Chương 20: Đồng xu thứ 20

Hầu kết của Lý Chí Thành khẽ nhấp nhô lên xuống, bắp thịt căng chặt, sau khi khoảnh khắc thất thố qua đi, anh dùng vẻ mặt hung tợn hòng che giấu đi cảm xúc dao động của mình: “Ồn ào đủ chưa? Cút về phòng ngủ của em đi.”


Chu Dĩ chớp chớp hàng mi, gương mặt tỏ vẻ vô tội, nhưng nụ cười xấu xa bên khóe môi đã bán đứng sự gian trá của cô.
Trong lúc vô tình phát hiện ra bí mật của Lý Chí Thành, cũng đủ cô vui vẻ cả buổi tối rồi.


Nhất là khi cô chú ý tới vành tai đỏ rực của anh, lá gan của Chu Dĩ càng lớn hơn, cô ngồi quỳ, một tay chống bên sườn anh, vươn người tới gần anh hơn, ước gì nhìn thật rõ ràng từng biến đổi thật nhỏ trên gương mặt anh.


Khi đầu mũi sắp chạm vào nhay, Lý Chí Thành bại trận, thẹn quá hóa giận gồng khuỷu tay lên đẩy cô ra, rồi đứng dậy đi tới bên đầu giường kéo dãn khoảng cách, giống như cô là yêu tinh mê hoặc lòng người không bằng.


Chu Dĩ nằm vật xuống giường, chiếc áo thun vốn chỉ có thể che khuất bắp đùi một chút giờ này đã bị đẩy lên trên.


Cặp đùi trắng muốt kia quả thực chói mắt, Lý Chí Thành liếc xéo một cái, gương mặt bỗng đen lại, giọng điệu không thể tưởng tượng nổi nói: “Bên trong em không mặc cái gì à?”


available on google playdownload on app store


Bị anh nhìn chằm chằm như vậy bỗng nhiên Chu Dĩ thấy hơi xấu hổ, vội kéo áo xuống che lấy bắp đùi: “Đã nói với anh là em không mang quần áo để thay rồi.”
Cô nhìn thấy lồng ngực Lý Chí Thành nhấp nhô vô cùng rõ ràng.


Đó là một tín hiệu vô cùng nguy hiểm, Chu Dĩ nhanh chóng rũ mắt xuống, nắm chặt góc chăn nói: “Em lạ giường, nằm một mình không ngủ được….”
Âm thanh càng ngày càng nhỏ, lý do của cô quả thực không thể gọi là tốt được, nói ra ngay đến bản thân cô còn thấy chột dạ.


Tầm mắt Lý Chí Thành vẫn đang dừng trên người cô, gương mặt Chu Dĩ nóng phừng lên, co người vào chăn nằm nghiêng xuống: “Ngủ đi, không còn sớm nữa.”


Tạch tạch một tiếng, đèn treo trong phòng ngủ tắt rồi, trước mắt một mảnh đen kịt, Chu Dĩ kéo tấm chăn cao lên che khuất nửa khuôn mặt, nghe tiếng nhịp tim đập của mình vô cùng rõ ràng, thịch thịch, biên độ càng ngày càng mất khống chế.


Nửa tấm chăn bên kia bị kéo ra, nệm giường nhận thêm sức nặng, hơi lõm xuống.
Eo Chu Dĩ bị người vòng lấy kéo về phía sau, cô bị dọa nảy lên, một tiếng hét phát ra từ trong cổ họng.


Lý Chí Thành dùng cánh tay ôm nga ng lấy eo cô, sau lưng Chu Dĩ dính chặt lên lồng ngực của người đàn ông, trên cổ trên bả vai, còn cả tiếng hô hấp lúc nặng lúc nhẹ của anh.


Giao tranh với người yêu cũ, biết người biết ta, dễ công khó phòng, cơ hội thắng nhiều hơn một nửa đồng thời tỉ lệ thất thủ cũng tăng lên một nửa.


Lý Chí Thành dùng đầu ngón tay lướt dọc sống lưng cô cho đến giữa hai chân, ngay một chút do dự chần chừ cũng không có, phút chốc đã tìm thấy nơi yếu ớt nhất của cô, đốt ngón tay cong lại, dùng sức ấn mạnh vào nơi thịt mềm kia.


Giống như bị dòng điện chạy dọc toàn thân, cả quá trình này xảy ra quá nhanh chóng, sóng biển dâng lên ập vào toàn bộ thế giới, Chu Dĩ hít một hơi thật sâu, đôi mắt cô mất đi tiêu cự, toàn thân run rẩy không ngừng.


Lý Chí Thành ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của cô, trong căn phòng tối đen như mực, âm thanh của người đàn ông văng vẳng bên tai, càng giống như thêm hiệu quả trộn âm, vừa thấp vừa khàn: “Ngày mai anh còn phải đi làm, hai ngày hôm này có một hạng mục vô cùng quan trọng, không có thời gian rảnh để ý đến em, em ngoan ngoãn đợi ở đây hai ngày cho anh, sau này nợ cũ lần nợ mới cùng nhau tính cho rõ ràng.”


Rõ ràng là đang cảnh cáo, nhưng hô hấp của anh cũng hỗn loạn, giống như được bao phủ bởi một tầng lụa ấm, so với trước kia thì giờ đây càng khiến Chu Dĩ không có sức chống cự.
Cô vùi mặt vào sâu trong gối, hơi khẽ gật đầu.


Trong chăn, Lý Chí Thành giúp cô sửa sang lại quần áo, sau đó anh đứng dậy khỏi giường.
“Ngủ sớm một chút.”
Nghe thấy tiếng cửa phòng được mở ra rồi đóng lại, Chu Dĩ mới nghiêng mặt ra rồi thở hắt một hơi, vuốt ngực bình phục nhịp tim hỗn loạn.


Cô giơ tay với lấy con cừu trên tủ đầu giường, ôm chặt trong lòng, cô đang mất trọng lực rơi xuống, bắt buộc phải tóm lấy một thực thể nào đó mới có thể tìm lại cảm giác sinh tồn.
Mùi cam ngọt trộn lẫn mùi sữa bò bốc lên, tản mạn hương thơm ngọt ngào nóng rực.


Chu Dĩ rơi vào tâm trạng hỗn loạn phức tạp mất ngủ đến gần sáng, mãi đến khi ánh ban mai xuyên qua tầng mây, chim non trên cành bắt đầu kêu chiêm chiếp, cô mới dần mất đi ý thức rơi vào mộng cảnh.
Một giấc ngủ mộng mị mãi đến khi cô tự tỉnh lại, lúc cô dậy đã hơn mười giờ sáng.


Lý Chí Thành đi làm từ sớm, bữa sáng để lại cho cô cũng đã nguội ngắt rồi.
Cô làm vệ sinh cá nhân xong, mở điện thoại ra xem tin nhắn.
Thấy tin nhắn Lý Chí Thành gửi lúc 9h30 hỏi cô đã dậy chưa, Chu Dĩ đang định gõ chữ trả lời, thì nghe thấy tiếng mở khóa ngoài cửa, cô vội vàng xỏ dép chạy ra.


Trong tay Lý Chí Thành xách hai chiếc túi, liếc mắt nhìn thấu được cô vừa mới dậy, anh hơi cau mày, vẻ mặt cực bất mãn.
Anh đưa chiếc túi màu trắng cỡ to cho cô, ra lệnh nói: “Đi thay quần áo đi.”
Chu Dĩ mở túi ra nhìn vào bên trong, không chỉ có một bộ, từ trong ra ngoài đủ cả.


Nét mặt của cô vô cùng phức tạp nhìn Lý Chí Thành, hỏi: “Anh đi mua à?”
Lý Chí Thành đáp lại cô bằng một ánh mắt nhìn đồ thiểu năng: “Anh bảo thư kí đi mua.”
“À.” Chu Dĩ hiểu rõ gật đầu, rồi lại nhanh chóng ngước lên, khẩn trương hỏi, “Anh bảo thư kí của anh thế nào vậy?”


Lý Chí Thành khoanh tay lại, nhếch miệng nở nụ cười châm chọc: “Em thấy thế nào?”
Chu Dĩ không muốn biết cũng không có mặt mũi để biết, ôm lấy chiếc túi chạy như bay vào trong phòng thay quần áo.


Kích cỡ to nhỏ vừa như in, một bộ là váy, một bộ là áo sơ mi và quần bò, Chu Dĩ mặc quần dài, nửa trên vẫn mặc chiếc áo thun của Lý Chí Thành.
Lúc cô đi ra ngoài, đã thấy bữa trưa được bày trên bàn, là do Lý Chí Thành vừa mua về, hai mặn một chay một canh.


“Rửa tay đi rồi ăn cơm.” Anh lấy hai bộ dụng cụ đồ ăn, xới cơm chia ra hai bát.
Chu Dĩ vâng một tiếng.
Có một món cá lư hấp, có lẽ Ta Ta ngửi thấy mùi tươi mới, cứ chạy vòng quanh gầm bàn, dùng móng vuốt cào lên chân bàn.


Chu Dĩ nhìn thấy xót, hỏi Lý Chí Thành: “Nó có thể ăn được không?”
Mắt Lý Chí Thành cũng chẳng thèm nâng lên: “Không thể, em ăn của em đi.”
Chu Dĩ xua tay với Ta Ta: “Bố mày không cho, tao cũng không có cách nào đâu, ở cái nhà này chúng ta đều phải nghe theo anh ấy.”


Đôi đũa của Lý Chí Thành dừng ở giữa không trung, mãi lâu sau anh mới tiếp tục gắp đồ ăn.


“À đúng rồi.” Ăn được một nửa, Chu Dĩ nói, “Hôm đó em gửi tin nhắn là muốn nói với anh, tuần này lên lớp em đã nói với sinh viên rồi, hi vọng bọn họ có thể tôn trọng tiết học của em, mọi người đều rấy phối hợp, ngoan vô cùng.”
Lý Chí Thành lạnh nhạt ừ một tiếng.


Điều này cũng không trở ngại khát vọng chia sẻ của Chu Dĩ, cô tiếp tục nói: “Còn có một lần về nhà, không biết là quá lâu chưa về hay không, người trong nhà chẳng giống lúc trước chút nào, cũng có thể là vì cô út mất rồi chăng? Cho nên yêu thương và quan tâm của bọn họ đều chuyển hết lên người em rồi.”


Lý Chí Thành bỗng nhiên nghiêm túc gọi tên cô: “Chu Dĩ.”
“Hử?”
Lý Chí Thành nhắm mắt lại, gắp một đũa nấm hương rau xanh: “Những lời này đừng nói linh tinh, cho em thì là của em.”


Chu Dĩ gật đầu: “Bây giờ nghĩ lại, thực ra bọn họ đối xử với em khá tốt, là do trước kia em không hiểu chuyện, tự mình tranh chấp với mình lâu như vậy.”
Lý Chí Thành nói: “Em biết là tốt rồi.”
Ăn cơm xong Lý Chí Thành thu dọn đồ trên bàn, thay một bát nước mới cho Ta Ta.


Chu Dĩ bưng bát đũa vào trong phòng bếp để rửa, cô vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện trong nhà Lý Chí Thành không hề có dì giúp việc dọn vệ sinh và nấu cơm.


Những thứ này đã lật đổ ấn tượng của cô về hình tượng thiếu gia lắm tiền, Chu Dĩ còn cứng nhắc cho rằng một phú nhị đại như anh mười ngón tay sẽ không dính nước xuân, tới chỗ nào cũng cần có người hầu hạ.


Lý Chí Thành còn phải quay về công ty đi làm, trước khi anh đi còn dặn dò Chu Dĩ nếu thấy buồn chán có thể đi dạo xung quanh.
Về việc tối qua, hai người ăn ý coi như nó chưa từng xảy ra, lại quay về trạng thái không ngượng không ngùng, không thân mật cũng chẳng xa lạ.


“Vậy máy tính trong phòng sách em có thể chơi không?” Chu Dĩ cẩn thận hỏi anh.
Có lẽ Lý Chí Thành quyết tâm duy trì hình tượng lạnh lùng, lười nhác ném lại hai chữ: “Tùy em.”
Chu Dĩ cong môi cười: “Vậy em ở nhà đợi anh tan làm!”


Lý Chí Thành chẳng đáp được, chỉ nói: “Đói rồi thì tự tìm đồ ăn.”
Chu Dĩ tìm được một túi bánh quy hình gấu và hộp sữa bò vị dâu trong giỏ đồ ăn vặt rồi nhét vào lòng anh, bảo anh buổi chiều nếu đói thì ăn.
“Vậy anh đi đây.”


Chu Dĩ giơ móng của Ta Ta lên vẫy vẫy: “Vâng ạ, bái bai.”
Lý Chí Thành không lập tức xoay người, anh đứng tại chỗ một lúc lâu.
Dường như Chu Dĩ ý thức được gì đó, nụ cười có hơi không được tự nhiên.
Bọn họ như thế này khá giống một đôi vợ chồng mới.


Giống biết bao cuộc sống mà bọn họ vốn nên sớm trải qua.
Tiếng sập vửa vang lên, một phút sau, Chu Dĩ nghe thấy tiếng khởi động xe ở dưới lầu, cô đi vào phòng sách, ngồi lên chiếc ghế màu hồng, cô không bấm nút mở máy tính, chỉ đặt hai tay lên bàn phím sặc sỡ sắc màu.


Cô đột nhiên nhớ đến, rất nhiều năm trước, vào một buổi tối nào đó trước khi đi ngủ, cuộc sống tương lai mà cô và Lý Chí Thành từng nghĩ hình như là như thế này.


Lời nói lúc đó của Chu Dĩ là: “Em không mong đợi căn nhà lớn như thế nào điều kiện sống tốt bao nhiêu, em hi vọng trong một ngày mưa cuối tuần nào đó, hai chúng ta ở lì trong nhà, không đi chỗ nào hết, em giơ tay lên anh sẽ biết em cần đồ uống hay đồ ăn vặt, đồ ăn gọi bên ngoài được giao tới, em đá anh một cái anh sẽ lập tức chạy đi lâý.”


Cô còn nhớ lúc đó Lý Chí Thành dùng sức xoa nắn hai má cô, nói: “Nằm mơ giấc mộng xuân thu của em đi.”
Chũ Dĩ bĩu môi, hỏi anh: “Nguyện vọng như vầy còn không đủ thực tế sao?”


Lý Chí Thành lắc đầu, cố ra vẻ nghiêm túc nói: “Anh thấy chủ ngữ của câu cuối cùng đổi lại một chút sẽ thực tế hơn.”
Chu Dĩ phản ứng lại, giơ nắm đấm lên định đánh người nhưng bị Lý Chí Thành ôm cả người vào trong lòng, anh nhận sai xin tha: “Anh lấy, anh lấy, chắc chắn là anh lấy.”


Cho dù Chu Dĩ không nhìn thấy cứ như vậy thì có thể sống với nhau đến già, nhưng cô vẫn cảm thấy tiếc nuối.
Sáu năm cuộc đời đẹp đẽ rực rỡ nhất nhưng lại chẳng hề liên quan đến nhau.
Chu Dĩ đứng dậy rời khỏi ghế dựa, khẽ đóng cửa phòng sách lại.


Buổi trưa hôm nay cô vẫn ngồi trên ghế sô pha, mở máy chiếu lên chọn một gameshow đang nổi tiếng gần đây, người dẫn chương trình cười vô cùng lố, thi thoảng Chu Dĩ cũng cười theo.


Có lẽ cơn mất ngủ tối qua đã hao mòn hết tinh lực của cô, mãi tới ba bốn giờ chiều, Chu Dĩ thấy đầu mình càng ngày càng nặng, dựa đầu lên chiếc gối rồi ngủ mất.


Cô bị tràng chuông cửa làm tỉnh giấc, trong mơ hồ cô ý thức được có lẽ là Lý Chí Thành quên mang chìa khóa, lập tức tỉnh táo lại đứng dậy mở cửa.
Thấy người sau cánh cửa là Khương Nghênh, Chu Dĩ ngẩn ra: “Sao cô lại tới vậy?”


Khương Nghênh giơ cao chiếc bình giữ nhiệt trong tay: “Ông chủ bảo tôi đưa cơm cho cô.”
Chu Dĩ nhìn đồng hồ treo tường, thì ra đã sắp bảy giờ rồi.
Khương Nghênh vừa đặt túi đồ ăn lên bàn vừa hỏi cô: “Cô có đói không? Tôi vừa về nhà mẹ tôi một chuyến, món tôm này ăn ngon cực.”


Chu Dĩ nở nụ cười ngượng ngùng với Khương Nghênh: “Làm phiền cô rồi, còn chuyên môn đưa tới đây.”
“Không phiền, ông chủ nói gọi điện cho cô không thấy nghe, à anh ta còn bảo tôi chuyển lời tới cô là tối nay có việc, bảo cô ngủ sớm một chút.”


Khóe miệng Chu Dĩ hạ xuống: “Anh ấy lại có xã giao à.”
Khương Nghênh sợ lại vạ miệng, giả vờ ngớ ngẩn nói: “Tôi cũng không biết, gần đây anh ta bận suốt, tăng ca liên tục ấy.”


An ủi Chu Dĩ xong, Khương Nghênh lại mở tủ ra lấy thức ăn cho Ta Ta, múc ra theo lượng ăn của nó, nhìn dáng vẻ có lẽ thường tới đây giúp đỡ.
“Cái kia, cô từ từ ăn nhé, hộp cơm cô cứ để đó, hai hôm nữa tôi qua lấy là được.”


Chu Dĩ gật đầu, quay sang cảm ơn cô nàng lần nữa: “Cảm ơn cô nhé, thực sự làm phiền cô rồi.”
Khương Nghênh xua tay: “Lý Chí Thành đã đưa phí chạy vặt cho tôi rồi, không cần khách sáo.”
Chu Dĩ bị cô chọc cười, đúng là một cô gái thành thực.


Tiễn Khương Nghênh xong, Chu Dĩ quay lại bàn cơm, nhìn thấy mấy món ăn gia đình đầy đủ sắc hương, nhưng lại không có khẩu vị.
Có lẽ là do mới ngủ dậy nhỉ, cô tự an ủi bản thân.
Chu Dĩ đổi đèn phòng khách sang ánh đèn vàng ấm, nếu không quả thực có chút lạnh lẽo.


Cô đứng trên nền gạch men trong phòng khách, nhìn xung quanh một vòng chung cư đối với cô vô cùng xa lạ này.
Cô bắt đầu hoài nghi, có phải bản thân mình không nên đến đây không, dù sao thì Lý Chí Thành cùng có cuộc sống của riêng anh, hình như cô đã trở thành một phiền phức dư thừa.


Lý Chí Thành về nhà muộn hơn hôm qua.
Tiếng bước chân nặng nề, việc đầu tiên khi vào nhà là đi tắm.
Chu Dĩ quấn chặt chăn, cô nghe thấy tiếng kéo cửa.
Mấy phút sau, cửa phòng ngủ chính được mở ra, một luồng sáng le lói hắt vào.


Nửa giường bên cạnh lõm xuống, Chu Dĩ ngửi thấy mùi thuốc và mùi rưỡu vẫn còn quanh quẩn trên người anh.
Cô khẽ hít mũi, giơ tay dụi khóe mắt.
Sau khi Lý Chí Thành nằm xuống mới ý thức được sự tồn tại của Chu Dĩ, anh đột nhiên ngồi dậy, vò tóc nói: “Thói quen, anh đi nhầm phòng, em ngủ đi.”


Nhưng Chu Dĩ túm lấy tay Lý Chí Thành không cho anh đi, giọng nói mang theo âm mũi nặng nề: “Tuy em không có lập trường để nói thế này, nhưng em thực sự rất ghét anh của ngày hôm nay, em ghét anh về nhà muộn như vậy, ghét cả người anh mang theo mùi rượu, ghét anh bỏ mặc một mình em ở nhà.”


Trong đôi mắt Chu Dĩ đã giăng đầy tơ máu, dùng chút kiêu ngạo cuối cùng giương cằm lên: “Anh khiến em nghĩ đến bố mẹ mình, quan hệ hôn nhân đó khiến em cực kì phản cảm.”
Dưới vẻ mặt bình tĩnh và có phần thờ ơ của Lý Chí Thành, tuyến phòng bị của Chu Dĩ cũng sụp đổ từng chút một.


“Lý Chí Thành, hình như em hiểu ra rồi, tại sao anh nói “quên đi”, bởi vì anh đã rõ ràng, cho dù lúc đó chúng ta tái hợp, đối mặt với những vụn vặt trong cuộc sống, thì chúng ta cũng chẳng đi được bao lâu.”


“Trước kia anh nói em là nhà văn học của chủ nghĩa lý tưởng, bây giờ thì em hiểu rồi.”


Chu Dĩ dùng sức lau đi nước mắt: “Em quá lý tưởng hóa, mãi mãi không đủ trưởng thành, cuộc trò chuyện giữa anh và Trương Viễn Chí em đã nghe thấy rồi, đúng vậy, loại con gái như em chỉ thích hợp yêu đương, không thích hợp kết hôn với nhau qua ngày, cho nên anh gạt em, anh chơi em.”


Câu cuối cùng, giọng nói của Chu Dĩ trở nên run rẩy, gằn từng chữ nói cho hết.
“Em nhìn thấu hiện thực rồi.” Cô dùng hai tay che lên đôi mắt, từng kẽ ngón tay bị bước mắt thấm ướt, “Nhưng mà em chỉ cảm thấy đáng tiếc thôi, em cho rằng anh sẽ không giống thế.”


Chu Dĩ sụt sịt giọng nói cũng không rõ ràng nói xong, Lý Chí Thành mới lên tiếng: “Nói xong chưa?”
Anh cúi người xuống, ngồi bên mép giường, kéo cánh tay cô xuống lau nước mắt giúp cô.


“Anh gạt em lúc nào, anh chơi em lúc nào? Lẽ nào anh phải nói với em, bộ máy tính trong phòng sách là anh lắp đặt cho em từ ba bốn năm trước, có đợi thế nào cũng không đợi được em quay về. Lẽ nào anh phải nói với em, sau khi tốt nghiệp cao học anh đã mua nhà ở Thân thành, anh muốn đợi khi em tốt nghiệp đại học thì kết hôn. Lẽ nào anh phải nói với em, bị em đá rồi mà ngày nào cũng nhớ đến em, sau năm rồi vẫn cảm thấy chỉ cần em về nước chúng ta vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu. Lý Chí Thành anh không cần mặt mũi nữa sao hả?”


Chu Dĩ khóc đến nỗi trước mắt mơ hồ, Lý Chí Thành càng lau nước mắt càng nghiều, dứt khoát kéo người vào trong lòng, để mặc cho cô khóc.


“Trên tay anh có một hạng mục rất quan trọng, vốn định xong đợt này sẽ tới Thân thành tìm em, thì em đã chạy tới trước rồi, nhưng anh thực sự không rút được thời gian. Vừa gặp khách hàng, vừa phải nhìn cam giám sát xem em có ngoan ngoãn ăn cơm không, còn phải nhờ cấp dưới của mình tới chăm sóc em, anh còn phải thế nào nữa? Có phải em là đồ ngốc không? Đàn ông không phải đi kiếm tiền à? Như vậy đợi đến một ngày em xua tay nói không muốn đi làm nữa, chỉ muốn ở nhà làm sâu gạo, ông đây còn có thể vỗ ngực nói “Ông xã nuôi em”.”


Lý Chí Thành hôn lên khóe môi cô, nếm được vị mặn ướt của nước mắt cô, giống hệt như gió biển giữa tiết hè nắng gắt.


Anh thành khẩn mà kiên định nói: “Trước giờ anh chưa từng cảm thấy em không thích hợp kết hôn qua ngày, anh chưa từng nói những lời như vậy, năm hai mươi tuổi anh đã quyết định muốn sống cùng em cả đời rồi.”






Truyện liên quan