Chương 64

*Edit: Michellevn*


Hôm nay Giang Mạn mặc một cái váy dài đến đầu gối, bên trong váy chỉ mặc một cái quần bảo hộ mỏng manh, ban ngày ở phòng làm việc có điều hòa, đương nhiên sẽ không thấy lạnh, nhưng lúc này, nửa đêm đứng ở ven sông trong cơn gió lạnh, mới chỉ hai phút thôi, cũng đã thấy lạnh thấu tim từ đầu tới chân.


Nhưng Trình Khiên Bắc đã bố trí nghiêm túc như này, đối với anh, tất cả những điều này rất có thể đều là xa lạ, cho nên có vẻ khá vụng về.
Mặc dù cô cảm thấy có chút buồn cười, nhưng thật sự là không tốt để phá hủy bầu không khí.


Trình Khiên Bắc thấy cô hắt xì liền hỏi:" Em lạnh hả?"


anh mặc cũng không tính là nhiều, nhưng từ nhỏ đến lớn không sợ lạnh mấy, lúc này mới nhận ra Giang Mạn có thể sẽ bị lạnh trong thời tiết này.Chỉ là hôm nay anh mặc áo len tròng cổ, cũng không tiện cởi ra cho cô mặc, nhớ ra trong xe có một tấm thảm nhỏ, liền vội vã chạy về lấy choàng lên cho cô.


Vì thế, dưới bầu trời đầy sao lãng mạn này, Giang Mạn choàng thảm len cùng anh dựa lan can của đài quan sát ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Cũng may là quang cảnh tối thui, không thì phong cách này của cô thật sự là không có mỹ cảm già cả.


available on google playdownload on app store


Qua mười một giờ, hai người ngắm xong sao bắc đẩu của tiết xuân phân, mới lên xe về nhà.


Nhằm tiếp tục duy trì bầu không khí lãng mạn đã tận tâm xây dựng này, mà trên đường Giang Mạn lặng lẽ kìm nén để không phát ra âm thanh hít mũi. Tới cổng khu chung cư, ấy vậy mà cô lại có cảm giác như trút được gánh nặng.


" Hôm nay vui không ?" Lúc xuống xe, Trình Khiên Bắc tò mò hỏi cô về trải nghiệm đêm nay.
Giang Mạn ôm hoa hồng gật đầu:" Vui lắm."


Đây thật ra cũng không tính là nói dối, dù sao đây cũng là bước đầu tiên mà hai người bắt đầu thật lòng, cho dù trông có hơi buồn cười thì cô vẫn vui vẻ.
Phù, chỉ là có hơi lạnh.


Trình Khiên Bắc nghe vậy khẽ thở ra, rồi nói :" Nghe nói địa điểm ngắm sao tốt nhất là đỉnh núi Vân Sơn, mấy ngày nữa chúng ta cắm trại dã ngoại, thấy thế nào?"


Giang Mạn vừa nghe đã không kìm được mà rùng mình một cái, năm đó vì theo đuổi Hứa Thận Hành, đã đi theo hội những người đam mê nhiếp ảnh lên đỉnh núi chụp cảnh sao trời, được một vài lần cắm trại trên núi, mùa hè thì không sao, chứ mùa đông và mùa xuân thì quả thật chính là đau khổ, vì vậy sau khi tốt nghiệp đã không thực hiện kiểu tự ngược đãi này nữa.


" Cái đó.....Em cảm thấy đài quan sát bên bờ sông cũng rất được, hơn nữa cũng tiện nữa." cô nói .
Trình Khiên Bắc gật gật đầu:" nói là nói vậy, nhưng dù sao tầm nhìn trên đỉnh núi thì tốt hơn."


Giang Mạn nghĩ nghĩ rồi nói :" Vậy để đầu mùa hè đi, khi đó có đom đóm."
Trình Khiên Bắc ồ một tiếng, gật đầu:" Vậy mà anh lại không chú ý đến cái này, đom đóm cũng đáng xem lắm."


Giang Mạn thầm thở phào, nghĩ thầm đến đầu hè, hai người cũng đã vượt qua giai đoạn làm màu này lâu rồi, đừng nói cô, chính anh cũng cảm thấy sự lãng mạn có sắp đặt kiểu này thật nhàm chán.


cô mỉm cười gật gật đầu:" Dạ, vậy để lúc đó thì nói tiếp. anh mau về nghỉ ngơi đi."
Trình Khiên Bắc cũng cười, dịu dàng bảo:" anh nhìn em lên lầu rồi mới đi."
Khóe miệng Giang Mạn co rút, vẫy tay với anh, xoay người nhanh chóng đi vào trong tòa nhà chung cư.


Lên tới nhà, cô bật đèn lên, vội vàng đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu, có lẽ Trình Khiên Bắc trông thấy điện phòng cô sáng rồi mới nổ máy xe lái đi.


Trong lòng Giang Mạn ấm áp, vừa buồn cười lắc đầu, cuối cùng kìm không được lại hắt xì mấy cái liền. cô vội vàng tìm trong tủ thuốc mấy viên thuốc cảm rồi uống luôn, sau đó lại nhanh chóng đi tắm nước nóng.


Hôm sau thức dậy, có lẽ vì kịp thời uống thuốc mà cảm mạo không phát sốt, nhưng có hơi nghẹt mũi. Giang Mạn lo là buổi tối Trình Khiên Bắc lại lãng mạn rét mướt gì gì đó, tốt nhất là cứ mặc nhiều quần áo phòng ngừa cho chắc.


Chập tối lúc tan tầm, cô đi từ trong tòa nhà ra, đúng như dự đoán, Trình Khiên Bắc đã đợi ở ven đường như hôm qua, vẫn mặc quần áo bình thường thoải mái, trên tay chỉ cầm một cành hồng.
Giang Mạn bước tới, nghiêng đầu cười hỏi:" Đêm nay anh tính làm gì?"


Trình Khiên Bắc đưa cành hồng cho cô và nói :" Chúng ta đi ăn món cay Tứ Xuyên trước nhé, sau đó thì đi hóng gió một chút, rồi tối đến thì đi vườn bách thú chơi, thấy thế nào?"
​Giang Mạn nghĩ thầm, cũng được, không phải lãng mãn rét mướt như tối qua rồi.


Trình Khiên Bắc nói xong thì kéo tay cô :" đi nào!"
Giang Mạn không trông thấy chiếc xe Mitsubishi tối qua đâu, thì khó hiểu:" Xe anh đâu? Chúng ta gọi taxi sao?"
Thế là Trình Khiên Bắc chỉ sang bên cạnh:" Đây nè!Hôm nay chúng ta có điểm đặc biệt."


Tầm mắt của Giang Mạn rơi vào chiếc xe máy có chút cool ngầu bảnh chọe mà anh chỉ kia, quần áo trên người vốn đã mặc rất ấm áp vậy mà bất giác lại khẽ run lên.



 ​Trình Khiên Bắc hồn nhiên không biết, lúc trước anh thường hay thấy Lê Lạc chạy xe mô tô chở con gái đi hóng gió, các cô đó còn vô cùng hưng phấn mà đăng lên weibo, trong thâm tâm liền nhận định phụ nữ hẳn là rất thích sự lãng mạn không gò bó này.


Tuy vẫn muốn cùng anh bù đắp cho những gì thiếu sót, nhưng anh lại quên mất, Giang Mạn dù sao cũng đã là người phụ nữ trưởng thành sắp bước sang tuổi hai mươi sáu, so với việc tìm lại trái tim và tâm hồn thiếu nữ, thì cô càng muốn bảo vệ đầu gối của mình khỏi bị lão hóa thấp khớp hơn.


Giang Mạn đỡ trán, hắng giọng:" Là rất đặc biệt ạ!"
Trình Khiên Bắc dường như nhớ ra gì đó, mỉm cười bảo:" Ngày trước hồi học trung học đó, hay chạy xe mô tô của Vương Hạo Thiên, về sau mua được xe rồi thì lại rất ít đi."
Trung học?


Biết ạ, biết anh từng là xã hội đen nửa vời mà.
Giang Mạn có chút khóc dở mếu dở mà len lén nhìn xung quanh, may là không có đồng nghiệp quen mắt, sau đó vội vàng qua loa mang mũ bảo hiểm, ngồi lên phía sau xe mô tô.


Tất nhiên cũng không phải là Giang Mạn không thích xe mô tô, chỉ là cảm thấy đã qua cái độ tuổi đó rồi. Nhưng phải thừa nhận, kích thích mà chiếc xe xuyên qua dòng xe cộ, rất tuyệt. Có điều, dù đằng trước có người che chắn, nhưng sau khi xe máy chạy vào đường dành riêng không có xe ô tô thì gió lạnh ào tới, vẫn càn quét làm đôi chân nhức buốt.


 ​Sắp xếp của Trình Khiên Bắc tối nay thực ra cũng không tệ, rõ ràng là đã chăm chỉ ôn luyện bài tập, ngoại trừ xe máy hóng gió có chút khó nói nên lời, thì dù là nồi lẩu sôi sùng sục của bữa tối hay là cảnh đêm vườn bách thú, đều là trải nghiệm rất thú vị. Đặc biệt là vườn bách thú buổi tối, trước kia Giang Mạn chưa bao giờ đến đây, so với ban ngày, những con vật vào ban đêm rất yên tĩnh và ngoan ngoãn, cô còn tận mắt thấy hai con gấu ngựa đang ....


Buổi tối từ vườn bách thú đi ra, Trình Khiên Bắc nhìn thời gian và nói :" Vẫn chưa đến mười giờ, bên cạnh có một sân chơi mở cửa buổi tối, có muốn vô chơi chút không ?"


Giang Mạn nghĩ thầm, sân chơi buổi tối chắc là rất vắng người, không cần xếp hàng, vô một chút cũng không sao. Vì thế vui vẻ gật đầu.
Đây là một sân chơi nhỏ, trò chơi mở vào ban đêm rất ít. Cũng chỉ có căn phòng ma ám và vòng quay ngựa gỗ.


Giang Mạn vốn muốn vô căn phòng ma ám kích thích một chút, nào ngờ chưa kịp mở miệng, đã bị Trình Khiên Bắc kéo đến phía trước vòng quay ngựa gỗ:" Con gái có phải đều thích cái này hay không ? Chúng ta ngồi một cái đi!"


 ​Vòng quay ngựa gỗ này vô cùng rực rỡ, dù là ngồi chơi phía trên hay là đang chụp ảnh đằng trước, thì cơ bản đều là cô cậu trẻ tuổi, ai cũng trông rất hào hứng, nhất là đối với các cặp đôi trẻ, thì đây hiển nhiên là buổi hẹn hò rất tốt đẹp.


Thế nhưng Giang Mạn đã qua lâu rồi cái thời tâm hồn thiếu nữ ấy, mà ngay cả hồi thiếu nữ, tâm hồn thiếu nữ của cô cũng không giống như cô gái bình thường, nói cho cùng cô chính là dám một thân một mình bắt bắt trộm đấy.


Nhưng nghĩ đây là một chuyện phổ biến nhất giữa hai người yêu nhau, và mặc dù không hứng thú lắm, nhưng chơi chút cũng chẳng hề gì. Vì thế, trong vòng kế tiếp, cô và Trình Khiên Bắc vui vui vẻ vẻ ngồi lên ngựa gỗ xoay tròn.


Trò chơi này không kích thích, nhưng mấy cô bé bên cạnh họ rất hào hứng cùng chụp hình tự sướng các kiểu, khiến Giang Mạn và Trình Khiên Bắc lẫn trong đó rất có chút không hài hòa.


Cũng chính khoảnh khắc đó, Giang Mạn mới chợt nhận ra mình đã không còn là cô bé nữa, những gì đã để lỡ thì không có cách nào bù đắp lại được. Giống như khao khát muốn có một con búp bê trong suốt một thời gian dài mà mãi vẫn không thể có được, sau khi lớn lên tuy rằng có thể mua được, nhưng cảm giác yêu thích đó lại không thể quay trở lại.


Cũng may là hồi nhỏ cô đã ngồi vòng quay ngựa gỗ rất nhiều lần.
Sau khi đi ra ngoài, hiển nhiên là Trình Khiên Bắc cũng thấy chẳng có gì thú vị, nhưng anh không quên hỏi cảm nhận của Giang Mạn:" Thấy chơi vui không ?"


Giang Mạn nhìn anh, nghĩ nghĩ rồi cười như không cười trả lời:" nói thật nhé, chẳng có thú vị gì cả."
Trình Khiên Bắc nghệt mặt, cũng cười:" anh cũng thấy thế." anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, " không còn sớm nữa rồi, chúng ta về chứ? Ngày mai cuối tuần, anh sẽ sắp xếp."


Giang Mạn trầm tư giây lát, ngập ngừng mở miệng:" À mà....."
" Sao vậy?" Trình Khiên Bắc hỏi
Giang Mạn cười bảo:" anh không cảm thấy trông chúng ta hiện giờ có hơi ngớ ngẩn sao?"
Trình Khiên Bắc hơi hơi cau mày, giống như không hiểu lắm.


Giang Mạn nói tiếp:" Chính là cách yêu đương như này này, hình như chúng ta không phù hợp lắm?"
Trình Khiên Bắc nhướng mày, đợi cô nói tiếp.


Giang Mạn chỉ chỉ mấy cặp đôi nhỏ tuổi phía sau, cười bảo:" Mặc dù những người ở độ tuổi mười chín hai mươi kia trông rất tươi đẹp, nhưng nói sao thì tuổi tác của chúng ta cũng đã qua giai đoạn đó rồi, ép buộc học bù nộp bài thi, chắc chắn là không giống với người ta."cô ngừng một chút, rồi bổ sung một câu," Em thấy chúng ta vẫn nên theo cách của chúng ta đi !."


Trình Khiên Bắc yên lặng giây lát, cuối cùng bật cười như trút được gánh nặng:" anh cũng thấy ngớ ngẩn quá đi."


Ban đầu anh vẫn muốn trải nghiệm niềm vui của những nam nữ bình thường trong tình yêu, nhưng sau hai ngày, mới nhận ra rằng kiểu vui vẻ này dường như không thích hợp lắm với chính anh và Giang Mạn.


Tất nhiên, cũng không hẳn là không thích hợp, chỉ là gian đoạn đã bỏ lỡ kia, quay đầu bù đắp lại, nói sao cảm giác cũng không giống nữa.
Giang Mạn gật đầu:" Lại còn đặc biệt nữa chứ."


Còn không phải sao? Giống như hai người trưởng thành đang chơi trò trẻ con, bất luận anh hay cô, đều có cảm giác lúng túng không biết để tay chân thế nào.
Trình Khiên Bắc mỉm cười rồi hỏi:" Vậy giờ làm sao đây?"


Giang Mạn trầm tư giây lát rồi bảo:" anh xác định mình đã điều chỉnh tốt rồi chứ?"
Trình Khiên Bắc thoáng giật mình, cô hiểu ý anh, điều chỉnh tốt để sống với cô như một người bình thường, và đối xử với cô một cách thực tế và chân thành.


anh cười gật đầu:" Cũng đã làm ra chuyện ngớ ngẩn như này rồi, chắc là không có vấn đề gì nữa."


trên thực tế, anh cũng không chắc cuối cùng mình đã có bao nhiêu bình thường? Nhưng khi buông bỏ rất nhiều thứ thì thực ra cũng không mấy khó khăn. Trong lòng anh những nỗi sợ hãi và hận đời hận người từng gặm nhấm bản thân, cùng sự ghen tỵ cố chấp vặn vẹo, đều đã biến mất hầu như không còn, trái tim anh hiện giờ chưa bao giờ bình yên đến thế.


Giang Mạn nghe anh nói vậy, hơi ngẩn người, rồi không kìm được mà bật cười khúc khích. Qua một lát, nhướng nhướng mi, nói :" Vậy còn có thể làm gì chứ? đi nhà anh hoặc nhà em thôi!" nói xong lại vội vàng bổ sung một câu," anh mau gọi tài xế của anh đến đón tụi mình đi, bệnh khớp lâu năm của em không chịu nổi chiếc mô tô hoang dã bất kham kia của anh nữa đâu."


Trình Khiên Bắc nhìn dung mạo xinh đẹp của cô dưới anh đèn, rồi cúi đầu lấy điện thoại di động ra, cuối cùng không kìm được mà bật ra tiếng cười, đến cả bả vai cũng rung lên.






Truyện liên quan