Chương 36: Tan nát cõi lòng
Tác giả nhắn lại:
Tiêu Tiếu làm thế nào cũng không thể ngăn cản nổi Trạch Viễn rời đi.
Anh không trở về, cho tới rạng sáng đồng hồ báo thức vang lên, nghe được tiếng hàng xóm từ trong nhà đi ra, mới làm cho Tiêu Tiếu sau một đêm khổ sở chờ anh ở trước cửa tỉnh táo lại. Anh ấy vẫn là không trở về.
Tiêu Tiếu nghĩ muốn đứng lên, chẳng qua chân đều đã tê rần, vừa đứng dậy lại khuỵu xuống. Cô khó khăn chống vào tường, chậm rãi đứng lên, từng bước từng bước đi về phía cửa nhà mình, trong đầu đều trống rỗng, chỉ có một ý niệm, anh ấy không có trở về, anh không muốn gặp lại cô.
Cô vào phòng, trực tiếp vào phòng tắm, tắm rửa một cái, thay đổi quần áo, máy móc phủ một lớp phấn lên mặt, che giấu đi đôi mắt thâm quầng, người ở trong gương khiến cho chính cô phải giật mình. Vẻ mặt tịch mịch đi ra khỏi nhà, trực tiếp tới nơi làm việc. Không thể nào ngay cả công ty anh cũng không đến.
Quả nhiên, hơn tám giờ, anh mới bước vào văn phòng. Không có nhìn về phía cô, trực tiếp ngồi xuống bàn của anh để làm việc. Tiêu Tiếu ngẩn người mà theo dõi anh, bóng dáng kia lại thủy chung không hề để ý đến cô, chẳng lẽ anh ấy không nghĩ liếc mắt nhìn cô một cái sao?
Không phải là anh đang tức giận với cô đấy chứ, vì cô lơi dụng anh, nhất định anh đang tức giận. Tiêu Tiếu do dự, nhất định phải tìm một cơ hội giải thích với anh. Nhớ tới ngày hôm qua anh đem đến cho cô, nhất định là muốn chọc tức rồi. Anh hiểu rõ trái tim của cô, không thể nào lại đi giới thiệu cô cho người khác.
Tiêu Tiếu nhẫn nại một ngày, rốt cục đợi cũng đợi đến tan tầm. Cô gắt gao theo sát anh ra khỏi cửa, nhìn thấy một mình anh trực tiếp lái xe muốn rời đi, cô rất nhanh bắt một chiếc xe đuổi theo. Thì ra ngày hôm qua anh về nhà ở. Nhìn thấy xe của anh chậm rãi tiến vào khu nhà bố mẹ anh. Tiêu Tiếu giục lái xe theo sát, nhìn thấy anh xuống xe, cô vội vàng thanh toán rồi lao xuống.
Bùi Trạch Viễn nhìn thấy Tiêu Tiếu ở trước nhà mình, rất bất ngờ, trong mắt lại lóe lên vài tia khiếp sợ, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh. Cô gái này không có chuyện gì là không làm được.
Tiêu Tiếu nhìn rõ ý cười trong mắt anh, đột nhiên có chút chật vật, nhất định anh đang cho rằng cô lại có kế hoạch gì đây. Mở miệng nói, “Em muốn nói chuyện với anh.”
“Bố mẹ tôi đang đợi tôi về ăn cơm.” Trạch Viễn không muốn nói chuyện với cô nữa, không biết cô lại có âm mưu gì.
Tiêu Tiếu ngẩng đầu, trong mắt lộ ra một tia khẩn cầu: “Sẽ không lâu đâu.”
Trạch Viễn nhìn cô nửa ngày, rốt cục vẫn là xoay người đi về phía vườn hoa trong khu nhà, để xem cô muốn nói gì?
Tiêu Tiếu đi theo phía sau anh, nhìn bóng dáng quen thuộc mà xa lạ kia, từ đầu đến giờ anh chỉ lưu lại cho cô một bóng dáng, bóng dáng này khiến cho lòng cô khát vọng đến mức sắp điên lên rồi, vì sao anh lại không thể thành thực mà đối diện với cô.
Đứng ở cạnh bụi hoa nhỏ trong vườn, bóng tối dần dần bao phủ, xa xa có những người đang vội vàng về nhà kẻo tối.
Trạch Viễn đứng ở bên cạnh chòi nghỉ mát, quay lưng đi không có nhìn về phía Tiêu Tiếu. Vẫn là Tiêu Tiếu mở miệng trước, vấn đề từ trước giờ vẫn muốn hỏi: “Vì sao ngày hôm qua anh không trở về.” Tiêu Tiếu biết rõ anh đang trốn, chẳng qua là vẫn hy vọng anh sẽ lừa cô, nói anh có việc mà không thể trở về.
“Tôi chỉ muốn yên tĩnh một chút.” Trạch Viễn xoay người, bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt lãnh đạm thản nhiên.
“Hôm qua vì sao lại đưa người họ Kiều kia đến? Anh vội vã muốn đẩy em đi như vậy sao?” Trong lòng Tiêu Tiếu uất giận, anh có chán ghét cô đến mức nào, cũng không nên đẩy cô cho người khác chứ.
“Ngôn Sơ rất thích cô, điều kiện của cậu ấy cũng rất tốt.” Trạch Viễn cười khẽ, tựa như tất cả đây chỉ là muốn tốt cho cô mà thôi.
“Anh biết rõ trong tim của em chỉ có anh, vì sao còn muốn làm như vậy?” Tiêu Tiếu không thể hiểu nổi, rốt cuộc trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì? Vì sao cô nói cô thích anh mà anh cũng không tin, người khác vừa nói cái gì thì anh cũng tin?
“Trong lòng cô chỉ muốn chiếm được thứ mà không có được, cũng không phải muốn có được tôi.” Trạch Viễn yên lặng nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia cười nhạt, đúng vậy, cô không cần có được gì cả, chỉ là có muốn động đến hay không mà thôi.
“Không phải. Em chỉ biết, em nghĩ đến anh, rất nhớ anh, ngày hôm qua anh không trở về, trong đầu em chỉ có mình anh.” Tiêu Tiếu sốt ruột ma fbiện bạch, vì sao trong mắt anh đều không thể nhìn thấy sự ôn hòa trước đây, lãnh đạm như vậy, xa cách như vậy, khiến cho cô không thể đến gần.
“Đinh Tiêu Tiếu, bởi vì cho tới bây giờ cô luôn kiêu ngạo mình là kẻ chiến thắng, chưa bao giờ phải nếm thử cảm giác thất nại. Cho nên mới khiến cô chấp nhất như vậy, chỉ khi nào có được trong tay, mới phát hiện ra thực sự đây cũng không phải là thứ mà cô muốn.” Trạch Viễn thảm nhiên nói, “Tôi cũng không phải người chân chính mà cô muốn, chẳng qua cô đang đuổi theo cảm giác chiếm được mà thôi.”
“Vì sao, anh cứ không chịu tin tưởng em thích anh?” Tiêu Tiếu khẽ lắc đầu, cô không phải như vậy, cô cũng không thể nói lên lời, chỉ biết là sự lạnh lùng trong mắt anh khiến cho tấm lòng chân thành của cô bị tạt một gáo nước lạnh, cô không muốn anh không để ý tới cô.
“Cô bảo tôi phải tin tưởng thế nào đây?” Trạch Viễn mỉm cười nhíu mày, “Lòng của cô như thế nào tôi u mê không rõ?” Trong mắt anh tuy có nhàn nhạt ánh cười, chẳng qua là ánh cười kia trong mắt Tiêu Tiếu lại giống như muôn ngàn mũi đao nhọn đâm sâu vào tim cô.
Khuôn mặt Tiêu Tiếu trắng bệch, anh đang ám chỉ cô đê tiện, tiếp cận anh đều là có ý đồ khác.
“Trạch Viễn, em… Lần trước lợi dụng anh, thực xin lỗi….” Tiêu Tiếu không biết làm cách nào để anh có thể tha thứ cho cô, chẳng qua là nhìn thấy sự khinh miệt trong mắt anh, làm cho lòng của cô tựa như bị xé nát, anh coi thường cô như vậy sao?
“Cô không cần phải nói xin lỗi, có lẽ đây là phương thức sinh tồn của cô. Để đạt được mục đích của bản thân mình mà không tiếc lợi dụng người khác, thương tổn người khác. Tôi không có quyền chỉ trích cô, chỉ hy vọng cô có thể rời khỏi cuộc sống của tôi, cho tôi một sự bình yên.” Trạch Viễn nhớ lại nụ cười đắc ý kia của cô sau khi ra sức đánh Tú Viện xong, trong lòng cảm thấy đau nhói khi cô lợi dụng mình. Cô lại không từ thủ đoạn như vậy sao, tình yêu như vậy anh thà không cần còn hơn.
Tiêu Tiếu yên lặng đứng ở trước mặt anh, nhìn thấy miệng anh khẽ hé rồi lại mím lại, đầu óc tựa như bị đánh hỏng rùi, khi nghe những lời chỉ trích này lại không thể kháng cự, từng chữ một lại chậm rãi vang lên trong lòng, giống như có một cây roi đang nặng nề quất vào trái tim. Vì cô phạm lỗi và đã bị kết án. Cô không phải như vậy, cô không phải …. Cô muốn cãi lại, chỉ là yết hầu lại giống như bị vật cứng chặn lại, không thể nói lên lời. Cô không phải như vậy…. Chỉ có thể ở trong lòng không ngừng điên cuồng hét lên, ánh mắt vô hồn đối diện với đôi mắt sắc bén của anh.
“Tôi hy vọng có thể hoàn thành hạng mục thật tốt.” Trạch Viễn thấy cô ngẩn ngơ, khuôn mặt tái nhợt không một chút sắc máu, cùng đôi mắt thâm sâu kia, vô cùng đối lập. Hung hăng đè nén đau đớn trong lòng, đây hết thảy chỉ là cô ta đang diễn kịch, tuyệt đối không thể mềm lòng. Nhắm chặt mắt lại, xoay người định rời đi.
“Đừng đi…” Giọng Tiêu Tiếu khàn khàn, gian nan từ trong miệng thoát ra. “Đừng đi … Đừng bỏ em một mình ….” Anh sao có thể cứ như vậy mà rời đi?
Người Trạch Viễn dừng lại một chút, khẩn trương trong lòng Tiêu Tiếu rút đi, ở trong lòng cuồng dã cầu xin anh đừng rời đi. Chỉ là, đầu anh vẫn không quay lại, tiêu sái mà đi khỏi, như vậy dứt ra, đi nhanh về phía trước.
Trong lòng Tiêu Tiếu “Ầm” một cái sụp đổ, anh ấy đi thực rồi, cũng đem trái tim của cô đi mất.