Chương 46: Chân tình

Tác giả nhắn lại
Hạnh phúc ngọt ngào a, Tiêu Tiếu và Trạch Viễn hôn nhau....


Trạch Viễn cảm giác cổ họng sắp bốc cháy, mỗi lần nuốt xuống đều cảm thấy khô khốc như là có vật khác thường thổi qua cổ họng. Anh cố gắng nuốt nước miếng, thế nhưng trong miệng một chút ướt át cũng không có, anh thống khổ mở mắt ra,trước mắt là một mảng màu trắng, suy nghĩ có chút dừng lại, anh đang ở đâu đây?


Chờ đã, suy nghĩ chậm rãi hồi tỉnh, anh đang ở bệnh viện, ngày hôm qua chân anh bị thương, bác sĩ yêu cầu anh phải nằm viện. Thì ra là ở bệnh viện, Trạch Viễn khẽ động đậy khóe môi, ngày hôm qua anh vừa mới trải qua ranh giới giữa sống và ch.ết! Quay đầu nhìn về phía cái bàn bên cạnh giường, có nước, anh muốn uống nước, nếu như không uống nước có lẽ anh sẽ khát ch.ết mất.


Anh nghĩ muốn giơ tay lên lấy cái cốc, lại phát hiện tay bị kiềm chế, chậm rãi cúi đầu, trong lòng đột nhiên nhảy lên một chút, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Tiếu rõ ràng đang nằm ở bên giường, tay còn gắt gao mà đè nặng tay anh, cô vẫn luôn ở bên cạnh anh? Cả đêm cũng không trở về? Trong lòng chậm rãi trào lên một loại cảm động, khóe miệng cũng nhẹ nhàng cong lên, cô cư nhiên liền ghé vào bên giường, trông nom anh cả đêm.


Trạch Viễn lẳng lặng nhìn dung nhan của Tiêu Tiếu khi ngủ, cô trầm tĩnh, lại xinh đẹp như vậy, đã không còn vẻ ngang ngược như bình thường, kiêu ngạo, bá đạo, phần lớn chính là yên tĩnh và bình thản. Nhất định là cô cũng mệt mỏi đến ch.ết rồi, nhưng mà vẫn không có trở về nghỉ ngơi. Nhìn thấy cô hoàn hảo không có tổn hao gì ở trước mặt, vui sướng trong lòng chậm rãi dâng tràn, may quá cô không có việc gì, nhớ tới khẩn trương cùng lo lắng tối hôm qua, hiện tại tim vẫn còn có chút đập nhanh, cho dù cô không bị lửa cháy đến, phỏng chừng cũng đã hít phải rất nhiều khói mà nhất định sẽ có chút nguy hiểm đến thân thể. Cảm tạ ông trời đã cho anh đủ thời gian để có thể kịp thời cứu cô ra ngoài.


Trạch Viễn mỉm cười, nghiêng người dùng tay phải đi lấy cái cốc. Nhưng cánh tay vừa trợt, cái cốc đã đổ xuống, phát ra thanh âm vang dội, Trạch Viễn khẩn trương muốn đỡ lấy cái cốc, đề phòng nó rơi xuống mặt đất.


available on google playdownload on app store


Tiêu Tiếu cũng bị tiếng vang làm cho bừng tỉnh, vừa ngẩng mắt, liền thấy Trạch Viễn nghiêng người, đang muốn bắt lấy cái cốc, cô vội vàng nâng cánh tay bắt lấy cái cốc, tay hai người cùng lúc bắt được cái cốc. Trạch Viễn ngơ ngẩn mà đối diện ánh mắt của cô, trong mắt hiện lên một chút xấu hổ, Tiêu Tiếu khẽ cười đem cái cốc để lại bình thường.


Trạch Viễn vội vàng rút cánh tay lại, muốn nằm xuống. Trong lòng nổi lên một trận bối rối, vừa rồi đang vui sướng mà nghĩ về cô, cô đột nhiên tỉnh lại, sợ vui sướng trong lòng bị cô phát hiện ra. Trong lòng giãy dụa, không biết nên nói gì với cô? Ngày hôm qua khi trải qua thời khắc nguy cấp, anh cũng không thể cố gắng che giấu được nữa, trong lòng thầm nghĩ mau mau đem cô cứu ra, lúc ấy những suy nghĩ về cô đều từ trái tim phát ra, vậy nên sẽ không cảm thấy có gì đó mất tự nhiên. Chính là, giờ phút này, lại phải đối mặt cô, rồi lại không biết lên dùng phương thức nào để đối mặt cô, nhớ tới cô hung hăng oán hận đuổi anh đi, có phải cô vẫn còn chán ghét anh xen vào chuyện của người khác hay không? Trong lòng Trạch Viễn dâng lên lo lắng, mặt lại thản nhiên không có biểu hiện gì. Anh vẫn có thoái quen không giãi bày tâm sự.


Tiếu Tiếu đem cái cốc để ngay ngắn lại, quay sang nhìn thấy anh đã khôi phục lại vẻ bình thản như thường, trong lòng khẽ cười, lại lùi về lẩn tránh rồi. Bùi Trạch Viễn lo lắng khẩn trương tối hôm qua đâu rồi? Rõ ràng là lo lắng đến như vậy, anh còn phủ nhận cái gì chứ? Tưởng tượng lại, anh vẫn là không có thói quen trực tiếp đối mặt với cảm tình thực trong lòng, vậy thì cứ để đấy cho cô là được.


Tiêu Tiếu cầm lấy bình nước, rót ra một ly nước ấm, sau đó khom lưng muốn đỡ anh ngồi dậy, Trạch Viễn bị dọa tới, vội vàng nói “Không cần, không cần, tôi tự mình làm được.” Anh bối rối cựa người, dựa vào đầu giường. Tiêu Tiếu nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của anh, trong lòng cảm thấy buồn cười, không có lên tiếng, mà vẫn khom người xuống, Trạch Viễn căng thẳng khi nhìn thấy khuôn mặt ngày càng gần mặt anh của cô, trong lòng nổi lên một trận bối rối, Tiêu Tiếu lại đem gối đầu rút ra, đem đặt sau lưng anh, Trạch Viễn nhìn thấy cô lẳng lặng làm, trong lòng tuy lo lắng nhưng lại có chút vui mừng.


Tiêu Tiếu quay lại ngồi ở bên cạnh giường, bưng cốc nước lên, đưa đến bên miệng anh, Trạch Viễn nâng cánh tay nhận lấy cái cốc. Tiêu Tiếu đè tay anh lại. “Cứ như vậy mà uống đi”. Trong lòng Trạch Viễn có chút kinh hoàng, khuôn mặt cũng hơi đỏ lên, không quen với cảm giác thân mật này, làm cho anh có cảm giác tò mò kỳ quái, nghĩ muốn đẩy tay cô ra, nhưng cô lại gắt gao nắm chặt lấy, anh đành phải kháng cự đỏ mặt nói “Anh tự mình uống là được rồi”.


“Anh nếu không uống, một hồi nữa em sẽ trực tiếp uy anh nha.” Tiêu Tiếu cố ý làm ra vẻ tức giận, đôi mày chau lại, khóe miệng cong lên ra vẻ uy hϊế͙p͙.


Trong lòng Trạch Viễn cả kinh, biết cô nói được thì sẽ làm được, thực sự là sẽ uy anh uống nước. Anh đành phải nhận lấy chén nước, ngửa đầu chậm rãi uống, ánh mắt xuyên qua ly thủy tinh trong suốt, nhìn đến ánh mắt bình tĩnh của cô, trong lòng có chút nôn nao, vội vàng cụp mắt xuống, không dám nhìn cô nữa.


Anh thật sự rất khát, nguyên cả một cốc nước lớn đều uống hết, anh nhấp nhấp môi, thở ra một hơi.


Tiêu Tiếu cầm cái cốc không, nhìn thấy mặt anh có chút phớt hồng, trong lòng nổi lên một trận cảm động, anh không có kháng cự lại sự săn sóc của cô. Cô khẽ giơ tay lên, nhẹ nhàng lau những giọt nước còn lưu lại trên môi anh. Trạch Viễn ngẩn người, cả thân thể lùi sát lại phía sau, bỗng nhiên nhìn sắc mặt ôn nhu đến ngây người của cô, tim đập cũng nhanh hơn giống như có một loại cảm giác kỳ lạ nào đó từ đáy lòng lan ra, lý trí cũng nhẹ nhàng lắng xuống. Trạch Viễn khó khăn mà quay mặt đi. Anh không đáng nhận được đối xử tốt như vậy của cô.


Trong lòng có một tiếng gì đó chậm rãi vang lên, anh không thể tiếp nhận ý tốt của cô, anh còn có nhiều trách nhiệm như vậy, anh không thể hứa hẹn điều gì với cô, như thế nào lại đi hưởng thụ ôn nhu của cô. Trạch Viễn đột nhiên có cảm giác thật mất mát, nhưng vẫn là không tỏ vẻ gì với cô.


Anh biết được sự mất mát trong lòng, lại ngẩng mắt lên nhìn Tiêu Tiếu, nở nụ cười quen thuộc, “Tiêu Tiếu, kỳ thật đêm qua...”. Anh còn chưa nói rõ ràng, thì môi đã nhanh chóng bị ngận lấy, trong lòng như có pháo hoa nổ rộ, kinh ngạc, sợ hãi, do dự, vui sướng, tất cả đều tùy ý mà lan ra. Cô ngang ngược mà hôn lên môi anh!


Cô không thích nghe, thật không thích nghe, cô biết anh muốn nói cái gì, vừa rồi anh muốn nói là vì trách nhiệm mới đến cứu cô, căn bản là không có liên quan gì đến tình yêu. Nhưng mà hết thảy cô đều không muốn nghe, cũng sẽ không tin tưởng phủ nhận vẻ bề ngoài của anh một lần nữa. Bản thân cô đã nhận định, anh yêu cô, bất luận là anh có gạt bỏ như thế nào thì cũng không thể phủ nhận được trong lòng anh yêu cô, cô chỉ cần gắt gao nắm chặt lấy trái tim là được rồi! Môi tựa như cũng cảm nhận được kinh hoàng trong lòng, mà càng thêm mạnh mẽ hôn lên đôi môi ấm áp của anh, tham lam khẽ cắn, tựa như là trừng phạt, muốn đem toàn bộ lời nói của anh cắn nuốt hết.


Trạch Viễn đột nhiên bị cô xâm nhập, anh bị dọa sợ đến mức quên cả việc đẩy cô ra, đến khi trên miệng truyền đến một trận đau khẽ, anh mới phản ứng lại, vội vàng đẩy cô ra, hơi thở hỗn loạn trừng mắt nhìn cô, cô lại như vậy nữa, luôn luôn làm cho anh không kịp trở tay, làm cho lòng anh rối ren.


Tiêu Tiếu nhìn thấy anh thở mạnh như sắp ho, trên mặt hiện lên một chút ửng hồng, trong lòng chậm rãi cười rộ lên, cố ý dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ môi, một cỗ ngọt ngào mà nhìn anh. Trạch Viễn nhìn cánh môi của cô, lòng đột nhiên kinh hoàng, hít thở có chút khó khăn. rất gợi cảm, anh cố gắng mở lớn mắt nghĩ muốn dời lực chú ý đành phải nhìn đến mắt cô. Chẳng qua là, lại phải đối diện với ý cười nhẹ nhàng trong mắt cô, khiến cho tim đập chậm hơn.


Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh kích động trong lòng, thật vất vả mới mở mắt ra, khó khăn mà duy trì ngữ khí bình thường, “Tiêu Tiếu, không cần lại đến nữa!”.


Cô nhẹ nhàng mỉm cười, rõ ràng trong lòng anh chỉ trích cô ngang ngược, anh vẫn là không có thói quen đối diện trực tiếp với cô.
Tiêu Tiếu chậm rãi đến gần, đôi mắt long lanh nhìn anh mà nói : “Trạch Viễn, chúng ta không lẩn tránh nhau nữa có được không?”.


Trạch Viễn nhìn khuôn mặt ôn nhu của cô, không còn vẻ thịnh nộ như lúc trước, cũng không tức giận cùng ngang ngược, mà rất dịu dàng đề nghị, đối với lời đề nghị rõ ràng của cô, anh giật mình, có chút không thể tiếp nhận được phản ứng này của Tiêu Tiếu.


Tiêu Tiếu nhìn thấy sắt mặt hết sức ngạc nhiên của anh, nhưng không có chút tức giận, anh vẫn là không có tin. Cô tiếp tục mỉm cười mà đem suy nghĩ trong lòng nói ra, “Trạch Viễn chúng ta đều biết trong lòng chúng ta có nhau, nhưng mà lại luôn làm tổn thương nhau, em thừa nhận trước đây em không thể tiếp nhận anh cự tuyệt, thật sự em rất hận anh, cho nên em khiến cho mình ngày càng sa đọa, thậm chí là tổn thương chính mình, chính là ngu ngốc mà hi vọng anh sẽ để ý mà ngăn cản em. Lúc kia, khi anh xuất hiện ở trước mặt em, lại vẫn dùng biểu tình kia để cứu vớt hành động của em, nhìn thấy vậy, lòng em dâng lên một cỗ lửa giận, thậm chí, cho rằng anh chính là một kẻ vô tình, đem tất cả chân thành của em dẫm nát dưới chân, nghĩ rằng tất thảy những trả giá của em đều là có âm mưu hết.”


Tiêu Tiếu thản nhiên nói xong, nhớ tới anh từng chỉ trích mình như vậy, để có được tình yêu này phải chịu đau khổ, lúc này đã được giải tỏa, anh cũng không phải coi cô như vậy.


“Thế nhưng tối hôm qua anh đã đến rồi, em mặc kệ anh vì nguyên nhân gì mới xuất hiện. Chính là, anh liều lĩnh như vậy chạy tới, anh đã cứu em, cũng chính thức trộm đi lòng em, cho nên anh phải chịu trách nhiệm đến cùng.” Tiêu Tiếu nghẹn ngào phun ra từng chữ, ê ẩm trong lòng sớm đã tan biến, trước kia mặc kệ anh đẩy cô ra như thế nào, chỉ trích cô như thế nào, cho dù là bản thân đau lòng cùng khổ sở, cô vẫn quật cường không cho phép bản thân rơi lệ. Nhưng mà giờ phút này khi biết được chuyện anh yêu cô là thật, lòng của cô đột nhiên mềm mại, mắt cũng chầm chậm phiếm hồng. Cô cũng không kiên cường cùng hoàn mỹ như anh tưởng tượng.


Trạch Viễn hoàn toàn không thể phản ứng gì, cô trực tiếp thổ lộ như thế, tựa như một mũi tên nhọn, thẳng tắp bắn vào trong lòng anh, phá hủy tất cả ngụy trang cùng che giấu, đột nhiên chà sát ở đáy lòng anh, động chạm đến nơi sâu nhất trong lòng anh. Thứ mà đêm khuya mới trộm mở ra, lặng lẽ nhớ lại vẻ xinh đẹp của cô, nụ cười của cô, giờ phút này lại hiện ra rõ ràng như thế ở trước mắt, lòng nặng nề chấn động. Cái gì lý trí, trách nhiệm giống như đều bị mũi tên này bắn bay hết thảy.


Tiêu Tiếu nhẹ nhàng xoa xoa mặt anh, chậm rãi tiến sát lại, “Em thực sự rất bá đạo, bá đạo nghĩ muốn cho anh tự do, bá đạo thầm nghĩ muốn cho anh có tình yêu chân chính một lần. Nếu tình yêu của anh chỉ có thể cho một lần, em sẽ là một lần duy nhất đó, tuyệt đối không cho phép anh đem nó cho... người nào nữa.”


Môi cũng chầm chậm sát lại, nhẹ nhàng mà phủ xuống, không giống với lần trừng phạt trước. Nhiều hơn là say mê, nhẹ nhàng mà đè nặng, cánh môi ấm áp gắt gao dán lên môi anh, như là thưởng thức một loại quả đông ngọt ngào, rất dịu dàng, mềm mại, tinh tế từng chút đè nặng lên môi anh. Cánh môi mang theo hương thơm nhẹ nhàng dịu dàng, mang đến từng đợi lành lạnh ướt át, làm cho người ta tham lam muốn càng nhiều. Cô tinh tế ɭϊếʍƈ cánh môi của anh, mong muốn cứ như vậy mà hôn, mãi mãi không phải buông ra, tay cô cũng chầm chậm khoác lên cổ anh, ghé sát đầu của anh, càng mạnh mẽ lay động trái tim anh.


Trong lòng Trạch Viễn vẫn còn một tiếng điên cuồng hét lớn, mau đẩy ra, mau đẩy ra, chính là, thân thể lại không có cách nào nhúc nhích, khát vọng trong lòng lại càng nhiều, làm cho anh không thể đẩy ra, để cho anh phóng túng một lần đi, lo lắng cùng khẩn trương tối hôm qua đều làm cho tim anh nhảy loạn lên rồi, loại lo lắng rất sợ mất đi cô, gắt gao nhéo chặt trái tim anh. Giờ phút này, rất muốn gắt gao ôm cô, xác định cô thực sự an toàn. Tay cũng không biết khi nào thì đã bất giác mà ôm lấy lưng của cô, rốt cục nhẹ nhàng mà ôm, cảm giác va chạm chân thật trong tay, cũng làm lòng anh trấn tĩnh lại, thật sự hết thảy cô vẫn còn hoàn hảo. Trong lòng người này nhất định đã xúc động, tay cũng chậm rãi tăng thêm lực, cái gì cũng không muốn quản nữa, chỉ có cô, thầm nghĩ gắt gao ôm một cái. Rốt cục cũng gắt gao ôm chặt cô, miệng cũng không lảng tránh nữa mà đáp lại cô, tất cả lo lắng cùng căng thẳng trong lòng, đều phóng thích ở dưới cái hôn thật sâu này.


Tiêu Tiếu vui sướng cảm nhận được sự tiếp nhận của anh, lại điên cuồng mà vươn đầu lưỡi chui vào trong miệng anh, say mê dây dưa cùng lưỡi của anh, rất muốn anh, rất thương anh, thầm nghĩ đem tất cả yêu thương nặng nề mà trao cho anh, tất cả những tình cảm mãnh liệt bị đè nén, giờ phút này nhanh chóng bạo phát, hai người tham lam hút lấy, đầu lưỡi linh hoạt dây dưa không muốn buông ta, trong miệng đều là mùi vị của nhau, đụng chạm thân mật kia mãnh kiệt kích thích bọn họ. Tay cũng càng thêm xiết chặt mà ôm lấy đối phương, như là muốn đem đối phương thật sâu hòa nhập vào thân thể mình, mới có thể cảm giác được sự tồn tại của nhau, cõi lòng trống rỗng hư không đã lâu lúc này tựa như được lấp đầy. Loại cảm giác được ôm ấp này thật tốt, bị hấp dẫn mãnh liệt như thế, bao nhiêu phủ nhận cùng kháng cự đều biến thành một lời hứa yếu ớt.


Bao nhiêu đạo lý cùng trách nhiệm trong lúc đó hoành hoành bọn họ, hết thảy đều bị đẩy sang một bên, Lúc này, chỉ còn tình yêu say đắm tuôn chảy trong lòng họ, khiến cho tình yêu được tự do giải phóng, không bao giờ nữa.... Có trói buộc nào có thể xen vào. Nếu yêu chỉ có một lần, vậy hãy để cho họ dũng cảm tự do yêu một lần đi.






Truyện liên quan