Chương 17
Cúp điện thoại, Lâm Tử Diên lại gần người đàn ông, ngửa đầu nhìn anh.
“Sao anh lại đến đây?”
Thẩm Tư Viễn cụp mắt, ý cười được che giấu trong ánh mắt, trả lời: “Tiện đường.”
Hình như lần nào anh cũng tiện đường.
Lâm Tử Diên cũng không hỏi nhiều, chỉ cảm ơn rồi bảo: “Làm phiền anh rồi.”
Thẩm Tư Viễn lại không thích cô khách sáo, sự vui vẻ tr n khuôn mặt nhạt hẳn đi.
“Em nhất định phải xa cách với tôi như thế à?”
Lâm Tử Diên khẽ chớp mắt, cuối cùng ngẩng đầu lên cười ngây thơ nhìn anh.
“Không.”
“Tôi nói từ tận đáy lòng mà.”
Nụ cười này dưới cơn mưa to trông rất trong trẻo.
Thậm chí Thẩm Tư Viễn còn thất thần trong nháy mắt.
Hoàn hồn lại, Lâm Tử Diên đã mở cửa ghế phụ và ngồi vào trong.
Anh buồn cười khẽ lắc đầu.
Bây giờ mới thế này mà đã bị cô câu hồn đoạt phách, về sau không biết còn phải kiềm chế đến mức nào.
Lâm Tử Diên lên xe, thầm nghĩ nếu hôm nay trời không mưa, có lẽ nhóm nhân viên trong cửa hàng lại tò mò dò hỏi người đàn ông này là ai.
Nhớ đến trước đây cô còn đồng ý với nhân viên là sẽ dẫn bọn họ đi gặp vị “hôn phu” thần bí này, Lâm Tử Diên lại không nhịn được nghiêng đầu sang nhìn Thẩm Tư Viễn.
Nếu như nuốt lời, uy tín của bà chủ có lẽ sẽ giảm mạnh.
Cô cứ do dự mãi, còn chưa mở miệng mà có vẻ Thẩm Tư Viễn đã nhận ra cô muốn hỏi gì đó.
“Muốn nói gì thì nói thẳng ra.” Người đàn ông bên cạnh mở miệng.
Lâm Tử Diên: “...Lúc trước nhân viên trong cửa hàng tôi rất tò mò người sẽ kết hôn cùng tôi là ai, tôi đã đồng ý là sẽ đưa bọn họ đi gặp anh, kết quả tôi quên không hỏi ý anh, chừng nào anh có thời gian?”
Bàn tay Thẩm Tư Viễn nhẹ nhàng quay một vòng tr n tay lái, đ0ng tác quay lái rất lười biếng nhưng lại có chút đẹp trai.
“Em gọi tôi lúc nào cũng được.”
“Tôi luôn rảnh.”
Lâm Tử Diên nghe vậy thì rất kinh ngạc.
Ngày thường đúng ra Thẩm Tư Viễn phải bận rộn lắm, lúc không có tiệc, anh sẽ ở lại công ty để xử lý các sự vụ còn sót lại đến gần 12 giờ đêm.
Nếu tùy cô chọn thời gian, phản ứng đầu tiên của cô là có ảnh hưởng đến việc làm ăn của anh hay không.
Như biết nghi vấn trong lòng cô, Thẩm Tư Viễn nghiêng đầu nhìn sang rồi cười nhạt nói: “Phối hợp với em là nghĩa vụ vợ chồng của tôi, đừng khách sáo.”
Lúc đó, đại não của Lâm Tử Diên vẫn chưa kịp phản ứng lại, nhẹ cười hỏi: “Nghĩa vụ vợ chồng giữa hai chúng ta bao gồm những gì?”
Lời vừa nói ra.
Trong xe trầm xuống một chút.
Thẩm Tư Viễn cười như không cười trả lời lại, “Em nói xem.”
“...”
Lâm Tử Diên quay lưng về phía anh, không nhịn được gõ lên đầu một cái, chắc chắn vừa nãy não cô đoản mạch nên mới nói ra được câu kia. Cô vốn định hỏi có bao gồm những hành đ0ng khác của hôn nhân giả tạo không, nhưng lời mới nói mà chưa nghĩ…
Thật sự rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Lúc sắp đến nhà, Lâm Tử Diên phát hiện có người kết bạn Wechat với mình, xem ghi chú thì thấy là Thẩm Nhân.
Cô thuận miệng nói với Thẩm Tư Viễn: “Hình như Thẩm Nhân kết bạn Wechat với tôi.”
Thẩm Tư Viễn dừng hẳn xe, bung dù, mở cửa xe đi xuống rồi bước đến chỗ ghế phụ đón cô xuống xe.
Đ0ng tác cực kỳ trôi chảy, vô cùng mượt mà.
Thẩm Tư Viễn: “Con bé luôn thích hóng hớt, kết bạn với em chắc cũng không có ý gì khác, chắc là muốn làm thân hơn một chút th0i.”
Đầu ngón tay anh tự nhiên đặt lên vòng eo thon thả của cô, không có vẻ định giở trò lưu manh vượt quá giới hạn, khuôn mặt dịu dàng cao quý khiến người ta cảm giác anh đang cực kỳ tập trung.
Chiếc ô to màu đen che kín đ nh đầu hai người.
Để mưa không xối vào người mình, Lâm Tử Diên chỉ có thể đứng gần anh hơn một chút.
Lúc ấy cô còn nghĩ nếu gần như vậy, chắc hai người sẽ không bị dính mưa nhỉ.
Dì giúp việc đã đứng chờ ở cửa, nhìn về phía họ rồi cười nói: “Bên ngoài mưa có vẻ lớn, nhìn cậu Thẩm này, sườn vai ướt cả rồi, để tôi đi lấy khăn khô đến đây.”
Lời vừa dứt, Lâm Tử Diên quay lại nhìn anh.
Lúc này cô mới phát hiện ra.
Thế mà cầu vai của Thẩm Tư Viễn đã ướt một mảng.
Có lẽ là trong lúc cô lơ đãng, anh đã nghiêng hẳn ô về phía cô.
Khoảnh khắc đó.
Lâm Tử Diên thừa nhận, cô thật sự có chút cảm đ0ng.
...
Ba ngày sau.
Lâm Tử Diên chọn một ngày công việc trong cửa hàng không quá bận rộn, gửi một tin nhắn cho Thẩm Tư Viễn.
“Hôm nay được không?”
Một phút sau.
Đối phương trả lời lại: “Được.”
Vì thế, Lâm Tử Diên th0ng báo cho các nhân viên trong cửa hàng, “Tôi có chuyện muốn nói với mọi người.”
Tất cả dừng công việc trong tay lại, tò mò nhìn về phía Lâm Tử Diên, “Có chuyện gì vậy, bà chủ?”
Lâm Tử Diên: “Đêm nay tôi mời mọi người ăn cơm.”
Vừa nghe vậy, mọi người đã biết chắc chắn là bữa cơm mà Lâm Tử Diên còn nợ bọn họ lúc cô kết hôn.
Mọi người ồn ào: “Chú rể sẽ đến chứ ạ?”
Lâm Tử Diên nở một nụ cười, “Có đến.”
Vừa nghe câu này, mấy cô cậu trẻ tuổi lại thảo luận với nhau, còn tìm tr n di đ0ng xem gần đây quán nào được đánh giá là tốt nhất, đáng đi nhất.
Cô đến nhà hàng để đặt chỗ trước rồi nhân viên trong cửa hàng mới đến.
Lâm Tử Diên gửi định vị cho Thẩm Tư Viễn, nói: “Tôi ở đây chờ, lát nữa anh đến thẳng đây là được.”
Nói xong, Lâm Tử Diên cất điện thoại, chuẩn bị đi vào khu phòng riêng.
Vậy mà lúc đi ngang qua một phòng riêng, cô bỗng nghe thấy một giọng nói khá quen tai truyền từ trong ra.
Bầu không khí bên trong khá náo nhiệt, tiếng nói chuyện của người đàn ông vang lên.
Giọng người đàn ông này khàn khàn, là kiểu âm thanh dễ dàng lưu lại ấn tượng cho người khác.
Đương nhiên là Lâm Tử Diên rất quen thuộc với âm thanh này, đây là một trong những bạn tốt của Thẩm Tư Viễn mà cô gặp ở bar vào ngày hôm đó…
Uyển Văn Bác.
Lúc đó Uyển Văn Bác còn tiếc nuối tự giễu: “Ban đầu tôi còn định đi hát nhạc rock and roll, kết quả vẫn bị bắt đi thừa kế sản nghiệp, hết cách, đây là sự bi ai của người trưởng thành.”
“Có tiền chẳng thoải mái tí nào.”
Điền Phi Văn khinh bỉ: “Cậu đấy, một ngày không khoe khoang là sẽ ch.ết à?”
Uyển Văn Bác không phục, lúc đó còn trình diễn một đoạn rock and roll ngẫu hứng, nghe có vẻ cũng ra gì.
Hôm đó Lâm Tử Diên còn không nhịn được nhìn thêm mấy lần, cuối cùng Thẩm Tư Viễn còn phải lấy đi ly sữa bò, chắn tầm mắt của cô, nói: “Nguội rồi, tôi bảo phục vụ đi hâm nóng lại cho em.”
Lâm Tử Diên: “Được...”
Chỉ mới mấy ngày, đương nhiên Lâm Tử Diên vẫn còn nhớ giọng của Uyển Văn Bác.
Cửa phòng riêng không được đóng chặt.
Lâm Tử Diên nhẹ nhàng nghiêng đầu liếc nhìn.
Thật sự là anh ta.
Trùng hợp chính là, mấy người trong đó đều đang thảo luận về chuyện của ông Hai nhà họ Thẩm, biết Uyển Văn Bác thân với Thẩm Tư Viễn, mấy người kia tò mò hỏi: “Nghe nói trước đây Thẩm Tư Viễn không có hứng thú đối với phụ nữ, sao đột nhiên lại muốn kết hôn vậy?”
Uyển Văn Bác cười khẽ một tiếng, “Chuyện kết hôn này có gì lạ lùng đâu, đến mấy người phong lưu xung quanh các anh cũng kết hôn đột ngột được mà, Thẩm Tư Viễn lấy vợ thì có gì lạ?”
“Không hẳn thế, chỉ tò mò là chẳng phải anh ta không có hứng thú với phụ nữ mà?”
“Vậy tôi hỏi anh, có người đàn ông nào không có hứng thú với phụ nữ không?”
“Vậy... Chuyện anh ta là sao?”
Đêm nay Uyển Bác Văn cũng uống say, mặt đỏ ửng lên, mồm mép tép nhảy nói thêm hai câu, ngay cả tàn thuốc dính tr n quần cũng không phát hiện ra.
“Tôi quen anh ta bao năm nay, sao mà không biết được.”
“Người như Thẩm Tư Viễn mắt cao hơn đầu, nào có chuyện anh ta không hứng thú với phụ nữ, diễn cả th0i.”
Không biết những người xung quanh có nghe lọt không, nhắc nhở một câu: “Ê, tàn thuốc tàn thuốc.”
Uyển Bác Văn kêu to một tiếng, nhanh chóng phủi bay tàn thuốc đang dính tr n quần xuống, rồi thể hiện như một thanh niên văn nghệ say khướt, nhả khói thuốc, buồn bã nói: “Người đàn ông này ấy à.”
“Nếu không phải ánh trăng sáng trong lòng, thì đối xử với ai cũng như nhau.”
Những lời sau đó Lâm Tử Diên không nghe nữa, nhưng trong lòng cũng đã hiểu phần nào, cô bước thêm mấy bước, vào phòng riêng của mình.
Cô không hề bất ngờ vì câu nói của Uyển Văn Bác.
Nếu ở tuổi Thẩm Tư Viễn mà vẫn chưa thích một cô gái nào thì mới càng không hiểu nổi.
Bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu tại sao trước đây anh lại vội vàng kết hôn với mình, còn nói là tam thập nhi lập.
Thật sự.
Nếu không phải người ấy, kết hôn với ai cũng như nhau th0i.
Không lâu sau đó, mấy người nhân viên cũng kéo nhau đến đây.
Lâm Tử Diên mỉm cười chào đón bọn họ, “Mọi người đến nhanh thật.”
Mấy người tò mò nhìn vào bên trong, quan sát căn phòng một vòng, “Chú rể đâu rồi ạ?”
“Đừng vội, đến liền đây.”
Chỉ một lát sau, cửa phòng riêng đã bị người bên ngoài kéo ra.
Một người đàn ông cao gầy xuất hiện ở cửa, mày kiếm mắt sáng, đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt.
Nhóm nhân viên đều là tấm chiếu mới, nhất thời không thốt nên lời.
Nhưng rất nhanh sau đó, Thành Nguyệt Linh đã nhanh chóng nhớ ra, người này chẳng phải là anh Thẩm đã từng đến tiệm quan sát hay sao?
Khi đó cô ấy đã cảm thấy không khí giữa anh và bà chủ có gì đó sai sai mà.
Không ngờ hai người bọn họ lại kết hôn với nhau.
Thẩm Tư Viễn đi vào, lễ phép khiêm tốn nói: “Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn.”
Lời vừa dứt, mấy người nhân viên đang ngồi càng sợ hãi hơn nữa.
Người này nhìn qua đã thấy thân phận không thấp, thái độ còn lịch sự như vậy, thật sự khiến người ta được kính mà sợ, nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ của anh đã biết được anh không phải là một nhân vật tầm thường.
Thẩm Tư Viễn rất tự nhiên ngồi bên cạnh Lâm Tử Diên, quan sát một vòng rồi liếc cô, hỏi: “Tới lâu rồi à?”
Lâm Tử Diên: “Không.”
Tuy bình thường cô cũng không nói nhiều lắm, nhưng hôm nay nhìn có phần ủ rũ hơn, Thẩm Tư Viễn nhìn sang phía cô, thấp giọng hỏi han: “Hôm nay không vui à?”
Lời nói vừa dứt, Lâm Tử Diên lập tức cong môi cười.
“Hôm nay là một ngày lành.”
“Tôi rất vui.”
Thẩm Tư Viễn nhướng mày, không nói gì.
Sau khi gọi đồ ăn xong, Thẩm Tư Viễn tiện thể gọi người phục vụ mang một ly nước gừng lên.
Lâm Tử Diên hỏi: “Anh gọi món đó làm gì?”
Thẩm Tư Viễn: “Cho em uống.”
Lâm Tử Diên: “...”
Cô mất hai giây suy nghĩ rồi mới chợt hiểu ra.
Chẳng nhẽ người đàn ông này tưởng hôm nay cô đến tháng, tâm t nh không tốt nên mới cố ý gọi nước gừng cho cô đấy chứ.
Lâm Tử Diên cũng không thấy mình không vui, chẳng qua trước đây cô chưa từng nghe Thẩm Tư Viễn nói về chuyện này, cô cũng không có tư cách trách người ta. Chỉ là lần này lại nghe được chuyện từ miệng người khác, cô cứ cảm thấy người đàn ông này xảo trá như hồ ly, mối quan hệ của bọn họ phát triển như thế nào đều bị anh khống chế.
Lâm Tử Diên lại nghiêng đầu nhìn khuôn mặt dịu dàng của Thẩm Tư Viễn, suýt thì bật cười, trong lòng nói thầm anh cũng là một con hồ ly xinh đẹp, mấy cô bé trong cửa hàng chưa trải sự đời, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Thẩm Tư Viễn đến không nhịn được thất thần.
Chắc cũng ít khi thấy ai đẹp trai như anh, hơn nữa Thẩm Tư Viễn còn hòa hảo với người ta, khiến hảo cảm người ta dành cho anh cứ tăng đều.
Sau đó mấy nhân viên ở trong cửa hàng ồn ào thúc giục bọn họ nhanh chóng uống rượu giao bôi.
Lâm Tử Diên ngại ngùng không có cách nào khác, đành phải bưng chén rượu lên, vòng qua cánh tay của Thẩm Tư Viễn, nhấp ngụm rượu trong ly.
Lúc đó cô còn nghiêng đầu cười khẽ, ngón tay trắng nõn nhấc phần đế ly chân cao lên, uống sạch số rượu trong ly, còn tiện thể lớn mật nói bên tai Thẩm Tư Viễn: “Anh là đồ lừa đảo.”
Cô cười rất nhẹ, càng giống như đang tán tỉnh mờ ám.
Thẩm Tư Viễn cụp mắt đánh giá cô.
Người ngoài không nhìn thấy được góc độ này.
Hơi thở nóng rực từ môi anh phả lên vành tai trắng nõn của cô, thậm chí còn nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ bé của cô.
Hôm nay trông Lâm Tử Diên còn đáng yêu hơn trước đây không ít.
Không biết có phải là do uống thêm mấy ly không.
Thẩm Tư Viễn hiếm khi thấy cô nói chuyện với giọng điệu nũng nịu như vậy, chỉ cảm thấy cô đang cố ý.
Môi Thẩm Tư Viễn hơi trễ xuống, thậm chí còn cọ qua vành tai cô, âm thanh trầm khàn hỏi: “Lừa em cái gì?”
Lâm Tử Diên li m môi, mơ màng suy nghĩ.
Đúng vậy, anh lừa cô cái gì.
Hai người cũng chỉ để đáp ứng nhu cầu.
Lâm Tử Diên dứt khoát cố ý giả say, không nói nữa mà chỉ lui về sau.
Ai ngờ đâu.
Người đàn ông lại không chiều theo ý cô, bàn tay ôm lấy vòng eo của Lâm Tử Diên, dùng giọng điệu mờ ám nói bên tai cô: “Lát nữa sẽ lừa em đi.”
Lâm Tử Diên vốn còn đang nghĩ, cùng lắm là hai người về nhà, không có gì ghê gớm cả.
Kết quả.
Cơm nước xong xuôi, thế mà Thẩm Tư Viễn lại đưa thẳng cô sang khách sạn bên cạnh.
—hết chương 17—
- -----oOo------