Chương 25: Kháng cự
Lời tác giả :
Bùi Trạch Viễn sẽ bị người con gái này làm cho phát điên
Trong lòng Bùi Trạch Viễn hoàn toàn rối loạn, lý trí như bị đánh bom bay xa vạn dặm, chỉ có thể cảm giác được nụ hôn mềm mại nhẹ nhàng của cô ấn lên môi mình, trên môi nhạy cảm phản ứng, ngọt ngọt, tê dại, truyền vào trong não, càng nhiễu loạn tâm trí anh vốn cuồng loạn từ lâu, cả người bị khiếp sợ mà đứng yên.
Tiếu Tiếu ôm anh gắt gao, tay chậm rãi đặt lên cổ anh, môi cũng chậm chậm “làm sâu thêm”, rất thích mùi vị của anh, thích đôi môi ấm áp của anh, thực sự ấm áp như cô tưởng tượng, khiến cô không nhịn được tham luyến càng nhiều. Cô chưa từng chủ động hôn người nào, mỗi lần đều là đàn ông chủ động nhiệt tình hôn cô, cô chỉ hưởng qua “sự gắn bó dây dưa mãnh liệt”, mà loại từ từ hôn sâu này, là loại cô chưa từng có thử qua, cái loại cảm giác này giống như là lòng tham của trẻ con, yêu thích nhất chính là mật ngọt, nhịn không được càng nếm càng nhiều, loại ngọt ngào này chính là tư vị khiến cô say mê.
Cô nhịn không được nhẹ nhàng đưa ra đầu lưỡi, nhẹ nhàng tiến nhanh vào môi anh ướt át, cảm giác tê dại kia dường như giống với bị điện giật, xuyên qua toàn thân, đột nhiên lý trí như là quay về não, anh thần người một hồi, thân thể ngả về phía sau, rời khỏi đôi môi ma huyễn. Tay vẫn cầm cái cốc giơ cao “Đinh Tiêu Tiếu, em…”
Thế nhưng cô còn chưa thỏa mãn, kề sát lại, toàn thân ghé vào trên người anh, tay lại ôm sát cổ anh, môi kề môi, rất thích đôi môi anh, ấm áp mềm mại khiến cho cô phát nghiện. Giọng nói của anh vì sự áp qua của cô phát sinh tiếng “ô ô” Bùi Trạch Viễn điên mất rồi. Cái ly trên tay hướng về phía bên cạnh ném rơi xuống mặt đất bắn tung tóe khiến cô hơi hơi cảm giác có chút “nóng”. Cuối cùng anh cũng đưa tay ra, chống mạnh lấy vai Tiếu Tiếu, cố sức đẩy về phía sau, cuối cùng cũng tách cô ra xa được. Trạch Viễn hơi thở hỗn loạn trừng mắt nhìn cô, con gái sao có thể làm như vậy.
Tiếu Tiếu nhìn khoảng không trong mắt anh, mê loạn trong mắt chậm rãi tản ra, nhìn sắc mặt anh nổi giận, chưa bao giờ từng thấy Bùi Trạch Viễn như vậy, không ngờ anh lại nổi giận.
Tiếu Tiếu cười khẽ trong lòng, nhìn vào mắt anh khiêu khích, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, “Đây là lần đầu tiên em chủ động hôn người khác, anh nên thấy rất vinh hạnh!”Ánh mắt đẹp long lanh đầy tự tin, cô chính là Đinh Tiêu Tiếu.
Bùi Trạch Viễn trừng mắt nhìn nụ cười khiêu khích của cô, nỗ lực áp chế tức giận trong lòng, giữ chặt lấy vai cô không cho cô tới gần, anh thở nặng nề, chậm rãi điều chỉnh nhịp tim đang đập mạnh, rốt cục dần dần cũng hồi phục, hít 1 hơi thật sâu, khép hờ mắt, lần thứ hai thì trợn mắt, trên mặt anh đã không thấy một tia tức giận, anh lại biến thành bộ dạng bình thản, chính là Bùi Trạch Viễn không biết sợ hãi kia
Tiếu Tiếu nhìn mắt anh, trong mắt kia thật khiếp sợ, tất cả phẫn nộ đều biến mất không thấy, trở lại màu xanh sâu thẳm quen thuộc. Hừ…người đàn ông này lại đeo mặt nạ kia, che giấu hết thẩy tâm tình chấn động.
“Đinh Tiêu Tiếu, em không nên như vậy” Giọng nói đã khôi phục lại sự bình ổn vốn có, dường như sự kịch liệt vừa rồi hoàn toàn không ảnh hưởng đến anh.
“Không nên? “ Đinh Tiêu Tiếu cười nhạt, “Vì sao không nên, em thích anh, em chính là nhớ anh.” Nói xong, còn muốn vươn tay tới gần anh.
“Đinh Tiêu Tiếu!” Bùi Trạch Viễn cố nén lửa giận lần nữa lại đến, hít sâu một hơi “Không nên nói nhiều, chúng ta không nên như vậy”.
“Vì sao? Chính là vì bạn gái anh sao?” Đinh Tiêu Tiếu lộ ra nụ cười nhạt khiêu khích.
Bùi Trạch Viễn hạ mắt xuống, lấy trầm mặc làm câu trả lời. Đinh Tiêu Tiếu thấy anh ta ngầm thừa nhận, trong lòng càng nghĩ buồn cười, giọng nói cũng trở nên không tự nhiên “Bạn gái? Em nghĩ cô ấy chẳng qua hoa thố ti trên người anh!”
Bùi Trạch Viễn ngước mắt lên, trừng mắt nhìn cô, ánh mắt của cô mãnh liệt như vậy bắn thẳng tắp vào trong lòng anh, thẳng vào đáy lòng anh.
“Căn bản là anh không yêu cô ấy.” Đinh Tiêu Tiếu nổi giận, gắng sức nói ra một câu, đã sớm muốn nói với anh lời này.
Trong mắt Bùi Trạch Viễn hiện lên nỗi khiếp sợ sâu sắc, chột dạ mở to mắt, anh không cách nào đối diện cặp mắt sắc bén của cô, như vậy mà đơn giản xuyên thủng bí mật của anh, anh cũng không cách nào phản bác cô. Anh vẫn cho rằng bản thân mình đối với Tú Viện thật là tốt, đây chính là quan tâm yêu quý, ánh mắt tha thiết của Tú Viện và người nhà, khiến anh không thể không để ý đến, anh chỉ có thể cố gắng đối xử với cô thật tốt, ôn nhu yêu thương cô. Anh vẫn cho rằng quan tâm như vậy là được, hai người chậm rãi quan tâm tới đối phương, không cần quá mức đến “tim đập nhanh”, sóng tình mãnh liệt, chỉ khao khát một loại yên lặng bình thản.
Thế nhưng, người con gái này, không giống như những người con gái bình thường, dám nói dám làm, quấy loạn sự bình tĩnh của anh, khiến mỗi lần anh đối diện với cô là tim trở nên đập như ống thoát nước bị đổ nghiêng.
Đinh Tiêu Tiếu trừng mắt nhìn vẻ mặt phức tạp của anh, cũng không dự định khiến anh trốn tránh. Hung hăng đánh vào trái tim anh, “Anh luôn luôn dùng mặt nạ bình tĩnh tự nhiên lừa dối người bên cạnh! Vĩnh viễn là nụ cười không thay đổi, dường như là con người siêu tục, đối với tất cả sự vật đều là có cũng được không có cũng được.” Cô chính là muốn đập nứt mặt nạ của anh ra.
Bùi Trạch Viễn chậm rãi dùng tay giữ chặt vai cô, anh không muốn cô nói hơn nữa “Không được nói nữa!” Loại cảm giác bị người nhìn rõ này khiến anh cảm thấy rất bối rối.
“Lừa mình dối người, lừa gạt bản thân, nói anh yêu cô ta, thế nhưng anh không thể đem tới cho cô ta tình yêu mà cô ta muốn. Anh như vậy mới là thực sự ích kỷ, đê tiện. Đinh Tiêu Tiếu nghĩ đến anh vẫn luôn luôn tự cho đấy là tình yêu đích thực, đối với cô ta ôn nhu, trong lòng lại thêm tức giận chỉ trích anh, anh sao lại có thể đối đãi dối trá với chính tâm tư của mình như thế.
“Đinh Tiêu Tiếu, cho dù tôi không yêu cô ấy, cũng không cần em chỉ trích”. Lại lần nữa Bùi Trạch Viễn bị cô làm phá tan sự bình tĩnh, anh cho tới giờ ở trước mặt người ngoài sẽ không mất kiểm soát mà nói nặng lời.
“Em cứ muốn!” Đinh Tiêu Tiếu quật cường đẩy vào anh, trên mặt tức giận tỏa ra ánh sáng chói giống hoa hồng nở rộ “Bởi vì em thích anh!”
Bùi Trạch Viễn sắp bị cô làm cho điên rồi, rốt cuộc muốn anh phải nói thế nào? “Em…” Sự sôi nổi của cô, chủ động của cô đều khiến anh sợ muốn chạy trốn, mãnh liệt như vậy khiến anh không cách nào tiếp nhận.
“Em biết anh cũng thích em”. Đinh Tiêu Tiếu cười tự tin, trừng đôi mắt đẹp vạch trần nội tâm anh.
Bùi Trạch Viễn ngổn ngang trăm mối đích loạng choạng đầu óc, “Không có khả năng, chúng ta hoàn toàn là người ở 2 thế giới.” Anh không có khả năng sẽ thích cô, cho dù cô mê người và đặc biệt khiến anh thỉnh thoảng bối rối, bình tĩnh trở lại, nhiệt tình của cô tràn trề trong mắt anh nhưng lại là một loại cảnh báo, anh không cách nào đuổi kịp bước tiến của cô, anh cũng không cho cô được sự nhiệt tình. Cô trong mắt anh chẳng qua chỉ là một phong cảnh đặc biệt, chỉ có thể thưởng thức từ đằng xa, nhưng vĩnh viễn không có cách gần kề nắm trong tay.
“ch.ết tiệt! Thích chính là thích, không nên nhiều quy củ như vậy?” Đinh Tiêu Tiếu chính là Đinh Tiêu Tiếu, đối với cái loại ước định buồn cười này, cô một mực đánh đổ, cô chỉ biết là trong lòng muốn vậy nhất định phải đi thực hiện.
Bùi Trạch Viễn cười khẽ trong lòng, cô chính là như thế này, người con gái không bị bất kỳ thứ gì ràng buộc, lớn mật tùy ý làm bậy. Thế nhưng anh thì không phải như vậy, trong thế giới của anh có rất nhiều kì vọng, và hòa ước bó buộc, anh sẽ không vì cái gì đó mà phá vỡ sự yên lặng hài hòa xung quanh mình. Bọn họ chính là không hợp nhau như vậy.
“Đinh Tiêu Tiếu, em đừng náo loạn. Nếu mệt mỏi thì trở về nhà đi” Bùi Trạch Viễn quả quyết cô chỉ là muốn đùa vui, tạm thời cao hứng muốn đùa anh mà thôi. Anh buông cô ra, lướt qua bên người cô, đi ra phía ngoài cửa.
Đinh Tiêu Tiếu quay ngoắt người, đứng sau lưng anh kêu to tiếng, “Bùi Trạch Viễn, anh ngoại trừ trốn còn có thể làm được gì?” Trạch Viễn thoáng dừng lại một chút, rồi vẫn đi về phía ngoài cửa. Tiếu Tiếu tức giận nhìn anh không dừng bước, vọt tới trước mặt anh, đưa tay chống lên cánh cửa, ngăn anh ở cửa.
Bùi Trạch Viễn bất đắc dĩ nhìn cô, nhưng không hé răng, anh đã nói xong rất rõ ràng, chỉ hy vọng ngày mai thức dậy, cô có thể khôi phục bình thường.
“Em nói cho anh, em Đinh Tiêu Tiếu muốn người đàn ông nào, chưa từng không có được.” Trong mắt Đinh Tiêu Tiếu dấy lên ngọn lửa cháy bừng bừng, ý chí tranh đấu trong lòng đã bị bùng cháy, bất luận anh chống cự thế nào, cô nhất định sẽ làm anh cúi đầu xưng thần với cô.
Bùi Trạch Viễn lẳng lặng nghe xong tuyên ngôn của cô, đưa tay bỏ tay cô ra, từ bên người cô lách người qua. Không nói một câu, đi lên lầu.
Đinh Tiêu Tiếu giậm chân đứng ở cầu thang, hét to hơn “Bùi Trạch Viễn!” Nhưng anh cũng không quay đầu lại mà vẫn đi lên trên lầu.