Chương 77: Ngoại truyện 12
Khi Hoa Nhài Nhỏ ba tuổi.
Thẩm Tư Niên đã lớn thành một thiếu niên anh tuấn.
Ở tuổi này Hoa Nhài Nhỏ vẫn hơi bướng bỉnh, luôn thích dính người không buông.
Cô bé khá giống Thẩm Tư Niên, dù sao cũng là anh em ruột thịt, đều có vẻ ngoài tinh tế, chỉ là Thẩm Tư Niên có phần tuấn tú của thiếu niên, còn ngũ quan của Hoa Nhài Nhỏ đẹp kiểu dịu dàng hơn.
Giờ cô bé còn nhỏ, cánh tay mềm mại mũm mĩm, trông như búp bê.
Cô bé được dì bảo mẫu đón về nhà, vừa về đã thấy Thẩm Tư Niên ăn sạch bánh ngọt và trà chiều mình định ăn no nê.
Cô bé không dám tin đứng tại chỗ nhìn hồi lâu, vài giây sau, một hàng nước mắt bất giác tràn ra.
Chuyện này đúng là một khúc mắc của Hoa Nhài Nhỏ năm ấy mới ba tuổi rưỡi.
Phải biết rằng mẹ quản lý đồ ăn vặt của cô bé rất nghiêm khắc, khó lắm cô bé mới được về ăn bánh ngọt một lần, tr n đường về còn vui vẻ lạ thường, nhiều lần hối dì đi nhanh lên, ai ngờ vừa về đã thấy cảnh Thẩm Tư Niên ăn sạch bánh ngọt của mình.
Thấy Hoa Nhài Nhỏ khóc, Thẩm Tư Niên cũng hơi luống cuống, cậu nhanh chóng bước tới, hỏi:
“Sao... sao em lại khóc?”
(e book t r uyen. V n)
Hoa Nhài Nhỏ còn chưa kịp lên án anh trai ăn sạch bánh ngọt của mình, Thẩm Tư Viễn đã đi từ tr n lầu xuống.
“Các con đang làm gì đấy?” Anh đi đến bên cạnh hai bé, thuận tiện bế bổng Hoa Nhài Nhỏ lên, đầu ngón tay lau nước mắt tr n mặt cô bé rồi cười nói: “Như con mèo mướp.”
Mặc dù Hoa Nhài Nhỏ giận anh trai vì đã ăn bánh kem của mình, nhưng trong lòng cô bé vẫn rất thích anh trai.
Bé cũng không dám mách ba, cho nên chỉ đành yên lặng nuốt xuống nỗi uất ức lớn bằng trời này.
Cho đến khi Thẩm Tư Viễn rời đi, Thẩm Tư Niên mới biết hóa ra cái bánh kem để tr n bàn kia là của Hoa Nhài Nhỏ.
Trong lòng cậu hơi áy náy, ăn xong cơm tối, cậu chạy đến tiệm bánh ngọt đắt nhất ở trung tâm thành phố mua cho cô bé một miếng bánh ngọt, để đền bù tâm hồn bị tổn thương của cô bé.
Hoa Nhài Nhỏ t m rửa xong, mặc bộ đồ ngủ con gấu màu hồng nhạt của mình rồi chạy như bay ra ngoài.
Thẩm Tư Niên ho khan một tiếng, nói: “Em ăn đi, ăn xong nhớ đánh răng.”
Hoa Nhài Nhỏ lau lau miệng, ngồi bên bàn đung đưa đôi chân nhỏ bắt đầu tận hưởng bữa tối của mình.
Anh em hai người không dám phát ra tiếng đ0ng, sợ ba mẹ tr n lầu phát hiện.
Hoa Nhài Nhỏ trộm hỏi: “Lát nữa chắc ba mẹ không xuống nữa đâu nhỉ?”
Thẩm Tư Niên suy nghĩ một chút, “Chắc là không đâu.”
Hoa Nhài Nhỏ: “Họ ngủ rồi ạ?”
Thẩm Tư Niên: “Anh không rõ lắm, em ăn bánh kem trước đi.”
Hoa Nhài Nhỏ vừa ăn vừa nhìn Thẩm Tư Niên, lẩm bẩm: “Anh ơi, cái bánh này ngon thật.”
Tính cách của Hoa Nhài Nhỏ và Thẩm Tư Niên hoàn toàn không giống nhau.
Tuy rằng bây giờ cô bé còn nhỏ nhưng lại rất thích ăn diện, còn rất thích thưởng thức đồ ăn ngon.
Mà ngược lại Thẩm Tư Niên lại không quá để ý những chuyện này, nhưng cậu có vốn trời cho, đến người nhan khống như Hoa Nhài Nhỏ cũng thấy có ít anh trai nào đẹp như vậy.
Mặc dù Hoa Nhài Nhỏ rất nghe lời, nhưng Thẩm Tư Niên do dự một hồi vẫn không nhịn được nói: “Ăn ngon thì ngon thật, nhưng em ăn ít th0i, em xem bây giờ cánh tay nhỏ của em có một vòng thịt rồi đó...”
Hoa Nhài Nhỏ: “...”
Rõ ràng lần trước ba còn khen bé đáng yêu, rõ ràng là anh trai không có mắt nhìn.
Tr n lầu.
Lâm Tử Diên đang định ra ngoài nhìn xem Hoa Nhài Nhỏ ngủ chưa.
Tr n đường đi cô lại bị người đàn ông đang ngồi tr n ghế chặn eo bế lên.
“Anh...” Cô không cẩn thận ngã vào trong lồng nguc anh, hô hấp còn hơi dồn dập.
“Có dì ở đó, em lo cái gì.” Thẩm Tư Viễn gỡ mắt kính xuống bỏ lên bàn, nói: “Bữa tiệc ngày mai anh có cần đến không?”
Ngày mai là tiệc sinh nhật con gái của Cố Dịch Diệp, đương nhiên sẽ mời cô tham dự.
Lâm Tử Diên: “Không phải anh nói tối mai có cuộc họp à?”
“Có thể lùi lại.”
Lâm Tử Diên: “Vậy chúng ta cùng đi.”
Hôm nay Thẩm Tư Viễn hỏi câu này hơi kỳ quái.
Giống như đang xin phép cô vậy.
Thẩm Tư Viễn nghe vậy khẽ cười một tiếng,
“Được, vậy anh đi với em.”
Lâm Tử Diên thấy hơi sai sai, cẩn thận nghĩ lại, có phải người đàn ông này vẫn còn nhớ chuyện lần trước không nhỉ.
Đợt trước cô và một số bạn bè quen biết thường xuyên đi ra ngoài liên hoan, chủ yếu là bàn chuyện hợp tác mở cửa hàng.
Họ tụ tập thường xuyên hơn, bình thường cô cũng th0ng báo với Thẩm Tư Viễn một tiếng.
Người đàn ông này cũng không ý kiến gì.
Nhưng mà.
Cho đến một ngày Thẩm Tư Viễn biết được một việc.
Hóa ra nhóm chị em kia đi tụ tập đều dẫn theo chồng, trừ Lâm Tử Diên.
Ngày đó Lâm Tử Diên nghe câu hỏi của Thẩm Tư Viễn cũng suýt thì phì cười ra tiếng.
Thật ra chỉ có nhóm hôm ấy đưa chồng tới, còn là ý tưởng đột xuất, nhưng lúc ấy cô biết Thẩm Tư Viễn vừa họp xong nên không gọi anh đến.
Không ngờ người đàn ông này lại đặc biệt để ý chuyện này.
Rõ ràng đã kết hôn lâu như vậy rồi, cuối cùng ở bên nhau bao lâu người đàn ông này vẫn không thấy an toàn.
Lâm Tử Diên đưa tay vuốt v khuôn mặt tuấn tú của anh, hỏi: “Vẫn còn ghim chuyện lần trước à?”
Thẩm Tư Viễn: “Đâu có.”
Lâm Tử Diên: “Vậy lần tới em đưa anh đi, được không?”
Giọng điệu của cô như đang dỗ trẻ con, Thẩm Tư Viễn hơi hơi nhíu mày: “Tử Diên....”
Lâm Tử Diên không phí lời với anh, thẳng thắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh, sau đó nhanh chóng đứng dậy, “Em vẫn không yên tâm, xuống lầu xem thử.”
Chiêu này rất hiệu quả với Thẩm Tư Viễn.
Nụ hôn của Lâm Tử Diên xem như đã trấn an được anh.
Đợi khi cô xuống dưới lầu, quả nhiên đã bị cô bắt tại trận.
“Hai con... đang làm gì vậy?” Lâm Tử Diên ngập ngừng hỏi.
Vừa nghe thấy giọng nói này, hai anh em vội vàng liếc nhìn nhau, tr n mặt cũng lộ rõ vẻ căng thẳng.
Đèn phòng khách lập tức sáng lên.
Lâm Tử Diên đi qua, nhìn bánh kem tr n bàn, do dự lên tiếng: “Ai mua?”
Thẩm Tư Niên nắm chặt tay rồi đứng lên, nói:
“Là con, không liên quan đến em gái.”
Hoa Nhài Nhỏ sợ anh trai bị mắng, cũng nhanh chóng đứng dậy theo, quơ quơ cái nĩa nhỏ trong tay, lúng búng nói: “Là con...”
Thẩm Tư Niên không khỏi vã mồ hôi lạnh.
Là em mới lạ... Sao ngay cả nói dối mà em cũng không biết thế hả? Vốn Lâm Tử Diên cũng không tức giận, trông hai anh em này bao che nhận tội cho nhau lại cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Cô đưa mắt đánh giá, hỏi: “Vị gì thế?”
Thẩm Tư Niên sửng sốt: “...Dạ?”
Lâm Tử Diên ngồi bên cạnh Hoa Nhài Nhỏ, khẽ cười một tiếng: “Cho mẹ nếm thử được không?”
Hoa Nhà Nhỏ hào phóng gật đầu, “Được ạ.”
Vì thế.
Lâm Tử Diên bắt đầu nhấm nháp bánh kem con trai mua về.
Kết quả.
Không lâu sau.
Thẩm Tư Viễn xuống lầu đã thấy ba mẹ con ngồi quanh bàn ăn vui vẻ ăn bánh kem, chỉ thiếu mỗi anh.
Vì thế, ba người bọn họ lại một lần nữa bị bắt tại trận.
...
Con gái nhà Tạ Tinh Văn lớn hơn Hoa Nhài Nhỏ một chút.
Hai bé gái tuổi xấp xỉ nhau nên đề tài nói chuyện cũng nhiều, vẫn chơi chung được với nhau.
Tạ Tinh Văn cũng rất thích Hoa Nhài Nhỏ, đặc biệt cắt cho cô bé một miếng bánh kem, thuận tiện nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của cô bé, cười nói: “Ăn đi, Hoa Nhài Nhỏ.”
Hoa Nhài Nhỏ cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, đã được giáo dục tốt phép lịch sự từ nhỏ.
“Con cảm ơn chú ạ.”
Thật ra Tạ Tinh Văn cũng rung đ0ng bởi sự đáng yêu, nhưng nhìn Hoa Nhài Nhỏ ăn bánh kem trông như con sóc con, hai bên má phồng lên, cậu ta vẫn không khỏi phì cười một tiếng, “Bình thường Hoa Nhài Nhỏ rất thích ăn vụng đúng không?”
Hoa Nhài Nhỏ còn nhỏ, tất nhiên nghe không hiểu ý của người chú xấu xa này.
“Dạ?” Cô bé ngây thơ ngẩng đầu.
Tạ Tinh Văn khoanh tay, cười tủm tỉm nói: “Con nên giảm béo đi.”
Hoa Nhài Nhỏ cũng không để bụng, hừ nhẹ một tiếng: “Con không hề béo.”
Vừa nghe vậy, Tạ Tinh Văn trực tiếp bị cô bé chọc cười.
Nhóc con này rất đáng yêu, tính cách không hề giống Thẩm Tư Viễn.
Cậu ta đang cười sung sướng, đột nhiên phát hiện Thẩm Tư Viễn đã đứng cạnh cụp mắt lườm từ bao giờ.
Thoạt nhìn... Thẩm Tư Viễn rất không vừa lòng chuyện cậu ta nói con gái anh.
Đương nhiên, ai cũng thấy con gái nhà mình là xinh đẹp nhất.
Đêm nay con gái của Tạ Tinh Văn trang điểm như một nàng công chúa nhỏ, Cố Dịch Diệp cũng bật mí rằng bộ váy này hoàn toàn do Tạ Tinh Văn tự tay làm.
Trước đấy chưa từng biết, thì ra Tạ Tinh Văn lại có tâm hồn thiếu nữ bên con gái.
Hoa Nhài Nhỏ còn đặc biệt chạy tới trước mặt Thẩm Tư Viễn xác nhận.
“Ba, hình như mọi người đều nói con hơi béo.”
Thẩm Tư Viễn giúp cô bé sửa lại tóc, nhàn nhạt nói: “Đừng nghe bọn họ, Hoa Nhài Nhỏ rất đáng yêu.”
Vừa nghe vậy, Hoa Nhài Nhỏ lập tức tràn đầy tinh thần cười khanh khách.
Bé biết mà, mắt nhìn của ba là tốt nhất.
Nếu không thì sao có thể cưới được một cô gái xinh đẹp như mẹ làm vợ.
Nghĩ vậy, cô bé bỗng nhiên chớp mắt tò mò hỏi,
“Ba, đêm nay anh không tới ạ?”
Thẩm Tư Viễn liếc nhìn một nơi không xa, trả lời:
“Anh trai con chẳng phải đang ở nơi kia sao?”
“Không phải anh trai này...” Hoa Nhài Nhỏ còn nhỏ, năng lực biểu đạt có hạn, khuôn mặt hồng hồng nói, “Là anh trai rất đẹp ấy ạ!”
Thẩm Tư Viễn hiểu ra rồi.
Có lẽ cô bé đang nói tới thằng nhóc nhà Điền Phi Văn.
Thằng nhóc đó trông cũng khá đẹp trai, mặc dù còn nhỏ nhưng lại có đôi mắt đào hoa xinh đẹp lạ thường.
Quan trọng nhất chính là, thằng nhóc đó ra tay rất hào phóng, tuổi nhỏ nhưng tiền tiêu vặt không ít, mỗi lần nhìn thấy Hoa Nhài Nhỏ đều thích mua đồ ăn vặt cho cô bé.
Thẩm Tư Viễn nhìn dáng vẻ chờ mong của cô bé, lại không nhịn được chiều chuộng bật cười một tiếng.
Có vẻ con gái dù ở độ tuổi nào cũng đều thích trai đẹp. Quan trọng nhất là, Hoa Nhài Nhỏ nhà anh là một nhà giám định ẩm thực xứng danh, gần như không có sức chống cự với đồ ăn ngon.
Hơn nữa Hoa Nhài Nhỏ còn vô cùng mê cái đẹp, lúc trước gặp thằng nhóc nhà họ Điền kia một lần là liên tục khen thằng nhóc đó đẹp trai.
Nhưng trẻ con ở tuổi này cũng không có ý gì khác, chỉ là thấy đẹp, hơn nữa thằng nhóc kia không thích giảng đạo lý lại còn rất hào phóng, cho nên có chút sùng bái.
Thẩm Tư Viễn: “Anh trai không tới, hôm nào ba dẫn con đến nhà chú Điền chơi nhé.”
Hoa Nhài Nhỏ gật gật đầu, lại nghĩ đến việc lúc trước anh trai mình và anh trai nhà họ Điền còn đánh nhau một trận.
Nếu như găp lại, cô bé không mong hai người bọn họ đánh nhau nữa.
Lúc ấy Thẩm Tư Viễn cũng chưa nói gì, cho đến khi lên xe trở về, hai đứa nhỏ gần như đã ngủ say.
Anh nhẹ giọng nói, “Xem ra sau này nên ít tới đây lại.”
“Làm sao vậy?” Lâm Tử Diên kinh ngạc quay đầu.
Thẩm Tư Viễn nhấp môi, nhận xét: “Tạ Tinh Văn nói nhảm quá.”
Lâm Tử Diên hiểu lời anh nói có ý gì, bởi vì vừa rồi cô cũng nghe thấy lời Tạ Tinh Văn trêu chọc Hoa Nhài Nhỏ.
Cậu ta chỉ là cố ý chọc đứa nhỏ cho vui, ai ngờ lại chọc nhầm cô con gái mà Thẩm Tư Viễn yêu chiều nhất.
Người khác mà nói gì Hoa Nhài Nhỏ, Thẩm Tư Viễn chắc chắn sẽ không vui.
Cô đưa mắt liếc nhìn bên kia.
Hoa Nhài Nhỏ đang ngủ, miệng hơi mở hé, đôi lông mi dày đen rũ xuống, đôi mắt tròn xoe nhắm lại, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn nhưng khi mở mắt ra lại linh đ0ng đáng yêu.
Thẩm Tư Viễn nhìn chằm chằm vài giây, sau đó cười nói, “Con gái khá giống em.”
Lâm Tử Diên trả lời: “Em đâu có đáng yêu như con bé.”
Đúng là bởi vì cô bé đáng yêu nên mới “ngang ngược hoành hành” lừa ăn lừa uống khắp nơi, giờ tròn vo mập mạp trông càng thêm dễ thương.
Thẩm Tư Viễn rũ mắt nhìn cô, nhẹ nhàng nhướng mày: “Ai nói em không đáng yêu?”
Dứt lời, anh nhẹ nhàng đặt môi lên trán cô.
“Đối với anh, em là tốt nhất.”
Lâm Tử Diên không dám cử đ0ng mạnh, chỉ nhỏ giọng hỏi anh: “Còn đáng yêu hơn con gái anh à?”
“Đương nhiên rồi.”
“Em không tin.”
Phải biết rằng địa vị của Hoa Nhài Nhỏ trong lòng Thẩm Tư Viễn là không thể lay chuyển.
Thẩm Tư Viễn than nhẹ một tiếng: “Muốn anh chứng minh thế nào thì em mới tin đây?”
Lâm Tử Diên tất nhiên sẽ không tranh xem ai đáng yêu hơn với con gái mình, chẳng qua nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Tư Viễn, cô lại hơi buồn cười.
“Anh không cần chứng minh, em tin anh là được rồi.”
Thẩm Tư Viễn vỗ vào cổ tay cô, câu được câu không hỏi: “Đêm nay còn sang phòng con gái không?”
Vốn tưởng Thẩm Tư Niên đã lớn sẽ không còn dính lấy mẹ nữa.
Kết quả lại xuất hiện thêm một Hoa Nhài Nhỏ, cứ tối đến là vô cùng dính người, luôn đòi mẹ ngủ cùng.
Thẩm Tư Viễn cũng thường xuyên đi qua dỗ cô bé, nhưng đôi khi bé sẽ đặc biệt đòi mẹ qua ngủ cùng.
Lâm Tử Diên còn chưa suy xét xong vấn đề này,
“Lát nữa xem con có tỉnh không đã.”
Sau khi tới nhà, Thẩm Tư Niên xuống xe, ngáp nhẹ một cái.
Thẩm Tư Viễn rất nhẹ tay, ôm Hoa Nhài Nhỏ vào phòng cô bé.
Xem ra đêm nay cô nhóc này đúng là chơi đến mệt lả, dọc đường về ngủ rất say, đến khi vào phòng cũng không thấy tỉnh.
Thẩm Tư Viễn đắp chăn đàng hoàng cho cô bé, quay đầu lại thấy Thẩm Tư Niên còn đang đứng ở cửa.
“Sao con còn chưa đi ngủ?” Thẩm Tư Viễn nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Tư Niên: “Con muốn xem xem em ngủ chưa.”
Cậu bé nhìn Hoa Nhài Nhỏ lớn lên, làm anh trai tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại rất có trách nhiệm.
Thẩm Tư Viễn sờ sờ đầu cậu bé, “Em ngủ rồi, con cũng đi ngủ sớm chút đi.”
Thẩm Tư Niên vốn định quay về phòng, lại như đột nhiên nhớ tới việc gì, nói: “Đúng rồi, ba, lần trước lúc ba đến trường có phải dì Lưu hỏi cách liên lạc của ba không ạ?”
“Đúng thế, làm sao vậy con?”
“Không có gì ạ, con chỉ hỏi vậy th0i.” Giờ Thẩm Tư Niên cũng đã đến tuổi hiểu chuyện, ngày đó Thẩm Tư Viễn vừa đến trường đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả phụ nữ, người khác không nói, nhưng cậu đương nhiên biết ba mình đẹp trai đến nỗi khiến những người đó vừa nhìn đã thích, cho nên cậu mới hỏi thêm một câu.
Thẩm Tư Viễn không kết bạn với người đó, chỉ vào chung một nhóm chat của phụ huynh, bình thường hay nói đến t nh huống học tập của bọn nhỏ.
Kết quả lời này vừa hay bị Lâm Tử Diên đi qua nghe thấy.
Cô nhướng mày hỏi: “Dì Lưu nào vậy?”
Thẩm Tư Niên quay đầu lại, nghiêm túc nói:
“Hôm đó ba đến trường, rất nhiều các cô dì đều khen ba vô cùng đẹp trai, còn muốn xin phương thức liên lạc của ba nữa.”
Lâm Tử Diên: “...”
Thẩm Tư Viễn yên lặng đưa mắt nhìn.
Thằng nhóc này hẳn là đang cố ý.
Nếu không sao có thể nghiêm túc đào cho ba nó một cái hố như vậy.
Lúc ấy Lâm Tử Diên vẫn bình tĩnh, gật gật đầu, nói: “Con đi ngủ đi.”
Thẩm Tư Niên mím môi cười một tiếng, “Mẹ, mẹ đang ghen à?”
Lâm Tử Diên: “Con biết ghen có nghĩa là gì không?”
Thẩm Tư Niên: “Đương nhiên là con biết rồi ạ, con cũng không còn nhỏ nữa, mặc dù con không hay xem phim truyền hình, nhưng ghen tuông là chuyện thường t nh, mẹ có phải lần đầu tiên ghen đâu.”
“... Ai nói với con?”
“Ba ạ.”
Lâm Tử Diên: “...”
Thẩm Tư Viễn đau đầu nhéo nhéo thái dương, anh mở cửa phòng Thẩm Tư Niên ra, thẳng thừng nói: “Con vào ngủ đi.”
Thẩm Tư Niên nhanh chóng bước vào.
Đợi cậu bé vào phòng rồi, Thẩm Tư Viễn đi đến trước mặt Lâm Tử Diên, “Lời trẻ con, em đừng để ý.”
“Thẩm Tư Viễn.” Lâm Tử Diên đột nhiên mở miệng gọi tên anh.
“Hửm?”
“Em hay ghen à?”
Thẩm Tư Viễn cúi đầu cười.
“Anh thẳng thắn trả lời câu hỏi của em, nếu không em không thể xây dựng hình tượng lương thiện trước mặt các con nữa.”
“Cũng bình thường, nhưng mà chuyện ghen tuông giúp ích cho t nh cảm vợ chồng chúng ta, nếu em không ghen, chỉ sợ anh mới lo lắng, chuyện này không liên quan đến sức hút cá nhân của anh, mà để chứng minh em thật sự để ý anh.”
Lâm Tử Diên hừ nhẹ một tiếng: “Sức hút của anh đúng là không cản nổi, đến đi họp phụ huynh còn có phụ nữ muốn xin phương thức liên lạc của anh nữa mà.”
“Em đừng nghe Tư Niên nói bậy, đó chỉ là giao lưu bình thường th0i, em biết mà, ngoài em ra anh sẽ không cho người khác có cơ hội tới gần.”
Câu này tràn đầy khát vọng sống.
Lâm Tử Diên chớp chớp mắt, cô vốn là lười nên mới bảo Thẩm Tư Viễn đi họp phụ huynh.
Không ngờ phụ huynh khác cũng đã biết sức hấp dẫn của người đàn ông này.
Xem ra sau này cô nên để Thẩm Tư Viễn ở nhà làm việc th0i, miễn cho anh đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
Nhưng mà...
Đây đều là cô nghĩ linh tinh trong lòng, chỉ trêu chọc th0i.
Mấy năm nay Thẩm Tư Viễn rất tốt với cô, còn là toàn tâm toàn ý, giống như anh đã nói, nếu một người có suy nghĩ kia thì làm gì cũng vô dụng.
Nếu thật sự yêu bạn, dù có đối mặt với đủ loại dụ hoặc cũng đều là gặp nguy không loạn.
Đây cũng là trách nhiệm của người đàn ông đối với vợ và gia đình mình.
Nghĩ đến đây, Lâm Tử Diên đột nhiên mở miệng nói: “Đúng rồi, ngày mai có một bữa tiệc, anh muốn đi không?”
“Cùng với những đối tác đó của em sao?”
“Đúng vậy.”
Lúc trước vì Thẩm Tư Viễn trêu chọc, cô còn tự trách một hồi.
Cho nên lần này cô phải đưa Thẩm Tư Viễn theo.
Thẩm Tư Viễn nhẹ giọng đồng ý, nắm chặt lấy tay cô, nói: “Đừng nói chuyện đó vội.”
“Hử?”
“Đêm nay Hoa Nhài Nhỏ không nghịch, em ngoan ngoãn ngủ cạnh anh, không cho đi đâu hết.”
Khuôn mặt Lâm Tử Diên đỏ ửng, nhếch nhếch khóe miệng, “Em đi đâu được chứ...”
Thẩm Tư Viễn xoay người, cằm khẽ hếch lên, cười nhạt nói: “Em nói xem.”
...
Bởi vì người này không biết tiết chế, Lâm Tử Diên suýt nữa đã đến trễ buổi tiệc trưa hôm sau.
Cũng may Thẩm Tư Viễn đã gọi điện trước cho cô, đánh thức cô dậy.
Bằng không cô sẽ đến trễ thật.
Một nhóm người ngồi trong phòng riêng của hội nhóm.
Lâm Tử Diên vốn muốn đưa Hoa Nhà Nhỏ đến nhà bà, nhưng đám người bên cạnh lại nói muốn gặp cô nhóc này, thuận tiện đưa cô bé đến đây nếm thử món mới.
Lâm Tử Diên hơi kinh ngạc.
Câu chuyện tham ăn của con gái mình đã lan truyền rộng đến như vậy rồi sao...
Giờ đến bọn họ cũng biết Hoa Nhài Nhỏ thích ăn.
Nghĩ vậy, Lâm Tử Diên không khỏi có chút lo lắng nhìn Hoa Nhài Nhỏ.
Hoa Nhài Nhỏ quả nhiên không phụ biệt danh tham ăn, vừa vào đã bắt đầu nghiêm túc nhấm nháp mỹ thực.
Cô bé cũng rất kén ăn, tuyệt đối không ăn linh tinh, chỉ ăn món mình thích, ăn no là dừng, thỉnh thoảng còn đánh giá, dáng vẻ nhỏ bé mà lanh lợi thật sự có tiềm năng làm nhà ẩm thực.
Cô bé ăn uống trông đáng yêu đến cực độ, một đám cô dì vây quanh cô bé tò mò lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Hoa Nhài Nhỏ cũng vô cùng cởi mở, hoàn toàn không sợ máy ảnh, khi tâm t nh tốt còn giơ hai ngón tay với máy ảnh.
Tiểu Phương cất điện thoại vào túi, cảm thán: “Tử Diên, sao cô sinh được một cô con gái đáng yêu đến như vậy?”
Lâm Tử Diên lắc đầu cười nói: “Cái này tôi làm sao biết được, cô hẳn là nên hỏi ba của con bé.”
Tiểu Phương lại đưa mắt nhìn Thẩm Tư Viễn ở bên cạnh, gật đầu suy tư nói: “Cũng đúng, gen tốt như vậy sinh ra đứa con gái đáng yêu như Hoa Nhài Nhỏ cũng là bình thường.”
Đêm nay Hoa Nhài Nhỏ tuyệt đối là nhân vật chính, có lẽ cô bé thật sự rất vui, cho nên cuối cùng ăn hơi quá.
Thẩm Tư Viễn nhấc tay lấy đôi đũa của cô bé qua, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Hoa Nhài Nhỏ, đêm nay con ăn quá nhiều rồi, không được ăn nữa.”
Hoa Nhài Nhỏ cũng ấm ức nhìn ba, hai bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn đặt tr n bụng, trông như có chuyện muốn nói.
“Làm sao vậy con?” Thẩm Tư Viễn hỏi.
Hoa Nhài Nhỏ hơi do dự, cuối cùng cũng thành thật nói: “No ạ...”
Lúc này lại khiến Thẩm Tư Viễn hơi dở khóc dở cười.
Anh cũng hết cách, chỉ đành lấy bàn tay x04nhẹ lên bụng cô bé, giúp cô bé tiêu hóa nhanh hơn một chút.
Hoa Nhài Nhỏ được ba mát xa, cả người thoải mái nằm tr n ghế như thể lập tức nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Lâm Tử Diên đưa mắt nhìn sang, chọc nhẹ má của cô bé, cười nói: “Ba con rất ít khi mát xa cho người khác, con lại rất hưởng thụ nhỉ.”
Hoa Nhài Nhỏ mở to mắt, tò mò hỏi: “Vậy ba có mát xa cho mẹ chưa ạ?”
Lâm Tử Diên hơi nghẹn lời, nhìn sang bên cạnh, vừa lúc đối diện với đôi mắt tràn ngập ý cười của Thẩm Tư Viễn.
Cô vội chuyển đề tài, sau đó cũng không nhìn sang nữa.
Thẩm Tư Viễn mát xa một lúc, Hoa Nhài Nhỏ mới đỡ khó chịu.
Người đó cũng không còn cách nào khác ngoài việc làm trung gian, đưa th0ng tin của Lâm Tử Diên cho cô ấy.
Trùng hợp là Hoa Nhài Nhỏ rất thích ăn snack pho mai của thương hiệu đó, gần đến mức mỗi tuần đều phải ăn.
Lâm Tử Diên cũng không biết làm sao với chuyện này, bèn thảo luận với Thẩm Tư Viễn.
Về cơ bản gia đình họ không thiếu tiền, cũng không cần Hoa Nhài Nhỏ ra ngoài giúp kiếm tiền, cũng không biết thái độ của Hoa Nhài Nhỏ đối với vấn đề này thế nào.
Thẩm Tư Viễn nói: “Xem ý kiến của con đi, nếu con có hứng thú với việc này thì tùy nó.”
Đối với Hoa Nhài Nhỏ, Thẩm Tư Viễn dạy dỗ rất dung túng, đặt hứng thú và yêu thích của cô bé lên tr n hết, chỉ cần cô bé vui thì làm gì cũng được.
Lâm Tử Diên bèn chủ đ0ng đi hỏi Hoa Nhài Nhỏ,
Hoa Nhài Nhỏ xem xong, đôi mắt gần như phát sáng, hơi lắp bắp nói: “Con, con cũng có thể quay cái này sao mẹ?”
Hoa Nhài Nhỏ gần như đồng ý không có chút do dự.
Cô bé rất nhạy bén với ống kính, lại biết nhiều cách tương tác.
Chẳng trách người kia vừa nhìn đã chọn cô bé.
Hai người đứng cách đó không xa nhìn Hoa Nhài Nhỏ thích ứng rất nhanh khi đứng trước máy quay thể hiện đủ loại tư thế, dáng vẻ đáng yêu của cô bé khiến cho tất cả mọi người ở đây gục đổ.
Cô bé mặc một chiếc váy nhỏ màu vàng, tóc xoăn bồng bềnh, thắt dải ruy băng màu vàng thành chiếc nơ bu0m xinh xắn, đôi mắt to tròn long lanh nhìn vào ống kính máy quay, đ0ng tác đáng yêu mà không hề cường điệu ăn bim bim pho mai trong tay.
Bởi vì cô bé thể hiện hoàn hảo đến kinh người, thậm chí còn không bị NG nhiều, thử vài lần là nhẹ nhàng được th0ng qua.
Đạo diễn kia cũng rất ngạc nhiên, khen ngợi:
“Đây là mẫu nhí hợp tác và ăn ảnh nhất mà tôi từng làm việc chung đấy.”
Lâm Tử Diên cười nói: “Bé không phải mẫu nhí, bé chỉ đến đây chơi thử th0i.”
Đạo diễn cảm khái: “Bé này rất có tiềm năng, tương lai có thể phát triển trong ngành này.”
Hoa Nhài Nhỏ thắc mắc: “Phát triển cái gì vậy ạ?”
Đạo diễn ngồi xổm xuống đối diện với cô bé:
“Làm ngôi sao lớn, con có thích không?”
“Thích ạ!” Hoa Nhài Nhỏ nắm chặt tay, quay đầu lại hưng phấn nhìn về phía Lâm Tử Diên, “Mẹ, chú ấy nói con là ngôi sao lớn.”
Lâm Tử Diên: “Đúng vậy, con chính là ngôi sao lớn, hơn nữa còn là ngôi sao lớn xinh đẹp nhất.”
Hoa Nhài Nhỏ còn tìm đến Thẩm Tư Viễn để xác nhận, hỏi: “Ba, con có phải ngôi sao lớn không ạ?”
Thẩm Tư Viễn nhướng mày, như có điều gì muốn nói.
Lâm Tử Diên ở phía sau kéo kéo tay áo sơ mi của anh.
Thẩm Tư Viễn chỉ đành bất đắc dĩ thở dài, sau đó cưng chiều nói: “Phải, con chính là ngôi sao lớn.”
Tuy không biết đứa nhỏ sau này sẽ phát triển thế nào, nhưng chỉ cần có anh ở đây, dù là nghề nào cũng sẽ bảo đảm cho cô bé thuận lợi.
Thẩm Tư Niên ngẫm nghĩ rồi nói: “Họ làm riêng cho em ăn thử à?”
Hoa Nhài Nhỏ sửng sốt, lên tiếng giải thích:
“Không phải, chính là cho em làm ngôi sao lớn đấy.”
Thẩm Tư Niên điềm đạm trả lời: “Vậy đạo cụ họ quay hẳn là không đủ cho em ăn.”
Hoa Nhài Nhỏ mặc dù còn nhỏ, nhưng cũng nghe ra anh trai đang nói mình ăn nhiều.
Cô bé vốn đang vui vẻ, kết quả thấy anh trai ghét bỏ mình thì bĩu môi, suýt nữa bật khóc.
Thẩm Tư Niên vốn chỉ định trêu chọc cô bé, ai biết nhóc con này dễ khóc đến vậy.
Cậu bé luống cuống tay chân đưa khăn giấy qua, Hoa Nhài Nhỏ từ chối không phối hợp.
Cậu bé chỉ đành đưa mắt nhìn ba mẹ, kết quả không ngờ cả hai đều tỏ vẻ “Tự mình gây chuyện thì tự mình giải quyết”.
Thẩm Tư Niên bất đắc dĩ, chỉ đành mua cho cô bé một ly nước chanh để xin lỗi: “Được được, anh chỉ đùa em th0i, em là đẹp nhất, không hề mập.”
Hoa Nhài Nhỏ cũng rất dễ dỗ, vừa nghe anh trai dỗ mình đã vui vẻ bật cười, còn thổi bong bóng nước mũi hạnh phúc.
Người một nhà bọn họ lúc ấy cũng không để tâm chuyện này, chỉ nghĩ cho Hoa Nhài Nhỏ có một trải nghiệm.
Không ít người bị sự đáng yêu của Hoa Nhài Nhỏ thu hút, thậm chí còn hình thành phong trào bé cưng.
Khu bình luận ở dưới video gần như không thể chống cự nổi cô bé nhỏ nhắn mềm mại này, điên cuồng thổ lộ với Hoa Nhài Nhỏ.
“A a a a a, Hoa Nhài Nhỏ quá đáng yêu, cô bé đáng yêu thế này nhất định là do Thượng đế phái tới cứu vớt những bà cô già cả như chúng ta.”
“Thật sự rất xinh đẹp, ba mẹ bé chắc cũng là người rất đẹp.”
“Hoa Nhài Nhỏ có fan meeting không thế, cô sẽ làm fan của bé!”
“...”
“...”
Hoa Nhài Nhỏ nổi tiếng, bản thân cô bé cũng không biết gì về việc này.
Ngược lại bạn bè xung quanh của Lâm Tử Diên lại gọi điện đến hỏi, cười nói bây giờ Hoa Nhài Nhỏ thật sự rất nổi tiếng.
Lâm Tử Diên hơi buồn phiền, nếu như biết ảnh hưởng sẽ lớn như vậy, lúc trước đúng ra nên suy xét một chút.
Dù sao bọn họ cũng không hy vọng có quá nhiều ánh mắt của người ngoài ảnh hưởng đến Hoa Nhài Nhỏ, cũng may giờ cô bé còn nhỏ, ngoài ăn uống vui chơi thì chẳng biết gì.
Người vừa nổi tiếng, tất nhiên sẽ có không ít lời mời gửi tới, Lâm Tử Diên lý trí từ chối nết những lời mời này.
Cô rất thoải mái thừa nhận mình là mẹ của Hoa Nhài Nhỏ, bày tỏ rằng cô không muốn những điều tiếng bên ngoài ảnh hưởng đến sự phát triển bình thường của bé.
Khi biết Lâm Tử Diên là mẹ của Hoa Nhài Nhỏ, mọi người cũng không thấy kỳ lạ.
Dù sao thì trước đây Lâm Tử Diên cũng từng chụp tạp chí, là mỹ nhân sườn xám chấn đ0ng một thời, rất nhiều người đến bây giờ vẫn rất trân trọng bìa tạp chí đó, dù sao bộ ảnh đó thật sự rất kinh diễm.
Thẩm Tư Viễn cũng dặn người trong nhà đừng để Hoa Nhài Nhỏ dính líu quá nhiều đến chuyện như này, cho nên những người nhà họ Thẩm cũng không tiết lộ quá nhiều về thân phận của Hoa Nhài Nhỏ.
Cho đến khi.
Có một lần Thẩm Tư Viễn đưa Hoa Nhài Nhỏ đi dạo phố mua vài món đồ chơi, bị một cư dân mạng bắt gặp, chụp ảnh và đăng lên mạng.
Người nọ có vẻ rất thích Hoa Nhài Nhỏ, còn lịch sự dùng filter làm mờ mặt anh.
Tuy nhiên, dù filter đó vô cùng mờ, qua đường nét cơ bản vẫn có thể nhìn ra người bế Hoa Nhài Nhỏ là một người đàn ông vô cùng đẹp trai.
Người đàn ông mặc một bộ vest màu đen, dù khuôn mặt bị làm mờ nhưng vẫn lộ ra một loại hoocmon khiến người ta rung đ0ng, đó là loại khí chất dịu dàng chỉ có ở đàn ông trưởng thành.
Hơn nữa tr n cổ tay của anh còn đeo một chiếc đồng hồ xa xỉ, nhìn sơ qua có thể thấy người đàn ông này giá trị rất cao.
Khi ấy bức ảnh này đã tạo nên một đợt thảo luận nhỏ.
Đại khái là có người nhận ra người này là chủ tịch của tập đoàn Thẩm thị, nói mơ hồ dưới phần bình luận:
“Anh ấy là ba của Hoa Nhài Nhỏ cũng không có gì kỳ lạ, trước đây người đàn ông này chính là ánh trăng sáng cao phú soái chỉ có thể ước mà không thể chạm tới ở trong lòng các cô gái ở thành phố Y, bây giờ tuy đã kết hôn nhưng sức hút vẫn không hề giảm đi, không thể phủ nhận, người đàn ông này thật sự rất đẹp trai, aiza.”
Cư dân mạng ngày càng sôi nổi, có người không lấy được Wechat của Thẩm Tư Viễn từ đâu, thường xuyên gửi lời mời kết bạn.
Thẩm Tư Viễn nhíu mày, trực tiếp ẩn đi phương thức kết bạn.
Cũng may, bị bại lộ chỉ là một tài khoản công việc dự phòng, cũng không ảnh hưởng tới sinh hoạt.
Ban đầu Thẩm Tư Viễn cũng không để ý tới chuyện này, nhưng một hôm Lâm Tử Diên nhìn lén, thấy mục tin nhắn kết bạn của Thẩm Tư Viễn có một tin nhắn có thể nói là vô cùng xuất sắc.
“Làm quen được không, em là giáo viên chuyên dạy nấu ăn, nên có rất nhiều đề tài chung với Hoa Nhài Nhỏ.”
“Biết được cách liên lạc của anh qua một người bạn, anh Thẩm, làm quen một chút được không?”
“Em là fan của Hoa Nhài Nhỏ, giao lưu thân t nh, làm ơn chấp nhận...”
“Hoa Nhài Nhỏ thích người dì như thế nào vậy?”
“...”
“...”
Lâm Tử Diên xem mà trong lòng nổi lửa.
Mấy người kết bạn với Thẩm Tư Viễn làm sao vậy, sao lại coi hắn như người góa vợ vậy, một đám người muốn lợi dụng tên tuổi của Hoa Nhài Nhỏ để dụ dỗ đàn ông.
Ban đầu cô định làm như không có việc gì, kết quả càng nghĩ càng giận, hỏi: “Mấy người đó anh thêm hết à?”
Thẩm Tư Viễn bình tĩnh trả lời: “Không thêm ai cả.”
Lâm Tử Diên quyết định không thể để cho những người này thèm muốn thêm nữa, cô vẫn nên làm gì đó.
Cô lấy di đ0ng của Thẩm Tư Viễn, nghiêm túc nói: “Em giúp anh từ chối bọn họ.”
Mặc dù Thẩm Tư Viễn thấy không cần thiết phải làm vậy, nhưng vẫn nghiêng người dựa vào cô, cười đưa điện thoại qua: “Em định làm thế nào.”
Lâm Tử Diên hừ lạnh một tiếng, trực tiếp từ chối từng người một, sau đó chỉnh sửa lại phần tiểu sử của anh.
“Đã kết hôn, không góa vợ, chớ quấy rầy.”
Thẩm Tư Viễn nhìn sang, không khỏi lắc đầu:
“Lại ghen à?”
“Không có, em chỉ là đang khuyên bọn họ đừng phí công, nếu cứ nghĩ đến cục thịt mỡ như anh, đến một lúc nào đó sẽ thất vọng.”
“Vậy còn em?” Anh cong môi nhìn cô.
“Em thì làm sao?”
Thẩm Tư Viễn chậm rãi nói: “Hiếm khi thấy em kích đ0ng như vậy, xem ra thật sự không vui rồi.”
Lâm Tử Diên có vẻ giận dỗi, không thèm để ý đến anh.
Dù sao ông xã của mình bị người bên ngoài mơ ước, mới là ảnh chụp nửa mặt đã bị làm mờ mà còn nổi tiếng như vậy, nếu tất cả tin tức bị lộ hết, đến lúc đó chắc còn ghê hơn nữa. Nghĩ vậy, cô lại nhịn không được chui vào trong chăn Thẩm Tư Viễn, nhẹ nhàng nhéo một cái lên chiếc eo thon chắc của người đàn ông, “Anh không được lén phén với ai đó.”
Thẩm Tư Viễn biết cô sẽ chui qua đây, ôm cô lại.
“Em yên tâm.”
“Những người đó còn không bằng một phần một vạn của em.”
Hai người cũng náo loạn một hồi, kết quả hai đứa nhỏ lại quấn lấy nhau không biết nói chuyện gì.
Thẩm Tư Niên nghiêm túc nói với Hoa Nhài Nhỏ gần đây bởi vì thân phận của ba bị bại lộ, nên có rất nhiều cô hư hỏng muốn kết bạn với ba, làm mẹ ghen tị.
Chuông cảnh báo của hai đứa trẻ lập tức rung lên, hai mắt nhìn nhau, trông như tưởng tượng được mình sẽ biến thành đứa trẻ không có nhà để về ngay lập tức.
Hoa Nhài Nhỏ suýt thì bị dọa, nhưng cô bé đ0ng não, nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết vấn đề này.
Cô bé nhân lúc Lâm Tử Diên cho mình chơi điện thoại trong phòng t m, dưới sự hướng dẫn của Thẩm Tư Niên quay một video th0ng báo vô cùng “đứng đắn” và “nghiêm túc” đăng lên Weibo.
Tr n video, vẻ mặt của Hoa Nhài Nhỏ rất đáng yêu mà cũng rất hung hăng, giọng nói lại mềm mại đáng yêu:
“Ba con yêu mẹ nhất, mẹ cũng yêu ba nhất, mọi người không được cướp ba mẹ chúng con, ba mẹ là đôi ba mẹ ân ái nhất tr n đời, nếu như mọi người...mọi người...Con sẽ không vui.”
Dù sao cô bé vẫn còn nhỏ, cuối cùng dưới sự ám chỉ của Thẩm Tư Niên, biết mình có thể kết thúc, lại lanh lợi bổ sung thêm: “Mọi người không được quấy rầy ba của con nữa, over!”
Quay xong,Thẩm Tư Niên giúp cô bé đăng lên.
Hoa Nhài Nhỏ vẻ mặt xin được khen nói: “Anh ơi, em quay thế nào, có được không?”
Thẩm Tư Niên gật đầu: “Ừm, cũng được.”
Vì thế, video của hai đứa trẻ th0ng minh mà ba mẹ không hề hay biết lập tức oanh tạc cộng đồng mạng.
Cư dân mạng không những không cảm thấy chấn đ0ng vì video này, mà ngược lại còn ngẩng đầu cười to, cười đến ch y nước mắt.
Hôm sau Lâm Tử Diên cũng mới biết chuyện này, vừa mở Weibo ra cô liền thấy mình đăng lên video th0ng báo được quay dưới góc độ của Hoa Nhài Nhỏ, ở góc độ này chiếc cằm chẻ của Hoa Nhài Nhỏ mập mạp núng nính, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu...
Vì thế, Lâm Tử Diên cũng gửi video này qua cho Thẩm Tư Viễn xem.
Sau khi Thẩm Tư Viễn xem xong, lên tiếng tán thành:
“Không hổ là con gái của anh, tài ăn nói rất khá.”
- -----oOo------