Chương 52

Đoàn người Hạ Uyển lần lượt đi vào trong phủ, Tống Sơ Chiêu gân cổ hô lớn: “Ngoại tổ phụ!”


Nàng còn chưa đi bao xa đã thấy bóng người. Có thể thấy được đối phương đã chờ ở nơi này từ sớm.


Hạ lão gia mặc một chiếc áo bào màu xám đứng chắp tay sau lưng ở giữa đường chính. Đôi mắt đục ngầu của ông dừng trên người Hạ Uyển, con ngươi chuyển động, ông không biết phải nói gì.


Hạ Uyển thay đổi nét mặt, bà buông Tống Sơ Chiêu ra rồi đi lên trước kêu một tiếng: “Phụ thân.”


Yết hầu Hạ lão gia di chuyển, ông nói bằng giọng khàn khàn: “Đã về rồi.”


Hạ Uyển: “Dạ.”


available on google playdownload on app store


Hạ lão gia nói: “Đã đi lâu như vậy.”


Hạ Uyển: “Dạ.”


Hạ lão gia hỏi: “Con có trách ta không?”


Hạ Uyển nói: “Không có.”


Hạ lão gia vươn tay về phía bà, Hạ Uyển cười, tiến lên ôm lấy ông.


Phụ tử ôm nhau, Hạ lão gia đưa đôi bàn tay to vỗ nhẹ sau lưng bà, vừa an ủi cũng vừa áy náy. Ông nói: “Vi phụ thật có lỗi với con. Từ khi con đi rồi thì ta mới phát hiện mình đã rất hà khắc với con, muốn bù đắp cho con nhưng con đã không còn ở đây. Dĩ vãng nghe được lời giận hờn của con mà không nhận ra, đến khi trong nhà chỉ còn lại hai người chúng ta thì ta mới hiểu được con đã cô đơn như thế nào lúc còn bé.


Hốc mắt Hạ Uyển ướt lên, bà lắc đầu.


Hạ lão gia nói: “Lúc ấy ép con rời đi là tình hình bất đắc dĩ, lúc này con bằng lòng trở về thì tốt rồi, trở về thì tốt rồi.”


Hạ phu nhân chạy từ trong viện ra hô: “Uyển Uyển của ta!”


Hạ lão gia miễn cưỡng buông người đó ra, thì đã thấy Hạ phu nhân bay ra như một mũi tên, thô bạo ôm lấy Hạ Uyển vào trong lòng mình.


Hạ phu nhân nói: “Con gầy đi, lúc này đã gầy đi. Trước kia sờ trên người con thì toàn thịt, hiện giờ thì toàn xương là xương.”


Hạ Uyển nghe được thì vừa khóc xong lại cười, bà dùng mu bàn tay lau nước mắt nói: “Con gầy chỗ nào? Còn béo lên không ít.”


Hạ phu nhân: “Con nói bậy. Trước kia ta ôm con vào lòng thì nặng trĩu.”


Hạ Uyển: “Đó đã là chuyện bao lâu rồi? Khi đó con vẫn chỉ là một đứa bé.”


Hạ phu nhân khóc ròng: “Lúc này thì con vẫn là một đứa bé!”


Tống Sơ Chiêu đứng ở một bên cười ngây ngô.


Nàng thấy mẫu thân ở trước mặt ngoại tổ mẫu rất ngoan ngoãn nghe lời thì cảm thấy buồn cười.


Nàng chờ mọi người ổn định lại cảm xúc một lát mới mở miệng nói: “Con muốn ăn cơm. Con đã uống một bụng nước ở cổng thành lúc trưa rồi.”


Hạ lão gia vừa vội vừa đau lòng nói: “Ai da đáng thương cho Chiêu Chiêu. Mau đi vào trong ngồi, mau tiến vào đi. Biết các con tới nên ta cố ý mời hai người đầu bếp lợi hại nhất, đã sớm chuẩn bị xong đồ ăn rồi.”


Hạ phu nhân phát hiện Hạ Uyển không oán hận gì thì trong lòng bà vô cùng vui mừng. Bà cứ nắm lấy Hạ Uyển không muốn buông tay, kéo nữ nhi ngồi bên cạnh mình.


Lúc này Tống Quảng Uyên mới có cơ hội chào hỏi, ông tiến lên nói: “Tướng quân.”


Hạ lão gia khách khí với ông: “Hiện giờ ta đã không phải là tướng quân, cùng lắm chỉ là một ông lão tầm thường mà thôi. Ngươi có thể gọi tùy ý. Nào, mau ngồi.”


Mọi người không để ý đến vị trí nên chọn một chỗ gần đó mình và ngồi vào bàn.


Tôi tớ bưng chén đũa lại đây, “À, Tống phu nhân……”


Cuối cùng Hạ phu nhân cũng không nhìn chằm chằm mãnh liệt vào Hạ Uyển, lúc này đã phản ứng lại nên bà chỉ vào chính mình nói: “Sau này kêu ta là lão phu nhân, Hạ lão phu nhân! Uyển Uyển đã trở lại! Ha ha!”


Trên mặt mọi người đều có không khí vui mừng. Quản sự cười hỏi một câu: “Hạ lão phu nhân, lúc này đã nên bưng đồ ăn lên chưa?”


Hạ phu nhân nghe thế thì vui mừng, bà gật đầu nói: “Bưng đồ ăn lên đi! Uyển Uyển, các con đói bụng chưa? Ngồi xe ngựa lâu như thế, hẳn là mệt mỏi đúng không?”


Quản sự đi ra thúc giục, rượu và thức ăn đã được bưng lên nhanh chóng. Trên bàn đã bày đầy đĩa, hơi nóng và mùi thơm cùng nhau bốc lên khiến ngón trỏ của Tống Sơ Chiêu động đậy.


Hạ lão gia rót cho mình một ly rượu, đưa về phía Tống Quảng Uyên nói: “Quảng Uyên, ta muốn mời ngươi một ly.”


Tống Quảng Uyên vội vàng giơ ly rượu lên.


Hạ lão gia nhìn ông trong chốc lát, kết quả lời nói đến bên miệng lại trở thành không nói gì, chỉ nhấp một ngụm đem rượu để nuốt xuống sự buồn bực. Ông than thở: “Vốn nghĩ rằng có thật nhiều lời muốn nói với ngươi, nhưng khi thấy ngươi thì ta lại không biết nên nói cái gì.”


Tống Quảng Uyên: “Thuộc hạ đều biết.”


Hạ lão gia chỉ vào ông nói: “Ngươi xem. Ngươi đã không còn là tiểu binh, là thủ hạ của ta nữa, thế mà không thay đổi được thói quen này.”


Tống Quảng Uyên cười nói: “Ít nhiều gì nhờ Hạ Công đề bạt trọng dụng thì mới có Tống mỗ ngày hôm nay. Hạ Công xem ta như con ruột, ta cũng kính Hạ Công một ly.”


Tống Sơ Chiêu nhìn một vòng, giơ tay lên nói: “Các người không có chuyện muốn nói nhưng con thì có, con có thể nói không?”


Hạ phu nhân [1] hỏi: “Chiêu Chiêu muốn nói cái gì đấy?”


Tống Sơ Chiêu dùng hết sức mình nói: “Con muốn cáo trạng!”


Hạ Uyển trực tiếp dùng đũa đánh nàng, ra hiệu cho nàng đừng lộn xộn nữa.


Tống Sơ Chiêu vuốt mu bàn tay mình, nàng nói: “Con thật sự muốn tố cáo! Nếu như con không nói ra thì lúc quay về Tống phủ, bọn họ cũng muốn kiện tụng, đến lúc đó thì con không có một cơ hội nào để khiếu nại cả. Con nói ở chỗ này thì còn có ngoại tổ phụ làm chứng cho con!”


Hạ Công gật đầu: “Ta làm chứng ta làm chứng.”


Hạ Uyển tức giận: “Nào có người vừa mới ngồi vào bàn ăn thì lập tứ nói bậy ở sau lưng nói người ta? Trước kia ta đã dạy con thế nào?”


Tống Quảng Uyên cười nói: “Để con bé nói đi. Nàng xem bộ dáng này của nó kìa, đúng là nhịn đến mức khó chịu.”


Hạ lão gia nói: “Nó bị chèn ép đến hỏng rồi. Con cứ coi như nó nói bậy, tùy tiện nghe một chút, không cần để ở trong lòng.”


Tống Sơ Chiêu: “Sự việc gì cũng có hai mặt. Phụ thân nghe nhiều một chút thì mới có thể phân biệt đúng đến tột cùng ai đúng ai sai. Hơn nữa, hôm nay Tống lão phu nhân đã nhắc tới Tống Nhị nương trước, con cũng bị bà ấy nhắc nhở, thế nên con có chuyện muốn nói.”


Biểu cảm của Tống Quảng Uyên nghiêm túc hẳn lên, ông hỏi: “Mẫu thân nói Nhị Nương bị bệnh, cuối cùng thì chuyện như thế nào? Con làm ầm ĩ không thoải mái với nó?”


Hạ Uyển dứt khoát cúi đầu ăn cơm.


Tống Sơ Chiêu chạy đến bên người Tống Quảng Uyên, nàng nói: “Con không có tranh cãi gì với nàng ta. Con đã dọn ra ngoài rồi mà nàng ta có chủ động đưa ra yêu cầu muốn con lên núi Thiếu Lăng. Con đi thì kết quả là nàng ta muốn kêu đạo sĩ trên núi bắt con, nào biết được rừng trên núi rất dày đặc nên khi nàng ta tiến vào thì không ra được, còn tự dọa cho mình sợ hãi. Con với tiểu Huyện chúa cùng nhau đi vào rừng cứu nàng ta, nào ngờ còn rớt xuống hố.”


“Cái gì? Tìm đạo sĩ trên núi bắt con?”Có vẻ như Tống Quảng Uyên tức giận, “Tống gia ta cũng không tin những chuyện ma quỷ này!”


Năm đó Tống Quảng Uyên cũng trải qua những ngày Phúc Đông Lai có quyền thế ngập trời. Ông là thủ hạ tài giỏi dưới tay Hạ lão gia nên cũng bị tư duy của đám người Hạ Công và Cố Quốc công ảnh hưởng, rất căm thù những cách làm đường ngang ngõ tắt này.


Hơn nữa khi ông bôn ba khắp nơi, đã từng tận mắt thấy không người bởi vì tin tưởng mù quáng vào tha phương thuật sĩ mà cuối cùng lại rơi vào cảnh cửa nát nhà tan, nên ông rất e sợ chuyện này, tránh còn không kịp. Hơn nữa chính mình lại là một vị võ tướng, giết người vô số trên sa trường, nên ông rất kiêng kị nói đến quỷ thần này nọ.


Ông cũng không cho phép bất kỳ ai trong Tống gia xúi giục những chuyện này. Không lẽ Tống Thi Văn thật sự muốn tìm một đạo sĩ để đối phó với Tống Sơ Chiêu?


Tống Sơ Chiêu nói: “Dù sao con cũng không có sai. Con cũng không có dọa nàng ta, cũng không có đánh nàng, tất cả đều do nàng ta tự dọa chính mình làm cho ngã bệnh.”


Tống Sơ Chiêu được nuôi dưỡng bởi Tống Quảng Uyên. Ông biết rằng đứa nhỏ này là người có gì nói đó, nhất định sẽ không nói dối. Nếu như nó nói như vậy thì có tới chín thành là sự thật.


Nghĩ đến đây, sắc mặt của ông càng thêm đen như mực.


Hạ lão gia nói: “Trẻ nhỏ có thể từ từ dạy dỗ. Tống Tam nương chưa từng nghe chuyện mê tín về quỷ thần trước đây, có lẽ nó bị người ta mê hoặc nhất thời thôi. Ngươi trở về nói chuyện với nó một chút, lại khuyên nhủ một phen thì sẽ ổn thôi.”


Tống Quảng Uyên không muốn làm hỏng hào hứng của mọi người nên gật đầu đáp ứng.


Tống Sơ Chiêu lại nhấc tay, Hạ Uyển nói: “Con còn chưa nói xong sao? Con muốn phụ thân mình ăn cơm không ngon à? Không thể chờ cơm nước xong lại nói được sao?”


Tống Sơ Chiêu hậm hực nói: “Vậy sao.”


Trong lòng Tống Quảng Uyên có sự tức giận, không hề để bụng nếu như có thêm chuyện, ông nói: “Con nói đi.”


Tống Sơ Chiêu: “Là chuyện vì sao con phải dọn ra Tống phủ, con muốn nói cho rõ!”


Tống Quảng Uyên nói: “Nếu như con muốn dọn ra thì cha cũng không có ý kiến.”


Tống Sơ Chiêu: “Không, không phải cái này. Bên trong cũng chút chuyện.”


Tống Sơ Chiêu lại kể chuyện lúc trước Hạ lão gia tặng lễ lại bị Tống lão phu nhân tự mình lấy ngang, sau đó lại đưa cho nàng đồ cũ để sử dụng. Ngay cả cái sân cũ nát cũng được nàng thuận miệng nói luôn một thể.


Nghe thấy thế, sắc mặt của Tống Quảng Uyên cứ không ngừng thay đổi giữa ba màu hồng trắng và đen, thiếu chút nữa là cả người ông đã bùng nổ.


Mẫu thân hắn tốt xấu gì cũng xuất thân từ con cháu quan lại, tuy rằng đối xử bất công với con cái một chút, nhưng thật tình cưng chiều Tống Thi Văn. Lại không nghĩ đến bà ấy lại có thể hoang đường đến mức như thế nào.


Hơn nữa khi ông trở về kinh thăm người thân vào năm ngoái thì Tống Thi Văn vẫn là một nữ tử nhã nhặn chu đáo, được nuôi dạy ở kinh thành rất khá, không ngờ lại thầm trở thành người như vậy!


Hạ lão gia vẫn có điều hổ thẹn với Tống Quảng Uyên, ông nói: “Việc này do ta làm không ổn thỏa, lúc ấy ta tức đến mức khó thở nên cũng không giữ thể diện cho bọn họ.”


Tống Quảng Uyên cười khổ nói: “Nên như thế. Nếu như không nói rõ, để cho bọn họ chịu chút đau khổ, sợ rằng sẽ chẳng ai nghĩ mình có lỗi sai cả.”


Hạ lão gia thiếu chút nữa đã gật đầu theo, cuối cùng vẫn để lại mặt mũi cho con rể, ông nói: “Cũng không đến nỗi nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”


Tống Quảng Uyên mím môi, kéo ra một gương mặt tươi cười thật khó coi.


Trong bữa cơm này, mấy người Hạ gia thì ăn đến vô cùng vui vẻ, còn Tống Quảng Uyên thì lại có tâm sự nặng nề. Bởi vì kiêng kị ảnh hưởng đến cảm xúc của ông nên sự hưng phấn này được mọi người biểu hiện thật sự kín đáo.


Sau khi ăn cơm xong, Hạ lão gia không hề ngăn cản bọn họ. Ông tự mình đưa bọn họ tới cửa, trước khi bọn họ đi thì ông vẫn còn lưu luyến không rời, dặn dò Hạ Uyển có thể đến đây bất cứ lúc nào nếu như Hạ Uyển rảnh.


Tống Quảng Uyên bái tạm biệt với Hạ lão gia, rồi đưa Hạ Uyển và Tống Sơ Chiêu lên xe ngựa.


Xe ngựa mau chóng đến Tống phủ, trước cửa phủ treo đèn lồng, người hầu thì đứng bên ngoài, đang chờ bọn họ.


Tống Quảng Uyên nói: “Chiêu Chiêu, con và nương con đi về trước đi, ta đi xem nhị tỷ của con.”


Tống Sơ Chiêu gật đầu.


Tống Quảng Uyên lại nhìn về phía Hạ Uyển, nói: “Mẫu thân ta ở trong phòng, chỉ sợ bà ấy đang nổi nóng lúc này. Để tránh phiền toái, xin nàng tạm thời trốn một lát.”


Hạ Uyển gật đầu nói: “Được”


Tống Quảng Uyên bất đắc dĩ cười, ông lại nói: “Vốn dĩ bà ấy không thích nàng, ngày mai nàng cũng không cần đi thỉnh an bà.”


Hạ Uyển: “Chàng cũng nên sớm nghỉ ngơi một chút. Hôm nay đã mệt mỏi rồi.”


Hạ Uyển đưa Tống Sơ Chiêu đi.


Tống Quảng Uyên có một viện riêng cho mình, chỉ là do ngày thường không có người nên hôm nay mới được dọn dẹp sạch sẽ.


Hạ Uyển và Tống Sơ Chiêu cùng nhau ở trong một gian nhà kề bên. Lúc này trong phòng được trang trí rất ấm cúng, chăn ga gối đệm vừa mới được phơi nắng xong. Cuối cùng Hạ Uyển cũng rảnh rỗi, bà hỏi Tống Sơ Chiêu kỹ càng về những gì đã xảy ra ở kinh thành.


Hai người vừa nói chuyện trời nam đất bắc với nhau, vừa giúp nhau xách nước rửa mặt, sau đó cùng nhau nằm xuống giường, tiếp tục nói chuyện phiếm.


Tống Sơ Chiêu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Vừa rồi con quên một chuyện, Tống lão phu nhân còn cho phép tỳ nữ bên ngoài nói xấu con, chờ cha trở về thì con sẽ bổ sung.”


Hạ Uyển ấn nàng xuống, nói: “Chiêu Chiêu, không cần làm cho Tướng quân khó xử như thế.”


Tống Sơ Chiêu nói: “Rõ ràng là các nàng sai trước mà, không phải người nói sai sẽ bị phạt hay sao?”


Hạ Uyển: “Ta và con là người một nhà nên mới nghiêm khắc với con như vậy. Nhưng không thể nào hà khắc giống như thế với Tống Nhị nương được. Nhị nương vẫn luôn ở tại kinh thành, không có phụ thân ở bên nên Tướng quân vẫn có sự áy náy với con bé. Hắn nghe được lời nói xấu của con về Nhị nương thì tất nhiên trong lòng khổ sở. Con có thấy vẻ mặt hắn hôm nay không, đứa nhỏ này thật là”


Tống Sơ Chiêu nằm ngoan ngoãn, nàng thở dài, nói: “Con đều nói sự thật. Nếu như bọn họ không chọc đến con thì con cũng không muốn làm đến cùng như vậy. Chính người cũng thấy hôm nay rồi, bộ dáng của Tống lão phu nhân chính là không muốn để yên cho con. Nương, con thật sự không hòa hợp được với người Tống gia, đặc biệt là Tống lão phu nhân.”


Hạ Uyển bình tĩnh nói: “Không thân được thì không thân được đi, chỉ cần con hòa thuận với Cố gia là được. Tư di của con là người nhã nhặn thiện lương, sẽ không gây chuyện với con. Hơn nữa Cố Ngũ lang cũng yêu thương con, sẽ đối xử với con rất tốt. Ta đã nói chuyện với Tư di con rồi, sẽ cho các con nhanh chóng thành thân.”


Tâm trạng của Tống Sơ Chiêu vô cùng phức tạp, nàng vặn vẹo trên giường một hồi, rồi chui vào vòng tay của Hạ Uyển. Nàng ôm bà, nói: “Nhưng mà con muốn sống với nương mãi mãi.”


Hạ Uyển cười nói: “Vậy con muốn đi đâu? Có phải muốn mang theo nương cùng đi hay không?”


Tống Sơ Chiêu: “Nương sẽ đi theo con sao?”


Hạ Uyển nói: “Tất nhiên rồi.”


Tống Sơ Chiêu bò dậy nói: “Thật vậy chăng? Đúng là thật tốt quá!”


Hạ Uyển vỗ nàng nói: “Nằm xuống, lại ồn ào cái gì.”


Tống Sơ Chiêu không thể không cười to. Nàng nằm sấp xuống giường, lại tính toán: “Ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu cũng tới. Con đã hứa sẽ cùng tắm ngựa, tẩy giun cho ngựa với ngoại tổ phụ. À, con đã làm gãy hoa của ngoại tổ mẫu, con đã nói sẽ đền lại cho bà.”


Nàng huyên thuyên nói chuyện không dứt.


Hạ Uyển càng nghe thì dần dần cảm thấy phiền phức, bà nói: “Con có ngủ không? Lúc này đã là giờ nào rồi? Hôm nay nương rất mệt.”


“Con không ngủ được.” Tống Sơ Chiêu cười ha hả không ngừng, nàng nói, “Con có thể nhanh chóng dọn đi không? Khi nào con có thể dọn ra ngoài?”


Hạ Uyển nói: “Dọn cái gì mà dọn? Ít nhất phải đợi tiến tế lúc đông chí hiến tế qua đi mới có thể dọn. Trong khoảng thời gian này, con phải ở Tống phủ cho ta, tránh cho bị người khác có chuyện để bàn tán về con.”


Tống Sơ Chiêu bẻ ngón tay tính một chút, nói: “Phó thúc nói con có thể đi vào khu vực săn bắn, ngày cũng gần lắm rồi, chẳng lẽ là mấy ngày nữa sao? Con có thể rời đi sau khi tham gia vào buổi săn bắn hôm đó không? Nhưng để cho cha ở lại một chỗ này thì có phải quá đáng thương cho người không?”


Hạ Uyển không muốn quan tâm đến nàng, càng quan tâm đến nàng thì nàng càng hăng hái.


Tống Sơ Chiêu đẩy Hạ Uyển nói: “Nương, người đã từng tham gia bữa săn thú như vậy chưa? Nương?”


Nàng kêu không ngừng làm cho Hạ Uyển không còn cách nào, bà chỉ có thể nói: “Không có. Khi đó bệ hạ đã bắt đầu cầu tiên vấn đạo, toàn bộ bãi săn đều mù mịt khói lửa, lại có người xảy ra chuyện nên phụ thân không cho phép ta tham gia. Ta nghe Tướng quân nói nay bãi săn này rất vui, cô nương cũng có thể đi, con có thể tới đó không cần lo lắng. “


Tống Sơ Chiêu “Dạ” một câu, nàng ngẫm lại lại tiếp tục cười: “Người và cha đã trở lại, con không cần sợ hãi cái gì ở kinh thành, lại là bá vương Chiêu Chiêu.”


Hạ Uyển im lặng một lát nhưng vẫn không nhịn được, bà nhắc nhở: “Trong kinh thành có rất nhiều người lắm mồm, dù con không quan tâm thì có lẽ Cố Ngũ lang cũng sẽ để ý. Có rất nhiều con cháu đại thần tới bãi săn, con làm gì cũng nên cẩn thận một chút.”


Tống Sơ Chiêu nói: “Người lo lắng con sẽ đánh nhau sao? Con sẽ không. Con……”


Mắt thấy nàng lại muốn phát tán, Hạ Uyển đặt chăn bông lên người nàng và nghiêm nghị nói: “Bây giờ, im lặng! Ngủ!”


Tống Sơ Chiêu tủi thân nói: “……Được thôi.”


Lúc này Tống Quảng Uyên đang ngồi trong phòng Tống Thi Văn, ông nhắm mắt lại, nghe Tống lão phu nhân khóc lóc kể lể đủ loại việc xấu của Tống Sơ Chiêu với ông.


Trên mặt ông không có biểu hiện gì, nhưng ngón tay trên đầu gối buộc phải thu lại, trong lòng tức giận bừng bừng.


Sắc mặt Tống Thi Văn tái nhợt ngồi ở đối diện ông, từ khóe mắt quan sát biểu hiện của ông, không dám nói ra lời nào.


Tống lão phu nhân kêu tên của ông: “Quảng Uyên, con có nghe lời nương nói không?”


Tống Quảng Uyên thả lỏng cơ bắp, nói ngược lại: “Con có nghe.”


Tống lão phu nhân tức giận nói: “Con nghĩ sao? Có nên dạy dỗ Tống Tam nương lại cho tốt chưa!”


Tống Quảng Uyên không đáp. Ông nhướng mi, đối mặt với ánh mắt của Tống Thi Văn, ông nhíu mày nói: “Nhị Nương, cha rất thất vọng về con.”


………………………


Chú thích


[1] Mặc dù Hạ phu nhân đã nói với tôi tớ trong nhà gọi bà là Hạ lão phu nhân nhưng tác giả không đổi cách xưng hô khi dẫn truyện, vẫn gọi bà là Hạ phu nhân như từ đầu nên mình cũng sẽ giữ nguyên như vậy. Ngoài rathì tác giả cũng ít khi nào gọi Hạ Uyển là Tống phu nhân (ngoại trừ người ngoài sẽ gọi là Tống phu nhân), chỉ trực tiếp gọi là Hạ Uyển nên mình vẫn theo y như tác giả gọi, nên đôi khi thấy hơi kỳ vì gọi thẳng tên nhưng lại là người có vai vế cao (bà).






Truyện liên quan