Chương 74: Ngoại truyện 9
Đêm qua vừa mưa một trận, cho nên hôm nay không khí mát mẻ hơn một chút.
Lâm Tử Diên đi từ phòng t m ra, lấy một bộ sườn xám màu hồng định lát nữa mặc đi uống trà.
Vóc dáng của cô lúc này đã khôi phục hoàn toàn, thậm chí còn hoàn mỹ hơn trước khi mang thai mấy phần.
Sau khi sinh xong, cô đặc biệt đến trung tâm ở cữ để điều dưỡng, sau đó còn phối hợp chế độ ăn uống cùng vận đ0ng, không bao lâu sau, dáng người nhanh chóng khôi phục như cũ.
Cô vừa thay quần áo xong đã thấy ở cửa có bóng người.
Có lẽ Thẩm Tư Viễn vừa về, ngón tay cởi cúc tr n cổ áo, nhìn cô hỏi: “Ra ngoài à?”
“Phải, có mấy người bạn cũ đã lâu không gặp, hẹn chút nữa uống trà.”
Lúc trước Thẩm Tư Viễn cũng không thoải mái, thường xuyên qua lại giữa nhà và công ty, tuy trong nhà có ba mẹ cùng dì bảo mẫu chăm sóc, nhưng anh cũng không bớt quan tâm con trai.
Vừa sinh không lâu, nhóc con kia đã được đặt tên, gọi là Thẩm Tư Niên.
Không ít người đến thăm hỏi nhà họ Thẩm và nhà họ Lâm, cũng mang đến không ít món quà quý giá.
Chỉ riêng mấy món trang sức tr n bàn trang điểm của Lâm Tử Diên đã khiến người ta lóa mắt, nhưng Lâm Tử Diên cũng không quá hứng thú với những thứ này, cô đang nghĩ đã đến lúc phải giải quyết các đơn tồn trong cửa hàng.
Cô đang định đeo khuyên tai, Thẩm Tư Viễn lại ôm lấy cô từ phía sau, khẽ cười hỏi: “Cơ thể khôi phục tốt chưa?”
Lâm Tử Diên gật đầu, nhìn người đàn ông sau lưng qua gương: “Cũng kha khá rồi.”
Tố chất cơ thể cô tốt, hơn nữa luôn được điều dưỡng khoa học, cho nên từ lúc sinh đến hậu sản đều không quá khó chịu.
Mấy ngày vừa về, tuy Thẩm Tư Viễn cũng hơi không kiềm chế được, nhưng nghĩ cô còn cần chút thời gian, nên anh vẫn luôn dặn cô phải điều dưỡng cơ thể thật tốt trước đã.
Bây giờ.
Thấy cơ thể cô đã hồi phục không tồi, lúc anh nhìn cô, đôi mắt cũng mang theo vài phần mập mờ.
Lâm Tử Diên vừa đeo xong khuyên tai đã cảm thấy người đàn ông hôn lên cổ cô.
Cô thấy hơi ngứa, cười nói: “Được rồi, anh đừng nghịch, chút nữa bị người khác nhìn thấy thì không hay đâu.”
Thẩm Tư Viễn đứng im tại chỗ, nhíu mày: “Ngại gì chứ, chúng ta là vợ chồng hợp pháp.”
Lâm Tử Diên xoay người đi vào phòng con.
Trông nhóc con tràn đầy sức sống, tuy còn rất nhỏ nhưng lúc tỉnh táo luôn đầy năng lượng quơ quơ nắm tay nhỏ của mình, đôi mắt tròn đen láy xinh đẹp khiến người khác yêu thích.
Lâm Tử Diên ôm bé vào lòng dỗ dành, nhìn đồng hồ, sắp đến giờ cô ra ngoài rồi.
Không biết Thẩm Tư Viễn vào từ lúc nào, ôm lấy đứa nhỏ vào lòng: “Để anh.”
Lâm Tử Diên biết anh sợ cô mệt mỏi, từ lúc sinh con xong anh hình như không để cô làm việc gì, thậm chí Lâm Tử Diên còn cảm thấy người đàn ông này bảo vệ hơi quá đáng, sao cô dễ mệt vậy được.
Thẩm Tư Viễn nhìn qua nhóc Tư Niên trong lòng:
“Ánh mắt thằng bé rất giống em, nhóc con mới mấy tháng nhưng cảm giác có thể mở miệng nói chuyện ngay.”
Lâm Tử Diên: “Có lúc hy vọng thằng bé có thể lớn nhanh một chút, như vậy em sẽ sớm nghe được bé gọi ba mẹ.”
Thẩm Tư Viễn cười nhìn cô: “Đợi lúc thằng bé biết nói, có khi còn đòi em một đứa em gái.”
Lâm Tử Diên mím môi, trong đôi mắt lộ ra ý cười.
Xem ra chuyện không có con gái đúng là một niềm tiếc nuối của Thẩm Tư Viễn.
Nhưng giờ nhìn anh yêu thương con trai như vậy, nếu thật sự là con gái, chắc anh sẽ chiều lên tận trời.
Lâm Tử Diên thân thiết với con trai một lúc, nhìn giờ sắp muộn rồi mới vội vàng ra ngoài.
Đợt trước cô vừa nhắc đến một chiếc Lamborghini màu hồng champagne, thật ra lúc trước cô không phải kiểu thích xe có màu sắc nổi bật như vậy, nhưng không biết vì sao sau khi sinh con, tâm hồn thiếu nữ lại bỗng quay lại.
Ngày đó lúc lướt qua thật ra cô cũng chỉ thoáng nhìn một cái.
Trung tâm thương mại bên cạnh có người lái chiếc xe này đi uống cà phê, Lâm Tử Diên nghiêng đầu liếc nhìn.
Thẩm Tư Viễn khởi đ0ng xe hỏi cô: “Thích à?”
Lâm Tử Diên cười: “Cũng khá đẹp.”
Lúc ấy Thẩm Tư Viễn không nói gì, kết quả chưa tới hai ngày, anh trực tiếp đậu xe trước cửa, tự nhiên giao chìa khóa cho cô: “Lái chơi đi, xem tâm trạng của em.”
Nói xong người đàn ông này trực tiếp quay về công ty, không cho cô cơ hội từ chối.
Mặc dù trong nhà có không ít xe, nhưng về cơ bản đều là kiểu Thẩm Tư Viễn thích, hoàn toàn không liên quan đến trái tim thiếu nữ của cô. Bây giờ trong gara bỗng nhiên có thêm một chiếc xe màu sắc nổi bật như vậy, Lâm Tử Diên cũng cảm thấy chiếc xe này vô cùng đẹp.
Lâm Tử Diên lái xe đến chỗ người quen hẹn uống trà, lâu rồi cô không tham dự kiểu gặp mặt thế này, lần này đến quả nhiên rất nhiều người tò mò chuyện cô sinh con.
Lâm Tử Diên chia sẻ với mọi người ảnh chụp con trai.
Mọi người lại hỏi cô khôi phục dáng vóc thế nào mà tốt vậy, bình thường thích ăn sản phẩm dinh dưỡng nào.
Từ đầu đến cuối Lâm Tử Diên bị hỏi đến phiền, cũng may mấy người này là khách trong cửa hàng của cô, nếu không cô thật sự không kiên nhẫn nổi.
Mặc dù trong mắt những người này, Lâm Tử Diên là con dâu nhà giàu tiêu chuẩn, phía sau có nhà họ Thẩm, Thẩm Tư Viễn lại tốt với cô như vậy, đương nhiên cô có thể ương ngạnh kiêu ngạo.
Nhưng tính cách Lâm Tử Diên vẫn vậy, thậm chí lúc đi trung tâm thương mại mua đồ cũng phải chọn tới chọn lui.
Đối với bản thân cô, tuy người khác cảm thấy cô cao cao tại thượng chói mắt, nhưng cô không tự coi mình là nàng dâu nhà giàu.
Mặc kệ Thẩm Tư Viễn có địa vị gì, hoặc có tiền hay không, cô vĩnh viễn là chính cô, điều này sẽ không bao giờ thay đổi.
Cô vốn định sẽ đến trung tâm thương mại mua chút đồ mùa thu cho con trai rồi về nhà, không vừa ra khỏi cửa lại thấy Thẩm Nhân đang nắm tay một cậu thiếu niên nhìn không tệ đi dạo phố.
Lúc Thẩm Nhân nhìn thấy Lâm Tử Diên cũng ngây ngẩn cả người.
Cô ấy không ngờ số mình lại đen thế.
Lần đầu tiên yêu đương bị ông Hai phát hiện.
Lần thứ hai yêu đương vậy mà lại bị bà Hai bắt gặp.
Chẳng lẽ số cô ấy khắc chuyện yêu đương? Theo lý mà nói đến tuổi này cô ấy yêu đương cũng không phải chuyện gì quá kỳ lạ, chỉ là lần đầu tiên bị Thẩm Tư Viễn bắt gặp để lại ám ảnh cho cô ấy. Khiến hôm nay cô ấy vừa thấy Lâm Tử Diên đã bất giác chột dạ.
Thiếu niên bên cạnh cô ấy cũng thấy lạ: “Sao vậy? Hai người quen nhau à?”
Thẩm Nhân lập tức nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn qua đó, đó là bà Hai của em.”
Quả nhiên.
Vừa nói xong.
Thiếu niên kia liền giật mình kinh ngạc.
Lâm Tử Diên vừa thấy kiểu trốn trốn tránh tránh của Thẩm Nhân là biết cô ấy không muốn cô nhúng tay, cho nên cười cười, vờ như không phát hiện ra trực tiếp lái xe rời đi.
Buổi tối cô về nhà, nghiêm túc thảo luận chuyện này với Thẩm Tư Viễn.
“Về sau anh đừng tham gia vào chuyện của Thẩm Nhân nữa, dọa con bé thành dáng vẻ gì rồi.”
Thẩm Tư Viễn hỏi cô lý do.
Lâm Tử Diên kể lại cho anh chuyện hồi chiều, trêu chọc: “Về sau có lẽ con cháu nhà họ Thẩm anh cũng không dám yêu sớm nữa, dù sao gia huấn cũng quá dày, chép phạt rất luyện tính kiên nhẫn.”
Thẩm Tư Viễn: “Chỉ cần con bé không vớ vẩn, anh cũng không quan tâm.”
Lúc nói câu này Thẩm Tư Viễn vừa đóng máy tính lại, mắt kính gọng vàng tr n mặt còn chưa lấy xuống.
Anh tựa vào cửa sổ, cơ thể thon gầy dựa lên lưng ghế, sườn mặt trông lạnh lùng kiêu ngạo, thoạt nhìn rất có uy nghiêm và tác phong của người đứng đầu gia đình.
Nhưng đó đều là Thẩm Tư Viễn trong mắt người ngoài, với cô, Thẩm Tư Viễn luôn dịu dàng giảng đạo lý.
Không biết nghĩ tới chuyện gì, Lâm Tử Diên bỗng có hơi sầu lo: “Nếu một ngày nào đó em phạm sai lần, anh có bắt em chép gia huấn không?”
Dù sao.
Lúc trước cô cũng bắt Thẩm Tư Viễn chép rồi.
Nếu người đàn ông này ghi thù, trả thù cũng là chuyện bình thường...
Nghĩ đến đây, Lâm Tử Diên đã bắt đầu sầu lo.
Thẩm Tư Viễn nhìn cô: “Hửm, em phạm sai lầm gì?”
Lâm Tử Diên: “Không có, em chỉ là đang hỏi anh trước th0i.”
Thẩm Tư Viễn tháo kính xuống, đi về phía cô:
“Không cần lo lắng, em có thể không cần chép.”
“Thật sao?”
Nghe vậy, Lâm Tử Diên cũng mừng thầm.
Chủ yếu là vì rất lâu rồi cô không cầm bút, nếu thật sự phải viết nhiều như thế, đúng là thử thách tố chất tâm lý.
“Thật mà.”
Thẩm Tư Viễn ngồi xuống mép giường, nhéo nhéo gương mặt cô: “Việc chép gia huấn là không hợp với em.”
Không hợp với cô...
Lâm Tử Diên cảm thấy lời này sai sai, hơi nhíu mày: “Vậy cách nào mới hợp với em?”
Thẩm Tư Viễn cúi đầu cười khẽ một tiếng: “Có anh ở đây, anh trừng phạt em là đủ rồi.”
Nói xong, người đàn ông tắt đèn ngủ tr n đầu giường.
Trong đêm tối.
Giọng nói dịu dàng khàn khàn của anh giống như bản nhạc đệm của ánh trăng, mát lạnh, ướt át và cảm đ0ng.
“Chẳng qua...”
“Vợ anh vừa sinh con trai cho anh, em đã trả giá nhiều như vậy, anh không nỡ trừng phạt, chỉ thưởng cho em th0i.”
Cơ thể trong lòng đã mềm nhũn, anh cúi đầu hôn lên môi cô, khàn giọng hỏi: “Sao hôm nay thơm vậy, hửm?”
Môi Lâm Tử Diên run lên, không muốn phản kháng, chỉ là nhắc nhở anh có cần kéo rèm lại hay không.
Nhưng mà.
Người đàn ông bắt lấy cổ tay cô.
Vai cô phập phồng, bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng mưa, tiếng mưa gió đều đặn che giấu âm thanh trong phòng.
Mưa rơi tí tách suốt một đêm khiến thành phố G trong đêm đó lại gần mùa đông thêm một bước.
Ngày hôm sau.
Lâm Tư Diên rất vui vẻ muốn đến công ty của Thẩm Tư Viễn đưa cơm trưa cho anh.
Đây không phải ý tưởng đột xuất, mà là do ông chủ Thẩm hào phóng, mua một phát mấy bộ thiết kế riêng ở chỗ cô, đều là tặng cho những vị trưởng bối có vai vế lớn trong nhà họ Thẩm.
Lâm Tử Diên nhận được tiền, lại làm xong việc, đương nhiên vui vẻ.
Nhưng cô không ngờ, lúc cô đến công ty lại gặp được Lawrence.
Lawrence vẫn là dáng vẻ lãng tử phóng khoáng như trước.
Anh ta nhìn thấy Lâm Tử Diên thì ga lăng lịch sự gật đầu chào.
Vừa nghiêng đầu nhìn lại thấy Thẩm Tư Viễn đã ra đến cửa đón vợ mình.
Anh ta cũng không quên mấy lần trước gọi điện cho Thẩm Tư Viễn, bên này đều là tiếng nhóc con gào khóc. Lúc anh ta còn muốn hỏi thêm vài chuyện thì Thẩm Tư Viễn lại nói: “Đi dỗ con đã, có gì lần sau nói.”
Lawrence vô cùng kinh ngạc.
Thế mà Thẩm Tư Viễn lại có kiên nhẫn dỗ trẻ con.
Thẩm Tư Viễn tr n thương trường luôn rất sảng khoái, tuy thái độ ôn hòa, nhưng cũng chỉ là thủ đoạn làm ăn của thương nhân mà th0i.
Anh ta thấy Thẩm Tư Viễn kiên nhẫn nhất với hai người.
Một là vợ anh, người còn lại là con trai anh.
Nhìn thấy Thẩm Tư Viễn mở hộp cơm Lâm Tử Diên mang đến, Lawrence biết ý đứng dậy rời đi, nhún vai nói: “Tôi không làm phiền hai người ăn cơm nữa.”
Phải biết từ lúc Lâm Tử Diên đi vào văn phòng, vẻ mặt cấm dục lạnh lùng vốn viết rõ mấy chữ đừng đến gần của người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện nụ cười.
Là đàn ông, đương nhiên Lawrence hiểu được loại t nh cảm này.
Anh ta sẽ đối xử với những người t nh mới quen của mình như vậy.
Mà Thẩm Tư Viễn, chỉ dùng ánh mắt t nh cảm như vậy cho vợ anh.
Nói xong, anh ta xoay người đi ra cửa, lại bỗng nhiên quay đầu nhìn Thẩm Tư Viễn, xấu xa cười một tiếng: “Thẩm Tư Viễn, đứa con thứ hai của anh đừng đến quá nhanh nha, nếu không tôi sẽ thấy nguy hiểm lắm đó.”
Dù sao anh ta cũng là người cô đơn, đến một người vợ còn chưa có.
Tuy bên cạnh anh ta có không ít t nh nhân, nhưng lại không có đến một người tri kỷ, nghĩ vậy, Lawrence không nhịn được cảm thấy bi thương.
Ánh mắt Lâm Tử Diên đầy phức tạp nhìn theo Lawrence rời đi, sau đó nhìn Thẩm Tư Viễn hừ một tiếng: “Anh ta đúng là thích ăn nói lung tung.”
Lawrence là người nước ngoài, tính cách cởi mở, tuy Lâm Tử Diên không tức giận nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ kháy anh ta.
Thẩm Tư Viễn mỉm cười: “Anh biết, nhưng lời anh ta nói không phải không có lý.”
Lâm Tử Diên chớp mắt, khó hiểu nhìn Thẩm Tư Viễn.
Lâm Tử Diên mang sandwich đến, Thẩm Tư Viễn nhanh chóng giải quyết sạch sẽ.
Nhìn thấy người đàn ông thong thả lại gần, Lâm Tử Diên có chút dự cảm, khó tin hỏi: “Chẳng nhẽ anh thật sự muốn...”
“Đứa thứ hai?”
Thẩm Tư Viễn bị sự bổ não của cô đánh bại, khẽ cười: “Anh chưa vô tâm đến thế.”
Ngón tay anh lướt tr n máy tính vài cái, sau đó xoay qua cho cô xem hình ảnh tr n đó: “Nghe nói đêm nay có sao băng, không ít người sẽ đến đó cắm trại dã ngoại, có hứng thú không?”
Lâm Tử Diên nhìn ảnh chằm chằm, vừa định nêu ý kiến.
Thẩm Tư Viễn lại nhanh chóng cho cô phương án thứ hai.
“Nếu không muốn đi cũng được.”
“Hả?”
Ngón tay thon dài của Thẩm Tư Viễn dọn dẹp vài thứ tr n bàn làm việc, dựa vào bàn, kéo cà vạt, chậm rãi mời chào: “Văn phòng của anh cũng rất lớn, còn là tòa nhà cao tầng xa hoa nhất trung tâm thành phố, ngẩng đầu là nhìn thấy tầng mây, là một trải nghiệm thị giác tuyệt vời, nếu em không ngại...”
“Đêm nay, hai chúng ta ở đây cũng có thể ngắm sao.”
Lâm Tử Diên bị anh nói cho đỏ mặt tim đập nhanh.
Hình như ngắm sao ở đâu cũng đều rất k ch thích.
Người đàn ông cười như không cười nhìn qua hỏi: “Tử Diên, em muốn ngắm sao ở đâu?”
- -----oOo------