Chương 49
Thấy t nh huống có vẻ không ổn, lái xe lập tức tìm cớ xuống xe hút thuốc.
Lâm Tử Diên khẽ giãy giụa nhưng không chống lại được sức mạnh của người đàn ông trước mặt, cô trừng mắt nhìn anh: “Anh làm gì vậy, để người ta chê cười rồi kìa.”
Thẩm Tư Viễn: “Yên tâm, không ai dám chê cười em đâu.”
Thấy Lâm Tử Diên không nói gì, Thẩm Tư Viễn cười khẽ: “Vừa rồi còn là người dịu dàng hiểu chuyện, sao bây giờ lại không nói gì rồi?”
Lâm Tử Diên ngửa cổ, cô vẫn bướng bỉnh nói: “Tuy làm chuyện khiến anh vui vẻ là điều nên làm, nhưng cũng không thể…”
Cô không nói câu tiếp theo, nhưng trong lòng hai người đều rõ ràng.
Thẩm Tư Viễn cong môi cười, sau đó cố ý trêu chọc, chậm rãi nói: “Anh còn nghĩ, đêm nay em định giữ kín điều này chứ.”
Lâm Tử Diên ngẩn ra, sau đó cô đột nhiên th0ng suốt.
Chắc chắn Thẩm Tư Viễn cố ý, tối nay biểu hiện bên ngoài của cô vẫn chu đáo lễ phép, cô tự cho là không có sơ hở gì trước mặt Thẩm Tư Viễn.
Nhưng mà chỉ bằng việc chung sống của hai người mấy ngày nay, anh vẫn nhìn ra được.
Đầu ngón tay ấm áp của người đàn ông lướt qua eo cô, mang theo chút cảm giác tia lửa lách tách, anh rũ mi: “Nếu em nói câu em nhớ anh rồi, anh sẽ xem xét thả em ra.”
Lâm Tử Diên im lặng hai giây, sau đó đột nhiên nói: “Lần này anh đi công tác là để quyết định tiếp tục hợp tác cùng công ty Thành Như đúng không?”
“Ừ, tiếp tục hợp tác.”
Thẩm Tư Viễn thản nhiên nói, sau đó lại đánh giá cô: “Em giận anh vì chuyện này sao?”
Lâm Tử Diên ngẩng đầu, cô có vẻ rất khó hiểu: “Rõ ràng là tin tức đã như thế này rồi, anh lại lựa chọn tiếp tục hợp tác, bởi vì lợi ích của công ty hay là vì t nh riêng của anh?”
Thẩm Tư Viễn: “Chuyện này liên quan rất nhiều nhân tố, hơn nữa anh cũng có quen biết bên phía ông ngoại của Thượng Thanh Thu, nể mặt ông ấy nên anh không thể ép công ty bọn họ đến bước đường cùng, ông Kiều có ơn với anh.”
Lý do này giải thích thật dễ nghe.
Chẳng qua Lâm Tử Diên lại không ngờ giữa hai người bọn họ có nhiều mối liên hệ như vậy. Cho dù giữa hai người không liên quan, những mối quan hệ xung quanh cũng sẽ khiến bọn họ phải tiếp tục hợp tác.
Nhưng mà giữa cô và anh thì không giống vậy, nếu không có mối quan hệ hôn nhân này, Thẩm Tư Viễn sẽ chẳng bao giờ quen biết cô, anh sẽ càng không bao giờ trợ giúp cho công ty của ba cô.
Thẩm Tư Viễn bỗng nhiên mỉm cười, nhéo nhéo vành tai cô: “Hay là nói, em đang ghen?”
Lâm Tử Diên cũng không kiêng dè, nhìn anh nói: “Em chỉ đang thắc mắc, anh làm như vậy là vì nguyên nhân gì.”
“Vậy anh giải thích với em, hiện tại em tin tưởng anh chứ?”
Lâm Tử Diên đáp một tiếng: “Hết thảy đều vì lấy lợi ích công ty làm tiền đề.”
Thẩm Tư Viễn quan sát cô, anh cong khóe môi: “Anh chưa bao giờ nghĩ em sẽ giận anh vì cô ta.”
Lúc sau, anh lại giống như dỗ trẻ con, x04x04gáy cô rồi chậm rãi nói: “Em nên tin tưởng anh, Tử Diên.”
Lâm Tử Diên xem thời gian, nghĩ đến việc sáng mai còn phải dậy sớm, cô vội vàng nói: “Em thật sự phải đi ngủ sớm, mấy ngày nay bận chạy bản thảo, em không được ngủ ngon giấc nào rồi.”
Thẩm Tư Viễn săn sóc gật đầu: “Ừ, vậy em nghỉ ngơi sớm đi.”
Trước khi chia tay, Lâm Tử Diên hình như thấp thoáng nhìn thấy trong túi áo sơ mi của Thẩm Tư Viễn có hoa văn hoa sơn trà.
Lúc đó cô vô cùng kinh ngạc, đồng thời cảm thấy hoa văn cùng áo sơ mi này thiết kế rất tinh xảo, thoạt như giống như linh cảm mà chỉ có mấy nhà thiết kế lớn mới nghĩ ra.
Lúc ấy cô cũng không nghĩ nhiều, về đến nhà chỉ vội vàng t m rửa rồi đi ngủ.
Mấy ngày sau.
Đã đến thời gian cuộc thi thiết kế tổ chức.
Lâm Tử Diên đã đến sân thi đấu từ sớm, người mẫu cô mời đang ở hậu trường thay quần áo, mọi người cùng chờ đợi.
Cô cũng gặp được không ít người quen ở chỗ này, đều là những gương mặt quen thuộc trong nghề.
Nhưng mà, trong chớp mắt cô lại gặp được một gương mặt quen thuộc.
Là Thượng Thanh Thu.
Gặp được cô ta ở đây, Lâm Tử Diên có chút không ngờ tới.
Cô nghiêng đầu nhìn cô ta, còn chưa mở miệng thì Thượng Thanh Thu đã chủ đ0ng bước tới cười nói: “Tử Diên, cô cũng ở đây à?”
Lâm Tử Diên: “…Cô cũng tới tham gia thi đấu sao?”
“Tất nhiên là không, hôm nay em họ tôi thi đấu, tôi chỉ đến giúp con bé một tay, không ngờ lại gặp cô ở đây.”
Khóe môi Lâm Tử Diên giật giật: “Tôi cũng không ngờ.”
Thượng Thanh Thu ra vẻ tự nhiên hỏi: “Mấy hôm nay Tư Viễn thế nào?”
Lâm Tử Diên gần đây bận đến mức không thể gặp mặt anh, nhưng vẫn gật đầu: “Rất tốt, khoảng thời gian trước anh ấy cũng khá mệt mỏi, dù sao chuyện cần xử lý của công ty cũng rất nhiều.”
Thượng Thanh Thu đang định nói gì đó thì Lâm Tử Diên lại nghe được có người đang gọi cô, cô không chút lưu luyến nói: “Tôi đi trước đây.”
Thượng Thanh Thu nhìn theo bóng dáng của cô, chớp chớp mắt như đang suy nghĩ gì đó.
Vạn Lăng đi đến bên cạnh cô ta: “Chị họ, nhìn cái gì mà nhập tâm vậy?”
Thượng Thanh Thu hất cằm về hướng Lâm Tử Diên: “Em quen cô ta không?”
Vạn Lăng nhìn qua, hừ nhẹ một tiếng: “Biết chứ, khoảng thời gian trước tạp chí mà cô ta lên trang bìa rất nổi tiếng, hơn nữa cửa hàng sườn xám của cô ta giờ cũng khá có tiếng, bình thường các cô chủ bà chủ có tiền đều chạy đến chỗ cô ta đặt may.”
Thấy Vạn Lăng khen ngợi, Thượng Thanh Thu bất giác nhíu mày: “Khen người ta tốt như vậy sao không thấy em có thành tích này?”
Vạn Lăng đỏ mặt: “Không phải em mới về nước không lâu sao, hơn nữa cuộc thi này chính là cơ hội ra mắt của em.”
Thượng Thanh Thu suy nghĩ nói: “Thế à?”
Nói xong, cô ta hình như hơi lo lắng hỏi: “Đã liên hệ với bên kia chưa?”
Vạn Lăng mím môi cười: “Cậu chủ bên kia theo đuổi em nửa năm mà em vẫn chưa đồng ý, lần này nghe nói em muốn tham gia trận thi đấu thì đã nhớ rõ chuyện này, tuy rằng em cảm thấy thực lực của em không có vấn đề, nhưng nếu anh ta định giúp em thì em cũng không từ chối, xem như cho anh ta một cơ hội để biểu hiện.”
“Vậy thì được.”
“Chị họ, trước đây không phải chị không có hứng thú với loại chuyện này sao? Bây giờ sao lại để bụng như vậy?”
Hôm nay Thượng Thanh Thu cũng không định đến, dù sao cô ta cũng không hiểu chuyện thiết kế này, nhưng Vạn Lăng đã đặc biệt gọi điện thoại bảo cô ta đến cổ vũ.
Thượng Thanh Thu nhìn về phía cách đó không xa, khẽ cười: “Cuộc thi của các em không liên quan đến chị, có điều ——”
“Nếu em có thể thắng cô ta, chị lại rất vui vẻ.”
“Ai?”
“Lâm Tử Diên.”
Kỳ thật trong lòng Vạn Lăng cũng không quá để ý, cô ta cũng không biết có thể dựa vào cậu chủ nhỏ kia được không, cô ta hơi do dự: “Hẳn là có thể…”
Thượng Thanh Thu giận dỗi liếc cô ta, như đứng tr n cao ra lệnh: “Một chút tự tin cũng không có, chắc chắn phải thắng.”
Vạn Lăng không nói gì, cảm thấy chị họ cô ta đem theo t nh cảm riêng tư đến đây.
Sớm biết vậy cô ta sẽ không gọi Thượng Thanh Thu đến, vô t nh cô ta lại sợ nhất người chị họ này, chỉ đành gọi điện thoại cho bên kia.
Lâm Tử Diên đi ra phía sau, nhìn thấy Cố Dịch Diệp mặc bộ sườn xám màu xanh nhạt cô thiết kế đã đến.
“Hôm nay sao lại có thời gian ăn mặc xinh đẹp như vậy?” Cô cười hỏi.
Cố Dịch Diệp: “Ngày hôm nay quan trọng như vậy, đương nhiên tớ phải tham dự chứ.”
Lâm Tử Diên: “Cuộc thi còn chưa bắt đầu mà, tớ sẽ giành chỗ cho cậu.”
Cố Dịch Diệp: “Được, không cần vội.”
Cuộc thi ngày hôm nay có quy mô không nhỏ, hình như các nhà thiết kế sườn xám tr n cả nước đều tụ hội ở thành phố Y, dù sao một trong những người thuộc ban giám khảo cũng là Lawrence, có cơ hội được gặp anh ta, dường như mỗi người đều đ0ng lòng.
Nửa tiếng sau.
Cuộc thi chính thức bắt đầu.
Thứ tự lên sân khấu được quyết định bằng cách rút thăm.
Vận may của Lâm Tử Diên không tệ, vậy mà ngẫu nhiên rút được vị trí thứ hai.
Những cuộc thi thế này, càng xếp trước càng có ưu thế, bởi vì người thi trước sẽ không bị áp lực, càng xếp sau áp lực càng lớn.
Cô nhẹ nhàng thở ra, giúp người mẫu chỉnh trang lại trước khi lên sân khấu rồi lại cẩn thận dặn dò vài câu, sau đó nhìn ra ngoài.
Hôm nay vận may của Vạn Lăng không tốt, cô ta rút được vị trí đầu tiên lên sân khấu.
Cô ta biến sắc, run run nói: “Không phải chứ… sao lại xui xẻo như vậy.”
Thượng Thanh Thu bĩu môi, cô ta biết em họ mình từ nhỏ đã không may mắn: “Được rồi, chuyện này không quan trọng, được hạng nhất mới là quan trọng.”
Vạn Lăng: “Em biết rồi…”
Lâm Tử Diên ở phía sau cũng nhìn thấy.
Thiết kế của Vạn Lăng không tệ, nhưng cũng không đủ khiến người khác kinh ngạc, cô ta lên sân khấu đầu tiên, người mẫu mặc một bộ sườn xám xẻ cao màu xanh lục, hoa văn được thiết kế cùng một số yếu tố khác, có chút khiến người ta lóa mắt, thế nhưng trong mắt một người dày dặn kinh nghiệm như cô thì lại có chút non nớt.
Nhưng cô không phải ban giám khảo, có hợp mắt hay không còn phải xem ý kiến của ban giám khảo.
Trải qua một vòng, cuối cùng cũng đến lượt người mẫu của Lâm Tử Diên lên sân khấu.
So với người mẫu, cô còn thấy bản thân hồi hộp hơn, hít sâu một hơi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, chỉ sợ cô gái còn nhỏ tuổi này gặp sai lầm gì đó.
May là cô gái đó tuy còn trẻ nhưng kinh nghiệm sân khấu rất ổn.
Cô ấy mặc bộ sườn xám với hoa văn thủy mặc, khóa cài được làm vô cùng tinh xảo, mái tóc đen dài xõa sau lưng, trong tay cầm chiếc quạt dài màu đen, giống như một cô gái duyên dáng vô t nh xuất hiện tr n phố với bó hoa nhỏ trong tay, từ đường cong ở cổ và vai uốn lượn xuống dưới, bao quanh vòng eo tinh tế, bộ sườn xám hơi ôm sát thể hiện sự trưởng thành của cô gái.
Nhưng đôi mắt cô gái long lanh, như đang ở trong trạng thái mơ hồ giữa một cô gái và một người phụ nữ.
Bộ sườn xám mang theo phong thái trầm ổn, từng chi tiết nhỏ cũng khiến cho người khác không nhịn được lóa mắt.
Lúc người mẫu xuất hiện tr n sân khấu, bên dưới dường như vang lên một trận hô nhỏ.
Bắt gặp một tác phẩm đáng kinh ngạc, ai ai cũng không khỏi xuýt xoa.
Tuy rằng Cố Dịch Diệp vẫn cố gắng duy trì phong thái thục nữ, nhưng vẫn thì thầm ghé tai với người bên cạnh: “Đây nhất định là bộ chiến thắng ngày hôm nay.”
Người bên cạnh cũng gật đầu phụ họa.
Cố Dịch Diệp cười tủm tỉm: “Hết cách rồi, Tử Diên của chúng tôi chính là xuất sắc như vậy đó.”
Hai tiếng sau, cuộc thi kết thúc.
Kết quả sẽ được đưa ra sau khi bình chọn.
Cố Dịch Diệp lén chạy đến bên cạnh Lâm Tử Diên, nhỏ giọng nói: “Chút nữa nhớ mời tớ ăn cơm.”
“Còn chưa có kết quả, sao cậu lại kích đ0ng như vậy?” Lâm Tử Diên nghiêng đầu cười nói.
“Chuyện này còn phải hỏi sao, tác phẩm của cậu quả thực làm đám người này phải choáng váng, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.” Cố Dịch Diệp tràn đầy tự tin nói.
Thời gian từng chút trôi qua.
Mọi người vẫn đang chờ đợi kết quả.
Cuối cùng, kết quả đã đến tay mọi người.
Thời điểm xem kết quả, Lâm Tử Diên cúi đầu, tựa hồ có chút hoảng hốt.
Cố Dịch Diệp tò mò nhìn sang: “Sao xem lâu như vậy?”
Kết quả nghe thấy một tiếng “Á quân” khiến cô ấy nhịn không được nghiến răng: “Không phải chứ, giám khảo mù hết rồi sao?”
Lâm Tử Diên thản nhiên nói: “Bọn họ có lý do của mình.”
“Người đứng đầu là ai?”
Lâm Tử Diên nhìn phía trước: “Là cô ta.”
Vạn Lăng trong sự quan tâm của mọi người nắm tay người mẫu của mình tự tin bước tr n sân khấu, trông rất chói mắt.
Tính t nh Cố Dịch Diệp nóng nảy, lập tức không nhịn được: “Đúng là không thể nói lý mà, tác phẩm của cô ta ngay cả người ngoài nghề như tớ cũng thấy sứt sẹo, nếu là hạng nhất, tớ cũng có thể không học mà thành công.”
Cô ấy vô cùng bao che khuyết điểm, thấy bạn thân của mình bị khi dễ thì không nhịn được đi đến sân khấu.
Thấy Cố Dịch Diệp lỗ m ng đi về phía đó, Lâm Tử Diên chỉ có thể lập tức đuổi theo.
Cố Dịch Diệp không nhiều lời, trực tiếp đẩy cửa hậu trường ra, chỗ các giám khảo đang tụ tập có một chàng trai trẻ đứng ở giữa, dáng vẻ người này cà lơ phất phơ, còn có mấy phần ăn chơi trác táng.
Cố Dịch Diệp kéo sườn xám, trực tiếp dẫm lên ghế, muốn lý luận với đám người này.
Cậu chủ nhỏ đứng ở giữa nhíu mày nhìn Cố Dịch Diệp: “Cô từ đâu chui ra vậy? Cút ra ngoài.”
Lâm Tử Diên bước về trước một bước, mang theo tức giận nói: “Cậu làm ơn tôn trọng bạn tôi một chút.”
Thấy mỹ nữ thanh tú tiêu chuẩn xuất hiện, cậu chủ nhỏ đánh giá một lúc, hỏi: “Cô là?”
Cố Dịch Diệp nổi giận: “Là tổ tông của cậu!”
Cậu chủ nhỏ bực bội rống lên: “Ở đâu ra người phụ nữ chanh chua này vậy, bảo vệ, lôi ra ngoài cho tôi!”
Cố Dịch Diệp cười lạnh: “Vừa rồi tôi thấy cậu cùng cái người hạng nhất kia thì thầm to nhỏ, đã đoán được quan hệ của các người là gì, giác quan thứ sáu của tôi đúng là rất mạnh, cậu có thừa nhận đã gian lận cho cô ta không?”
Cậu chủ nhỏ có tính cách không sợ trời không sợ đất, khoanh tay đứng một bên, tủm tỉm cười: “Là tôi.”
“Thế nào, cô ghen tị à?”
Cố Dịch Diệp khinh miệt một tiếng:
“Cậu có biết xấu hổ không? Biết cái gì gọi là cạnh tranh công bằng không? Gian lận còn thản nhiên như vậy, cậu thật sự nghĩ bạn gái cậu là thiên tài à?”
Cậu chủ nhỏ cười cười, cũng không tức giận: “Tuổi của cô nhìn cũng không nhỏ, sao giống như lần đầu biết luật của thế giới này vậy?”
Nói xong, cậu ta nhìn Lâm Tử Diên, ánh mắt trở nên dịu dàng mấy phần nhưng lời nói ra lại chói tai gay gắt: “Cô ấy có tôi làm chỗ dựa, cô không có, cho nên cũng đừng tức giận làm gì cục cưng à.”
Lâm Tử Diên siết chặt tay, lúc định nói gì đó.
Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bước chân, sau đó là tiếng ván cửa bị đẩy ra, kế đó là giọng nói dịu dàng trầm ổn của một người đàn ông truyền đến: “Ai nói với cậu là cô ấy không có chỗ dựa?”
—hết chương 50—
- -----oOo------