Chương 57
Editor + Beta: Basic Needs
cùng với sự giúp đỡ của người nhà khi beta
Đường Tri Nhu và Tống Sơ Chiêu ở chung một cái buồng, hai người đun nước nóng bên ngoài để lau mặt rồi trở về trong doanh trướng.
Trước khi đi ngủ, Tống Sơ Chiêu thường có thói quen kéo giãn gân cốt…Không thể không nói nàng thật sự đã béo hơn một chút rồi.
Bởi vì đã lâu không ăn đồ ngon, sau khi trở về thân thể mình thì nàng cũng mở rộng bụng để có thể càn quét một hồi. Hiện tại nhìn lại thật sự có chút bi thương.
Đường Tri Nhu ngồi sang một bên nhìn nàng bận rộn, một lúc lâu sau nàng ấy mới thở dài: “Ôi, ngươi thì sắp thành thân rồi, còn ta thì phải làm sao bây giờ?”
Tống Sơ Chiêu nói: “Ta thành thân thì ngươi sợ cái gì?”
Đường Tri Nhu rũ bỏ chăn bông rồi nằm xuống, sau đó lấy tay chống đầu: “Ngươi không hiểu rồi, gần đây phụ thân ta cứ giục ta nhanh thành thân. Tuổi ta cũng lớn rồi nên ông ấy đi khắp nơi tìm người cho ta. Nhưng ta lại lo lắng rằng mình sẽ gặp phải kẻ xấu xa nào đấy.”
Tống Sơ Chiêu lại nói: “Nếu gả cho sai người thì lại phân khai thôi. Ngươi là tiểu Huyện chúa, có chuyện gì thì cứ trở về tố cáo với phụ thân ngươi. Nếu không ổn thì lại tố cáo với bệ hạ. Không lẽ không thể ỷ thế hiếp người được sao?”
Đường Tri Nhu thầm nói thành thân rồi thì không thể nào làm người ngoài biết được việc xấu trong nhà, chưa chắc phụ thân đã làm cho nàng hết giận.
Nàng trở mình, hỏi: “Tam nương, sau khi ngươi thành thân cũng sẽ trở thành như vậy sao?”
Tống Sơ Chiêu hỏi: “Là người nào?”
“Giống với mọi người đó.” Đường Tri Nhu nói, “Ở nhà, giúp trượng phu dạy dỗ con cái, nâng án ngang mày* với Cố Ngũ lang?”
*Nâng án ngang mày: Chỉ vợ chồng thương yêu kính trọng lẫn nhau.[1]
Cả người Tống Sơ Chiêu khựng lại, nàng không thể không nghĩ đến cảnh nàng ấy đang nói đến.
Năm tháng như thế rất yên tĩnh nhưng nàng cũng không phải là người thích cảm thụ chuyện này quá lâu.
Dù sao thì làm người cũng phải có điểm khác biệt chứ?
Đường Tri Nhu cảm thấy giọng điệu của mình không đúng nên nói thêm: “Chuyện này cũng khá tốt, ta không có ý nói nó là điều không hay đâu. Ngũ lang tốt hơn rất nhiều người, còn có thể thấu hiểu cũng như không thể bắt nạt ngươi.”
Tống Sơ Chiêu bò đến bên người nàng hỏi: “Có phải gần đây ngươi hay được người ta dạy những chuyện trong nhà thế này?”
Đường Tri Nhu nói: “Nhưng những cái đó đúng là sự thật nha.”
“Thế nhưng ngươi đừng định nuốt đau khổ vào bụng. Các nàng ấy là các nàng ấy, còn ngươi là ngươi.” Tống Sơ Chiêu nói, “Nếu như các nàng ấy nói với ngươi rằng ‘phụ nữ phải dựa vào đàn ông, bị ức hiếp cũng phải chịu đựng, đây là chuyện không thể tránh khỏi’ thì đừng tin vào điều đó.”
Đường Tri Nhu hỏi: “Vậy ta nên tin cái gì?”
Tống Sơ Chiêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Biên quan không phải lúc nào cũng ổn định. Khi bên ngoài có kẻ thù tới quấy nhiễu gì các nam tử ở gần đó cũng sẽ tới giúp tuần tra đường phố. Thế nhưng như vậy thì số lượng nam giới có thể lao động còn lại trong thành cũng vì thế mà ít đi thì sao? Vậy thì những việc như chăm ruộng hoa màu, chẩn bệnh cho người đi xem bệnh, dạy dỗ mấy đứa nhỏ cách đọc bài biết chữ, giải quyết sổ sách trong cửa hàng, có cái nào là không cần phải dựa vào phụ nữ đâu? Khi đến lúc thiếu người, ngươi đi hỏi họ thử xem họ liệu họ có quan tâm đến việc là ai là nam hay nữ hay không. Cũng bởi vì vậy mà những người phụ nữ đó hung hãn, nóng nảy đến mức dám đánh người khác. Người trong thành cũng rất công bằng, sẽ đứng về phía lẽ phải.”
Đường Tri Nhu nói: “Nghe ngươi nói như vậy thì biên quan còn muốn tốt hơn một chút so với kinh thành.”
“Mỗi nơi mỗi nơi đều có những quy định khác nhau thôi. Nhưng điều này cũng chứng tỏ rằng trên đời này không có chân lý bất di bất dịch”. Tống Sơ Chiêu nói, “Trước tiên ngươi đừng có nghĩ quá xấu, phụ thân ngươi cũng yêu thương ngươi, ánh mắt của ông sẽ cao hơn so với ngươi, sẽ không để ngươi gả cho một nam tử như vậy. Hơn nữa dù cho có gặp được một người như vậy, ngươi cũng đừng nhân nhượng cho qua chuyện. Ngươi đọc nhiều sách như thế, chưa chắc kém hơn nam tử đâu.”
Đường Tri Nhu kinh ngạc nói: “Ngươi thật sự muốn so cao thấp với nam giới sao?”
Tống Sơ Chiêu nói: “Nếu như có ai thật sự chọc ta, vì sao ta không thể hơn thua với hắn chứ?”
Đường Tri Nhu: “Vậy luận võ đài ngày mai ngươi cũng đi à?”
Tống Sơ Chiêu im lặng.
Thật ra lúc ấy nàng chỉ nhanh mồm nhanh miệng nói vài câu vì sợ không khí xấu hổ. Hơn nữa Cố Phong Giản cũng không nói nghiêm túc, chứ nàng lên đó chơi trội làm cái gì?
Đường Tri Nhu thở dài trong sự phiên muộn: “Ai……”
Tống Sơ Chiêu không theo không được, nàng cắn môi nói: “…… Đi thôi! Cho các ngươi chứng kiến sự dũng mãnh của nữ tử Tống gia ta. Không giống nữ tử khác chỉ có thể nhẫn nhục một cách sống.”
Đường Tri Nhu bò dậy một lần nữa, nàng nói trong nỗi hưng phấn: “Cho tới bây giờ cũng không có nữ tử đi lên luận võ trên đài đâu! Càng đừng nói là phải thắng.”
Trong đầu Tống Sơ Chiêu thầm nghĩ phải không? Thời tiên đế thì làm gì có nữ tử nào còn mạng để đi lên đâu?
Đường Tri Nhu tự nghĩ một chút, cảm thấy cảnh tượng này rất chấn động nên nàng ấy không khỏi bật cười. Ân cần làm phẳng chăn bông cho Tống Sơ Chiêu, nàng ấy kêu: “Ngươi mau đi ngủ sớm một chút đi! Nghỉ ngơi thật tốt để ngày mai còn có sức đi lên.”
Tống Sơ Chiêu cởi áo ngoài rồi nằm xuống.
Đường Tri Nhu nhắm mắt lại nhưng không ngủ được. Trằn trọc hồi lâu, nàng ấy lại lôi kéo Tống Sơ Chiêu: “Tam nương, không bằng ngươi lại nói thêm cho ta biết một chút. Ngươi nói xem ta có thể làm cái gì?”
Tống Sơ Chiêu: “……” Ta nào quản lý được ngươi?
Sáng sớm ngày thứ hai, khi ánh sáng mặt trời chiếu sáng khắp nơi thì bên ngoài đã có người đi tới đi lui.
Tống Sơ Chiêu và Đường Tri Nhu bò dậy, các nàng phát hiện bọn họ đang dựng một võ đài thi đấu.
Hai người đi đến bàn phụ, uống bát súp nóng hổi vừa nấu, ăn một ít bánh bao hấp và bánh rán.
Đường Chương Liêm đi ra ngoài hoạt động tay chân. Hôm nay hắn mặc cả bộ quần áo màu đen, đầu tóc đã được chải gọn gàng, thoạt nhìn trông anh hùng oai phong lẫm liệt.
Trái lại Phạm Sùng Thanh bên kia không được tốt như vậy. Đám người trẻ tuổi tuy rằng cũng có tinh thần phấn chấn nhưng tóc tai bù xù, có chút luộm thuộm, rõ ràng là không quen tự chăm sóc bản thân.
Cho đến lúc Đường Chương Liêm ăn sáng xong, luận võ đài gần như đã được lắp đặt hoàn chỉnh. Đám người Phạm Sùng Thanh đã làm nóng người, khoanh tay ôm ngực chờ đợi ở hai bên võ đài.
Trong cuộc luận võ này, hầu hết những huynh đệ thắng cuộc đi săn hôm qua đều đi lên để rèn luyện kỹ năng, không có quy định rõ ràng, không được xem như chính thức nhưng phần thưởng thì hậu hĩnh. Người khác muốn lên cũng không sao nếu bọn họ không sợ bị thua cuộc nhanh chóng.
Những người chiến thắng như Phạm Sùng Thanh sẽ tự giác xếp hàng ở phía sau để tránh đánh bại quá nhiều người, làm cho khung cảnh trở nên quá mất mặt.
Tống Sơ Chiêu và Đường Tri Nhu đứng trong đám đông nhìn cảnh Đường Chương Liêm nói hết lời khen ngợi rồi tự mình đánh trống, tuyên bố ngày thi đấu hôm nay chính thức bắt đầu.
Trong tích tắc, tất cả mọi người đều giơ tay hò hét, tiếng cổ vũ thế mà còn khủng khiếp hơn cả khi bắt đầu cuộc đi săn ngày hôm qua.
Đường Chương Liêm ngồi trở lại đài cao, hắn gác chân, rõ ràng cảm thấy có hứng thú hơn ngày hôm qua.
Đúng vậy, xem người ta cưỡi ngựa làm sao hay bằng xem người ta đánh nhau?
Bốn gã cao thủ Kim Ngô Vệ đứng ở bốn góc của võ đài, trên tay cầm đao trông coi trật tự.
Cuộc tỷ thí này diễn ra cho đến khi một bên nhận thua, xem như tăng thêm phần náo nhiệt. Nhưng trong cuộc thi nhiều người xem thế này, khó tránh khỏi có người không chịu thua, ra tay không có chừng mực, nên bọn họ muốn phòng hờ việc này.
Kim Ngô Vệ đứng đầu hô to: “Ai tới trước?”
Một bóng đen nhảy lên, hắn đáp lại bằng một giọng khàn đặc. Hắn có thân hình cao lớn nên khi nhảy lên thì cả võ đài dường như rung chuyển một chút.
Mọi người nhìn chăm chú, phát hiện ra người đầu tiên xuất hiện là một vị võ tướng trạc ba mươi. Hắn mạnh dạn cởi bỏ áo ngoài, để lộ một cơ thể đầy cơ bắp.
Hôm qua trời vẫn còn tuyết rơi nên hôm nay tuyết vẫn còn đọng lại chưa tan, mũi người nọ tỏa ra hơi nóng, làm cho người ta có cảm giác rét lạnh.
Dựa vào dáng người như vậy, chỉ cần nhìn bề ngoài thôi đã đủ áp bức người ta. Mấy cô nương bên này khẽ kinh hoảng trước hành vi cởi áo của người nọ, đồng thời cũng bị khí thế kia làm cho đơ ra hoàn toàn.
Da đầu Đường Tri Nhu tê dại, nàng ấy nói nhỏ: “Mới là người thứ nhất đi lên mà đã lợi hại như vậy? Ta nghĩ đó là một nhân vật tàn nhẫn.”
Tống Sơ Chiêu quan sát một lát, nói: “Tuy rằng người này lưng hùm vai gấu, trông cường tráng và có sức mạnh nhưng nhìn đường nét cơ bắp trên người, ước chừng võ công của hắn không xuất thân từ chiêu thức võ học chính thức. Người như vậy có thể khó bị công phá nhưng nếu như bản thân không có thiên phú võ học thì lại trở thành người có trăm ngàn chỗ hở để công phá. Tiếp theo phải xem người nhận chiến thư có hiểu việc này hay không.”
Đường Tri Nhu không khỏi nhìn nàng thật sâu, nàng ấy ngưỡng mộ: “Tam nương, ngươi quá lợi hại đấy!”
Tống Sơ Chiêu không ngăn được ý cười, nàng nói khiêm tốn: “Đâu phải đâu phải. Dù sao cũng là hạng người cùng học võ thôi.”
Mấy cô nương bên cạnh nghe thấy thế thì bao vây lại đây nói với nàng: “Chúng ta xem không hiểu mấy cái này đó, Tam nương, không bằng ngươi nói cho chúng ta một chút đi?”
Tống Sơ Chiêu vui vẻ đáp: “Được thôi.”
Ngay sau đó đã có một người khác đi lên.
Dáng người đó rõ ràng là gầy hơn rất nhiều, thậm chí còn thấp hơn đối thủ cả một cái đầu.
“A!” Những người xung quanh Tống Sơ Chiêu kêu lên, “Hai người có hình dáng khác nhau như vậy? Nên đánh nhau như thế nào đây? Chẳng lẽ là đi lên nhận thua?”
“Là Vương gia Vương công tử. Ta thấy ngày thường hắn đều im lặng, không ngờ lá gan lại lớn như vậy.”
Hai người trên đài cũng không cho các nàng nhiều thời gian để thảo luận. Bọn họ đồng ý không sử dụng vũ khí, ôm quyền chào hỏi nhau xong đã trực tiếp ra tay.
Tráng hán tung một cú đấm từ chính diện thì người họ Vương kia thoáng một cái đã nhanh chóng lui về sau.
Chiến cuộc như nghiêng về một bên, giống như chỉ cần trong nháy mắt đã có thể phân biệt thắng thua.
Chỉ nhìn chiêu đầu tiên, Tống Sơ Chiêu đã than: “Ai, chênh lệch quá lớn.”
Đường Tri Nhu gật đầu, nàng ấy ôm chặt nàng: “Ta thấy chênh lệch thật lớn. Làm sao để so sánh đây? Vị lang quân Vương gia kia sẽ bị đánh cho bẹp dí nếu trúng một quyền đó. Ta xem đến độ sợ hãi.”
“Ngươi nói sai rồi.” Tống Sơ Chiêu chỉ vào hai người trên đài nói, “Kẻ có sức mạnh hơn người nếu biết khi nào nên dùng lực thì quả thực đáng sợ. Nhưng ngươi xem chiêu tấn công vừa rồi của người nọ rõ ràng không phải người trong nghề, lấy công kích để phòng ngự của mình đã bị đối phương nhìn thấu. Ngược lại vị công tử Vương gia mà các ngươi nói thật sự lợi hại hơn so với ta nghĩ. Động tác ra chiêu của hắn cực kỳ chuẩn, lúc ra tay lại lưu loát rõ ràng, phải xuất thân từ một môn phái chính thống nào đó có nội tình thâm hậu. Vừa lúc này đã kiềm chế hoàn toàn được đối phương.”
Nàng vừa dứt lời, nam tử họ Vương đang đi theo nhịp vừa đi vừa lùi đột nhiên thay đổi động tác, hắn phản công dữ dội. Trong nháy mắt, ngón tay linh hoạt của hắn đã nhắm thẳng vào trán của tráng hán. Chỉ cần tiến thêm một bước là có thể đâm vào một huyệt đạo trong não của người đó.
Kim Ngô Vệ trực tiếp phán Vương công tử đã thắng.
“Trời —— Thật sự thần kỳ!”
Nhóm thanh niên bên kia không có ai bất ngờ, nhưng các cô nương nơi này lại liên tục vang lên những tiếng kinh ngạc lẫn mừng rỡ.
Chỉ là sự ngưỡng mộ của các nàng lại không dành cho vị Vương công tử đáng thương mà tất cả đều đổ dồn vào trên người Tống Sơ Chiêu.
Thì ra thật sự có người chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra sự cao thấp của một võ giả, cái này ở trong thoại bản viết là chỉ có tuyệt thế cao mới có thể làm được!
Đến tột cùng thì Tống Sơ Chiêu sâu cạn ra sao?
Mấy người thanh niên đối diện nghe thấy thì đều nhìn sang đây.
Cố Phong Giản mỉm cười với nàng trong đám đông, có lẽ hắn cảm thấy các nàng rất thú vị.
Tống Sơ Chiêu thấy vậy thì ngượng ngùng nói: “Không có gì lợi hại, chỉ là những điều cơ bản.”
Sự ngưỡng mộ trong mắt chúng nữ càng tăng lên: Cao nhân chính là cao nhân! Nhìn nàng ấy thật khiêm tốn!
Mấy người càng vây quanh chặt hơn, họ giới thiệu với nàng: “Tam nương không biết rồi, Vương công tử cũng không phải là người không có danh tiếng. Phụ thân hắn được biết đến như một con bọ ngựa* ch.ết chóc trong quân. Trước kia ta cứ cho rằng mọi người khoác lác, ai ngờ đâu Vương gia thật sự lợi hại như vậy.”
*Bọ ngựa (Đường lang – 螳螂) ý ám chỉ người này rành thế võ Đường lang quyền, là một con bọ ngựa mạnh mẽ, tấn công quân địch rất dữ dội. [2]
Tống Sơ Chiêu gật đầu: “Thì ra là thế.”
Bọn họ lại nói tiếp: “Mỗi lần ta xem mấy cuộc tỷ thí này thì chủ yếu là xem sự náo nhiệt, còn nghĩ rằng đa số đều dựa vào may mắn để phân cao thấp. Bây giờ có Tam nương giải thích cho ta thì ta mới phát hiện thì ra trong đó có cất giấu điều bí ẩn này nọ,”
“Ta đã hiểu tại sao những nam tử đó đều hưng phấn như vậy! Ngay cả ta cũng không kìm nén được.”
“Không biết Tam nương có đi lên liều mạng cùng bọn họ hay không.”
“Ngươi đừng có nói bậy!”
Tống Sơ Chiêu gãi mặt, trong lòng nói rằng các cô nương ở kinh thành như các ngươi…cũng đồng lòng quá đi.
………………
Chú thích
[1] Nâng án ngang mày (Cử án tề mi – 舉案齊眉): Nâng án ngang mày, thường dùng để chỉ Vợ chồng thương yêu kính trọng lẫn nhau. Như trong truyện Quan Âm Thị Kính:
Án kia nâng ở Ngang Mày,
Sạch trong một tiết, thảo ngay một bề.
Hay Truyện Kiều
Hiên sau treo sẵn cầm trăng,
Vội vàng sinh đã tay Nâng Ngang Mày.
[2] Đường lang – Bọ ngựa: xem thêm đặc điểm về thế võ này ở đây