Chương 19: Đối thoại
Editor: Phong Nguyệt Vô Biên
Trong phòng tiếp khách, Tang Lộ và Hạ Hàm ngồi đối diện nhau. Thừa dịp đi lấy cà phê, Tang Lộ sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn của bản thân một chút. Từ lúc mới gặp cô, sự nóng bỏng trong ánh mắt của người đàn ông ngồi đó vẫn không rút đi. Giờ mới dùng ánh mắt lộ liễu như thế nhìn cô, không thấy muộn sao? Tang Lộ châm chọc nghĩ, trên mặt không chút biểu tình.
Bình tĩnh lấy giấy bút ra, cô ngẩng đầu giao tiếp với ánh mắt của Hạ Hàm, nụ cười... khách khí đến mức không có chút độ ấm nào: "Thế này, Hạ tổng, hãy nói một chút về yêu cầu của trang web với công ty chúng tôi đi.". Tang Lộ cảm kích kinh nghiệm công tác một năm đã khiến mình trở nên điềm tĩnh hơn.
"Tang Lộ..." Hạ Hàm vốn không nghe cô đang nói gì, hiện tại lòng anh đều bị sự vui sướng cùng kích động lấp đầy. Nhất định là trời xanh cảm thương cuộc sống năm năm như cái xác không hồn của anh, mới khiến anh cùng Tang Lộ gặp lại nhau. Chuyện làm trang web vốn không cần anh đích thân tới, anh chỉ nhất thời hứng khởi, không ngờ lại thu hoạch lớn như thế. Bất ngờ thực sự là lúc nào cũng có thể xảy ra.
"Hả?" Tang Lộ vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ. Tốt, cứ thế, nhất định phải giữ lòng như nước, với một người đàn ông năm năm trước đã kết hôn, cô tuyệt đối không thèm làm kẻ thứ ba!
"Em... trưởng thành rồi!" Hạ Hàm nhìn cô, hơi bùi ngùi.
Nụ cười của Tang Lộ lại tăng thêm, "Đúng thế, tôi trưởng thành, anh cũng dần già đi, không biết là sống với sư mẫu vui sướng chứ? Em bé được mấy tuổi rồi?" Lời vừa ra khỏi miệng, liền hận không thể cắn đứt lưỡi mình. Chỉ là nhịn không được muốn đánh trả, như thế càng biểu hiện là mình để ý! Thật sự là ngu ngốc đến cấp thượng thừa rồi...
Vẻ mặt Hạ Hàm cứng đờ, sau đó hơi cười khổ, "Cần phải bén nhọn đến thế sao?"
Tang Lộ nhún vai, dùng bút gõ lên bàn, không cần nói gì thêm vì ý tứ của cô không cần nói cũng biết.
"Được rồi! Trước tiên hãy bàn công việc đã." Hạ Hàm cười cười, dù sao người đang ở đây, còn sợ cô chạy mất sao?
Ngay từ đầu Tang Lộ đã không thể tập trung toàn bộ tinh lực vào công việc, nhưng khi triển khai cùng Hạ Hàm, cô rất nhanh phát hiện được, ở phương diện này, dường như Hạ Hàm rất am hiểu? Tục ngữ nói "cách nghề như cách núi", đa số công ty tìm tới cửa đều khiến cô phí rất nhiều nước bọt. Đối với đám người đó, kỹ thuật thực hiện...vv Bọn họ đều không muốn hiểu, bọn họ chỉ biết nói tôi nghĩ thế này thế kia. Không thể nghi ngờ gì điều này đã khiến công tác của cô khó khăn thêm, nhưng thời điểm bàn công việc cùng Hạ Hàm, cô rất thoải mái. Dần dần cô đã trở nên nhập tâm, quên đi sự xấu hổ lúc trước, rất nhanh, song phương đã thảo luận xong xuôi. Tang Lộ nhìn đồng hồ, còn chưa đến một tiếng? Không tự chủ được cảm thán: "Hạ Hàm, đối với kỹ thuật trang web anh có vẻ rất thành thạo nhỉ?" Nói ra miệng rồi, mới phát hiện mình đã theo quán tính gọi thẳng tên anh ta.
Trái lại bộ dáng Hạ Hàm lại rất vui vẻ, cười nói: "Không làm tốt công tác chuẩn bị, sao có thể ra chiến trường chứ? Đây là nguyên tắc thành công đúng đắn nhất!"
Nụ cười tự tin đó trong nháy mắt đã làm lóa mắt Tang Lộ, cô không thể kiềm hãm được, vừa muốn ngẩn người, lại nhanh chóng cúi đầu thu liễm tâm trạng. Cảm giác chua xót lại chậm rãi lan ra trong lòng, tại sao mình lại có cảm giác như thế đối với người đàn ông này chứ? Cùng là cười, khi cô thấy người khác thì như đang nhìn rau cải trắng, nhưng nếu nụ cười này xuất hiện trên mặt Hạ Hàm, cô đã ngay lập tức mặt đỏ tim đập, hận không thể ôm lấy thật chặt, thực sự là tà môn! Không được, như vậy là không ổn, ngươi hãy tỉnh lại đi Tang Lộ! Cô ở trong lòng liên tục thôi miên mình.
"Tang Lộ?" Thấy cô cúi đầu rất lâu không có phản ứng, Hạ Hàm khó hiểu gọi cô một tiếng.
"Hả~" Tang Lộ phục hồi lại tinh thần, lại thống hận bản thân phạm phải lỗi lớn như thế, "Như thế này Hạ tổng, bước đầu là vậy, chờ làm xong sườn trang web, chúng ta lại tiến hành trao đổi chi tiết, ngài hãy lưu lại phương thức liên lạc, chờ thông tin của chúng tôi nhé!" Cô đứng lên.
"Tang Lộ!" Hạ Hàm đứng dậy nhanh chóng giữ chặt lấy cô.
"Sao?" Tang Lộ cũng không giãy giụa, chỉ điềm tĩnh nhìn anh, "Hạ tổng còn có yêu cầu gì hả?"
"Không cần gọi tôi là Hạ tổng đâu, cứ gọi tên tôi đi." Hạ Hàm thâm sâu nhìn cô.
"Việc đó không tốt lắm! Ngài là khách hàng của công ty chúng tôi, nếu ông chủ biết thì tôi sẽ bị khiển trách." Tang Lộ lại bày ra nụ cười máy móc.
"Việc đó..." Hạ Hàm còn chưa nói xong, điện thoại di động trên người Tang Lộ liền vang lên, Tang Lộ gỡ tay Hạ Hàm ra, vạn phần may mắn cầm lấy di động, là ai thấu hiểu lòng người chọn đúng lúc gọi tới thế? Trưa nay tôi muốn mời người đó ăn cơm! Vừa nghĩ thế, nhìn lên trên màn hình, là Giang Dạ...
"Alô?" Cô bắt máy.
"Tang Lộ, gần hết giờ làm rồi, trưa hôm nay muốn ăn gì?" Giọng nói dịu dàng của Giang Dạ truyền tới.
Lại nữa...
Tang Lộ vừa định cự tuyệt giống như trước đây, bỗng nhiên nhớ đến Hạ Hàm đang ở bên cạnh, cố ý dùng giọng điệu ngọt ngào nói: "Muốn ăn sủi cảo ở Vu kí đó~ Em sẽ sớm làm xong công việc, chút nữa gặp nha~"
"Được, được!" Giang Dạ được cưng chiều mà kinh ngạc, lắp bắp đáp lại.
Tang Lộ mang theo ý cười tắt điện thoại, khi xoay người lại thì đã chuyển thành khuôn mặt công thức hóa, "Hạ tổng, tạm biệt~" xoay người ra khỏi phòng hội nghị.
"Cộp cộp cộp" Tang Lộ bước nhanh trên hành lang, thực sự rất sợ người phía sau sẽ đuổi theo, đồng thời trong lòng cũng khinh bỉ hành động dùng Giang Dạ làm bia đỡ đạn của mình, "Thực sự, quá kém cỏi!". Rẽ qua một chỗ ngoặt, thấy phía sau không có ai đuổi theo, cô mới dừng lại cúi đầu thở ra một hơi.
Hạ Hàm ngơ ngác đứng ở phòng hội nghị, việc Tang Lộ có bạn trai thực sự làm anh chấn động, vốn dĩ, chỉ có mình là vẫn dừng lại ở chỗ cũ sao? Bỗng nhiên cảm thấy hai chân như nhũn ra, đã không còn khả năng chống đỡ thân thể, Hạ Hàm từ từ ngồi xuống. Ly trà Tang Lộ vừa pha cho anh vẫn nằm lẳng lặng trên bàn, đã gần nguội, Hạ Hàm vuốt ve ly trà lạnh lẽo cảm nhận sự đau thương âm ỉ trong lòng. Không biết từ bao giờ ngoài cửa sổ đã có bông tuyết bay xuống, không khí có chút lạnh bủa vây anh từ bốn phía. Thời gian năm năm, với người khác mà nói, có lẽ sẽ rất dài, nhưng đối với bản thân vẫn luôn đắm chìm vào quá khứ, năm năm này, thực ra chỉ là chuyện trong nháy mắt. Không thấy Tang Lộ trong cuộc sống, thế giới lại từ rực rỡ đầy màu sắc trở về với sắc thái u ám.
Tang Lộ, em thực sự, đã vứt bỏ tôi ngoài cửa trái tim mình rồi sao? Rất cam tâm...