh ngộ ra, ba người kia căn bản là cố ý, mà anh lại vì cô mà nướng bánh táo.
Trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy ngực vừa ngọt vừa ấm.
“Cám ơn.” Cô hôn lên má anh, e lệ cùng anh nói cám ơn.
Điều đó làm cho anh lộ ra tươi cười.
Anh lại tự tay vì cô nướng một cái bánh táo khác, nhưng như là trên mũi có gắn rada tìm bánh táo vậy, mọi người ở Hồng Nhãn lục tục xuất hiện.
“A Lỗi, nghe nói cậu nướng bánh táo? Bánh đâu?”
“A Lỗi cậu xuống bếp à? Phần của anh đâu?”
“Sao lại nhỏ như vậy? A Lỗi cậu cũng quá hẹp hòi…”
“Có bánh táo? Ở đâu? Anh cũng muốn…”
“Cái gì? Tú Tú? Tên tiểu tử này sao lại gặp sắc quên bạn? Ăn một mình, một miếng là được rồi.”
“Tú Tú, chia cho anh một miếng được không? Một chút là được rồi…”
Tú Tú cười đến nước mắt đều chảy ra, theo trong đối thoại của bọn họ, cô mới phát hiện, người đàn ông này tay nghề tuy rất tốt, nhưng bình thường ở Hồng Nhãn lại không chịu xuống bếp, cho nên mọi người mới thấy hiếm lạ như thế.
Kết quả cuối cùng, anh không thể không nướng một cái bánh táo thật lớn, sau đó kiên trì canh giữ bên cạnh lò nướng, không cho ai tới gần, cô mới rốt cuộc có một miếng bánh để ăn.
Đó là một căn biệt thự lớn màu trắng xinh đẹp, trong sân có vườn hoa hồng cùng đài phun nước, phía sau có bể bơi cùng sân tennis, bên trong còn thiết kế đầy đủ phòng tập thể hình, cùng ba mươi phòng ở.
Để Tú Tú về nhà thay đổi quần áo, cùng A Lỗi và Hàn Võ Kì phía sau, trở lại phòng khách, ngồi trên sofa ghế da chờ mẹ cô tới, cô không nhịn được nhỏ giọng nói với anh.
“Em tuy lớn lên ở trong nhà này, nhưng em chưa bao giờ cảm thấy nó là nhà.”
Anh có thể hiểu được, anh nhìn qua cách cô bố trí phòng của cô, nơi đó mới là nhà cô, địa phương kia tràn ngập phong cách đặc sắc của cô, ấm áp ngọt ngào, tuy có hơi hỗn độn, anh có thể thấy vải may trên đất, trên kệ bếp cũng có vài sợi chỉ, hoặc ở ghế dựa bên cạnh phát hiện một nửa cuộn len của cô.
Nhưng hỗn loạn này lại tràn ngập hơi thở cuộc sống, có loại xinh đẹp tùy ý phóng khoáng, không giống nơi này tuy rằng không nhiễm một hạt bụi, lại lạnh như băng, không có chút hơi người.
Đúng lúc này, Chu Lị Hinh mặc bộ quần áo tơ tằm đỏ thẫm xuất hiện, như nữ vương cao cao.
Nhìn thấy cô cùng hai người đàn ông kia, đôi mi thanh tú của Chu Lị Hinh khẽ vặn xoắn: “Con ở trong này làm cái gì? Con sao lại ở cùng những người này?”
Mẹ nhìn bọn anh bằng nửa ánh mắt, giống như đang nhìn những con gián, lộ ra sự khinh thường không giấu giếm.
Trong một giây kia, Tú Tú cảm thấy quá mất mặt.
Chu Lị Hinh đi lên phía trước, từ lò sưởi được trang trí trên vách tường lấy ra một hộp thuốc lá, châm một điếu, rồi nhìn đến chủ công ty điều tr.a việc ngoài ý muốn kia, nhướn mày: “Tôi mời cậu điều tr.a chuyện ngoài ý muốn, không phải kêu cậu điều tr.a con gái của tôi, hay là cậu muốn nói, người đứng đằng sao phá hư chính là nó?”
Nói xong, bà cười nhạo một tiếng, nói: “Nếu vậy, tôi cự tuyệt thanh toán, Tú Tú không có can đảm đó, nó sức lực thế nào, tôi còn không biết sao?”
Lời nói trào phúng này, làm trong lòng Tú Tú co rụt lại, nhưng anh lại cầm tay cô, nắm chặt.
“Chu đổng sự, Đường tiểu thư đương nhiên không phải người phá rối thật sự, bất quá cô ấy lại cùng chuyện này quả thật có liên quan.” Hàn Võ Kì mỉm cười mở miệng: “Cho nên tôi mới mời cô ấy cùng tới đây, cô ấy có việc muốn nói với bà.”
“Chuyện gì?” Chu Lị Hinh hút điếu thuốc, đem đôi mắt đẹp chuyển sang con gái.
Nhìn mẹ phong tư yểu điệu đứng trước lò sưởi, phun ra làn khói trắng, Tú Tú cố lấy dũng khí, từ trên sofa đứng lên, nói: “Con đem cổ phiếu bán rồi.”
Chu Lị Hinh thất thần, khiếp sợ nhìn cô, “Con nói cái gì? Con làm cái gì?”
“Năm con hai mươi tuổi, con đem cổ phiếu bán rồi, bán cho dì Tô.” Tú Tú nói với bà, “Hơn nữa, con cũng đem tiền đi quyên góp rồi.”
Sau đó, cô nhanh chóng đem sự tình giải thích một lần,
Chu Lị Hinh sắc mặt trắng xanh, không thể tin trừng mắt cô, giây tiếp theo, bà ôm ngực đau đớn, sau đó lùi một bước.
Tú Tú phát hoảng, bước lên phía trước đỡ lấy mẹ.
“Mẹ, mẹ có khỏe không?”
“Mẹ còn khỏe được sao?” Chu Lị Hinh mặt trắng tức giận, hấp khí, ngẩn đầu nhìn cô, không thể hiểu nổi run giọng nói: “Mẹ còn khỏe được sao? Con bán công ty của mẹ, mẹ làm sao có thể khỏe được? Làm sao còn có thể khỏe được? Mẹ biết con không thông minh, nhưng sao con lại có thể ngu ngốc như vậy?”
Bà càng nói càng giận, khuôn mặt xinh đẹp giờ trở nên hung dữ như ác quỷ, bà không hề báo động trước nâng lên tay đang còn cầm điếu thuốc, giơ lên hướng mặt con gái đang gần trong gang tấc kia mà đánh.
“Con nhỏ ngu xuẩn này…”
Không nghĩ tới mẹ thực sẽ động thủ, Tú Tú không kịp tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn đốm lửa nhỏ kia càng ngày càng tiến gần mắt cô, ngay lúc chỉ mành treo chuông kia, bỗng có một bàn tay to từ sau duỗi đến, bắt được tay bà.
Tàn thuốc kia trong tay người vẫn tỏa sáng.
Cô có thể cảm giác nhận rõ ràng hơi nóng của tàn thuốc kia, ngửi được hương vị của nó, nó ngay tại trước mắt cô lóe ra, tản ra khí nóng, chỉ kém một chút, nó sẽ nóng đến mặt cô, sẽ đâm vào mắt của cô.
Bởi vì hoảng sợ, trong lòng cô không tự chủ được kinh hoàng. Tú Tú không thể tin được nhìn mẹ, nhìn bàn tay to đang bảo vệ cô.
Cô nhận ra được đó là tay của A Lỗi.
Cô rất rõ ràng, nếu không phải anh, trên mặt cô chắc chắn sẽ có vết sẹo.
Sau đó, cô nghe được anh lãnh khốc chất vấn.
“Bà điên rồi sao?”
“Tôi điên sao?” Chu Lị Hinh phẫn nộ nói: “Nó mới là người điên kia kìa! Đó là công ty của tôi đó!”
Mạc Lỗi khóe mắt vi trừu, anh lạnh mặt đem điếu thuốc trên tay bà lấy ra, dúi trên mặt đất dập tắt.
“Cậu làm cái gì? Buông tôi ra!” Chu Lị Hinh giận trừng mắt anh, gào thét: “Tôi dạy dỗ con gái tôi, liên quan cái rắm gì tới cậu, cậu là ai, còn không mau cút ngay cho tôi!”
Anh nheo mắt lại, thái dương nổi gân xanh, lần đầu tiên muốn đánh phụ nữ.
Chưa từng thấy anh tức giận như vậy, Tú Tú có chút kinh hãi, chạy nhanh xoay người trấn an anh.
“A Lỗi, không cần.” Cô nhẹ nhàng đặt tay lên ngực anh xoa, ngửa đầu nhìn anh, nói: “Em không sao, thực mà.”
Thấy bộ dáng con gái trấn an người đàn ông kia, Chu Lị Hinh nháy mắt hít một ngụm khí lạnh, không thể tin đứng lên mắng.
“Shit! Tú Tú, Đừng nói với mẹ là con cùng tên quỷ nghèo kiết xác này ở cùng nhau? Mắt con bị mù hay là do thiếu đàn ông vậy? Thế nhưng coi trọng loại hạ cấp không có lễ phép như nó! Con là coi trọng khuôn mặt hay thân thể của nó? Con muốn chọn đàn ông để chơi đùa, cũng phải tìm người nào coi được một chút, giống loại này y như tên trai bao…”
Nghe những lời nói châm chọc cay độc của mẹ, từng câu từng chữ tiến vào óc, làm hoảng sợ của cô, phẫn nộ cùng xấu hổ một lần nữa đẩy lên cực hạn, cô có thể chịu đựng bà phê bình đối với chính mình, nhưng cô thực sự không có biện pháp nghe mẹ nói anh như vậy.
Đây thực sự vượt quá sức chịu đựng!
“Trai bao thì như thế nào?” Cô quay đầu lại, giận dữ trừng mắt nhìn mẹ mình, nổi trận lôi đình thốt ra: “Anh ấy tay làm hàm nhai có chỗ nào không tốt? Như thế nào mới là được một chút? Giống như cái người trên lầu kia a dua nịnh hót, vừa lấy tiền của mẹ sau đó xoay qua đem tiền đi chơi gái trẻ hơn mẹ sao? Hay là vẫn giống như những người mẫu trong show diễn của mẹ, tình nguyện trèo lên giường của mẹ làm trâu làm ngựa? Hoặc là loại đàn ông nghĩ đến lúc mẹ không rảnh, có thể lấy con ra làm thay thế?”
“Mày nói bậy bạ gì đó? Tao…” Chu Lị Hinh sắc mặt trắng xanh, mới há miệng nói không được hai câu, đã bị con gái giận dữ quát bảo ngưng lại.
“Mẹ im đi!”
Tú Tú tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng, phẫn nộ nói: “Mẹ nghĩ rằng vì sao con lại muốn chuyển ra ở riêng? Mẹ có biết từ nhỏ đến lớn, có bao nhiêu lần khi con đang ngủ, có đàn ông sẽ mò lên giường của con? Mỗi lần mẹ mở party, nhất định sẽ có đàn ông tới tìm con, hại con cả ngày đều lo lắng đề phòng, đem mình khóa trái cửa nhốt trong phòng! Bọn họ tới tìm con, bởi vì bọn họ cảm thấy có mẹ như vậy thì con gái cũng như vậy, cũng cho là con nhất định cũng giống mẹ, khát thèm đàn ông như vậy, mặc dù con nói không muốn cũng không ngăn cản được bọn họ, mà mỗi lần như vậy con chạy đi tìm mẹ, mẹ cũng xem như không, bởi vì nhất định sẽ có một người đàn ông khác ở trên giường của mẹ! Cho nên làm ơn đừng nói với con, con phải nên chọn người đàn ông như thế nào!”
Chu Lị Hinh trừng mắt nhìn con gái, thẹn quá hóa giận bật thốt lên nói: “Mày nói bậy bạ, bọn họ mới sẽ không đi tìm mày, loại người ăn uống không biết tự mình tiết chế như mày, béo thành cái dạng…”
“Làm ơn đi, mẹ chẳng lẽ không biết, có chút thịt ôm mới thích sao?” Tú Tú nắm chặt nắm đấm, trấn định lạnh giọng nói: “Nếu con là đàn ông, con tình nguyện ôm một người phụ nữ ấm áp, cũng không nguyện ôm bộ xương lạnh như băng!”
Chu Lị Hinh hít sâu một hơi, lại xoa xoa ở ngực.
Nhưng sau đó, cô vẫn không mềm lòng, Tú Tú lòng đầy căm phẫn nói: “Con nói cho mẹ biết, A Lỗi so với mấy người kia, ở trước mặt lấy lòng mẹ, sau lưng lại cười nhạo mẹ tốt hơn nhiều, anh ấy so với bọn họ hơn cả trăm ngàn lần. Nha, sự thật trước mắt, trong lòng mẹ rõ ràng hiểu rõ, bề ngoài của anh ấy so với mấy tên sủng vật của mẹ đẹp trai hơn gấp vạn lần, anh ấy đẹp trai đến ch.ết đi được, mặc dù là anh ấy có chút cặn bã, vẫn tốt hơn so với toàn thể bọn kia cộng lại! Nếu anh ấy muốn làm người mẫu, tất cả bọn người đó đều tránh qua hết một bên đi!”
Chưa từng thấy con gái dám cãi lại bà như vậy, Chu Lị Hinh cứng họng, khiếp sợ đã quên nên cãi lại như thế nào.
“Cổ phiếu là của con, ông bà nội để lại cho con, con muốn xử lý thế nào thì xử lý thế nấy, con thật sự xin lỗi vì hành vi mua bán của con mà quấy nhiễu đến mẹ, cho nên hôm nay con mới đem 5% cổ phần còn lại đến đây!”
Tú Tú từ ba lô bên sườn rút ra một văn kiện, tức giận đưa cho bà: “Tất cả đều ở trong này, mẹ muốn làm như thế nào thì đều tùy mẹ!”
Chu Lị Hinh vừa nghe, lập tức giơ tay bắt lấy văn kiện kia.
Tú Tú thu tay, xoay người nắm tay A Lỗi, nói: “Chúng ta đi!”
Mắt thấy con gái lôi kéo người đàn ông kia bước nhanh ra cửa lớn, Chu Lị Hinh còn có chút thất thần, đợi đến khi con gái đi khỏi, bà mới phát hiện còn chủ công ty điều tr.a chuyện ngoài ý muốn kia đang còn ngồi trên sofa.
“Cậu còn ở đây làm cái gì?” Bà tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông đang bắt chéo chân ngồi trước bàn thủy tinh xinh đẹp của bà, chất vấn.
“Đương nhiên là có chuyện, tôi còn có chuyện muốn báo cáo cùng Chu đổng sự mà.” Anh cười meo meo nhìn bà, quơ quơ di động trong tay, nói: “Nhân viên của tôi vừa mới có được chứng cớ mới, có thể chứng minh ai là kẻ đứng đằng sau phá rối, chẳng lẽ bà không muốn biết rốt cuộc ai là kẻ gây phiền toái cho bà sao?”