Chương 7: Hấp dẫn
, Mèo đen
Lời tác giả
Đinh Tiêu Tiếu điên cuồng vì có được con mồi vừa ý, sao có thể cho hắn dễ dàng chạy trốn.
Đinh Tiêu Tiếu không nghĩ tới mình có thể không kiên trì đến phút cuối, tâm trạng hôm nay thật sự không tốt lắm. Cô cảm giác hơi say, hoa mắt chóng mặt, nhớ tới vừa nãy Điền Mật kiên quyết muốn đưa cô lên lầu, A Mật quả là đáng yêu. Chút rượu ấy đối với cô mà nói, không đáng kể chút nào, nhưng hôm nay bụng cô không thoải mái, không thể chơi đến cùng với bọn họ.
Đi vào tòa nhà, Đinh Tiêu Tiếu thấy cửa thang máy mở ra, cô nhanh chóng chạy tới, giày cao gót nện trên sàn đá cẩm thạch, rộn rã như tiếng dương cầm. Cửa thang máy đã muốn bắt đầu khép lại, cô lập tức bước vội vào. Vừa thò mặt vào, Đinh Tiêu Tiếu có chút ngẩn ra, thấy Bùi Trạch Viễn một mình trong thang máy, cô muốn đợi cho thang máy đóng cửa lại. Tim Đinh Tiêu Tiếu như bị lỡ mất một nhịp, chưa từng nghĩ tới sẽ đối mặt cùng anh trong hoàn cảnh như vậy. Hoảng hốt hạ mắt xuống, cố gắng trấn định nghĩ muốn nhanh chóng tiến vào thang máy.
Thế nhưng vào lúc này, ông trời lại để cô… Giày cao gót của cô bị kẹt ở cửa thang máy, cô cuống cuồng, hung hăng giật gót giầy lên, ngoài dự đoán, động tác quá mạnh, chân lại trẹo sang một bên, không những gót giầy không nhổ ra được mà cả người mất thăng bằng ngã về phía trước, trước mắt tối sầm, mắt thấy mặt đã muốn ‘hun’ đất.
Đinh Tiêu Tiếu thở dài một hơi, nhắm mắt lại, tay cũng khẩn trương chống, sợ hãi cả thân mình nằm sấp trên mặt đất. Thế nhưng, cô không có bị ngã xuống đất như dự đoán, một cánh tay rắn chắc, ấm áp đã đón được mình. Đinh Tiêu Tiếu còn chưa kịp phản ứng, mắt cá chân đã truyền đến cảm giác đau buốt, cô nhịn không được khẽ bật ra một tiếng rên, cửa thang máy hung hăng kẹp mắt cá chân chưa kịp rút ra của cô, lại trùng với mắt cá chân bị trẹo nên vết thương lại càng nặng hơn.
Đinh Tiêu Tiếu bụng cũng muốn đau thắt lại, trời ạ, sao cái gì cũng đều kéo nhau đến cùng lúc. Hôm nay là ngày gì vậy? Vì cái gì cô vừa đụng tới hắn, đã bắt đầu xúi quẩy. Đinh Tiêu Tiếu nghĩ muốn đứng thẳng lên, nhưng bụng quá đau cô nhịn không được rùng mình một cái, cảm giác được cánh tay anh nâng mình đặt ở dưới ngực, cảm giác ấm áp chậm rãi truyền tới ngực cô.
Cô giờ chỉ muốn nằm nghỉ, không nghĩ tới kỳ kinh nguyệt tháng này lại đau như vậy. Thực con mẹ nó*, hôm nay cô không nên đi uống rượu, ngày đầu tiên chỉ cần cô nán ở nhà một ngày, ngày hôm sau sẽ không có việc gì.
*con mẹ nó: Theo nguyên văn là “TMD”, từ này dùng để biểu đạt sự bực bội đến văng tục chứ không dùng để mắng chửi người. Nó còn có một nghĩa nữa là Điềm Mật là ngọt ngào, honey, còn có một bài hát tên là “TMD I love you”.
Bùi Trạch Viễn, kỳ quái nhìn cô gái này, vì sao thoạt nhìn lại có biểu hiện thống khổ như vậy. Anh nhanh chóng đẩy cửa ra, nhẹ nhàng nâng cô dậy, nhưng cô vẫn giống như cũ, so với vừa rồi càng thống khổ hơn. Bùi Trạch Viễn cúi đầu nhìn về phía chân cô vẫn còn bị kẹt ở cửa, nhất định là kẹp bị thương chân.
Anh giúp cô tựa vào thành thang máy, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng rút gót giầy cô ra, nhưng mới vừa nhấc chân cô lên, cô đã đau đớn rên khẽ, Bùi Trạch Viễn nhìn gót chân cô, quả nhiên bị trẹo chân, mắt cá chân đã hơi sưng. Anh trầm tư một chút, lấy tay cởi bỏ giầy của cô, nhẹ nhàng co chân cô lại, cảm giác chân của cô hơi hơi co rúm, đặt nhẹ chân cô xuống sàn, sau đó mới dùng sức tháo rút giầy cô lên, tốt rồi, rốt cuộc cũng rút ra được. Ngẩng đầu hướng mắt về phía cô, cô nheo mắt lại suy nghĩ, mày hơi nhíu, chân khẽ nhón.
Bùi Trạch Viễn đứng lên, quan tâm hỏi, “Tiểu thư, cô không sao chứ!” Anh lo lắng cô có còn muốn mang đôi giầy kia.
Đinh Tiêu Tiếu nghe giọng nói ôn hòa của anh, trong đầu một tia trống rỗng, quả nhiên là ấm 27oC, giọng nói của hắn thản nhiên lộ ra quan tâm. Thế nhưng khoang bụng co rút một trận đau đớn, cô nhăn mặt nhíu mày, đầu nhẹ lay động, cúi đầu nói, “Không có việc gì.”
Bùi Trạch Viễn nhìn cô gái xinh đẹp xa lạ đang ở trước mặt này, thoạt nhìn hẳn là rất trẻ tuổi, nhưng trên mặt trang điểm rất chín chắn, lộ ra vẻ quyến rũ, làm cho người ta đoán không ra tuổi. Bùi Trạch Viễn thu hồi ánh mắt, đem giầy đặt nhẹ ở bên cạnh chân cô, không nói tiếng nào nữa, đứng nghiêm một bên.
Thang máy chậm rãi đi lên, Đinh Tiêu Tiếu cảm thấy thời gian trôi còn chậm hơn. Vì vừa rồi bụng một trận co thắt, càng ngày càng nhói đau, âm thầm chịu đựng sự co rút đau đớn, trong lòng đột nhiên cảm thấy chán nản, vì cái gì ngay lần đầu tiên đụng mặt hắn lại làm cho cô mất mặt đến vậy. Thật muốn lập tức biến mất trước mặt hắn, kế hoạch của cô không phải vậy, lần này gặp nhau là ngoài ý muốn, làm cho cô có chút không kịp trở tay, tâm vừa phiền não vừa có chút hỗn độn khó chịu.
Bùi Trạch Viễn lại hoàn toàn không nghĩ tới cô gái trước mặt này nội tâm đang đấu tranh mâu thuẫn, tuy rằng không hề nhìn về phía cô, nhưng trong lòng có chút lo lắng chân của cô bị thương. Cô ấy bị thương nặng lắm sao? Vì sao vẻ mặt của cô trông lại thống khổ như vậy? Hai người đều trầm mặc, yên lặng nhìn thang máy từ từ lên tới tầng mười tám, đinh~, rốt cuộc cũng tới, cửa mở ra, Bùi Trạch Viễn nhìn thoáng qua Đinh Tiêu Tiếu, không thốt một lời, vẫn là đi ra ngoài.
Cửa thang máy chưa đóng lại. Bùi Trạch Viễn nghe được âm thanh nặng nề của giầy cao gót nện trên mặt đất vọng lại, anh kinh ngạc quay đầu lại, thấy Đinh Tiêu Tiếu xách một chiếc giầy cao gót, khập khiễng đi một chân, chống vào tường cò cò di chuyển. Bùi Trạch Viễn không ngờ cô lại ở cùng một lầu với anh, sao cho tới giờ anh cũng chưa thấy qua. Nghĩ thế, ánh mắt phiêu tới căn hộ đối diện 1803, chẳng lẽ, cô là người mới chuyển đến?
Đinh Tiêu Tiếu gian nan đi cà nhắc một chân về phía trước, mỗi lần chân bị thương chạm xuống đất, liền cảm giác một trận đau nhói, mà bụng lại quặn đau liên hồi. Cô thật muốn mắng chửi người, không thể tưởng tượng được cô đụng tới hắn lại gặp xui xẻo như vậy.
Bùi Trạch Viễn vẫn không thể đối với người bị thương mà bỏ mặc không quan tâm đến. Anh quay trở lại, vươn tay nhẹ nhàng đỡ Đinh Tiêu Tiếu, “Tôi không nghĩ cô ở tầng này”. Đinh Tiêu Tiếu thấy có tia cười trong mắt anh, đột nhiên cảm giác hoa mắt chóng mặt, thở nhẹ một hơi, trấn định vững vàng, lạnh lùng nhìn lại anh, không hé răng, nhưng không bỏ tay anh ra, để mặc cho anh dìu về hướng cửa.
Bùi Trạch Viễn giúp cô tới trước cửa 1803, mới nhẹ nhàng buông tay, mỉm cười, “Tự mình đi vào chắc không có vấn đề gì.” Anh nghĩ, vào nhà một cô gái xa lạ không tiện lắm.
Đinh Tiêu Tiếu nhìn thấy sự bình thản trong mắt anh, trong lòng đột nhiên hiện lên một tia giảo hoạt, hơi nheo mắt, mặt tỉnh bơ. Bùi Trạch Viễn, đây chính là hắn tự động đưa đến cửa a.
Bùi Trạch Viễn nhìn cô không lên tiếng, xoay người về phía cửa nhà mình, lấy chìa khóa ra muốn mở cửa. Lại nghe đằng sau có tiếng kim loại rơi xuống đất, anh quay đầu lại nhìn, chìa khóa của cô bị rớt, lại thấy vẻ thống khổ trên mặt cô, tay ôm bụng, tựa như rất khó chịu.
Bùi Trạch Viễn nhanh chóng đi qua, đỡ lấy cô, thanh âm lộ ra một chút lo lắng, “Cô làm sao vậy? Có nặng lắm không?” Cô chỉ bị chân đau thôi sao?
Đinh Tiếu Tiếu chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhẹ lắc đầu, âm thanh suy yếu, “Giúp tôi đi vào.”
Bùi Trạch Viễn khó xử trầm mặc một chút, làm vậy có hơi không ổn, nếu cô ấy ở một mình, anh đi vào như vậy có vẻ không hợp lễ nghĩa. Nhưng, nhìn thấy vẻ mặt cô thống khổ, anh lại không thể mặc kệ, quên đi, vẫn là giúp cô ấy đi vào thôi. Anh xoay người nhặt chìa khóa lên, nhìn cô ý bảo tìm chìa khóa, mở cửa, nhẹ nhàng giúp cô đi vào nhà.
Giúp cô vào sảnh, ngồi trên ghế sa lon, anh nhẹ nhàng đem chân của cô gác lên bàn trà, để cô có thể tựa lưng vào ghế sa lon. Đinh Tiêu Tiếu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chân rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi, không còn quá đau nữa, nhưng mắt cá chân lại âm ỷ truyền đến từng cơn đau âm ỉ, bụng cô lại co rúm đau đớn. Tay cô đặt ở bụng, nhớ đến có thể uống chén nước đường đỏ* để giảm đau một chút.
* Đường mật, chưa kết tinh.
Cô nhẹ nâng tầm mắt, nhìn về phía Bùi Trạch Viễn đang đứng bên cạnh. Xem ra, hắn muốn trở về, đang do dự làm sao mở miệng. Đinh Tiêu Tiếu cười thầm, nếu hắn là người đàn ông đầu tiên đến, làm sao để cho hắn dễ dàng đi ra, huống chi hắn vẫn là vật thí nghiệm thú vị của cô.
Đinh Tiêu Tiếu mở miệng trước, khẽ đưa ra yêu cầu, “Anh có thể lấy giúp tôi chén đường đỏ không? Mắt lại hạ xuống, môi hé mở, vẻ mặt yếu ớt thỉnh cầu anh. Giờ phút này, Đinh Tiêu Tiếu nhất định muốn trêu chọc người, cô thực sự muốn xem anh sẽ có phản ứng gì.
Bùi Trạch Viễn nuốt vào hai chữ ‘cáo từ’ đã muốn tới cửa miệng, nhìn cô gái trước mặt, vẻ mặt mềm mại, cùng gương mặt trang điểm đậm và ăn diện rực rỡ hoàn toàn không tương xứng, Bùi Trạch Viễn dừng suy nghĩ, khẽ thở dài, quên đi, giúp người lúc hoạn nạn, yêu cầu này của cô cũng không tính quá mức.
Bùi Trạch Viễn đi đến cái tủ cạnh bếp, đưa mắt nhìn về phía Đinh Tiêu Tiếu, cô đang nghiêng người nhìn về phía này. Đinh Tiêu Tiếu cảm kích cười, “Ở ngăn thứ hai, có bình nước, dùng để giữ nhiệt, có nước nóng.
Bùi Trạch Viễn xoay người mở ngăn tủ, trong lòng cười thầm, cô ta một chút cũng không khách khí. Thấy được đường đỏ, múc vào trong chén, rót nước ấm, lấy một cái muỗng khuấy đều, nhìn thấy đường đỏ từ từ tan hết, trong lòng có chút hiểu rõ, nhớ tới giống như phụ nữ đau bụng kinh, có thể dùng nước đường đỏ để giảm đau, trong lòng trộm cười, ánh mắt cũng trở nên rất dịu dàng. Nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên như cũ, che giấu một chút dấu vết, có lẽ đối với cô gái này mà nói, tương đối khó có thể mở miệng.
Đinh Tiêu Tiếu nhìn chăm chú vào bóng lưng của anh, thấy anh động tác mềm mại, đột nhiên không biết còn muốn làm gì nữa, chỉ có thể ngây ngốc dõi theo anh khoan thai đi ra.
Bùi Trạch Viễn đang cầm cái chén, xoay người đi tới, Đinh Tiêu Tiếu giật mình thu hồi tầm mắt, cúi mặt nhìn chân bị thương. Bùi Trạch Viễn đem cái chén tới trước mặt cô, nhẹ giọng nói, “Uống đi, không nóng đâu”. Đinh Tiêu Tiếu không hé răng, yên lặng tiếp nhận cái chén, đưa đến bên miệng, uống một ngụm lớn, rất ngọt, âm ấm vô cùng thoải mái. Cô chậm rãi uống xong chén nước đường đỏ. Cảm giác trong bụng từ từ ổn trở lại, vừa rồi căng thẳng cũng đã dịu lại.
Bùi Trạch Viễn nhìn cô uống cạn sạch một hơi, mới đưa mắt nhìn thoáng căn phòng này, trang trí đơn giản, màu tím nhạt, đúng là nhà của phụ nữ. Mắt của anh đột nhiên dừng lại, nhìn thấy trước mặt bức ảnh chụp khổ lớn, là gương mặt của cô gái này. Đen trắng tương phản rõ ràng, trên mặt nàng trang điểm rất đẹp, ánh mắt lạnh nhạt nhìn vào khoảng không, trên môi cũng được tô lên một màu rất tươi sáng, vẻ mặt được chiếu sáng rất mãnh liệt, toả ra một cảm giác rất xa cách, ánh mắt kia như hút hồn người, thật thẳng, thật sâu câu động, như là một cái gì đó vô tận như vực sâu đang mê hoặc người nhảy vào. Toàn bộ khuôn mặt được một tấm vải nhung mềm mại bao lấy, nhẹ nhàng phiêu động sắc trắng tinh tế của vải nhung càng tôn lên vẻ lãnh diễm* của cô.
*lãnh diễm: vẻ đẹp lạnh lùng
Bùi Trạch Viễn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, trấn định đè xuống sự kinh ngạc trong mắt, trên mặt lại khôi phục thói quen bình tĩnh vốn có. Đây chỉ là sở thích cá nhân, tuy rằng anh nghĩ quá mức kiều diễm.
Đinh Tiêu Tiếu nhìn xuyên qua cái chén, thấy ánh mắt anh biến đổi, trong lòng cười nhạt, hừ, mới thấy bức hình thôi mà hắn đã như vậy, vậy một hồi nữa chẳng phải rất thú vị sao? Cô buông cái chén, vẻ mặt thống khổ lúc nãy đã dịu đi, nhưng lại nhìn chằm chằm vào mắt cá chân, chân cô thực sự đã bắt đầu sưng lên rất nhiều.
Bùi Trạch Viễn thấy nàng nhìn chằm chằm vào mắt cá chân, trong lòng do dự, hẳn là nên rời khỏi rồi, anh đã đỡ cô vào. Còn lại sẽ để lại cho chính cô ta xử lý đi, mình nên mau rời khỏi đi. Tâm khẽ động, mở miệng đối Đinh Tiêu Tiếu nói, “Một hồi cô dùng nước đá chườm lạnh một chút, sau đó lại dùng nhiệt khăn chườm nóng, hẳn là sẽ không sao nữa. Tôi đi về trước.”
Đinh Tiêu Tiếu nhìn anh thản nhiên nói, trong lòng đã rõ anh nghĩ muốn rời khỏi đây. Trong lòng cười thầm, nhưng trên mặt vẫn cau mày, ra vẻ ngại ngùng nói, “Thật ngại, phiền anh rồi. Chỉ là, bây giờ tôi thành như vậy, cũng không có biện pháp đi lấy nước đá, như vậy đi, anh giúp tôi lại tủ lạnh lấy lon bia, sau đó, giúp tôi vào phòng lấy thuốc một chút được không?”
Bùi trạch Viễn ngẩng đầu nhìn hướng gian phòng của nàng, có chút do dự, có điều, nhìn mắt cá chân cô đã sưng phù lên, có lẽ nên giúp người thì giúp cho trót.
Anh đi mở tủ lạnh, bên trong tất cả đều là bia, còn có mấy lon nước ngọt. Cô gái này nhất định uống được rất nhiều. Anh lấy ra lon bia, đi tới bên người cô, đưa cho cô, nhịn không được nhắc nhở cô, “Hiện tại không nên uống bia, đối thân thể không tốt.” Đinh Tiêu Tiếu nhíu mày nhìn về phía anh, trong lòng cười thầm, hắn biết cô vì sao đau bụng, hắn đang quan tâm cô.
Bùi Trạch Viễn không có nhìn Đinh Tiêu Tiếu, xoay người đi tới trước cửa phòng ngủ, khẽ che đích cửa phòng, trong lòng lưỡng lự, mạo muội đi vào phòng một cô gái như vậy, là không gian riêng tư của người ta, cảm thấy có chút không thích hợp, tuy đây là yêu cầu của cô. Anh quyết định rồi tự đẩy cửa đi vào.
Bùi Trạch Viễn đi vào, liền thấy hối hận.
Gian phòng thì cũng là nhàn nhạt màu tím, so với bên ngoài càng thanh nhã hơn. Thế nhưng, cái làm chấn động đến anh cũng đập ngay vào mắt anh là cảnh tượng hai bức hình lớn treo trên tường, có cảm giác tim đập loạn nhịp hơn.
Trên tường cư nhiên là tấm hình chân dung của cô, cô đang nằm, bộ phận trọng yếu trên thân thể chỉ có một cái khăn lụa mềm mại nhẹ nhàng quấn quanh che phủ, khéo léo nhẹ nhàng đặt ngang trước ngực, lộ ra phần trên dáng vẻ xinh đẹp, một đôi chân thon dài xinh đẹp của kiêu nhân phơi bày quyến rũ, trên mặt diễn cảm hết sức khiêu khích. Anh chỉ liếc mắt một cái, thế nhưng đã ăn nhập vào trong đầu. Tấm còn lại cô lộ ra trọn vẹn hai chân co lại che ở trước người, một tay khẽ xoa nhẹ cằm, bộ ngực sữa bán lộ, toàn thân không có vật gì khác che lại, chỉ là mượn tư thế ngồi che lại thân thể. Bên mép khẽ cắn ngón trỏ, ánh mắt tràn ngập khiêu khích, mê hoặc.
Bùi Trạch Viễn vội cúi đầu lấy lại hồn, nhưng cũng không dám đi ra ngoài.
Lúc này, lại truyền đến thanh âm quyến rũ của cô. “Thuốc nằm trong ngăn kéo bên trái tủ đầu giường.”
Bùi Trạch Viễn ổn định nhịp tim, đi tới bên giường, khom người xuống mở tủ đầu giường. Tìm kiếm thuốc cho cô, tuy rằng tay đang tìm kiếm, nhưng không cách nào gạt bỏ khuôn mặt khắc họa mạnh mẽ ở trong đầu. Tâm có chút loạn, rốt cục tìm được rồi, bó xương thủy, này có thể làm giảm sưng, chắc là cô dùng thứ này.
Cầm thuốc, nhanh chóng rời khỏi gian phòng, không dám ngẩng đầu. Bùi Trạch Viễn ra khỏi phòng, mới cảm giác có thể thở bình thường, hít sâu một hơi, đi đến sô pha chỗ cô đang ngồi.
Anh đem thuốc đặt ở trên sô pha, ổn định một chút, mới đảo mắt nhìn thẳng vào mặt của nàng, không dám hạ tầm mắt xuống dưới cổ. Thế nhưng, nhìn cô khẽ hé mắt, trong đầu hình ảnh khiêu khích kia lại tự động hiện ra trước mắt, anh cưỡng chế, mạnh mẽ trấn định, mặt lộ vẻ mỉm cười nói, “Tôi thực sự cần phải đi.”
Đinh Tiêu Tiếu bí hiểm nhìn thẳng mặt Bùi Trạch Viễn, nghĩ muốn tìm một tia bất ổn trong mắt anh, thế nhưng, lại để cô thất vọng, ánh mắt kia vẫn bình tĩnh như thường, không có một tia gợn sóng, cô không tin, anh cư nhiên ở chung với cô mà một chút phản ứng cũng hoàn toàn không có? Đinh Tiêu Tiếu không cam tâm nói ra một câu, “Cảm ơn anh. Hiện tại tôi không có cách nào đứng lên, sẽ không tiễn anh được rồi.” Trong lòng đột nhiên nghĩ người đàn ông này sao có thể đáng ghét như thế, hoàn toàn không diễn biến theo kịch bản của cô, vì sao một điểm phản ứng cũng không có.
Bùi Trạch Viễn ngừng thở, gật đầu, không nói gì thêm. Xoay người chậm rãi đi ra cửa, mở cửa, đi ra ngoài, cánh cửa nặng nề chậm rãi khép lại.
Đinh Tiêu Tiếu oán hận đem cái gối đang ôm ném xuống đất, tức ch.ết cô. Cô đã hi sinh lớn như vậy, cho hắn tiếp xúc với không gian riêng tư của cô, thậm chí là phòng ngủ của cô, cái này ngoại trừ A Mật thì không có bất luận kẻ nào có thể tiến vào nơi ấy, lại đừng nói đến là đàn ông. Mà hắn cư nhiên một điểm phản ứng cũng không có, không có cái loại ánh mắt kinh diễm mà cô chờ mong.
Người đàn ông này căn bản không phải là đàn ông, Đinh Tiêu Tiếu tức giận chửi bới, một chút ý nghĩa cũng không có, hừ, cô không tin hắn là thánh nhân. Hắn càng như vậy, cô càng muốn khiêu khích nội tâm sâu nhất của hắn, dục vọng của hắn, đàn ông tuyệt đối không có khả năng đối sắc đẹp mà không bị mê muội. Cô nhất định sẽ làm hắn vì cô mà điên cuồng, Bùi Trạch Viễn, anh chờ xem!