Chương 59

Editor + Beta: Basic Needs


cùng với sự giúp đỡ của người nhà khi beta


Thanh niên bên kia đang châu đầu ghé tai nhau, tâm trạng chấn động.


Ngươi nói thua một nữ tử trong trận luận võ quả thực là chuyện mất mặt, trước nay chưa từng có đâu. Nhưng nếu như bọn họ muốn cười nhạo Phạm Sùng Thanh thì cũng nói không nên lời vì trận đấu mà bọn họ đã tận mắt chứng kiến. Bọn họ thật sự cảm thấy may mắn vì người vừa rồi lên đài không phải là mình.


Tống Tam nương này thật sự quá lợi hại, quả thực nên được gọi là người khủng bố.


Cô nương phía bên kia thì đơn thuần hơn nhiều. Mặt ai nấy đều rạng rỡ và tràn đầy sức sống, với hai bên má ửng hồng, đúng là chưa bao giờ các nàng ấy phấn khích như thế.


available on google playdownload on app store


Các nàng lao đến mép sàn đấu, một số người gần như điên cuồng hét lên, nếu không phải vì leo lên không được thì chỉ sợ bọn họ đã nhảy lên võ đài để ôm lấy Tống Tam nương rồi.


“Tống Tam nương, ngươi quá lợi hại rồi!”


“Chiêu Chiêu, sau này ngươi chính là thân muội tử* của ta!”


*Thân muội tử: em gái ruột.


“Quả nhiên ngươi là cao nhân! Ông trời ơi, thì ra ngươi lại lợi hại như thế!”


“Sau này ai lại xem thường nữ tử cứ yêu cầu bọn họ suy nghĩ về cuộc thi hôm nay! Người nào dám nói ẩu nói tả thì trước tiên phải thắng được Phạm Sùng Thanh rồi hãy nói sau!”


Tống Sơ Chiêu khiêng trường thương đi dạo qua một vòng, trong lòng nàng có mênh mông nhiệt huyết, khó có thể bình phục.


Ở biên quan không có bao nhiêu nữ tử công khai mạnh dạn hỗ trợ nàng như vậy. Mỗi lần quay về sau khi đánh xong thì ai cũng bị khiển trách một chút. Không ngờ nàng lại có thể được mọi người tung hô như vậy ở kinh thành.


Tống Sơ Chiêu đâm vũ khí xuống đất rồi khiêm tốn ôm quyền chào mọi người.


Khi nàng chuyển hướng về phía thanh niên bên kia thì thấy những khuôn mặt trống rỗng và ngỡ ngàng.


Sự hiện hữu của Cố Phong Giản là đặc biệt nhất, chỉ cần liếc mắt một cái đã dễ dàng nhận ra hắn ở trong đám đông. Tống Sơ Chiêu nhìn hắn một lúc rồi nàng nhướng mày, nở một nụ cười cực kỳ rạng rỡ, giống như đáp lại những gì hắn đã nói ngày hôm qua.


Cố Phong Giản cũng cười, rồi sau đó nâng tay, vỗ tay thật lớn.


Tiếng vỗ tay giòn giã khiến những người xung quanh càng trầm mặc hơn. Đám người Quý Vũ Đường nhìn trái phải, bọn họ do dự một lúc, cuối cùng nghĩ vỗ tay thì vỗ tay đi. Ai biểu hắn là Ngũ lang chứ?


Dù sao người thua cũng không phải bọn họ.


Vì thế tiếng vỗ tay vang lên thưa thớt.


Còn có một nhóm người vẫn do dự.


Phạm Sùng Thanh thấy một màn này, mặc dù sự nhăn nhó giữa hai lông mày vẫn khó giãn ra, nhưng hắn vẫn quay người đi về phía Tống Sơ Chiêu, bổ sung lại lễ nghi hồi nãy đã bỏ lỡ.


Nhóm võ sĩ thấy ngay cả Phạm Sùng Thanh cũng không chú ý mà họ không phải là những kẻ nhỏ nhen, không dám nhận thất bại, nên để thể hiện sự tôn trọng của mình, họ đã ôm quyền thi lễ theo về phía trên đài, xem như chấp nhận kết quả này.


Đường Tri Nhu nói nhỏ: “Xem ra bọn họ cũng biết điều…”


Các cô nương không phải được một tấc lại muốn tiến một thước, tiếng kêu gọi cũng dần dần nhỏ đi.


Sự mâu thuẫn giữa hai bên tan như băng tuyết, những gì còn lại là sự tôn trọng thuần túy về sức mạnh và võ thuật.


Tống Sơ Chiêu ưỡn ngực, nội tâm trống rỗng lúc nãy đã được lấp đầy. Nàng mở miệng định nói, nhưng trong lòng không biết nên biểu lộ sự kiêu ngạo từ đáy lòng mình ra sao, nên nàng vẫy tay chào mọi người, xem như là lời cảm ơn chắc chắn vì họ đã quan tâm đến mình.


Thật là nở mày nở mặt biết bao!


Tống Sơ Chiêu xoay người lại, đột nhiên gặp khuôn mặt của Phó Trường Quân gần trong gang tấc, nàng không kịp phòng ngừa nên bị dọa đến mức mặt cứng đờ.


Phó Trường Quân ôm hai tay trước ngực, khóe môi cong lên, ông nhẹ gật đầu với nàng sau đó quay người nhảy khỏi võ đài, trở về bên người Đường Chương Liêm.


“Tốt!”


Đường Chương Liêm vỗ tay cười to, tiếng cười sang sảng của hắn làm mọi người xung quanh bình tĩnh lại.


“Không hổ là anh hùng nhi tử của Đại Lương ta! Một trận tỷ thí rất hay, mọi người xem có phấn khích hay không?”


Mọi người đồng ý.


Đường Chương Liêm lại cười nói: “Tống Tam nương thắng, dựa theo quy định thì hẳn được ban thưởng mới đúng. Nhưng mà sợ là Tam nương sẽ không thích lễ vật được trẫm chuẩn bị ban đầu.”


Tống Sơ Chiêu: “Bệ hạ ban thưởng đã là chuyện vô cùng vinh hạnh, thần nào dám bới móc.”


“Tống Tam nương khách khí.” Đường Chương Liêm vui vẻ hét lên, “Cữu……Phó tướng quân.”


Phó Trường Quân đoán hắn lại có suy nghĩ xấu xa nào đó, một tay ông ấn lên cây đao bên sườn, đi đến bên người hắn.


Đường Chương Liêm giống như ưu sầu hỏi: “Phó tướng quân cảm thấy ta nên đưa Tam nương thứ gì mới tốt?”


Phó Trường Quân nói: “Vậy thì nên hỏi Tống Tam nương muốn cái gì.”


Đường Chương Liêm: “Ta xem ngân thương Phó tướng quân thường dùng cũng không tồi.”


Tống Sơ Chiêu vội nói: “Quân tử không đoạt đồ người yêu thích, thần……”


Đường Chương Liêm vẫy tay ngắt lời nàng: “Trẫm không làm quân tử, trẫm là quân vương. Trẫm cảm thấy lễ vật đó rất tốt, không biết Phó tướng quân có bỏ được thứ mình yêu thích hay không đây?”


Hình như Phó Trường Quân có vẻ bất đắc dĩ, ông gật đầu ra hiệu cho Kim Ngô Vệ bên cạnh.


Không lâu sau, một người bưng tới một cái hộp dài.


Tướng sĩ mở hộp gỗ ra, để lộ một cây trường thương ở bên trong.


Mọi người ở đây đều kinh ngạc, không nghĩ vậy mà Đường Chương Liêm lại kêu Phó Trường Quân hy sinh cây trường thương quý giá nhất của mình.


Điều này có nghĩa là gì? Không khó để cân nhắc sao?


Đường Chương Liêm nói: “Ngươi lại đây.”


Tống Sơ Chiêu nhảy xuống lôi đài, đứng ở bậc thang phía trước, nàng khom lương ôm quyền làm lễ với hắn. Phạm Sùng Thanh cũng nhanh chóng nhảy xuống, đứng sau lưng nàng.


Đường Chương Liêm lấy ra cây trường thương, từng bước đi về phía Tống Sơ Chiêu. Hắn nhìn đồ trong tay đầy phiền muộn, sau đó nói trong sự xúc động: “Ta cò nhớ rõ lúc đó cữu cữu khiêng ta ra khỏi cung là dựa vào cây thương này. Nhìn thấy ngân long bay lượn, máu nhiễm cả một vùng, thì từ đó ta cảm thấy vật này cũng có linh tính, có thể giữ được bình an”.


Hắn bước xuống bậc thềm, cuối cùng đứng ở trước mặt Tống Sơ Chiêu, tự mình giao đồ ra: “Tuy rằng đây là đồ vật cũ, nhưng cũng là vật gợi chuyện xưa. Nhiều năm qua vẫn được bảo dưỡng nên cũng không hư hỏng, lưỡi thương đã được đổi mới nên còn có thể dùng một thời gian.”


Tống Sơ Chiêu cảm thấy khó hiểu, đây là một cây thương có đường nét uyển chuyển, được chế tạo khéo léo tinh xảo, mỗi vết mài mòn đều lộ ra sự lạnh lẽo của một binh khí, rõ ràng nó khác xa với những gì Đường Chương Liêm nói – chỉ là một vũ khí bình thường. Chỉ cần nhìn qua một cái là đã có thể cảm nhận được chỗ bất phàm của nó.


Ánh mắt xung quanh quá chói, mang theo sự dò xét và tìm tòi nghiên cứu.


Giờ phút này, vật-lộn-với-người-khác-không-chút-nào-sợ-hãi-Tống-Sơ-Chiêu ngược lại có cảm giác sợ hãi.


Tống Sơ Chiêu run rẩy đưa tay ra, trước khi nhận lấy còn dùng khẩu hình miệng để hỏi một câu: “Vì sao người lại cho thần?”


Đường Chương Liêm cười, cũng dùng khẩu hình miệng trả lời không tiếng động: “Trẫm thích ngươi thôi.”


Tống Sơ Chiêu sửng sốt, nàng muốn rút tay về.


“Gạt ngươi đấy!” Đường Chương Liêm bật cười, hắn nói, “Mau tiếp lấy!”


Tống Sơ Chiêu cầm cây thương dài trong tay.


Cán thương cực kỳ nặng, khi cầm trên tay, nàng không chú ý nên suýt chút nữa đã làm rớt nó. May mà nàng kịp thời dùng sức, cố gắng đứng thẳng trở lại.


Đường Chương Liêm lại cười nhạo: “Ngươi nghĩ thật nhiều, trẫm chỉ thích Hoàng hậu thôi.”


Tống Sơ Chiêu: “……” Cái gì ngươi cũng nói được, tốt thôi, ngươi thắng.


Đường Chương Liêm phất tay áo, hắn đi qua nàng hai bước, dừng lại trước mặt Phạm Sùng Thanh, hỏi: “Phạm lang, trong lòng ngươi có bất mãn không?”


Phạm Sùng Thanh đã thoát ra khỏi cảm xúc trong thảm cảnh khi nãy, hắn ưỡn lồng ngực nói: “Đồng ý nhận cá cược thì có gan chịu thua, là do thần kém, không có gì để nói.”


Đường Chương Liêm vỗ bờ vai của hắn: “Tốt! Là nam tử có thể nhận thua!”


Phạm Sùng Thanh: “……” Tuy rằng được khích lệ, nhưng không biết vì sao hắn cảm thấy có ý nghĩa sâu xa…


Đường Chương Liêm trở nên nghiêm túc: “Hy vọng ngươi nhớ kỹ bài học hôm nay. Không được có ý nghĩ xem thường kẻ thù trên chiến trường. Dù ngươi đối mặt với phụ nữ, trẻ em hay là cụ già, ngươi có nhân từ thì bọn họ cũng sẽ không nương tay. Trận đấu ngày hôm nay, trẫm cũng thấy rằng ngươi thua không oan.”


Phạm Sùng Thanh: “Dạ! Thần sẽ ghi nhớ!”


Đường Chương Liêm: “Tốt lắm, hai người các ngươi đều lui xuống đi.”


Đường Chương Liêm thấy mọi người vẫn còn hưng phấn, nên hắn lại nói thêm vài câu rồi chuẩn bị rời đi.


Hôm nay hắn tới sớm cũng phải về sớm để chạy trở về cung trước khi trời tối.


Mọi người vẫn giữ vẻ trang nghiêm bằng sự nhẫn nại cho đến phút cuối, đến khi cung kính tiễn hắn rời đi. Chờ cho hắn đi khỏi thì họ lập tức náo loạn như cào cào.


Một nhóm nam tử câu cổ Phạm Sùng Thanh, họ đè hắn xuống đất rồi đùa giỡn vui vẻ với hắn. Phạm Sùng Thanh kêu lên một tiếng đau đớn và kêu bọn họ cút ngay. Mấy người này không những không dừng tay mà còn tiếp tục làm bậy làm bạ. Đám người Quý Vũ Đường thấy chơi vui vẻ nên cũng tham gia vào.


Phạm Sùng Thanh lớn tiếng kêu “Ngũ lang”, đáng tiếc Ngũ lang nhà hắn cũng phớt lờ hắn.


Tống Sơ Chiêu bị một đám người vây quanh, nàng đi về phía trước không mục đích, bên tai nàng có đủ loại lời nói hỗn loạn, nàng chỉ có thể bắt được vài chữ mấu chốt nên liên tục nói: “Làm sao lại lợi hại như lời các ngươi được? Ta không biết giang hồ gì gì đâu. Không phải, sư phụ ta cũng không phải quái nhân gì hết. Đúng là có công pháp thật nhưng khác với suy nghĩ của các ngươi……Tất nhiên không thể trảm yêu trừ ma được!”


“Ai cũng có sở trường riêng thôi, các ngươi cũng có chỗ lợi hại mà.”


“Làm sao mà không có? Cùng lắm thì các ngươi không ý thức được hay là không tìm hiểu thử thôi. Còn nữa, biểu diễn cái gì trong mắt các ngươi?”


Tống Sơ Chiêu đang đánh tan giọng nói xung quanh thì nàng thấy Cố Phong Giản ở trong tầm mắt mình, hắn dừng lại cách đây không xa. Các cô nương cười mấy tiếng, tự giác tránh ra không không làm phiền bọn họ.


Tống Sơ Chiêu ôm cái hộp nặng trĩu chạy tới, nàng khoe: “Ngươi xem!”


Cố Phong Giản cười nói: “Thật sự lợi hại, ngay cả tứ ca cũng bị nàng làm cho chấn động, hắn nói nếu có cơ hội thì lần sau sẽ tới so tài với nàng.”


“Ngươi kêu hắn đến đi! Ta đang nhàn nhã đến mức hoảng sợ vì không có ai luyện tay, tất nhiên ta sẽ theo đến cùng.” Tống Sơ Chiêu nói xong thì lại nói một câu lúng túng, “Đừng tố cáo với người trong nhà ta là được.”


Cố Phong Giản bật cười: “Không có khả năng Hạ Công sẽ tính toán với nàng. Ông ấy gặp ai cũng khoe khoang về nàng vài câu. Nếu biết nàng được bệ hạ ban thưởng thì sẽ tự hào vì nàng mới đúng.”


Tống Sơ Chiêu nói nhỏ: “Ta lo cũng không phải là ngoại tổ phụ đâu.”


Cố Phong Giản cũng kề sát lại và nói nhỏ: “Nhưng mà nương nàng cũng sợ Hạ Công không vui.”


Giống như được khai sáng, ánh mắt Tống Sơ Chiêu sáng lên, nàng nói: “Có lý đó!”


Đám người này thật đúng là ép buộc nàng trở nên vô pháp vô thiên.


Cố Phong Giản cầm giúp nàng cái hộp trên tay, trong lồng ngực của Tống Sơ Chiêu trống rỗng thì nàng mới nhớ tới điều này, nàng ngập ngừng nói: “Nhưng cây thương này có vẻ rất quan trọng. Ta cầm nó thì có ổn không?”


“Nếu bệ hạ giao cho nàng thì đương nhiên đã cân nhắc.” Cố Phong Giản nói, “Phó tướng quân sẵn sàng đưa ra bởi vì ông ấy đồng ý với đề nghị của bệ hạ. Hiện tại ông ấy đã ít dùng đến cây trường thương này, đưa nó đi để giữ an toàn cho nàng cũng là chuyện có thể. Nàng không cần phải từ chối nữa.”


Đáy lòng Tống Sơ Chiêu thở dài, nàng cảm thấy băn khoăn nên hỏi: “Vậy ta có cần đi cảm ơn ông ấy không?”


“Ta cũng nghĩ nên làm thế.” Cố Phong Giản nói, “Đáng tiếc là người đó đã đi rồi.”


Phó Trường Quân vẫn luôn canh giữ ở bên người Đường Chương Liêm, Tống Sơ Chiêu hoàn toàn không tìm thấy cơ hội.


Cố Phong Giản nói: “Hôm nay đi về trước đi. Ngày khác ta đưa nàng đến quan thự để tìm ông ấy.”


Tống Sơ Chiêu gật đầu, cùng hắn đi về hướng xe ngựa.






Truyện liên quan