Chương 46
Diệp Mông còn chưa đến 30, nhưng cũng có những nguy cơ của tuổi 30. Tuy Lý Cận Dữ nhỏ hơn cô 2 tuổi, nhưng đàn ông thì không lộ dấu hiệu lão hóa sớm, thêm vào đó là khuôn mặt anh tuấn, tươi tắn của anh, nhìn qua thì chỉ giống như chàng trai mới 20 tuổi đầu.
Vừa nhắc đến chuyện tuổi tác, Diệp Mông cũng không tránh khỏi nỗi lo như bao người.
Sáng hôm sau cô đã cố ý dậy thật sớm, đứng trang điểm hẳn hoi trong nhà tắm. Bà cụ xưa nay trong nhà chỉ có toàn con trai, sáng sớm rửa mặt đánh răng xong cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nay thấy Diệp Mông đã vào cả ngày trời vẫn không thấy ra liền tò mò hé cửa xem, chỉ thấy cô như một họa sĩ vẽ từng nét trên mặt mình, nhìn vô cùng tinh tế.
“Đẹp quá đi, nhìn như gái 18 lấy chồng sớm vậy, Lý Cận Dữ đúng là vớ được của trời.”
Bà cụ dỗ Diệp Mông giỏi hơn Lý Cận Dữ nhiều, câu nào cô cũng thấy thật êm tai. Diệp Mông được khen vui quá, xoay người dựa vào bồn rửa mặt, cáo trạng với bà: “Tối qua Lý Cận Dữ chê cháu lớn tuổi rồi.”
Bà cụ vỗ đùi tức giận, chưa kịp nói gì, ngoài cửa đã có tiếng gõ cảnh cáo.
Lý Cận Dữ vừa ngủ dậy, cả người uể oải lướt qua cửa, cũng không dừng lại mà đi thẳng vào bếp rót nước uống, trong tiếng nước róc rách có tiếng nói thản nhiên mà ý vị thâm sâu: “Đừng cáo trạng linh tinh, nó thích hợp với ngữ cảnh lúc đó thôi, câu đó của anh ý gì có cần anh giải thích cho em trước mặt bà nội luôn không?”
Diệp Mông đang cuộn tóc mái: “Anh im cho em.”
Lý Cận Dữ ngồi xuống bàn uống nước, cười hỏi: “Ăn sáng chưa?”
Diệp Mông bất chợt nhớ ra, vội để nguyên cuộn tóc chưa tháo, chạy loanh quanh khắp nhà.
“Tìm gì đấy?” Lý Cận Dữ đặt ly nước xuống, hỏi cô.
“Túi đồ hôm qua mua ở siêu thị đâu?”
“Sau lưng anh,” Lý Cận Dữ dựa vào bàn, cả người to lớn như bức tường che mất túi đồ, anh kéo túi ra, nói: “Chưa kịp dọn đồ ra.”
Diệp Mông lấy túi bánh mì ra, nhét vào người đầu bếp Lý: “Em muốn ăn sandwich.”
“Hôm qua anh nói rồi còn gì,” Lý Cận Dữ cầm miếng bánh mỳ trong tay: “Trong nhà không có mayonnaise.”
“Em mua mứt rồi, vị thập cẩm, phết lên ăn cũng ngon lắm. Hồi trước mẹ hay làm cho em ăn, giờ thấy thèm.”
Đầu bếp Lý nhìn cô hồi lâu, xem ra đã thành công nắm giữ dạ dày của cô: “Cầu xin anh đi.”
Diệp Mông nhìn bộ dạng đắc ý của anh, một giây sau đã thản nhiên quay đầu lại, cười với bà nội trong nhà vệ sinh, nũng nịu: “Bà ơi, Lý Cận Dữ....”
Lý Cận Dữ bịt miệng cô lại, tay ôm cả cổ cô lẫn lát bánh mỳ, kéo vào trong phòng bếp, không cho cô cơ hội mách lẻo lần hai. Diệp Mông như cá bị người ta vớt lên từ dưới bể, giãy dụa không ngừng: “Aizzz, em còn chưa trang điểm xong!” Lý Cần Dữ cầm lấy hai tay cô, kéo vào trong kệ bếp: “Đừng cậy có bà nữa.”
Sau đó anh kéo cuộn tóc trên mái cô xuống, vứt sang một bên, hỏi lại lần nữa chuyện tối qua: “Nói đi, anh phải tỏ thái độ thế nào.”
Diệp Mông không ngờ mới sáng mà anh đã hăng hái như vậy.
Cô thong thả nói: “Em còn chưa nghĩ ra mà.”
Lý Cận Dữ thả cô ra, cúi đầu mở túi bánh mì, phiền muộn nói: “Được, em cố ý câu anh.”
“Làm gì có, em câu ai chứ không câu anh.”
“Em nuôi cá chắc,” Lý Cận Dữ xoay người đi nướng bánh cho cô: “Không có máy nướng bánh, anh chiên qua cho em nhé?”
“Được.” Lần này Diệp Mông tự động luồn vào kẽ hở giữa anh và kệ bếp, ôm lấy anh, ngẩng đầu hôn lên môi lấy lòng anh, còn vùi đầu vào lồng ngực anh hồi lâu, nghe tiếng tim đập vững chãi của anh, như an ủi tiếng tim đập loạn nhịp của mình.
Thời gian dường như trôi qua rất chậm, cô như thấy được từng đóa hoa ngoài cửa sổ đang thay sắc, vạn vật từ từ sinh trưởng, một hạt giống nào đó hình như vừa đâm chồi. Người đàn ông này như pháo hoa giữa nhân gian nhưng lại không thuộc về thế giới tầm thường này.
Sao bên anh có thể yên bình đến vậy, sao có thể ấm áp đến thế.
“Lý Cận Dữ, anh đúng là một bảo bối.” Diệp Mông như có được bảo vật vậy, cánh tay ôm anh siết chặt hơn.
......
Buổi chiều, con ngõ nhỏ vang lên tiếng rao bán hạt dẻ rang đường, tiếng tách tách trong nồi như tiếng hòa nhạc, không khí tỏa mùi hương ngọt ngào, như có người đang nướng bánh mì.
Hai người ngồi trong phòng, mở cửa sổ, một người đọc sách, một người khác thích thú chơi đàn điện tử của anh. Diệp Mông sợ làm ồn đến anh, nói muốn ra xem TV. Lý Cận Dữ không cho đi.
Ai ngờ, mùi hương kia ngày càng ngào ngạt, Diệp Mông thèm không nhịn được: “Chồng ơi, em muốn ăn hạt dẻ rang đường.”
Lý Cận Dữ đang đọc Thân luận (1), liếc nhìn cô rồi gấp sách lại: “Anh đi mua cho em?”
Diệp Mông ngẫm nghĩ một hồi, không muốn quấy rầy anh đọc sách, nên nhịn lại: “Không cần không cần, anh đọc sách đi. Em ra ngoài xem TV một lát, ở trong này thơm quá.”
Lý Cận Dữ đứng dậy đóng cửa sổ lại, còn cầm bình uống nước xịt xịt vài cái, trong nháy mắt căn phòng đã không còn mùi ngọt ngào của hạt dẻ nữa.
Diệp Mông hiểu rồi. Lý Cận Dữ không muốn cô đi, cô đùa anh: “Bảo bối, anh đúng là dính người.”
“Không dính bằng em.” Anh phản bác.
“Thế sao, thế giờ em đi đây.” Cô dọa anh.
Anh trừng mắt.
Diệp Mông cười mãi không thôi, đến nâng mặt anh lên, nhẹ hôn chụt lên môi anh một cái: “Sao anh lại dễ thương vậy chứ.” Sao lại khiến người ta thương đến không nỡ xuống tay thế này.
Hai người người ngồi kẻ đứng, Diệp Mông đứng sau lưng anh, Lý Cận Dữ dựa vào thanh ghế, ngẩng đầu lên, kiếm tìm môi nhau, thân mật hôn lên. Gió nhẹ thổi, cảnh xuân bên ngoài như tiến vào, lan tỏa khắp nơi.
Hôn một lúc lâu, Diệp Mông mới đứng dậy lấy quyển nhạc anh tự chép trên bàn. Không có lời hát cô xem không hiểu, tưởng anh tự viết, giấu kỹ thế không biết.
“Không phải anh tự viết đâu,” Lý Cận Dữ ngẩng đầu nhìn cô: “Nhìn không hiểu à?”
Diệp Mông trợn mắt nhìn anh: “Anh đùa em chắc, em hát thế nào anh còn chưa nghe à?”
Lý Cận Dữ bị cô nhắc, bỗng nhớ đến bài hát “Thiếu niên nói”, cúi đầu cười, thở dài: “Đáng ra lúc đó anh phải ghi âm lại.”
“Làm gì, để sau này lôi ra chế nhạo em chắc?”
“Để em tự mình xem xem, hồi đó em chạy theo cưa anh thì bộ dạng ra sao, bây giờ cưa đổ rồi, có trong tay rồi thì bộ dạng thế nào.”
Diệp Mông nghe ra được trong lời nói có oán trách, cúi đầu nặn mặt anh: “Em còn không đủ tốt với anh chắc? Còn oán với trách ghê vậy?”
Lý Cận Dữ vẫn ngồi tư thế cũ, ngẩng đầu ngoan ngoãn để cô véo mặt mình, tay đặt sau cổ cô, ý vị thâm sâu: “Kết hôn được cả tháng rồi mà em ngủ với anh được mấy đêm?”
“Thời gian còn dài, anh gấp cái gì.”
Anh thẳng lưng: “Ở Trung Quốc, tuổi thọ trung bình của nữ giới là 79 tuổi, tuy anh nhỏ hơn em 2 tuổi, nhưng tuổi thọ trung bình của nam giới lại chỉ có 74 tuổi, tính ra thì thời gian còn lại cho chúng ta bên nhau là 40 năm, em thấy dài lắm à?”
“40 năm còn không dài chắc?”
“Em thấy mấy năm thì là dài?”
“Chắc tầm 10 năm, 10 năm một vòng luân hồi.”
Anh liếc cô một cái rồi chuyển tầm mắt về lại bàn, vừa đăm chiêu vừa lãnh đạm nói: “Được, vậy 30 năm sau chúng ta gặp lại đi.”
Diệp Mông không nghe thấy, vì lúc này sự chú ý của cô đã bị dòng chữ phía dưới bản nhạc thu hút, im lặng xác nhận lại một lần nữa. Quả nhiên là lời bài hát hồi đó cô đăng lên wechat.
“Đây là bài hát của Troye à? Bài “For him”?
Diệp Mông cầm bản nhạc huơ huơ trước mặt anh, như nắm được sơ hở, cười híp mắt nói: “Học bài này vì em à?”
Lý Cận Dữ giật bản nhạc lại, lạnh lùng nói: “30 năm sau đến lại nhé, cửa tiệm đã ngừng hoạt động.”
Diệp Mông cười cúi xuống hôn anh.
“Anh đúng là quá đáng yêu.”
Lý Cận Dữ kéo cô ngồi xuống đùi anh, bất ngờ cắn lên môi cô, rồi nhanh chóng quấn lấy lưỡi cô.
Diệp Mông bị anh liên tiếp khiêu khích, không kịp tiếp chiêu, nhỏ giọng chất vấn.
“Anh anh anh anh, có phải anh xem cái gì không đứng đắn rồi không.”
“Ừ.”
............
Hoàng hôn phủ xuống, cảnh đêm dần lan đến, như một dòng sông nhỏ uốn lượn, không biết đi đâu về đâu, róc rách kéo dài mãi đến tận phương xa.
Trong vườn, tiếng chó sủa vang lên. Nhà có khách.
Là vị khách không mời mà đến.
Lúc đó Diệp Mông đang ngủ. Hai người dán nhau như keo, cả buổi chiều không ra khỏi nhà, cuối cùng Diệp Mông cũng dứt khoát ngồi xuống bên cạnh xem anh đọc sách. Lý Cận Dữ dựa vào thành ghế, vừa đọc sách vừa cầm tay Diệp Mông nắn nắn.
Diệp Mông để mặc anh vân vê tay mình, đầu dán xuống mặt bàn thưởng thức bộ dáng đọc sách của chồng mình, cứ vậy mãi cũng không thấy mệt. Mãi cho đến lúc trời chập tối, Diệp Mông không chịu được nữa, mí mắt đánh nhau liên hồi, cuối cùng từ từ khép lại, ngủ say hoàn toàn.
Lý Cận Dữ không gọi cô dậy, đổi sang đọc quyển sách khác, tay cả hai đan vào nhau, không rời.