Chương 0019 : Trăm miệng cũng khó cãi
Tâm Mi đại sư đang ăn màn thầu đổi được của hai đứa trẻ đó. Lão ăn rất thoải mái, nhưng người xuất gia thì khi ăn uống cũng phải giữ gìn tư thái, nên lúc Điền Thất ăn xong hết thì lão mới cắn được hai miếng.
Cỗ xe đã chạy xa khỏi thị trấn. Gã đánh xe chỉ mong đưa đám khách xui xẻo này đến nơi càng nhanh càng tốt, để có thể yên tâm ăn uống một bữa, nên gã càng ra sức gia roi thúc ngựa.
Điền Thất mỉm cười: “Xe chạy như thế này, có lẽ chỉ sáng mai là đến Tung Sơn.”
Trên mặt của Tâm Mi đại sư cũng thoáng nụ cười, có vẻ yên tâm: “Mấy ngày nay, thế nào dưới chân núi Tung Sơn cũng có đệ tử bản môn tiếp ứng. Chỉ cần...”
Nhưng lão chưa nói dứt câu, thân thể bỗng run bắn lên, chén màn thầu trong tay cũng không sao cầm vững được, bột bánh rớt xuống làm dơ cả tăng bào.
Điền Thất biến sắc mặt: “Đại sư... chẳng lẽ cũng...”
Rồi nghe xoảng một tiếng, cái chén mẻ trên tay Tâm Mi đại sư đã rơi xuống.
Điền Thất kinh hãi nói: “Không lẽ trong chén màn thầu này cũng có độc ư?”
Tâm Mi đại sư thở dài, không nói gì.
Điền Thất túm lấy áo của Lý Tầm Hoan, run rẩy: “Ngươi xem sắc mặt ta, phải chăng mặt của ta cũng đã...”
Điền Thất bỗng im lặng không hỏi tiếp, vì có hỏi cũng không còn tác dụng gì.
Lý Tầm Hoan thở dài nói: “Tuy ta rất ghét ngươi, nhưng cũng không nỡ nhìn ngươi ch.ết.”
Sắc mặt của Điền Thất xám như tro tàn, toàn thân run bắn lên, đôi mắt đầy hận thù nhìn chằm chằm vào Lý Tầm Hoan, hai con ngươi như muốn lồi ra ngoài. Rồi hắn bỗng nhiên cười rộ lên, nói: “Ngươi không nỡ nhìn ta ch.ết, nhưng ta lại muốn nhìn thấy cái ch.ết của ngươi. Đáng lẽ ta phải giết ngươi từ trước mới đúng.”
Lý Tầm Hoan nói: “Bây giờ mà ngươi giết ta, thì cũng đã quá muộn rồi.”
Điền Thất nghiến răng nói: “Không sai! Ta bây giờ mới giết ngươi cũng đã quá muộn rồi, nhưng còn có thể giết được.”
Hai bàn tay của Điền Thất siết chặt vào cổ của Lý Tầm Hoan.
*
* *
A Phi đứng dậy.
Gương mặt chàng vẫn hết sức hốc hác, nhưng thân hình đã có thể đứng thẳng lên được.
Ánh mắt Lâm Tiên Nhi ấm áp nhìn chàng, bộc lộ rõ sự ngưỡng mộ. Nàng nói: “Thân thể của huynh cứ như đúc bằng sắt. Muội tưởng ít nhất cũng ba bốn hôm nữa huynh mới có thể rời khỏi giường, không ngờ chưa đầy nửa ngày mà huynh đã bước đi được.”
A Phi chầm chậm đi quanh nhà mấy vòng, rồi chợt hỏi: “Cô đoán xem, Lý huynh có thể bình an đến Thiếu Lâm Tự không?”
Lâm Tiên Nhi duyên dáng đáp: “Huynh thật là không lạc đề quá ba câu, nói tới nói lui cũng chỉ là y. Y, y... Tại sao huynh không nói đến muội, nói đến huynh, đến bản thân huynh?”
A Phi im lặng nhìn Lâm Tiên Nhi, chậm rãi hỏi: “Cô đoán xem, Lý huynh có thể bình an đến Thiếu Lâm Tự không?”
Mặc Lâm Tiên Nhi nói thế nào đi nữa, chàng vẫn chỉ nói một câu đó.
Lâm Tiên Nhi mỉm cười đáp: “Huynh này thật là... Muội không biết phải làm sao nữa.” Rồi nàng dịu dàng kéo A Phi ngồi xuống, dịu dàng nói: “Huynh đừng lo. Không chừng hiện giờ y đang ngồi trong phòng phương trượng, uống trà với Tâm Mi đại sư rồi. Trà của Thiếu Lâm Tự xưa nay vẫn nổi tiếng là ngon.”
A Phi hình như đã bớt căng thẳng, rốt cuộc chàng cũng đã cười một tiếng, rồi nói: “Theo ta nghĩ, thì dù có đè ra mà đổ, y cũng nhất định không chịu uống trà.”
*
* *
Lý Tầm Hoan bị siết cổ, không thở được.
Sắc mặt của Điền Thất thật là dễ sợ. Hơi thở của lão mỗi lúc một nghẹt dần, nhưng hai bàn tay vẫn siết chặt lấy cổ của Lý Tầm Hoan, siết thật chặt, gân xanh đã nổi vồng lên.
Lý Tầm Hoan cảm thấy một bức màn đen dày thăm thẳm đang phủ dần xuống trước mắt mình, khuôn mặt của Điền Thất càng lúc càng mờ ảo, tựa như đang xa dần. Chàng hiểu là cái ch.ết đang đến gần.
Chàng cứ tưởng mình sẽ nghĩ được rất nhiều việc, trong khoảng khắc giữa cái ch.ết và cái sống, Vì chàng thường nghe nói rằng, người trước khi ch.ết bao giờ cũng nghĩ lại rất nhiều chuyện.
Nhưng lúc này chàng vẫn thấy đầu óc trống rỗng, không bi thương tiếc nuối, mà cũng chẳng sợ hãi kinh hoàng, chỉ cảm thấy hết sức buồn cười. Tựa như chàng nhịn không nổi mà phải bật cười lên thành tiếng, nếu có hơi để cười.
Bởi vì, chàng không ngờ mình phải cùng với gã Điền Thất cùng hắt ra một hơi thở cuối cùng. Ngay cả trên con đường đi về cõi ch.ết, chàng cũng không muốn coi Điền Thất là một người bạn đồng hành.
Giọng của Điền Thất rít lên: “Lý Tầm Hoan, ngươi sống dai thật. Sao ngươi chưa chịu ch.ết?”
Lý Tầm Hoan định nói: “Vì ta còn đợi ngươi ch.ết trước.”
Nhưng bây giờ chàng không thể cất tiếng, cổ họng đã nghẹt lại, chỉ cảm thấy âm thanh của Điền Thất ngày càng hư ảo, tựa như từ dưới địa ngục vang lên.
Chàng không còn sức để giãy giụa nữa, từ từ ngất đi.
Đột nhiên, chàng mơ hồ nghe có tiếng rú khủng khiếp, tiếng rú từ miệng của Điền Thất, hình như đang từ rất xa xôi đến gần trở lại.
Tiếp theo, chàng nghe lồng ngực mình nhẹ nhõm hơn, rồi trước mắt dần dần sáng ra.
Và chàng đã nhìn thấy Điền Thất.
Điền Thất đang ngã vào chỗ ngồi đối diện trong thùng xe, đầu ngoẹo sang một bên. Đôi mắt trắng dã như cá ch.ết của hắn vẫn trừng trừng nhìn Lý Tầm Hoan một cách giận dữ.
Tâm Mi đại sư đang thở phập phồng, chứng tỏ lão vừa phải vận dụng khá nhiều nội lực.
Lý Tầm Hoan nhìn lão một lúc lâu, rồi thở dài hỏi: “Đại sư đã cứu ta ư?”
Tâm Mi đại sư không đáp, vỗ một cái giải khai huyệt đạo cho chàng, rồi nhẹ giọng: “Nhân lúc Cực Lạc Đồng Tử chưa đến, ngươi mau chạy trước đi.”
Lý Tầm Hoan không chạy mà cũng không nhúc nhích, chỉ chầm chậm nói: “Tại sao đại sư phải cứu ta? Đại sư biết ta không phải là Mai Hoa Đạo ư?”
Tâm Mi đại sư thở dài: “Trước lúc ch.ết, kẻ xuất gia chẳng muốn tạo thêm oan nghiệp. Bất luận ngươi có phải là Mai Hoa Đạo hay không, thì cũng nên chạy đi thôi. Khi Ngũ Độc Đồng Tử đến, ngươi muốn chạy cũng không còn cơ hội.”
Lý Tầm Hoan nhìn vào khuôn mặt xám xịt của Tâm Mi đại sư, thở dài rồi nhẹ đáp: “Đa tạ hảo ý của đại sư. Chỉ tiếc rằng trong những chuyện mà ta biết làm, không có chuyện chạy trốn.”
Tâm Mi đại sư chau mày: “Bây giờ không phải là lúc để tỏ vẻ anh hùng. Khí lực của ngươi chưa khôi phục, chắc chắc không phải là đối thủ của Ngũ Độc Đồng Tử. Một khi hắn đến đây, ngươi nhất định...”
Con ngựa bỗng nhiên hí lên một tiếng, rồi gã đánh xe thảm thiết rú theo, cỗ xe nghiêng ngả chao đi, đụng vào một thân cây bên vệ đường.
Tâm Mi đại sư bị văng mạnh vào thành xe, hét lên: “Sao ngươi chưa chịu đi? Không lẽ còn muốn cứu ta?”
Lý Tầm Hoan lẳng lặng nói: “Đại sư có thể cứu ta, thì tại sao ta không thể cứu đại sư?”
Tâm Mi đại sư nói: “Nhưng... nhưng ta sắp ch.ết đến nơi rồi, chỉ là ch.ết sớm hay muộn một chút mà thôi.”
Lý Tầm Hoan nói: “Bây giờ đại sư chưa ch.ết, có phải không?”
Chàng không nói gì thêm, tìm trong người của Điền Thất, lấy ra một con dao nhỏ.
Một ngọn tiểu đao thật mỏng, thật sắc.
Một ngọn Tiểu Lý Phi Đao.
Khóe mắt của Lý Tầm Hoan lộ ra một nụ cười.
Thân xe đã đổ nghiêng xuống, nhưng bánh xe vẫn tiếp tục quay, phát ra tiếng ken két nghe rất khô khan, cằn cỗi. Trong đêm tối nơi hoang dã, tiếng động này lại làm nặng thêm cảm giác thê lương.
Lý Tầm Hoan nói chậm chạp: “Lẽ ra, từ lâu đã phải tr.a dầu vào cái trục xe này rồi.”
Giữa tình thế này mà chàng còn còn nghĩ đến việc nên tr.a dầu vào trục xe. Tâm Mi đại sư càng lúc càng cảm thấy con người này kỳ lạ đến mức không thể nghĩ bàn.
Lão đã sống sáu mươi mấy năm, chưa từng thấy một người thứ hai nào như thế.
Rồi Lý Tầm Hoan dìu lão ra khỏi thùng xe, từng ngọn gió lạnh thấu xương quật rát mặt, tựa như đang bị lột da bằng một lưỡi dao cùn.
Tâm Mi đại sư than thở: “Ngươi đâu cần phải làm như thế? Ngươi... ngươi chạy nhanh đi...”
Lý Tầm Hoan đặt Tâm Mi đại sư ngồi dựa vào thùng xe, rồi cũng ngồi xuống.
Bầu trời đen kịt không một vì sao, mặt đất chỉ một màu ch.ết chóc. Những cành cây khô héo đang run rẩy trong gió lạnh, chập chờn như những hồn ma đang đứng trên đó mà nhảy múa.
Tâm Mi đại sư vận hết nhãn lực, cố nhìn thủng qua màn đêm, nhưng tuyệt nhiên không phát hiện một dáng người. Nhưng Lý Tầm Hoan dõng dạc nói: “Cực Lạc Động Chủ! Ngươi đến rồi ư?”
Chỉ có tiếng gió rít vi vu đáp lại, không một tiếng người. Lý Tầm Hoan nói tiếp: “Ngươi đã không chịu ra mặt, thì ta phải đi thôi.”
Rồi chàng nửa lôi nửa kéo Tâm Mi đại sư đứng dậy.
Tâm Mi đại sư hỏi: “Ngươi... ngươi định đưa ta đi đâu?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Tất nhiên là về chùa Thiếu Lâm.”
Tâm Mi đại sư giật mình hỏi: “Chùa Thiếu Lâm ư?”
Lý Tầm Hoan nói: “Chúng ta đã liều mạng đi theo con đường này, chẳng phải là định đến Thiếu Lâm Tự hay sao?”
Tâm Mi đại sư nói: “Nhưng, bây giờ ngươi không cần phải đến đó nữa.”
Lý Tầm Hoan nói: “Bây giờ, ta càng không thể không đi.”
Tâm Mi đại sư hỏi: “Tại sao lại thế?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Bởi vì chỉ có Thiếu Lâm Tự mới có thể tìm thuốc giải để cứu đại sư.”
Tâm Mi đại sư hỏi lại: “Ngươi... Tại sao ngươi nhất định phải cứu ta? Ta vốn là đối thủ của ngươi mà?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Ta cứu đại sư, vì đại sư vẫn còn là một con người.”
Tâm Mi đại sư im lặng một hồi lâu, rồi thở dài: “Nếu thật sự có thể về đến Thiếu Lâm Tự, ta sẽ tìm hết cách chứng minh rằng ngươi bị vu oan. Bây giờ ta có thể xác định, ngươi không phải là Mai Hoa Đạo.”
Lý Tầm Hoan chỉ mỉm cười, không đáp.
Tâm Mi đại sư buồn buồn nói tiếp: “Tiếc là ngươi mang ta theo thì chẳng bao giờ đến được chùa Thiếu Lâm. Ngũ Độc Đồng Tử tuy chưa xuất hiện, nhưng chắc chắn là hắn không bỏ qua cho ngươi đâu.”
Lý Tầm Hoan nổi lên ho sù sụ.
Tâm Mi đại sư nói: “Với khinh công của ngươi, chạy một mình thì may ra còn có hy vọng. Sao ta có thể làm liên lụy đến ngươi? Chỉ cần biết được hảo ý của ngươi, lão nạp dù ch.ết cũng chẳng có gì đáng tiếc.”
Bỗng có một giọng cười khanh khách vang lên, rồi có tiếng nói: “Một vị cao tăng Thiếu Lâm nghiêm trang đạo mạo, lại kết bạn với hạng người đam mê tửu sắc như Lý Tầm Hoan, quả là chuyện khó tin nhất trên đời.”
Tiếng cười chợt xa chợt gần, như vọng tới từ cả bốn phương.
Thân hình của Tâm Mi đại sư đột nhiên cứng lại, đôi môi mấp máy: “Cực Lạc Động Chủ đấy ư?”
Thanh âm kỳ bí hỏi lại: “Màn thầu của ta nấu có ngon không?”
Lý Tầm Hoan mỉm cười hỏi: “Ngươi muốn lấy mạng của tên đam mê tửu sắc này, mà sao tới bây giờ vẫn chưa dám hiện thân?”
Cực Lạc Động Chủ nói: “Ta không cần phải hiện thân, cũng có thể lấy được mạng ngươi.”
Lý Tầm Hoan hỏi lại: “Thật thế ư?”
Cực Lạc Động Chủ cười: “Cho đến hôm nay, chính xác đã có ba trăm chín mươi hai người ch.ết trong tay ta, nhưng chưa một kẻ nào may mắn thấy được ta. Ngay cả bóng của ta cũng chưa ai thấy được.”
Lý Tầm Hoan cười: “Ta cũng từng nghe đồn, các hạ là một người lùn tịt, xấu xí đến mức chẳng dám gặp ai. Không ngờ lời đồn đại của giang hồ lại là sự thật.”
Giọng cười thoạt xa thoạt gần ở bốn phía vụt ngưng hẳn.
Một lúc khá lâu, mới nghe giọng của Cực Lạc Động Chủ: “Nếu ta bắt ngươi ch.ết trước khi trời sáng, thì quả là có tội với ngươi.”
Lý Tầm Hoan cả cười rồi đáp: “Nhưng nếu ngươi để ta sống đến khi trời sáng, thì không chừng là có tội với chính ngươi.”
Tiếng cười của chàng còn chưa dứt hẳn, chợt nghe một tiếng sáo trúc kỳ lạ vang lên.
Trên mặt tuyết đột nhiên xuất hiện vô số những bóng đen bò tới, đủ cả lớn nhỏ ngắn dài. Trong bóng tối khó mà phân biệt được là những vật gì, chỉ ngửi thấy mùi tanh tưởi xông lên mũi.
Tâm Mi đại sư kinh hãi nói: “Ngũ Độc xuất hiện, người hóa thành xương. Bây giờ mà thí chủ vẫn chưa chịu chạy, còn đợi đến lúc nào?”
Lý Tầm Hoan tựa như không nghe thấy, cười lớn tiếng rồi dõng dạc hỏi: “Nghe nói ở Cực Lạc Động có đến hàng trăm ngàn độc vật, sao ta chỉ thấy có mấy con trùng nhỏ xíu này? Không lẽ những con khác đều ch.ết sạch rồi hay sao?”
Tiếng sáo trúc thổi càng gấp, những bóng đen trên mặt tuyết đã vây chặt quanh Lý Tầm Hoan và Tâm Mi đại sư. Vài con đã bò đến cạnh chân của hai người.
Tâm Mi đại sư chịu không nổi mùi hôi tanh, lợm giọng muốn nôn ra.
Đến lúc này, tiếng cười khà khà của Cực Lạc Đồng Tử mới vang lên: “Cực Lạc Trùng là lai tạo giữa bảy loại độc vật mà ra, phải nuôi bằng máu thịt người. Lát nữa da thịt của hai vị đều chui hết vào bụng chúng, lúc đó không còn ai chê là chúng nhỏ xíu nữa.”
Hắn chưa dứt lời, đao quang đã thấp thoáng lóe lên.
Tiểu Lý Phi Đao đã bay ra.
*
* *
Tâm Mi đại sư suýt nữa thét lên. Lão cũng biết, mũi phi đao trên tay họ Lý là hy vọng duy nhất của hai người. Thế mà Lý Tầm Hoan chưa thấy ngay bóng dáng của đối phương, đã phóng phi đao ra.
Ngọn đao đó mà không trúng đích, hai người nhất định phải biến thành một đống xương trắng.
Đây là ván bạc cuối cùng của Lý Tầm Hoan, chàng đã đem sinh mạng của mình để đặt cược. Cơ hội thắng trong ván này rất mong manh.
Tâm Mi đại sư không hiểu nổi, tại sao Lý Tầm Hoan lại liều lĩnh như thế.
Đao quang chỉ lóe lên rồi tắt ngấm ngay trong màn đêm hun hút. Ở nơi đó, vang lên một tiếng kêu ngắn ngủi, nhưng thật là thê thảm.
Từ trong bóng tối, một bóng người lảo đảo tiến ra. Đó là một người vóc dáng thấp bé như một đứa trẻ, chỉ mặc quần ngắn để lộ ra hai ống chân nhỏ xíu. Dù gió tuyết cắt da, y vẫn như không biết lạnh là gì.
Cái đầu của y cũng nhỏ như đầu con nít, nhưng đôi mắt sáng ngời như hai ngọn đèn.
Đôi mắt tràn đầy kinh hãi và oán hận, đang trừng trừng nhìn về phía Lý Tầm Hoan, tựa như muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng cứ khò khè không sao phát được thanh âm.
Bây giờ thì Tâm Mi đại sư đã nhìn thấy ngọn phi đao đang cắm vào giữa yết hầu của hắn, không lệch bên nào, dù chỉ là một chút. Thần đao họ Lý quả là phóng ra không trật đao nào.
Cực Lạc Động Chủ cảm thấy máu dồn lại nơi cổ họng, tức nghẹn không sao chịu được, bèn đưa tay rút mũi đao ra. Mũi đao vừa rời khỏi cổ, cảm giác tức nghẹn biến mất. Nhưng máu tươi bắt đầu ứa ra ngoài.
Cực Lạc Động Chủ điên cuồng gào lên: “Phi đao quá hiểm.”
Trong lúc này, một số độc trùng đã bò từ mặt tuyết lên đùi của Lý Tầm Hoan, nhưng chàng vẫn nằm im bất động, Tâm Mi đại sư cũng không nhúc nhích, một phần vì thân thể lão như nhũn ra, chắc chắn không thể đứng vững được.
Thần đao họ Lý tuy quán tuyệt thiên hạ, nhưng rõ ràng sắp phải làm mồi ngon cho bầy Cực Lạc Trùng.
Ngờ đâu sau tiếng gào của Cực Lạc Động Chủ, máu tươi phun ra thành vòi. Dường như bầy độc trùng đã đánh hơi được mùi ngon, hàng trăm con như hàng trăm mũi tên, vọt tới bám chặt lấy yết hầu của Cực Lạc Động Chủ.
Chỉ nghe những tiếng rào rào vang lên một hồi, thân hình của Cực Lạc Động Chủ chỉ còn là một đống xương vừa khô vừa trắng. Nhưng sau khi bầy độc trùng uống máu ăn thịt của hắn một bữa no nê, chúng cũng trúng độc nằm mềm nhũn ở dưới đất, không còn động đậy.
Người nổi danh vì dùng độc, cuối cùng ch.ết thảm trong miệng của mấy trăm con độc trùng của mình. Cảnh tượng này thật sự làm cho người khác không dám nhìn lâu.
Tâm Mi đại sư nhắm mắt, chắp tay lại. Lão niệm phật một lúc lâu, mới thở dài mở mắt nhìn Lý Tầm Hoan, than thở: “Thí chủ quả là phi đao thiên hạ vô song, định lực không người sánh nổi.”
Lý Tầm Hoan cười đáp: “Không dám! Chẳng qua tại hạ đoán rằng bầy độc trùng ngửi thấy hơi máu tanh thì sẽ bò đến đó. Thật ra, trong lòng tại hạ cũng khiếp sợ vô cùng.”
Tâm Mi đại sư nói: “Thí chủ cũng biết sợ ư?”
Lý Tầm Hoan lại cười: “Ngoài kẻ ch.ết ra, trên thế gian này còn ai không biết sợ?”
Tâm Mi đại sư thở dài: “Lâm nguy mà không loạn, kinh sợ mà chẳng sờn. Lão nạp thật sự cảm phục định lực của thí chủ, chỉ biết cúi đầu mà hổ thẹn.”
Giọng nói của Tâm Mi đại sư nhỏ dần, nhỏ dần, rồi lão ngã nhào xuống, bất tỉnh.
*
* *
Trời đã sáng.
Tâm Mi đại sư vẫn đang hôn mê, còn Lý Tầm Hoan ngồi cạnh lão, ngủ gà ngủ gật.
Chàng đã đào hố để chôn xương của Cực Lạc Động Chủ và xác bầy Cực Lạc Trùng, sau đó chạy hơn một giờ mới đến một thị trấn, thuê được một cỗ xe lừa.
Cỗ xe thô kệch cũ kỹ, còn đường đi gồ ghề nên rất xóc, nhưng Lý Tầm Hoan vẫn ngủ say, vì chàng thật sự đã quá mệt mỏi. Sau khi chàng uống xong hai chén sữa đậu nành, trên thế gian này hầu như không còn việc gì có thể giữ chàng khỏi ngủ.
Chẳng biết là đã bao lâu, cỗ xe đột nhiên dừng lại.
Lý Tầm Hoan lập tức mở choàng mắt ra, đưa tay vén tấm rèm cửa ở phía sau thùng xe. Gió lạnh tạt ùa vào mặt, chàng thấy tỉnh táo hẳn, sảng khoái vô cùng.
Gã đánh xe nói: “Đã đến Tung Sơn rồi. Xe lừa không thể lên núi được, đại gia phải đi bộ thôi.”
Đêm hôm qua, mụ vợ ham tiền mà lay gã dậy, gã đã nhất quyết không chịu. Lý Tầm Hoan đã lôi tuột gã ra khỏi tấm chăn bông, nên mặt gã vốn đã hầm hầm.
Hơn nữa, tiền đánh xe đã bị mụ vợ nhanh tay trấn lột sạch sẽ. Giả tỉ trên xe không có một vị hòa thượng, không chừng gã dám đỗ xe lại, đuổi khách xuống giữa đường.
Khắp mấy chục huyện quanh núi Tung Sơn, dân chúng đều hết sức tôn kính những người xuất gia.
Lý Tầm Hoan dìu Tâm Mi đại sư xuống xe, rồi bất ngờ nhét vào tay gã phu xe một thỏi bạc, cười nói: “Đây là tiền dành riêng cho ngươi uống rượu. Ta rất hiểu, nam nhân đã có vợ mà không có tiền riêng dằn túi, thì cuộc đời thật là vô vị.”
Gã đánh xe cực kỳ hoan hỉ, nhưng gã chưa kịp cảm ơn thì Lý Tầm Hoan đã đi mất.
Dĩ nhiên là giấc ngủ rất cần thiết, không ngủ không được, nhưng thời gian không cho phép chàng ngủ lâu hơn nữa.
Mọi ngả đường lên núi đều phủ đầy băng tuyết, nên không hề có khách hành hương.
Lý Tầm Hoan thi triển thân pháp, tìm đường ngắn nhất để lên núi.
Dưới chân núi có một ngôi miếu nhỏ, vài tăng nhân Thiếu Lâm mặc áo xám, đi tất trắng, đang đốt lửa ở tiền điện để sưởi cho ấm. Có hai gã đang nép sau cánh cửa cho khuất gió, nhìn ra ngoài.
Chợt thấy có người dùng khinh công lên núi, hai gã lập tức bước ra.
Một gã hỏi: “Thí chủ từ đâu đến, phải chăng...”
Gã thứ hai thấy sau lưng Lý Tầm Hoan cõng một hòa thượng, lập tức hỏi xen vào: “Người mà thí chủ cõng ở sau lưng, có phải là đệ tử Thiếu Lâm không?”
Bước chân của Lý Tầm Hoan hơi chậm lại, nhưng khi chàng đến trước mặt hai người thì bất thần phóng lên cao ba trượng, lướt qua khỏi đầu họ, chân vừa chấm đất thì lại bay vọt lên.
Đường núi phủ đầy tuyết rất trơn, thế mà chàng vẫn có thể thi triển khinh công tuyệt đỉnh Thanh Đình Tam Xao Thủy như chuồn chuồn điểm nước. Đám tăng nhân Thiếu Lâm không khỏi kính nể, bất giác thay đổi sắc mặt.
Đến khi hai tăng nhân nghĩ đến chuyện đuổi theo, thì Lý Tầm Hoan đã vượt qua xa lắm rồi.
Lý Tầm Hoan vốn đã từng đến Tung Sơn, nên chàng không đi theo đường chính, mà theo đường tắt ở phía sau để lên núi. Dù vậy, cũng mất hơn một tiếng đồng hồ chàng mới thấy ngôi chùa Thiếu Lâm nguy nga hùng vĩ.
Từ lúc Bồ Đề Đạt Ma đông du Trung Thổ vào đời Lương Võ Đế, chùa Thiếu Lâm đời nào cũng có nhân tài, xưa nay vẫn là thủ lĩnh võ lâm Trung Nguyên.
Xa xa nhìn tới Thiếu Lâm Tự chỉ thấy mái ngói phủ tuyết cao vút tận mây, đình viện san sát nối nhau chẳng biết mấy tầng, khí thế hùng vĩ quả không hổ danh là ngôi chùa đệ nhất thiên hạ.
Lý Tầm Hoan từ sau núi vào chùa, thấy trên mặt tuyết dựng đầy những tháp xá lợi cao thấp khác nhau. Đây chính là thánh địa của Thiếu Lâm Tự, nơi cất giữ nắm xương tàn của những vị tổ sư đời trước. Những nhân vật này lúc sinh tiền thì danh tiếng lẫy lừng, đến khi ch.ết chỉ còn chiếm một mảnh đất nho nhỏ. Bất cứ ai qua đây cũng không khỏi nghĩ đến ý nghĩa cuộc đời mà bồi hồi cảm thán, huống gì Lý Tầm Hoan, một con người đã coi tiền tài danh lợi như bụi đất.
Chàng không nhịn nổi, lại ho sặc sụa.
Đột nhiên một người trầm giọng nói: “Thí chủ dám tự tiện xông vào cấm địa của Thiếu Lâm, quả là không coi ai ra gì.”
Lý Tầm Hoan lớn tiếng đáp: “Tâm Mi đại sư đang bị thương. Tại hạ cố đưa đại sư về đây chữa trị, xin được phương trượng quí phái cho tham kiến.”
Một tăng nhân Thiếu Lâm kêu lên kinh hãi, phóng vọt ra, chắp tay thi lễ rồi nói: “Đa tạ thí chủ. Xin cho hỏi cao tính đại danh?”
Lý Tầm Hoan thở dài, chầm chậm đáp: “Tại hạ là Lý Tầm Hoan.”
*
* *
Trong hậu viên vắng lặng, những hoa tuyết đang tan dần trên lá trúc.
Ở cuối rừng trúc, có một gian thiền xá thanh nhã. Qua cửa sổ có thể nhìn thấy hai người đang chơi cờ bên trong.
Bên phải là một lão hòa thượng tướng mạo kỳ dị, nhưng thần thái rất trầm tĩnh, trầm tĩnh đến mức có thể hòa nhập vào khung cảnh tĩnh mịch này.
Bên trái là một lão già gầy gò thấp bé, mũi khoằm như mỏ chim ưng. Nhưng mục quang sáng ngời của lão khiến người ta quên đi vóc dáng nhỏ bé, chỉ cảm thấy người này có quyền uy và sức mê hoặc người khác phi thường.
Khắp thiên hạ chắc không còn ai được hân hạnh có thể ngồi ngang hàng chơi cờ với Tâm Hồ đại sư chưởng môn phái Thiếu Lâm, ngoài Bá Hiểu Sinh ra.
Khi hai người này ngồi chơi cờ, rất ít chuyện trên thiên hạ có thể làm họ ngưng cuộc đấu. Nhưng vừa nghe tới cái tên Lý Tầm Hoan, cả hai cùng đứng bật dậy.
Tâm Hồ đại sư hỏi: “Người đó đang ở đâu?”
Tăng nhân Thiếu Lâm vào báo tin cúi mình cung kính: “Hiện đang ở phòng của nhị sư thúc.”
Tâm Hồ đại sư lại hỏi: “Nhị sư thúc của ngươi thế nào rồi?”
Tăng nhân Thiếu Lâm đáp: “Hình như nhị sư thúc bị thương khá nặng. Tứ sư thúc cùng thất sư thúc đang săn sóc vết thương của lão nhân gia.”
*
* *
Lý Tầm Hoan đứng chắp tay dưới mái hiên, nhìn vào tòa đại điện hùng vĩ. Trong cơn gió lạnh buốt, tiếng đọc kinh từ bên trong văng vẳng vang ra, pha thêm vẻ thần bí vào cảnh tiêu sơ của đất trời.
Tuy nghe tiếng bước chân gần đến nhưng Lý Tầm Hoan vẫn không quay đầu lại. Giữa khung cảnh trang nghiêm kỳ diệu này, chàng có được cái cảm giác lâng lâng đến xuất thần.
Tâm Hồ đại sư và Bá Hiểu Sinh đi đến cách chàng độ mươi bước rồi dừng lại. Từ lâu Tâm Hồ đại sư đã nghe danh tiếng của Tiểu Lý Thám Hoa, nhưng đến nay mới gặp.
Lão không nghĩ rằng chàng lại trông như một thư sinh yếu đuối, dáng vẻ trầm lặng như một thi nhân, chẳng có vẻ gì là một nhân vật lừng danh thiên hạ.
Lão quan sát chàng cặn kẽ, không bỏ qua một chỗ nào, nhất là đôi bàn tay thon dài.
Đôi tay ấy có ma lực, biến một con dao mỏng vô tri trở thành một thần vật bất khả xâm phạm.
Còn Bá Hiểu Sinh thì mười năm trước đã từng gặp chàng. Lão vừa cảm thấy mười năm nay chàng không hề thay đổi, lại vừa thấy chàng đã thay đổi rất nhiều.
Có thể là con người của chàng không thay đổi chút nào, chỉ có tâm hồn của chàng thay đổi. Bây giờ chàng có vẻ uể oải hơn, thâm trầm hơn và cô độc hơn mười năm trước.
Bất luận có bao nhiêu người quanh chàng, chàng vẫn hoàn toàn cô độc.
Cuối cùng thì Bá Hiểu Sinh cũng cười một tiếng, chào hỏi: “Thám Hoa lâu nay vẫn khỏe chứ?”
Lý Tầm Hoan cũng cười đáp: “Không ngờ tiên sinh vẫn còn nhớ tại hạ.”
Tâm Hồ đại sư chắp tay hỏi: “Thám Hoa có nhận ra lão nạp không?”
Lý Tầm Hoan chắp tay xá dài: “Đại sư đức cao vọng trọng, thiên hạ ai cũng tôn kính như Thái Sơn Bắc Đẩu. Tại hạ chỉ là hạng giang hồ mạt học, vẫn tự giận mình không có duyên quen biết. Hôm nay được hân hạnh bái kiến, tại hạ thật là may mắn vô cùng.”
Tâm Hồ đại sư nói: “Thám Hoa đừng khách sáo. Thí chủ đã hết lòng hộ tống sư đệ về đây, lão tăng hết sức cảm tạ.”
Lý Tầm Hoan đáp: “Không dám.”
Tâm Hồ đại sư lại chắp tay nói: “Để lão tăng đi xem qua bệnh tình của sư đệ, rồi sẽ trở lại đây hầu chuyện với thí chủ.”
Lý Tầm Hoan đáp: “Xin đại sư tùy tiện.”
Chờ Tâm Hồ đại sư khuất hẳn vào trong, Bá Hiểu Sinh cười khẩy rồi nói: “Công phu hàm dưỡng của người xuất gia, bọn phàm tục chúng ta không sao sánh kịp. Nếu là ta, thì chắc chắn không thể đa lễ với ngươi như thế.”
Lý Tầm Hoan chỉ “À” một tiếng.
Bá Hiểu Sinh nói tiếp: “Nếu có ai đả thương sư đệ và đệ tử yêu quí của ngươi, ngươi có đối xử với họ khách sáo như thế hay không?”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Chẳng lẽ tiên sinh cho rằng Tâm Mi đại sư đã bị ta đả thương ư?”
Bá Hiểu Sinh chắp hai tay sau lưng, ngửa mặt lên trời lạnh lùng nói: “Ngoài Tiểu Lý Thám Hoa ra, còn ai có thể đả thương nổi Tâm Mi đại sư?”
Lý Tầm Hoan hỏi lại: “Nếu chính ta đả thương, thì sao ta còn hộ tống ông ấy về chùa Thiếu Lâm để làm gì?”
Bá Hiểu Sinh nói: “Đây chính là chỗ thông minh hơn người của ngươi.”
Lý Tầm Hoan lại “À” một tiếng.
Bá Hiểu Sinh tiếp: “Bất luận kẻ nào dám đả thương Hộ Pháp của Thiếu Lâm, chắc chắn từ nay về sau không có một ngày yên ổn. Hơn ba ngàn đệ tử của hai chi Nam Bắc phái Thiếu Lâm nhất định không chịu bỏ qua cho hắn. Lực lượng đó, không ai dám xem thường.”
Lý Tầm Hoan đáp: “Tiên sinh nói đúng lắm.”
Bá Hiểu Sinh nói: “Ngươi hộ tống Tâm Mi đại sư về đây, thiên hạ không những không nghi Tâm Mi bị thương dưới tay ngươi, mà cũng không còn nghi ngươi là Mai Hoa Đạo. Ngươi đả thương Tâm Mi, còn bắt đệ tử Thiếu Lâm phải cảm kích ngươi. Thủ đoạn này quả thật cao minh, ngay cả Bá Hiểu Sinh mỗ cũng phải thán phục.”
Lý Tầm Hoan ngửa mặt lên trời, cười nói: “Bá Hiểu Sinh quả không một việc chi là không hiểu. Thảo nào các bang các phái trên giang hồ đều muốn giao kết bằng hữu với người, vì kết giao với ngươi sẽ được rất nhiều lợi ích.”
Bá Hiểu Sinh sắc mặt vẫn không thay đổi: “Điều mà ta nói, chẳng qua vì công đạo mà thôi.”
Lý Tầm Hoan nói: “Tiếc là tiên sinh đã quên một việc. Tâm Mi đại sư chưa ch.ết, ông ấy phải tự biết ai là kẻ hại mình chứ? Đến lúc đó, câu nói của tiên sinh e rằng lại phải nuốt vào bụng.”
Bá Hiểu Sinh than thở: “Nếu ta đoán không lầm, Tâm Mi đại sư có rất ít cơ hội để còn nói chuyện được.”
Đột nhiên Tâm Hồ đại sư giận dữ quát lên: “Nếu không phải là ngươi hại sư đệ của ta, thì còn ai nữa?”
Tâm Hồ đại sư chẳng biết đã trở ra từ lúc nào, sắc mặt lạnh như sương giá.
Lý Tầm Hoan nói: “Không lẽ đại sư lại chẳng nhận ra ông ấy trúng độc của ai?”
Tâm Hồ đại sư không đáp lời chàng, quay đầu lại gọi lớn: “Thất sư đệ.”
Mọi người trên giang hồ đều biết Thiếu Lâm là chính phái trong võ lâm, chỉ chuyên luyện về công phu quyền cước hay binh khí, tuyệt không dùng đến ám khí hay độc dược. Tuy nhiên vị xếp cuối cùng trong bảy tăng nhân thủ tọa, Tâm Giám đại sư thì học võ rồi mới xuất gia. Trước khi vào chùa Thiếu Lâm, lão có ngoại hiệu là Thất Xảo Thư Sinh, nổi tiếng về tài dụng độc.
Vị Tâm Giám đại sư này mặt vàng khè như con người bệnh hoạn lâu năm, nhưng đôi mắt lại rất sáng, đầy vẻ oai phong. Mục quang như điện của lão nhìn Lý Tầm Hoan một cái, rồi lão trầm giọng nói: “Nhị sư ca trúng phải Ngũ Độc Thủy Tinh của Cực Lạc Đồng Tử ở Miêu Cương. Đây là một chất độc không mùi không sắc, nếu trúng độc mà không có thuốc giải, da thịt sẽ từ từ trong suốt như thủy tinh, có thể nhìn rõ cả lục phủ ngũ tạng. Đến lúc đó thì vô phương cứu chữa.”
Lý Tầm Hoan nói: “Đại sư quả nhiên cao minh...”
Tâm Giám đại sư lạnh lùng cắt lời chàng: “Lão nạp chỉ biết là nhị sư huynh bị hại vì Ngũ Độc Thủy Tinh. Còn thủ phạm hạ độc là ai, bần tăng chưa được biết.”
Bá Hiểu Sinh mỉm cười: “Nói hay lắm! Kẻ bị hạ độc thì ch.ết, còn kẻ hạ độc thì sống.”
Tâm Giám đại sư lại tiếp: “Cực Lạc Động Chúa tuy hành sự ác độc, nhưng xưa nay chưa hề vô cớ gây sự với ai. Bản môn cùng hắn chưa hề có một xích mích nhỏ nào, thì tại sao hắn chẳng ngại ngàn dặm xa xôi mà đến ám hại nhị sư huynh?”
Lý Tầm Hoan thở dài: “Chỉ vì lần này đối tượng của hắn không phải là Tâm Mi đại sư, mà chính là ta.”
Bá Hiểu Sinh nói: “Nói hay lắm! Hắn muốn hại ngươi, ngươi lại yên lành đứng ở đây. Hắn không có ý hại Tâm Mi đại sư, thế mà Tâm Mi đại sư lại trúng độc.”
Rồi lão quắc mắt nhìn Lý Tầm Hoan, nói rõ ràng từng chữ: “Nếu ngươi có thể giải thích chuyện này cho trơn tru, Bá Hiểu Sinh mỗ xin bái phục.”
Lý Tầm Hoan trầm ngâm rất lâu, đột nhiên mỉm cười rồi nói: “Ta không nói ra, vì ta có nói thế nào thì các vị cũng không tin.”
Bá Hiểu Sinh nói: “Lời nói của ngươi thì ai mà tin nổi?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Ta không thể nói, nhưng còn có người có thể nói ra được.”
Tâm Hồ đại sư vội hỏi: “Là ai thế?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Chính là Tâm Mi đại sư! Sao các vị không đợi ông ta tỉnh lại rồi hãy hỏi?”
Tâm Hồ đại sư nhìn chầm chập vào Lý Tầm Hoan, mục quang vừa lạnh vừa sắc, giống hệt đao quang.
Sắc mặt của Tâm Giám đại sư trắng bệch, đại sư chầm chậm nói từng chữ, từng chữ: “Nhị sư huynh vĩnh viễn không thể tỉnh lại nữa.”