Chương 2
Cuối tháng 10, 2019
“Mông Mông, mau đến đây cắt hành tây!” Từ trong bếp truyền ra tiếng gọi lớn.
“Vâng!” Diệp Mông lười biếng đáp lại, vứt điều khiển sang một bên, đi vào trong.
Trong phòng bếp, cô út đang bỏ từng con cua vào trong nồi, Diệp Mông xắn tay áo bước đến, lắc đầu nhìn vào trong nồi: “Thảm quá.”
Cô út thấy kiểu làm bộ làm tịch của cô, trợn mắt: “Thế lát nữa cháu đừng có ăn.”
“Thế thì cháu còn thảm hơn đấy.” Diệp Mông cười đùa nói: “Thật ra, ở Bắc Kinh nhiều năm vậy rồi, nhớ cô với bà nội thì không bao nhiêu mà chỉ nhớ mỗi món cua này của cô thôi ạ.”
Cô út đậy nắp nồi lại, mắng cô: “Không phải hồi xưa toàn nói với cô và bà là ông chủ ngày nào cũng mời mày ăn sơn hào hải vị à, sao, cua bị loại khỏi danh sách hải sản tươi ngon rồi? Đừng có nói là không giống vị cô làm, từ nhỏ giờ cái miệng mày là khéo nịnh nhất, không bao giờ nói gì thật lòng, tin mày cô đi đầu xuống đất.”
Diệp Mông cười cười, không nói gì, tha phương ở Bắc Kinh mà, sung sướng hay khổ sở, thật hay giả gì chỉ mình cô rõ. Trong nhà không ai ủng hộ cô một mình giữa Bắc Kinh, Diệp Mông cũng không muốn kể thật để họ thêm đau lòng. Bỏ hành lên thớt, đầu óc cô bỗng nhiên trống rỗng: “Cắt thế nào ạ?”
Cô út biết mấy năm nay ở Bắc Kinh cô chưa vào bếp lần nào: “Tùy con, cắt thành thịt luôn cũng được.”
Phập!
Diệp Mông dứt khoát cắt một dao xuống, lẩm bẩm nói: “Thế thì lại tiết kiệm tiền quá.”
“Đợi lát nữa bà đến...”Cô út ở đằng sau vừa thuần thục xắt gừng cho vào nồi, vừa nhẹ nhàng nhắc: “Con đừng có cãi nhau với bà, khó khăn lắm mới về nhà một lần, đừng có làm trò cười cho hàng xóm. Người đàn ông này điều kiện cũng không tồi, bà cũng đã làm rất nhiều việc.....Tiểu Lưu ở ủy ban nói chỉ cần con thích, đêm nay sẽ vì con mà tăng ca.”
Bà nội chưa hỏi cô, đã tự ý dẫn người ta đến nhà.
“Con cũng thật sự cảm ơn cậu ấy,” Diệp Mông lơ đãng nhìn vào trong nồi: “Bỏ chút rau thơm vào cua đi cô, tương ớt đâu ạ?”
Diệp Mông vừa bước vào bếp đã loay hoay không ngừng.
“Ngay phía sau tay con.” Cô út đẩy con người vướng víu này ra, nhịn không được nói: “Cua cua cua, cả ngày chỉ biết có ăn cua, thông minh mấy cũng dùng vào việc ăn cua. Đi ra đi ra, đừng ở đây cản đường cản lối cô nữa.”
*
Cơn mưa mùa thu đến không hề báo trước.
Diệp Mông bị đuổi khỏi bếp, chán nản bước đến cửa sổ nhìn mưa rơi như hàng ngàn con nhện giăng tơ, che giấu cái nặng nề của nơi này, khiến người ta không thở được.
“Cô Diệp làm việc gì ở Bắc Kinh?”
Diệp Mông quay đầu, không gian lặng im bỗng xuất hiện tiếng nói của người đàn ông phía sau lưng cô. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi, từng cử chỉ hành động đều toát ra vẻ thành thục, trầm ổn. Tuy không gọi là đẹp trai, nhưng cũng tính là sáng sủa. Ở cái trấn nhỏ này, như vậy là rất ổn rồi. Nhưng kiểu thành thục trầm ổn này, lại không phải kiểu mà cô thích.
Anh ta nói chuyện không hề giấu diếm, có gì nói nấy, có nhiều lúc, lại chỉ đứng im lặng hút thuốc. Có thể nhìn ra, anh ta vì áp lực kinh tế mới đồng ý kết hôn để ở rể.
Đúng vậy, không biết bao nhiêu đời nhà Diệp Mông đã phải mang dòng máu độc tôn, cả ba người cô của cô đều không thể sinh con, bây giờ đều đã ly hôn. Chỉ có mỗi mình bố Diệp Mông có thể sinh ra cô, không may là năm đó nhà nước bắt kế hoạch hóa, bố cô lại nằm trong biên chế, chỉ được sinh một con, nếu không sẽ bị đuổi việc. Do đó, Diệp Mông cứ vậy trở thành cháu độc đinh trong nhà.
Cũng may, bà nội cô không trọng nam khinh nữ, cả nhà ai nấy cũng yêu thương, che chở cô. Diệp Mông học xong đại học ở thủ đô, cả nhà đã sắp xếp để cô có thể về quê làm việc, kết hôn, sinh con, dù thế nào cũng quyết không để cô ở lại Bắc Kinh.
“Tôi đi làm thuê.” Diệp Mông xoay người, tò mò hỏi: “Bà tôi đã hứa cho anh bao nhiêu tiền, anh mới đồng ý kết hôn với tôi?”
Nhà Diệp Mông không khá giả gì. Nhà họ Diệp ở trong trấn bị xem là quý tộc thất thế, truyền thuyết bí sử cũng nhiều vô số kể, đến bây giờ ở trấn, trong mấy buổi hội trà của đám thư sinh vẫn còn nhắc đến chuyện xưa nhà họ Diệp. Nói đơn giản thì là hồi ông cố nội cô còn sống, cả nhà cũng được xem như có tiền có thế. Nhưng sau khi ông cố nội mất, họ Diệp âm thịnh dương suy, không còn người đàn ông nào có thể chống đỡ nổi cả gia tộc, cho nên tụt dốc đến nay. Mà nữ quyến trong nhà vẫn chưa tin nổi chuyện đó, vẫn còn sống trong thời huy hoàng ngày xưa, nhất là bà nội cô, một mực ép Diệp Mông phải ở lại trấn, thà làm cô tiểu thư nghèo túng chứ không muốn cô phải làm thuê khổ sở ở tận Bắc Kinh.
Mà quý tộc nhà họ Diệp đã thất thế nhiều năm như vậy, nhưng có một chuyện vẫn phải duy trì, đó là nếu bên trai muốn đến ở rể, thì sẽ trở thành bù nhìn sống thật sự. Sau nhiều lần được mấy người cô khuyên hết lời, cuối cùng bà nội mới không ép người ta đổi họ để ở rể nữa, nhưng đứa con sinh ra buộc phải mang họ Diệp. Những chuyện khác bà đều có thể thỏa hiệp, riêng họ của đứa cháu thì không.
“Đúng ra mà nói thì, tôi chỉ là xin bác trai cho vay mà thôi.” Người đàn ông đứng bên lan can, biểu cảm vẫn trước sau như một: “Sau khi hai chúng ta kết hôn, không cần tôi phải mua nhà mua xe, hơn nữa bác trai còn nói sẽ giúp tôi mở tài khoản vay theo kiểu nhân viên. Ngoài ra, bà nội cô nói, căn nhà của tổ tiên ở phía Nam có thể đứng tên chúng ta, có điều phải đợi sau khi chúng ta 50 tuổi.”
Diệp Mông: “Đó là cái nhà tranh thôi, anh chưa đến 50 tuổi nó đã sập từ lâu rồi.”
Người đàn ông mặc vest không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, ngẩn người, tàn thuốc không kịp gạt rơi xuống áo và lan can, nước mưa khiến áo thấm một vệt nhỏ. Anh cũng không để ý đến chiếc áo, chỉ nhẹ nhàng xin lỗi: “Thật ngại quá, hay là ngày mai tôi tìm người đến sơn lại lan can này?”
Diệp Mông nhìn anh hai giây, thầm đánh giá anh một hồi lâu mới nói: “Được, cảm ơn. Có điều tôi thấy chúng ta hợp làm bạn hơn. Yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện vay tiền của anh.”
Cô út bưng trà ra tiếp khách, thấy Diệp Mông bước xuống lầu, vội gọi lại: “Con đi đâu đấy?”
“Phương Nhã Ân bị gãy chân, con đi thăm.” Diệp Mông không quay đầu, chỉ đáp lại qua loa.
*
Phương Nhã Ân và cô là bạn học cấp ba, là chị đại, đã bỏ học ngang để đi làm thuê ở Thâm Quyến từ hồi đó. Sau khi quay về thị trấn, cô ấy kinh doanh một tiệm Âu phục. Hai người từ bé đã mặc chung cái yếm mà lớn lên. Nhà họ Diệp chịu nhiều lời tai bay vạ gió ở trong trấn, Diệp Mông từ bé cũng đã là cái bia sống cho người ta nhằm vào, chỉ có Phương Nhã Ân là thay cô đánh lại mấy đứa thích bắt nạt kia.
8 giờ, Diệp Mông cùng cô gái gãy chân, Phương Nhã Ân đang điên cuồng chơi giải mật thất trong quán game. Chơi đến phòng thứ ba, ông chủ đã vội vã xin hai người số điện thoại để lần sau có mật thất mới liền mời hai người đến chơi.
Đợi sau khi ra khỏi phòng, đến bãi đỗ xe, Phương Nhã Ân mới nhớ ra hỏi: “Đúng rồi, không phải tối nay cậu xem mắt à? Sao tự dưng chạy đến đây chơi giải mật thất?”
Diệp Mông hơi dừng bước, lùi lùi ra sau, xác định vị trí này cách xa tầm đánh của Phương Nhã Ân mới nói vòng vo: “Tớ nói đi bệnh viện.”
“Đi bệnh viện làm cái gì?” Phương Nhã Ân nghĩ ra rồi, con nhỏ này chắc chắn lại lấy cô ra làm lý do, từ nhỏ đến lớn đều là “Nhã Ân bị cảm”, “Nhã Ân té cầu thang”, “Nhã Ân đi lạc”, đủ thứ lý do.
“Cậu bị gãy chân.” Diệp Mông nói xong liền cong chân bỏ chạy.
Phương Nhã Ân xù lông nhím: “....Cậu ngứa đòn đúng không!!! Có phải bà nội cậu nghĩ rằng từ nhỏ đến lớn tớ đều sống rất lay lắt không?!”
Dám lấy Phương Nhã Ân ra làm cớ cũng chỉ có Diệp Mông. Phương Nhã Ân từng là chị đại, tuy bây giờ đã rửa tay gác kiếm nhưng cả trấn vẫn không ai dám chọc vào cô.
Phương Nhã Ân tức đến mức lên xe là muốn hút một điếu thuốc, có điều tìm mãi không thấy bật lửa đâu, đành vứt điếu thuốc đi, đạp ga, thuận miệng hỏi cô: “Lần này về mấy ngày?”
Diệp Mông ngồi ở ghế phụ, lại tặng cho cô một quả bom: “Tớ nghỉ việc rồi.”
Xe bỗng phanh gấp một cái, Diệp Mông không kịp phòng bị, ngã nhào về phía trước, bị khung ảnh con trai Phương Nhã Ân đập mạnh vào đầu.
“................” Diệp Mông mặt không biểu cảm: “Cậu kích động cái gì, có phải là tớ mang thai đâu.”
“Mẹ nó, đang làm sếp ngon lành,” Phương Nhã Ân nhìn cô chằm chằm: “Mắc mớ gì nói nghỉ là nghỉ hả?”
“Công ty mời đến một người mới bên đối tác, chen vào ngay vị trí của tớ, nói gì mà trợ lý mới, sau đó lấy đi hết tất cả các đề án vất vả bao năm nay của tớ, khiến tớ mất đi hết quyền hành. Boss không có ý kiến gì, tớ đành bỏ việc thôi.”
Phương Nhã Ân lại phanh kít xe lần nữa.
Diệp Mông nổi khùng: “Cậu lái xe đàng hoàng đi, tớ đã khấu đầu với con trai cậu hai lần rồi đấy, cậu mà còn phanh gấp nữa tớ gọi cậu là mẹ à.”
“Đừng nha, bố cậu còn độc thân, gọi thế thì ngại lắm.” Phương Nhã Ân cười lớn: “Nói chứ, sếp cậu có ý gì đây, cậu ở công ty nhiều năm vậy rồi, không có công lao thì cũng có khổ lao, huống hồ, mấy năm nay cậu đều vì công việc mà liều mạng.”
“Đúng thế.” Diệp Mông tựa vào lưng ghế: “Nhưng người mới nói, sếp tớ sợ tớ vượt mặt sếp nên mới làm ra trò đó.”
Đêm về, đường chật, xe vào thành phố lại nhiều, Phương Nhã Ân không ngừng lách trái lách phải: “Nghe kiểu này, giống như là Câu Khải cố ý để họ đuổi cậu đi? Mẹ nó, thế còn nhà cậu thì sao?”
“Nhà nào?”
“Không phải cậu đến nằm mơ cũng mơ mua được một căn biệt thự ở Bắc Kinh rồi đón bà với cô đến ở à! Không phải nói năm nay có thể mua ba căn chung cư à?”
“Không mua nữa, hơn nữa, nhà tớ cũng chỉ được mấy người phụ nữ với nhau, có mua thật rồi họ cũng không đi.” Diệp Mông nhìn mưa rơi ngoài đường, nói: “Với cả, lần này tớ về, không định đi nữa.”
Xe đi qua siêu thị, Phương Nhã Ân dừng mua bật lửa, người đứng xếp hàng đợi tính tiền dài dằng dặc.
Diệp Mông ngồi trong xe nhìn đám thanh niên côn đồ ngồi xổm bên đường hút thuốc.
Đây là chuyện thường ngày ở trấn này.
Diệp Mông đã sớm ngán ngẩm cuộc sống chậm rì ở đây, nhưng cũng chán ghét cuộc sống tranh chấp nơi đô thị.
Người mới giành hết quyền hành của cô, Câu Khải lại không thay cô đòi lại công bằng, Diệp Mông cảm thấy tâm huyết bấy lâu nay đành cho chó gặm thật rồi. Nếu bên đối tác không mở miệng, cô cũng sẽ chủ động nghỉ việc.
Phương Nhã Ân hút xong điếu thuốc mới lên xe, vừa lấy nước hoa từ túi xách ra vừa nói với cô: “Cậu thật sự định không đi nữa? Phải nghĩ cho kỹ đó, ngày xưa cậu học cật lực năm năm mới đậu đại học, không phải là để đưa bà và cô rời khỏi chỗ này sao? Diệp gia nhà cậu đã thất thế bao nhiêu năm rồi, không dễ gì mới có được cậu là bắt đầu khởi sắc, có tiền đồ, giờ cậu lại cho nó quay về nguyên trạng rồi.”
Trấn Ninh Tuy nhỏ, nhưng người lại nhiều, tai bay vạ gió ngập trời, từ nhỏ Diệp Mông đã cảm nhận được sâu sắc. Hồi bé, bài kiểm tr.a điểm 0 của cô còn bị người ta dán nơi lề đường, trong trấn đều khinh thường nhà cô âm thịnh dương suy.
Đến tận bây giờ, vẫn có người nói, Diệp Mông ấy à, là cái đứa con gái kiểm tr.a xơi trứng ngỗng của nhà họ Diệp? Ông nội Diệp cũng xui thật đấy, con trai thì vô năng yếu đuối, sinh ra ba đứa con gái lại không có con, khó khăn lắm mới có đứa cháu, thì lại là con vịt giời. IQ thì bình thường, học năm năm cấp ba mới thi đậu đại học.
Phương Nhã Ân không cảm thấy IQ của Diệp Mông bình thường, chỉ là cô trời sinh thong dong, lười tính toán so đo mà thôi.
“Bà nội tớ là người có ch.ết cũng muốn ch.ết ở đây, tớ khuyên không nổi, bà còn mong tớ kết hôn, sinh con, giữ hương khói nhà họ Diệp mà. Thôi vậy, tớ không muốn về Bắc Kinh nữa, ở đây tìm việc.” Diệp Mông nói thêm: “Đúng rồi, lát nữa dừng ở con đường phía trước đi.”
Phương Nhã Ân cũng lười khuyên, chuẩn bị khởi động xe: “Đi đâu?”
“Đến ngõ nhỏ ăn cua.”
Phương Nhã Ân bất lực: “IQ của cậu dùng để ăn cua hết đấy à. Nhưng hôm nay không được, chồng tớ không có nhà, không ai kèm con trai học. Hôm khác nha, tớ mời.”
“Con trai cậu chưa lên mẫu giáo, làm bài tập gì?”
“Con người này, đầu óc không nhớ gì cả, con tớ lên tiểu học rồi. Hơn nữa bây giờ con nít phải đua nhau ghê gớm lắm, tớ không thể để con mình thua từ vạch đích được. Con nhà ông Vương cách vách còn bắt đầu biết nói chuyện bằng tiếng Anh rồi đấy.”
“Thôi được rồi.” Diệp Mông vốn cũng không định đi cùng cô: “Vừa hay, tớ đi một mình, ăn xong lại đi dạo vòng vòng, nói không chừng lại gặp được định mệnh. Xa nhà nhiều năm rồi, cũng không biết những cậu em ở trấn lớn lên có đẹp trai không.”
“Chậc chậc, cậu quá cố chấp với tình chị em rồi.” Phương Nhã Ân cười lắc đầu.
Nhưng quán cua cũ đã dời đi, cũng không dán địa chỉ mới, cả con hẻm trông vô cùng vắng vẻ.
Lúc này, cả thị trấn bao phủ bởi màu đen, đèn đường thưa thớt, có khi mặt trăng lại còn sáng hơn, mới giúp cô nhìn rõ phương hướng.
Diệp Mông chuẩn bị đến công viên phía đối diện dạo một vòng.
Cô chậm rãi nhìn quanh, bên đường không có em trai nào, nhưng lại thấy mấy bác già đang luyện thái cực quyền, nhìn vô cùng nhàn nhã, vui vẻ.
Cô đi thẳng đến tận bên bờ hồ, thấy có một người.
Đúng hơn là, cô thấy cua trước, sau đó mới phát hiện bên cạnh cua là người.
Ở bên hồ không có đèn, nhưng trăng lại sáng vằng vặc, soi sáng mặt hồ không gợn sóng.
Tuy chỉ có chút ánh sáng ấy, Diệp Mông cũng đủ thấy món cua đang được nấu bên hồ...Và một cậu thanh niên hình như còn trẻ, chắc là một em trai.
Anh mặc một bộ đồ đen, ngồi trên lan can, áo khoác kéo lên thật cao, đầu đội mũ tai bèo màu đen. Sau đầu còn ướt sũng, từng giọt nước đọng trên tóc tí tách rơi xuống, phía sau lưng cũng thấm nước, như thể vừa tắm xong đã bị gọi đến đây.
Không biết tại sao, bóng người cao lớn, hơi cúi đầu này lại khiến Diệp Mông cảm thấy có chút đáng thương, như là một con cún hoang không có nhà để về vậy.
Hình như phát giác ra được điều gì, chàng trai vốn đang vùi đầu trong áo bỗng ngẩng đầu lên, lộ chiếc cằm gầy và chiếc khuyên tai lóe lên dưới trăng. Những tên bấm khuyên ở trấn này rất nhiều, nhưng nhìn thanh cao, cấm dục như vậy thì lại không hề có.
Chàng trai nhìn về phía Diệp Mông, ánh mắt ướt sũng vừa ảm đạm vừa buồn, nhìn như tâm tình rất phức tạp.
“Gì đấy?”
Cún hoang nói chuyện rồi, giọng nói rất hay, như mang cả vị thanh thuần của nước bên hồ, như là rượu dưới mặt trời chói chang, rõ ràng là lạnh lẽo, nhưng lại rất nhẹ nhàng, chỉ là có hơi khàn khàn, hình như cổ họng bị đau.
Diệp Mông ban đầu là ngây ra, nhìn quanh một vòng, thấy xung quanh không người, chỉ có tiếng lá cây, cũng không có điện thoại để anh có thể nói chuyện với ai, trời thì tối, một con kiến qua đường cũng không có, chỉ có cô.
“Còn nhìn nữa là thu phí đấy.” Ánh mắt lạnh lẽo của cún hoang nhìn qua.
“............”
Diệp Mông kinh ngạc chớp chớp mắt vài cái, mấy em trai bây giờ cũng nhỏ nhen, kiêu ngạo thật đấy.
“Cô còn có chuyện gì không?”
Được rồi, Diệp Mông ho nhẹ một tiếng, dù sao sở trường của cô cũng là da mặt dày.
“Xin hỏi, cậu có...”
“Không có tiền bày đặt cua gái cái gì?” Cún hoang bất ngờ liếc cô một cái, mắt hơi híp lại, ánh mắt lạnh lùng không kiên nhẫn: “Bận rồi, cúp đây.”
Mà lúc này, Diệp Mông mới thấy rõ dây tai nghe màu đen lộ ra từ cổ áo anh.
Hóa ra là đang gọi điện thoại?
Ba phút trước.
“Anh Tiểu Dữ.”
“Gì đấy?”
“Máy tính của anh ở đâu, cho em mượn cái phần mềm, em xem một chút.”
“Còn xem(1) nữa là thu phí đấy.”
“Đừng vậy mà, là chuyện nghiêm túc....”
“Cậu(2) còn có chuyện gì không?” Anh ngắt lời.
“Quỷ keo kiệt! Đừng có lúc nào cũng nhắc tiền vậy chứ!”
“Không có tiền bày đặt cua gái cái gì? Bận rồi, cúp đây.”
...........
Không khí im lặng trở lại, mặt hồ lãng đãng gợn sóng, đầu thu, cả trấn đều yên tĩnh, cả tiếng chó sủa cũng không có.
Cún hoang tháo tai nghe xuống, vắt trên cổ áo. Dưới vành mũ là khuôn mặt lạnh lùng, viền môi rõ nét, ngồi trên lan can cúi đầu liếc nhìn cô, dường như rất quen với kiểu được con gái đến gần chào hỏi.
“Muốn xin wechat à?”
“Không phải.” Diệp Mông không thích kiểu con trai này lắm, nhất thời nhanh trí đáp: “Đây là địa chỉ quán cua.”
- -
Xem và nhìn trong tiếng Trung cùng một chữ
Cậu, cô và các đại từ xưng hô chỉ đối phương khác như trong tiếng Trung đều dùng một từ