Chương 22: Đồng xu thứ 22
Chu Dĩ nghiêng người qua, giơ điện thoại cao lên, một tay chống cằm, muốn giấu đi nụ cười còn tươi hơn hoa của mình lại.
Cô cố ý oán trách nói: Ai bảo anh không dẫn em đi cùng.
Có lẽ là cảm thấy hành trình quá nhàm chán, Lý Chí Thành gọi một cú điện thoại cho cô.
Chu Dĩ liếc Khương Nghênh một cái, cô nàng đang chăm chú xem một bộ phim hoạt hình yêu đương nào đó, cả khuôn mặt là nụ cười bà dì.
“Tôi đi nhận điện thoại đã nha.”
Khương Nghênh phất tay: “Đi đi.”
Kết cấu hai nhà khá giống hệt nhau, Chu Dĩ tìm thấy ban công, nhìn thấy nhà Khương Nghênh còn có một chiếc xích đu, bên khung cửa sổ còn bày bồn hoa xanh mơn mởn.
Chu Dĩ ngồi xuống xích đu, nhét tai nghe vào tai rồi ấn nút nhận nghe.
“A lô.”
“A lô.”
Không nghe thấy tiếng ồn ào hỗn tạp, Chu Dĩ hỏi: “Anh xuống tàu rồi sao?”
Lý Chí Thành phủ nhận nói: “Chưa xuống.”
Chu Dĩ thấy kì lạ: “Vậy sao yên tĩnh thế?”
Lý Chí Thành cười nói: “Khoang hạng nhất chẳng phải thế này sao?”
Chu Dĩ nghẹn họng: “…..Em còn tưởng người bủn xỉn như anh sẽ chỉ ngồi khoang hạng phổ thông thôi.”
Lý Chí Thành chậc một tiếng: “Nếu khoang hạng phổ thông không có tiềng khóc ồn của trẻ con và tiếng người già lướt tiktok, anh cũng không nỡ tiêu tiền này đâu.”
Khóe môi Chu Dĩ nhếch lên, chia sẻ với anh: “Hôm đó em tới, bên cạnh có một đôi tình nhân, chọc ghẹo nhau cả đoạn đường, em nghe đến nỗi nổi hết cả da gà.”
Lý Chí Thành nói: “Sau này đến thì mua khoang hạng nhất, anh thanh toán cho em.”
Khóe môi Chu Dĩ càng cong lên hơn: “Được.”
“Còn chưa hỏi em, em định bao giờ thì quay về.”
Chu Dĩ học vô cùng nhanh, hỏi ngược anh: “Anh hi vọng em về lúc nào?”
Lý Chí Thành cũng trả cho cô bốn từ đơn: “Asteaspossible”
Chu Dĩ ôm lấy hai má, vô cùng nghi ngờ bản thân mình cười thành hình cơ quả táo sẽ bị chuột rút hay không: “Vốn sáng thứ hai em có tiết thảo luận dành cho sinh viên mới, nhưng có thể nhờ Hoắc Kiêu đổi cho em, chiều thứ ba phải đi dạy, cho nên muộn nhất có thể ở tới sáng thứ ba.”
Lý Chí Thành nói: “Vậy thì quên đi, tối mai anh đưa em về.”
Chu Dĩ không vui nói: “Tại sao ạ?”
Lý Chí Thành đáp: “Không muốn em nợ ơn người khác.”
Rõ ràng đang bực tức, nhưng lại bị anh nói thành vô cùng có đạo lý.
Nụ cười nơi khóe môi lại bung ra, Chu Dĩ à một tiếng: “Thế thì tối mai em về vậy.”
“Được, đợi chiều thứ năm tuần sau có thời gian, anh sẽ tới đón em lúc tan lớp.”
Chu Dĩ cười gật đầu, nâng cao âm cuối nói: “Vâng ạ h~~~”
Thực ra cũng chẳng có lời nào quan trọng, nhưng bọn họ tìm bừa một chủ đề là có thể nói thêm hai ba câu.
Cuối cùng Chu Dĩ ngồi xổm trước giá hoa, vuốt ve cánh hoa hồng, nói với Lý Chí Thành: “Ban công nhà anh cũng trồng hoa đi, em thấy ban công nhà Khương Nghênh xinh lắm, còn có cả xích đu nữa.”
Đương nhiên Lý Chí Thành nghe hiểu ý của cô, đồng ý hết: “Xích đu mua cho em, hoa cũng trồng cho em, còn muốn gì nữa?”
Chu Dĩ nghiêng đầu, nhân cơ hội nói: “Còn muốn đổi chiếc gối đầu Fujjiwara chika trên giường anh nữa.”
Lý Chí Thành yên lặng hai giây, mặc cả nói: “Thế này nhé, lúc em ở thì anh cất đi, lúc em không ở thì nó ngủ cùng anh.”
Chu Dĩ âm trầm nói: “Anh là thứ đồ dư nghiệt phong kiến gì thế hả, trên một chiếc giường mà ngủ cùng hai bà xã?”
Lý Chí Thành hít sâu một hơi, chỉ có thể nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích, cắn răng nói: “Được, đổi.”
Chu Dĩ hài lòng gật đầu, cô tiện tay nghịch chiếc lá, trong lúc vô tình nhìn thấy góc bồn hoa có một đầu hình vuông nhỏ lộ ra: “Đây là cái gì?”
“Cái gì là cái gì?”
Sợ Vân Hiện Khương Nghênh không cẩn thận làm rơi rớt đồ gì ở góc này, Chu Dĩ giơ tay lôi ra, phủi đi bụi đất bên trên, thì ra là một bao Marlbaro dành cho nữ.
“Thuốc lá? Khương Nghênh hút thuốc à?” Chu Dĩ chớp mắt.
Lý Chí Thành hỏi cô: “Em phát hiện được ở đâu thế?”
Chu Dĩ thành thật trả lời: “Sau bồn hoa, đặt ở chỗ này làm gì thế?”
Trong ống nghe, Lý Chí Thành bật cười ha hả, xúi giục Chu Dĩ chụp một tấm ảnh cho anh xem.
Chu Dĩ không nghĩ nhiều, chụp một tấm rồi gửi qua cho anh.
Lý Chí Thành hòa hoãn lại, giải thích nói: “Vân Hiện giám sát Khương Nghênh cai thuốc đấy, có lẽ con nhóc này giấu trộm đi.”
Hồ đồ bán đứng chị em của mình, Chu Dĩ trợn tròn mắt, trong lòng mặc niệm a di đà phật.
“Anh sẽ không mách lẻo với Vân Hiện chứ?” Chu Dĩ khinh thường nói.
“Anh mới không.” Lý Chí Thành hừ một tiếng, “Anh giữ làm chứng cứ, sau này uy hϊế͙p͙ cô ta.”
Chu Dĩ đè giọng chửi thầm một câu: “Anh làm tiểu nhân còn muốn kéo em xuống nước!”
Lý Chí Thành cũng không tức giận, nhàn nhã nhắc nhở cô: “Là do em phát hiện ra trước đấy nhé, anh là lang thì kiểu gì em cũng là sói.”
Chu Dĩ âm thầm nhét bao thuốc về chỗ cũ, còn cố tình dí sâu vào trong, dùng lá cây che lấp đi, tự lừa mình dối người: “Em không nhìn thấy gì hết, cái gì em cũng không nhìn thấy, anh đừng có bôi nhọ em, em vô tội.”
Lý Chí Thành cười hai tiếng, hắng giọng, đổi sang giọng điệu nghiêm chỉnh hơn: “Em quay về thật tốt.”
Đột nhiên nói một câu, giống như một sợi dây vô hình quấn chặt lấy trái tim, Chu Dĩ cảm thấy từng đợt nói đau.
Câu nói này chứa đựng bao nhiêu mưa nắng, ngọt bùi, ấm lạnh, chỉ có hai người họ mới hiểu.
“Đột nhiên nói câu này làm gì vậy?” Chu Dĩ dụi mắt.
Lý Chí Thành nói: “Trước kia đều là vợ chồng hai người họ hợp lại bắt nạt anh, bây giờ cuối cùng cũng có người giúp anh rồi.”
Chu Dĩ bị sự trẻ con của anh chọc cười: “Còn có người có thể bắt nạt được anh à?”
Lý Chí Thành vứt hết thể diện để bán thảm: “Đương nhiên rồi, em không biết hai người họ xấu xa thế nào đâu, một mình anh nhận không ít khổ rồi.”
Chu Dĩ an ủi anh: “Sau này sẽ không.”
Một cuộc điện thoại kéo dài sắp được nửa tiếng đồng hồ, mãi đến khi Lý Chí Thành xuống tàu mới cúp máy.
Đi ra khỏi ban công, Khương Nghênh đang bóc quýt, cô ném cho Chu Dĩ một quả, thở dài một tiếng nói: “Không hổ là thời kì yêu đương nồng nhiệt.”
Chu Dĩ cười cười với cô nàng, quay về ghế sô pha, Khương Nghênh đang xem một bộ hoạt hình mười năm trước, bộ phim ngọt rụng răng [Hội trưởng là nữ giúp việc đại nhân], tâm hồn thiếu nữ bùng nổ trong truyền thuyết.
Chu Dĩ hỏi: “Sao lại xem cái này?”
Khương Nghênh đáp: “Dạo này không có bộ phim mới nào hay cả, không bằng xem lại mấy bộ kinh điển, cô cũng xem rồi à?”
Chu Dĩ nở nụ cười bất đắc dĩ: “Trước kia Lý Chí Thành cực kì thích xem, tôi có xem cùng mấy tập.”
Khương Nghênh cũng cười rộ lên, không biết là khen hay chê nói: “Chỉ dựa vào số lượng phim truyện tình yêu mà Lý Chí Thành xem, đến ch.ết anh ta vẫn là thiếu nữ.”
Chu Dĩ cười theo: “Anh ấy nói viết code tới mức buồn nôn, mới xem phim hoạt hình thiếu nữ để giải tỏa áp lực.”
Khương Nghênh chớp mắt trái: “Người hiểu đều hiểu.”
Chu Dĩ cầm quả quýt cụng ly với cô nàng: “Hiểu.”
Tập này là tiệm cà phê của nữ giúp việc tổ chức hoạt động, cửa hàng trưởng bảo Usui chọn màu sắc quần áo phù hợp cho Misaki. Một vấn đề cực bình thường, nhưng lại khiến Usui vô cùng khổ não.
Trên thế gian này có ngàn vạn màu sắc, muốn chọn ra một loại màu phù hợp làm màu sắc đại biểu cho một người không hề dễ dàng.
Chu Dĩ ngồi ăn quýt, hỏi Khương Nghênh: “Cô đã hỏi Vân Hiện bao giờ chưa, trong mắt anh ấy cô là màu gì.”
Khương Nghênh lắc đầu: “Cô từng hỏi Lý Chí Thành chưa?”
“Ừ.” Có lẽ nhớ về quá khứ, khóe miệng Chu Dĩ nở nụ cười nhạt.
“Anh ta nói thế nào?”
“Anh ấy nói là Misty rose, hoa hồng bụi, một màu xám có độ bão hòa cực thấp.”
Khương Nghênh tưởng tượng một chút: “Nếu như để tôi hình dung thì cô sẽ là màu lam hoặc lam nhạt.”
Chu Dĩ nói: “Tôi từng hỏi qua rất nhiều người, đa số mọi người đều nói là màu lam.”
Khương Nghênh hỏi cô: “Vậy cô thấy sao?”
Chu Dĩ nhún vai: “Tôi rất khó để hình dung và định nghĩa bản thân mình, tôi chỉ có thể khẳng định tôi biểu hiện ra với Lý Chí Thành là mặt chân thực nhất của tôi.”
Giọng điệu của cô thả lỏng, mắt mày giống như núi xa được mây trắng bao phủ: “Nhưng anh ấy nhìn thấy là mặt xinh đẹp nhất, tốt nhất, dịu dàng nhất của tôi.”
Bông hồng màu hồng phấn kiều diễm, được phủ thêm một tầng sương mù mỏng manh.
____”Đáng tiếc trên thế gian này không hề có giống hoa hồng này.”
Lúc đó Lý Chí Thành tiếc nuối nói.
Cho nên Chu Dĩ hỏi anh: “Nếu như thực sự có thì sao? Anh muốn đặt vào bình hoa, kẹp vào trang sách hay là cài trên túi áo?”
Lúc đó Lý Chí Thành trả lời: “Anh xăm nó vào trong tim.”
Shakespeare gọi tình yêu là làn khói từ trong tiếng thở dài, nó đã được thanh lọc thành sao hỏa trong mắt những người yêu nhau.
Nếu nói đại chúng thêm một chút, đó chính là một câu nói đánh vỡ mọi thứ của Khương Nghênh: “Nhất định Lý Chí Thành vô cùng vô cùng yêu cô.”
*
Tới buổi trưa, Vân Hiện quay về, còn mang theo một phiên bản giống hệt anh ta hồi niên thiếu là em trai Vân Khiên.
Năm nay Vân Khiên mới vào đại học năm nhất, học trong trường đại học trọng điểm quốc gia đại học N, vừa học kết thúc đợt huấn luyện quân sự, Vân Hiện đón cậu ta qua đây thư giãn hai ngày.
Lúc giới thiệu Chu Dĩ, Vân Hiện nói: “Đây là bạn gái anh Chí Thành của em, kêu chị gái hoặc chị dâu thì tùy ý.”
Nụ cười của Vân Khiên sạch sẽ trong sáng, giống như bóng cây xanh ở sân bóng rõ ngày nắng gắt, cậu ta nói: “Em biết, em từng gặp rồi.”
Chu Dĩ ngẩn ra: “Gặp chị rồi? Lúc nào vậy?”
Vân Khiên trả lời: “Lúc em còn nhỏ từng đến kí túc xá của bọn họ, ảnh của chị được dán trên tủ quần áo, anh Tưởng Thắng còn dập đầu với chị, nói làm như vậy thi tiếng Anh sẽ được điểm tối đa.”
Khương Nghênh không nhịn nổi, phụt cười ra tiếng, ngay cả Vân Hiện cũng khẽ cười.
Chu Dĩ nhắm mắt lại, trong lòng thầm mắng Lý Chí Thành 800 lần.
Bốn người không ăn cơm ở nhà, mà tìm một nhà hàng gần đây, chủ yếu là để khao sinh viên đại học.
Đợi món ăn dược dọn lên, Vân Hiện quay một đoạn video ngắn, gửi cho Lý Chí Thành ở Hàng Châu xa xôi.
Người kia bớt thời giờ trả lời: Mẹ kiếp, em trai cậu sao lại cười với Chu Dĩ tươi như hoa nở thế kia?
Vân Hiện nói: không biết, hai người nói chuyện cả đường rồi, khá hợp rơ.
Lý Chí Thành điên cuồng tức giận: Hợp cái rắm!
Vân Hiện thêm dầu vào lửa nói: Ấy, cậu nói cô giáo trẻ như Chu Dĩ, chắc là ở trường rất được chào đón nhỉ.
Lý Chí Thành:.
Vân Hiện: Đây không chỉ là một nam sinh viên đại học chìm đắm đâu nhé.
Lý Chí Thành:.
Vân Hiện quá hiểu làm thế nào để đâm một dao khiến trái tim Lý Chí Thành đau nhất: Không phải chứ, cậu còn ghen với cả thiếu niên mười tám tuổi cơ á?
Lý Chí Thành:.
Vân Hiện sắp không nhịn nổi cười: Phải tự tin lên một chút, chẳng qua Chu Dĩ thực sự có sức hấp dẫn hơn trước kia rồi, nếu tôi mà là cậu tôi cũng lo lắng.
Chu Dĩ đang uống súp cá bạc, đột nhiên điện thoại liên tục nảy ra tin nhắn mới.
Cô liếc qua thì thấy một đống icon linh tinh, trực tiếp nhìn chữ.
Lý Chí Thành nói: Em tìm thêm xem Vân Hiện có nhược điểm gì không, tìm thật kĩ nhà cậu ta vào.
Chu Dĩ mờ mịt hơi nước: Anh lại bị gì thế?
Lý Chí Thành không buông tha: Đi tìm! Cậu ta chắc chắn có bí mật không muốn người ta biết đến!!!
Chu Dĩ chỉ coi như anh lên cơn thần kinh: Bà đây lại không phải chó cảnh sát, sau anh không đi phân phó Ta Ta? Còn nữa, vô cớ lục lọi nhà người khác là phạm pháp đấy!
Lý Chí Thành gửi một icon hai con mèo đen giơ tay đánh nhau: Vậy em có em trai hay không, có thể bảo nó đi dụ dỗ Khương Nghênh.
Chu Dĩ bị câu nói này dọa đến nỗi hô hấp cũng ngừng lại: Mì chô sốk (tiếng Hàn)?
Lý Chí Thành lại gửi thêm một icon mèo đen tự ti cuộn tròn trong chăn: Vậy em cách xa Vân Khiên một chút cho anh.
Cuối cùng Chu Dĩ cũng phản ứng lại, e rằng Vân Hiện vừa thổi lửa chọc ghẹo anh hai câu, thế mà đã nóng lên rồi: Người ta còn là trẻ con, anh không đến mức ấy chứ.
Nửa phút sau, Lý Chí Thành mới trả lời: Mất đi mà có lại được rất dễ lo được lo mất, em thông cảm cho.
Chu Dĩ gõ chữ lại xóa gõ lại xóa, lặp lại mất lần, đột nhiên cảm thấy cạn lời.
Hiện giờ Lý Chí Thành trở thành đứa trẻ trong mắt cô.
Chu Dĩ hít mũi sụt sịt, gửi cho anh một icon đầu hai con mèo chụm vào nhau, sau đó nghiêm túc gõ chữ: Nhưng mà làm thế nào đây, lo lắng của anh hình như không dùng được, bởi gì cho dù là phạm vi trong toàn vũ trụ, thì em cũng chỉ thích anh.