Chương 0022 : Mai hoa đạo tái xuất hiện

Bữa cơm trưa đã xong, câu chuyện cũng đã kể hết, mọi người dần dần giải tán. Vừa đi họ vừa bàn luận xôn xao, thậm chí còn công khai thương cảm cho Lý Tầm Hoan.


Còn chưa đến giờ Tuất, nhưng trời đang từ từ tối dần. Trong phòng ăn chỉ còn hai bàn. Tôn lão tiên sinh đang uống rượu, hút thuốc. Cô cháu gái của lão ngồi cạnh ăn mì. Cách ăn mì của cô ấy cũng rất thú vị, đầu tiên là cuộn mì trên đôi đũa trước, rồi mới đưa vào trong miệng.


Lâm Tiên Nhi nhìn A Phi một cách tình tứ, còn A Phi lại đang trầm ngâm. Thức ăn trên bàn của hai người vẫn còn nguyên, trên đó phủ một lớp mỡ đông lại, giống như đóng băng vậy.


Không biết đã bao lâu, đột nhiên cô nương tóc bím bỏ đũa xuống rồi cất tiếng hỏi: “Gia gia! Lão nhân gia nói thử xem, vị thiếu gia đó có phải bị oan hay không?”


Tôn lão tiên sinh thở dài: “Ta biết y bị oan, nhưng có ích gì.”
Cô nương tóc bím lại hỏi: “Còn bằng hữu của y đâu? Chẳng lẽ không có một người nào chịu đi cứu y?”


Tôn lão tiên sinh than thở: “Nếu y bị nhốt ở một nơi nào khác, thì không chừng còn có người đi cứu y. Nhưng y bị nhốt ở chùa Thiếu Lâm, thì chỉ sợ khắp thiên hạ chẳng một ai có thể cứu y...”


available on google playdownload on app store


Cô nương tóc bím hỏi: “Thế thì... thế thì chẳng lẽ một vị đại anh hùng lại bị ch.ết oan ở đó hay sao?”


Tôn lão tiên sinh trầm ngâm rất lâu, rồi mới từ từ nói: “Phương pháp thì cũng có, nhưng hy vọng rất mong manh.”


Nghe tới câu này, mắt của A Phi đột nhiên sáng lên. Cô nương tóc bím cũng vội hỏi tiếp: “Là phương pháp nào thế?”


Mục quang của Tôn lão tiên sinh lại đảo qua A Phi một cái, rồi chậm rãi nói: “Giả tỉ Mai Hoa Đạo thật sự chưa ch.ết và đột nhiên xuất hiện, thì dĩ nhiên có thể chứng minh Lý Tầm Hoan không phải là Mai Hoa Đạo. Nếu y đã không phải là Mai Hoa Đạo, thì dĩ nhiên cũng chẳng có lý do nào để sát hại Tâm Mi đại sư nữa.”


Cô nương tóc thắt bím thở dài: “Hy vọng này thật quá mỏng manh. Giả tỉ Mai Hoa Đạo mà chưa ch.ết thì cũng phải trốn biệt, để Lý Tầm Hoan làm con ma ch.ết thay.”


Tôn lão tiên sinh đặt ống điếu lên bàn, hỏi: “Cháu ăn mì xong chưa?”
Cô nương tóc bím đáp: “Lúc nãy cháu đói lắm, nhưng nghe xong câu chuyện này thì không ăn được nữa.”


Tôn lão tiên sinh nói: “Nếu ăn không nổi thì đi thôi. Chúng ta có ngồi ở đây cả đời thì cũng không cứu được Lý Thám Hoa.”


Cô nương tóc bím đi ra cửa, đột nhiên quay đầu lại liếc A Phi một cái, dường như muốn nói: “Nếu huynh cứ ngồi mãi ở đây, thì làm sao cứu được Lý huynh?”
*
* *


Lâm Tiên Nhi dõi mắt nhìn theo họ ra khỏi cửa, rồi mới lãnh đạm cười hỏi: “Huynh thấy hai người này lai lịch ra sao?”
A Phi không đáp được, hỏi lại: “Lai lịch như thế nào?”


Lâm Tiên Nhi nói: “Ông lão thì ánh mắt rất sáng, hiển nhiên nội công không yếu. Còn cô nương thì chân bước nhẹ nhàng, động tác linh hoạt, khinh công nhất định không dưới muội.”
A Phi “À” một tiếng.


Lâm Tiên Nhi nói tiếp: “Theo muội, thì hai người này là nhân vật giang hồ. Họ không phải nói chuyện suông, dĩ nhiên phải có dụng ý.”
A Phi hỏi lại: “Dụng ý gì thế?”


Lâm Tiên Nhi đáp: “Lão cố ý kể chuyện này cho huynh nghe, không chừng là muốn huynh đi đến đó mà chịu ch.ết.”
A Phi hỏi: “Đến đó mà chịu ch.ết ư?”


Lâm Tiên Nhi nhẹ giọng: “Huynh đã biết Lý huynh bị nhốt trong chùa Thiếu Lâm, dĩ nhiên là muốn bất chấp tất cả mà đi cứu y. Nhưng chỉ một mình huynh, thì đâu phải là đối thủ của tám trăm hòa thượng Thiếu Lâm?”


A Phi im lặng, không đáp.
Lâm Tiên Nhi lại tiếp: “Huống hồ, chuyện họ kể chưa chắc đã không giả dối. Không chừng họ đang gài cho huynh sa vào bẫy.”


Nàng siết chặt tay A Phi, dịu dàng nói: “Mà giả tỉ họ nói thật, hiện nay Lý huynh cũng không bị nguy hiểm. Nếu huynh đi đến đó, không chừng lại liên lụy đến y làm cho y phải phân tâm. Nếu tăng nhân Thiếu Lâm dùng huynh để uy hϊế͙p͙ y, thì y cũng sẽ bất chấp tất cả mà cứu huynh. Như vậy, huynh chẳng những không thể cứu được y, mà còn làm hại y.”


A Phi cúi mặt xuống một lúc lâu, rồi thở dài: “Không sai! Muội suy đoán chu đáo hơn ta nhiều.”
Lâm Tiên Nhi thiết tha hỏi: “Huynh hứa với muội là không mạo hiểm đến Thiếu Lâm tự chứ?”
A Phi đáp gọn: “Được.”


Thấy chàng đồng ý mau lẹ như thế, Lâm Tiên Nhi không khỏi hoài nghi.
Hai người lẳng lặng quay về phòng, mỗi người đều tâm sự trùng trùng.


Lâm Tiên Nhi bưng một tách trà tới. A Phi bỗng nói: “Chúng ta không đến Thiếu Lâm Tự nữa, muội nên trở về đi thôi.”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Còn huynh thì sao?”
A Phi đáp: “Ta muốn đi đến một nơi khác.”


Đột nhiên tay của Lâm Tiên Nhi run bắn lên, làm đổ tách trà lên người của chàng, rồi thất thanh kêu lên. “Huynh định giả làm Mai Hoa Đạo ư?”


A Phi ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn nàng rất lâu, rồi đáp gọn: “Đúng thế.”
Lâm Tiên Nhi cắn chặt môi: “Huynh đã nhất định như vậy rồi ư?”
A Phi gật đầu: “Đúng thế!”


Hai tiếng “đúng” này được thốt ra bằng một giọng đầy quyết tâm. Rõ ràng không điều gì có thể làm thay đổi ý định của chàng.
Lâm Tiên Nhi dịu dàng hỏi: “Thế thì sao huynh lại bảo muội trở về?”


A Phi nói: “Đây là việc của huynh.”
Lâm Tiên Nhi cúi đầu khẽ nói: “Việc của huynh cũng là việc của muội.”
A Phi nói: “Nhưng Lý Tầm Hoan không phải là bạn của muội.”


Lâm Tiên Nhi đáp: “Đã là bạn của huynh, cũng là bạn của muội.”
Sắc mặt của A Phi không khỏi lộ vẻ cảm kích, nhưng chàng không nói gì.


Lâm Tiên Nhi nói: “Huynh có thể nghĩa khí với bạn bè, thì tại sao muội lại không thể như thế? Tuy rằng muội chẳng có tài cán gì, nhưng khi có việc gì cần thương lượng thì hai người phải tốt hơn một người.”


A Phi đột nhiên nắm tay nàng, tuy không nói thành lời, nhưng mục quang cùng nét mặt đã thay cho miệng để nói lên rất nhiều tình cảm.


Loại ngôn ngữ không lời này có thể làm rung động lòng người, còn hơn muôn vạn câu nói tha thiết nhất.


Lâm Tiên Nhi nhoẻn cười, rồi chợt chau mày: “Nếu huynh muốn giả làm Mai Hoa Đạo, thì phải tìm một vài đối tượng để hạ thủ chứ?”
A Phi lơ đãng “À” một tiếng.


Lâm Tiên Nhi tiếp: “Chúng ta nhất định không thể hại những người vô tội, có phải không?”


A Phi đáp: “Đối tượng mà ta phải tìm, đương nhiên phải là loại cường hào ác bá giàu sang nhưng không nhân nghĩa, hoặc loại trùm ăn cướp chuyên ngồi không để chia phần.”


Ánh mắt Lâm Tiên Nhi chợt sáng lên: “Hình như quanh vùng này có một người như thế.”
A Phi hỏi: “Là ai thế?”


Lâm Tiên Nhi đáp: “Người này xưa kia là một tên lục lâm khét tiếng, đến năm mươi tuổi mới rửa tay gác kiếm không ăn cướp nữa. Nhưng nghe đâu hắn vẫn còn âm thầm làm nhiều chuyện mờ ám.”


A Phi hỏi thêm: “Muội có biết tên của hắn không?”
Lâm Tiên Nhi suy nghĩ một lát rồi đáp: “Hình như hắn tên thật là Trương Thắng Kỳ, nhưng bây giờ mọi người gọi là Trương viên ngoại hoặc Trương Thiện Nhân.”


A Phi nhíu mày hỏi: “Người ta gọi hắn là Trương Thiện Nhân ư?”


Lâm Tiên Nhi cười nhẹ: “Hắn cướp được mười vạn lượng bạc, thì xuất ra một trăm lượng để sửa đường bắc cầu. Ban đêm hắn giết ch.ết một trăm mạng, thì ban ngày hắn bố thí cháo, tặng thuốc men. Một tên cướp dĩ nhiên phải có điều kiện để làm chuyện từ thiện, dễ dàng hơn kẻ khác!”


*
* *
Trương Thắng Kỳ đang nằm trên chiếc giường êm ái bằng gỗ quí, húp từng ngụm cháo yến sào còn bốc hơi nghi ngút. Lão nhìn vào ngọn lửa, tựa như đang suy nghĩ một điều gì đó,


Bên ngoài tuyết bắt đầu rơi, nhưng trong nhà vẫn ấm cúng như đang giữa tiết xuân. Chậu hoa thủy tiên ở góc nhà đang nở thật đẹp. Dưới giá để chậu hoa, một con mèo lông rất mượt đang nằm cuộn tròn.


Trương Thắng Kỳ duỗi thẳng người, chậm rãi tự nói với mình: “Mùa xuân năm nay đến sớm thật...”


Sáng nay lão vừa lội mấy dặm đường trong gió tuyết để khám cho một người mới bị ngã lừa, tuy bây giờ còn mệt mỏi, nhưng trong lòng cảm thấy rất thư thái. Một người vừa làm xong một việc thiện, tâm tình bao giờ cũng trở nên khoan khoái. Huống hồ trong khi lão đi khám bệnh, cô vợ thứ ba lại sinh cho lão một đứa con bụ bẫm.


Mùa đông năm nay thời tiết thế này, chắc chắn việc đồng áng năm tới sẽ được mùa.


Trương Thắng Kỳ cầm lấy tẩu thuốc của một ả a đầu vừa đưa đến, hít vài hơi. Mùi thuốc cũng không đến nỗi tồi, trong lòng lão lại càng khoan khoái.


Lão nhắm mắt lại, toan ngủ một giấc thoải mái, thì đột nhiên nghe ả a đầu ré lên một tiếng, rồi chén cháo yến sào rớt bể tan tành.
Trương Thắng Kỳ giật mình, mở choàng mắt.


Trước mặt lão đã xuất hiện một người mặc y phục đen tuyền, trông như một oan hồn. Người này không biết đến từ đâu và cũng không biết đến từ lúc nào.


Trương Thắng Kỳ tuy rửa tay gác kiếm đã lâu, nhưng võ công chưa mất. Lão thét to: “Đồ ăn cướp không có mắt, cả gan chọc đến lão gia.”


Trong tiếng thét, lão chụp lấy chiếc giá để chậu hoa, phang vào đầu người mặc áo đen.
Nhưng cùng lúc đó, một ánh thép lóe lên thật nhanh.


Trương Thắng Kỳ không kịp thấy đối phương ra tay như thế nào, thậm chí cũng chẳng biết khí giới trên tay đối thủ là gì.
Lão chỉ cảm thấy ngực mình lạnh buốt, rồi trước ngực xuất hiện năm chấm máu.
*
* *


Mai Hoa Đạo lại xuất hiện!
Khắp chốn trà lầu tửu điếm, đâu đâu cũng vang lên tiếng xầm xì. Không lẽ kẻ giết ch.ết Trương Thắng Kỳ mới chính là Mai Hoa Đạo thật? Và nạn nhân sắp đến của Mai Hoa Đạo sẽ là ai?


Những kẻ có quyền có thế, lại không ngớt phập phồng lo sợ.
*
* *


Vào lúc xế chiều, từ trong ngôi cổ tự vẳng lên một hồi chuông thánh thót du dương. Mọi tăng nhân Thiếu Lâm đều trang nghiêm và trầm mặc, từng người cúi đầu bước vào Phật Điện trang nghiêm.


Bước chân của họ vốn đã nhẹ nhàng nay còn nhẹ nhàng hơn, vì mấy ngày nay, tâm tình của mọi người trong chùa đều hết sức nặng nề u uất.


Tiếng đọc kinh của họ vẫn trầm trầm như mọi ngày. Dân cư ở quanh núi mỗi khi nghe giọng tụng niệm và tiếng chuông, đều biết khóa kinh chiều của đệ tử Thiếu Lâm đã bắt đầu.


Núi Tung Sơn vốn đã hiểm trở, về mùa đông lại càng lạnh lẽo hơn. Giữa vùng băng tuyết mênh mông, một người đang gấp rút chạy lên núi. Đó chính là Nam Dương đại hiệp Tiêu Tịnh, một đệ tử tục gia của chùa Thiếu Lâm.


Sau khi nói vội mấy câu với bọn sư huynh đệ đồng môn ở phía sau núi, gã bước thẳng vào hậu viện. Tịnh thất của phương trượng lặng im không một tiếng động. Chỉ có những làn khói nhang uyển chuyển bay tản ra ngoài qua cửa sổ.


Bước chân của Tiêu Tịnh đặt rất nhẹ trên mặt đất, tựa như không phát ra âm thanh. Thế nhưng khi hắn vừa bước chân vào hậu viện, giọng nói trầm trầm của Tâm Hồ đại sư từ trong phòng phương trượng đã cất lên: “Ai thế?”


Tiêu Tịnh đứng cách ngưỡng cửa khá xa, cúi mình đáp: “Đệ tử là Tiêu Tịnh, có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”


Trong phòng phương trượng chỉ có ba người: Tâm Hồ, Tâm Giám và Bá Hiểu Sinh. Sắc diện người nào cũng lộ vẻ trầm trọng, hình như đang có điều gì lo ngại.


Tiêu Tịnh không dám nhiều lời. Vừa bước chân vào, hắn đã rạp mình cung kính nói: “Giang hồ đang xôn xao, có tin Mai Hoa Đạo lại xuất hiện.”
Tâm Giám, Bá Hiểu Sinh đồng thời biến sắc mặt, cùng hỏi: “Mai Hoa Đạo ư?”


Tiêu Tịnh nói tiếp: “Ba ngày trước, tên đại đạo độc hành Trương Thắng Kỳ đã ẩn dật từ lâu bỗng nhiên bị ám sát. Tất cả tài sản trong nhà bị vét sạch, vết thương chí mạng là năm chấm máu xếp thành đóa hoa mai trước ngực.”


Tâm Giám, Bá Hiểu Sinh nhìn nhau biến sắc, mặt cắt không ra máu.
Tâm Hồ đại sư vẫn im lặng như pho tượng Phật tại Đại Hùng Bảo Điện, nhưng mấy ngón tay đang lần chuỗi của lão cũng hơi run rẩy.


Một lúc lâu sau, lão mới thở dài, rồi nói: “Mai Hoa Đạo lại xuất hiện trên giang hồ thì những lời nói của Lý Tầm Hoan có thể là thật. Không chừng chúng ta đã nghi oan cho y.”


Bá Hiểu Sinh nhìn Tâm Giám, im lặng không nói gì.
Tâm Giám chậm rãi bước đến cửa sổ nhìn tuyết rơi bên ngoài, chậm rãi nói: “Không chừng sự việc này lại chứng minh Lý Tầm Hoan chính là Mai Hoa Đạo.”


Tâm Hồ đại sư hỏi lại: “Nói thế nghĩa là sao?”


Tâm Giám tiếp: “Nếu tiểu đệ là Mai Hoa Đạo, thì khi biết có người sắp làm con ma ch.ết thay cho mình, nhất định sẽ tạm thời tránh mặt. Hắn xuất hiện như thế, chẳng lẽ không phải là để cứu Lý Tầm Hoan hay sao?”


Đến lúc này Bá Hiểu Sinh mới gật đầu, lên tiếng: “Đúng thế. Lần này Mai Hoa Đạo xuất hiện rõ ràng là để rửa sạch tiếng oan cho Lý Tầm Hoan. Nếu ta là Mai Hoa Đạo thật, thì không bao giờ ta làm như thế.”


Tâm Hồ đại sư trầm ngâm, chậm rãi nói: “Vậy ý của các ngươi là...”


Tâm Giám nói: “Kẻ giết Trương Thắng Kỳ nhất định là đồng đảng của Lý Tầm Hoan. Hắn đội lốt Mai Hoa Đạo mà xuất thủ, là cố ý giúp Lý Tầm Hoan thoát tội.”


Bá Hiểu Sinh nói: “Nếu Lý Tầm Hoan thật sự không phải là Mai Hoa Đạo, thì đồng đảng của hắn không cần phải hành động như vậy.”


Tâm Hồ đại sư đứng lên, đi mấy vòng quanh phòng phương trượng, rồi đột nhiên dừng lại nói: “Hôm nay ai trực bên Bồ Đề Viện?”
Tâm Giám nói: “Nhất Yên và Nhất Trần, đệ tử của nhị sư huynh.”


Tâm Hồ đại sư nói: “Gọi chúng vào đây.”


Lão chắp tay sau lưng, đứng ở góc nhà nhìn làn khói hương bốc ra từ chiếc lư đồng dần dần tan biến vào cõi vô hình, tựa như đang xuất thần. Lúc nghe tiếng bước chân của Nhất Yên và Nhất Trần vào, lão vẫn không quay đầu lại, chỉ hỏi: “Các ngươi đã mang cơm tối của ngũ sư thúc vào chưa?”


Nhất Yên nói: “Đệ tử mang vào rồi, nhưng... nhưng...”
Tâm Hồ đại sư hỏi: “Nhưng cái gì?”


Nhất Yên cúi đầu đáp: “Đệ tử cứ theo lệ hai ngày trước, đặt khay cơm ngay ngưỡng cửa, số lượng cũng như hôm qua, nhưng còn thêm mấy món ăn khác và một bình nước.”


Nhất Trần nói tiếp: “Chính tay đệ tử mang khay cơm tới cửa, vì đệ tử muốn thừa cơ nhìn xem động tĩnh bên trong. Không ngờ đệ tử vừa đến, đã bị Lý Tầm Hoan quát đuổi ra. Đệ tử chẳng dám ở lại, vừa bước đi vài bước, thì thấy tay của Lý Tầm Hoan từ khe cửa thò ra, kéo khay cơm vào. Nào ngờ... nào ngờ chỉ một lát là y lại đẩy toàn bộ thức ăn ra ngoài.”


Tâm Hồ đại sư hỏi: “Tại sao lại thế?”
Nhất Trần chậm chạp đáp: “Y chê đồ ăn không ngon, lại không có rượu, cho nên chẳng thèm ăn.”


Tâm Hồ đại sư vụt quay lại, vẻ mặt đầy phẫn nộ, quát lớn: “Y coi đây là đâu? Là quán cơm à?”


Nhất Yên và Nhất Trần đã thí phát qui y mười mấy năm, chưa bao giờ thấy phương trượng chưởng môn nổi giận. Cả hai cúi gầm xuống, chẳng dám ngẩng lên.


Sau một lúc rất lâu, sắc mặt của Tâm Hồ đại sư mới bình thường trở lại. Lão lại quay đầu nhìn vào lư hương, im lặng một chút rồi chậm rãi hỏi: “Y muốn ăn những thứ gì?”


Nhất Yên đáp: “Y... y... y viết một tờ thực đơn ném ra, kêu đệ tử cứ theo đó mà làm thức ăn. Y còn nói chỉ cần làm sai một món, y sẽ ném hết ra ngoài.”


Đến lúc này mà Nhất Yên còn chưa giấu được vẻ bối rối. Rõ ràng khi hắn nhận được thực đơn và nghe Lý Tầm Hoan dặn dò, hắn thật sự phải dở khóc dở cười.


Tâm Hồ đại sư nói: “Đưa thực đơn cho ta xem.”


Đó là một tờ giấy loại dùng để chép kinh, nội dung như sau: “Măng hầm chao đỏ; La hán trại; Tóc tiên chưng đậu hũ; Ruột cải xào nấm đông cô; Canh bắp non nấu với mộc nhĩ”.


Ngoài bốn món ăn và một món canh, lại còn chú thích ba cân rượu Trúc Diệp Thanh thượng hảo hạng. Thiếu Lâm Tự tiếng tăm lừng lẫy, thế mà Lý Tầm Hoan coi như một quán ăn chay nổi tiếng ở chốn kinh thành.


Bất cứ ai khi xem tấm thực đơn trên, chắc cũng không khỏi sôi gan méo mặt, nổi cơn phẫn nộ. Nào ngờ, Tâm Hồ đại sư vẫn lạnh lùng nói: “Các ngươi cứ theo thực đơn mà nấu cho y.”


Tâm Giám tiến lên một bước, hậm hực nói: “Sư huynh! Sao sư huynh lại...”


Tâm Hồ đại sư xua tay cắt lời của lão, rồi điềm tĩnh nói tiếp: “Nếu Lý Tầm Hoan không chịu ăn, thì ngũ sư đệ của ngươi phải nhịn đói theo hắn hay sao? Thân thể ngũ sư đệ vốn yếu đuối, mấy năm gần đây lại bệnh hoạn liên miên, chúng ta nỡ nào bắt sư đệ phải khổ thêm?”


Tâm Giám cúi đầu đáp: “Nhưng... nhưng chúng ta làm thế thì Lý Tầm Hoan lại càng đắc ý.”


Mắt của Tâm Hồ đại sư chớp lên, nói rõ ràng từng tiếng một: “Ta đã có dự tính rồi. Cứ để cho y đắc ý thêm mấy ngày nữa cũng chẳng sao.”
*
* *


A Phi nằm trên giường, gối hai bàn tay dưới đầu, nhìn sững lên mái nhà.


Hình như chàng đã nằm như thế hơn hai giờ rồi, cứ thế mà nhìn lên mái nhà không nhúc nhích chút nào cả. Thân thể chàng tựa như đã biến thành một pho tượng đá hoa cương.


“Bất động” cũng là một bản lãnh đặc biệt, muốn luyện được nhất định phải có sức nhẫn nại khác thường. Có vô số người có thể nằm yên hai giờ, nhưng giữ được bất động như vậy thì e rằng trên đời chẳng có mấy ai. Nơi miền hoang dã, bản lãnh đó hết sức hữu ích, đã không chỉ một lần cứu sinh mạng của A Phi.


Sự gian khổ của cuộc sống nơi hoang dã, những người đang sống bình thường không thể tưởng tượng nổi. Nhiều khi liên tiếp mấy ngày, chàng không tìm ra thức ăn, mà cũng không có nước.


Chàng chỉ còn có cách đợi chờ, nhẫn nại và “bất động”.


Chỉ vì “bất động” có thể tiết kiệm được sức lực. Có sức lực mới có hy vọng tìm được thức ăn, mới có thể giành giật cuộc sống với tự nhiên, trong một cuộc đấu tranh không ngừng nghỉ và không chấm dứt.


Có lần, những con thỏ tinh ranh và xảo quyệt nhất trong rừng đã tưởng chàng là một tảng đá. Khi đó chàng đã đói đến mức độ không còn hơi sức mà lết đi, nếu những con thỏ dại này không tự dẫn xác đến rơi vào tay chàng, thì chàng ch.ết đói từ lâu rồi. Con thỏ rừng tinh khôn, đến độ chồn cáo cũng chịu thua không bắt được, lại tự chui đầu vào cái ch.ết, quả là một chuyện gần như là thần thoại trong vùng hoang dã. Nếu có ai biết được tiếng thỏ, đem câu chuyện đó mà kể lại cho loài thỏ nghe, có lẽ chúng cũng không thể tin được.


Lại có một lần bão tuyết kéo dài nửa tháng trời. Khi đó chàng mới mười tuổi, bị đói hai ngày thì một con gấu xuất hiện.


Chàng không còn sức lực để kháng cự, chỉ còn cách nằm im giả ch.ết, cũng may là loài gấu không ăn thịt người ch.ết. Nhưng con gấu ấy đã già lại gian xảo, mà cũng đang đói điên lên, cứ quanh quẩn mãi bên người chàng không chịu bỏ đi, hết dùng mũi ngửi lại dùng chân quào, thậm chí dùng cả răng để cắn thử.


Tất nhiên, chàng đã phải nhẫn nại chịu đựng, hoàn toàn bất động.


Ngày hôm sau, chàng tìm được xác một con chó rừng bị lạnh cứng. Sau khi ăn uống no nê, khí lực đã phục hồi, chàng bèn đi tìm con gấu ấy để trả thù.


Đêm hôm đó, chàng đã thưởng thức một bữa tay gấu, nhưng vì không biết cách nấu nướng, cho nên mùi vị tay gấu không được ngon như trong truyền thuyết.


Khả năng nhẫn nại của A Phi không phải là do thiên phú, mà là do quá trình luyện tập lâu dài và gian khổ.


Lúc bắt đầu, chỉ chốc lát là chàng đã thấy toàn thân ngứa ngáy, bứt rứt không chịu nổi nên phải gãi. Tập được ít lâu, thì cảm giác ngứa ngáy dần dần biến thành tê liệt.


Đến bây giờ, thì ngay cả cảm giác tê liệt cũng không còn. Mỗi khi thấy không cần phải “động”, thì chàng có thể “bất động” liên tiếp mấy giờ.
Lúc Lâm Tiên Nhi trở về, nàng cũng tưởng rằng chàng đang ngủ.


Hôm nay, trang phục của Lâm Tiên Nhi rất kỳ lạ. Nàng khoác một bộ quần áo rộng thùng thình bằng vải thô, che lấp tất cả những đường nét yêu kiều, trên đầu đội một chiếc nón cũ kỹ, giấu được gần hết khuôn mặt, vì nàng đã đi dò la tin tức mất gần hai giờ.


A Phi chợt ngồi dậy làm Lâm Tiên Nhi giật nảy mình. Nàng sà ngay vào lòng chàng, vỗ vỗ vào ngực chàng rồi nói: “Thì ra huynh đang giả vờ ngủ! Huynh cố ý làm muội giật mình phải không?”


Nhìn nụ cười dịu ngọt thật ngây thơ của nàng, A Phi không cầm lòng được, nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Khuôn mặt của nàng hơi ngước lên đón nhận, nhưng A Phi lại từ từ buông tay ra.


Lâm Tiên Nhi khẽ vuốt lại mái tóc, cắn nhẹ môi rồi hỏi: “Huynh ghét muội ư?”
A Phi lắc đầu.
Lâm Tiên Nhi nhẹ giọng hỏi: “Thế thì... thế thì sao hai hôm nay huynh cố tránh né muội?”


A Phi cúi đầu để tránh ánh mắt của nàng, rồi đáp: “Ta... ta chỉ sợ không tự khống chế được mình.”


Lâm Tiên Nhi dịu dàng nhìn chàng. Đột nhiên nàng ngã vào chàng, hôn lên má, rồi nói bằng một giọng hết sức dễ thương: “Huynh tốt quá.”


A Phi đứng dậy, lấy chiếc nón của nàng mắc lên tường. Chờ đến lúc hơi thở đã trở lại bình thường, chàng mới quay đầu lại hỏi: “Có tin tức gì không?”
Lâm Tiên Nhi thở dài, lắc đầu.


A Phi hỏi tiếp: “Bọn hòa thượng Thiếu Lâm vẫn chưa chịu buông tha Lý huynh sao?”


Lâm Tiên Nhi trầm ngâm đáp: “Trước nay Thiếu Lâm Tự vẫn có tác phong cẩn thận. Bất cứ làm một việc gì, họ đều xem xét thật lâu, không bao giờ khinh suất vọng động, thà không làm chứ nhất định không làm sai.”


A Phi nói: “Nhưng họ đã đợi sáu bảy ngày rồi?”


Lâm Tiên Nhi đáp: “Không chừng họ vẫn chưa tin kẻ giết Trương Thắng Kỳ là Mai Hoa Đạo, vì Mai Hoa Đạo thường gây án liên tục, chưa bao giờ làm một vụ rồi chịu dừng tay.”


A Phi im lặng một lúc lâu, chậm rãi lên tiếng: “Bọn chúng sẽ có lúc phải tin. Ta nhất định phải làm cho bọn chúng tin.”
Lâm Tiên Nhi lại đội chiếc nón cũ lên đầu, rồi nói: “Để muội dẫn huynh đi.”


A Phi hỏi: “Đi đâu?”
Lâm Tiên Nhi đáp: “Đi tìm đối tượng thứ hai của huynh.”
*
* *


Nắng chiều vừa tắt thì tuyết cũng vừa tan hết, đó là lúc náo nhiệt nhất trên đường phố. Hai người đều đã thay đổi trang phục, nên chẳng bị ai để ý đến.


Lâm Tiên Nhi chỉ vào một tiệm cầm đồ, khẽ nói: “Huynh hãy xem tấm bảng hiệu này.”
Tiệm cầm đồ này rất lớn, trên bảng đen nổi lên một hàng chữ mạ vàng: “Tiệm cầm đồ Thân Ký”.


A Phi hỏi nhỏ: “Tấm bảng hiệu đó có gì là đặc biệt đâu?”


Lâm Tiên Nhi không trả lời câu hỏi này. Đi qua bảy tám căn nhà, nàng lại chỉ lên một tửu lâu, phía ngoài tửu lâu cũng treo một bảng hiệu, khẽ nói: “Huynh hãy xem tiếp tấm bảng hiệu này.”


Tửu lâu này buôn bán rất phồn thịnh, đứng ngoài đường cũng nghe rõ tiếng dao thớt bên trong, cả hai gian nhà không còn một chỗ ngồi trống. Trên tấm bảng hiệu màu đen cũng có hàng chữ mạ vàng: “Thân Ký Trạng Nguyên Lâu”.


Lần này thì A Phi không cần phải hỏi nữa, chàng cũng đã phát hiện ở đối diện với tửu lâu, có một tiệm bán vải, cũng có bảng hiệu đen viết hàng chữ mạ vàng: “Thân Ký Lão Thoại Tường”.


Trong thành này chỉ có ba con đường sầm uất nhất. Trên ba con đường này, cứ cách vài gian nhà lại có một cửa hiệu treo tấm bảng có hai chữ vàng “Thân Ký”.


Tất cả những tiệm có mang bảng hiệu “Thân Ký” đều có vẻ rất phồn thịnh.
A Phi hỏi: “Những tiệm này đều do một người làm chủ ư?”
Lâm Tiên Nhi nói: “Đúng thế, đều là của Thân Lão Tam.”


A Phi nói: “Bây giờ chúng ta đi đâu nữa?”
Lâm Tiên Nhi nói: “Huynh cứ đi theo muội thì sẽ biết.”
A Phi vốn không thích hỏi nhiều. Chàng không hỏi gì nữa, cứ bước theo.


Khi ra đến ngoại thành, thì không còn đèn đuốc mà cũng không có tiếng người.


Đang ở những nơi náo nhiệt, bỗng đi đến một cảnh hoang vu, bất cứ ai cũng có cảm giác tiêu điều và thê lương. Nhưng đôi khi cảm giác đó lại có chỗ thú vị riêng.


Trước mắt hoàn toàn trống trải, A Phi khoan khoái hít mấy hơi dài. Chàng cảm thấy trong lòng thoải mái, trời đất bao la như thuộc về riêng mình.


Lâm Tiên Nhi im lặng tựa vào ngực chàng. Hình như nàng sợ, nếu lên tiếng sẽ làm mất đi cảm giác êm đềm hiện tại của chàng.
Đột nhiên, một vì sao băng xẹt qua nền trời đen thẫm.


Lâm Tiên Nhi cười rạng rỡ, reo nhỏ: “Huynh xem kìa! Sao băng!”
A Phi im lặng một lúc, rồi chậm rãi hỏi: “Muội có nguyện ước gì ư?”


Lâm Tiên Nhi bĩu môi đáp: “Bao giờ sao băng cũng chỉ vừa thoáng qua là biến mất, không một ai có thể ước nguyện kịp, trừ phi người đó biết trước lúc nào có sao băng. Nhưng ai mà đoán trước được sao băng xuất hiện vào lúc nào? Theo muội, đó chỉ là một chuyện lừa gạt mà thôi.”


A Phi nói: “Dù là lừa gạt, nhưng chuyện đó cũng đem tới cho cuộc sống của con người những ảo tưởng đẹp đẽ. Nếu con người được mãi mãi có những ảo tưởng đẹp đẽ, thì cũng là tốt rồi.”


Thanh âm của chàng bỗng trở nên êm ái, dịu dàng.
Lâm Tiên Nhi cười khe khẽ: “Muội không ngờ huynh cũng biết cái huyền thoại đó.”


A Phi đưa mắt nhìn về phía chân trời xa xa, về phía ánh sao rơi vừa tắt lịm, ánh mắt bỗng buồn bã khác thường, Chàng dịu dàng nói: “Cái huyền thoại đó, ta đã nghe từ khi còn rất nhỏ.”


Lâm Tiên Nhi theo dõi từng chút biến chuyển trên khuôn mặt chàng, nhẹ nhàng hỏi: “Huynh lại nhớ đến mẫu thân rồi. Có phải người đã kể cho huynh nghe không?”
A Phi không đáp, đột nhiên rảo bước tiến về phía trước.


Một tiếng trống cầm canh vẳng lại theo ngọn gió đêm, đã là canh một rồi.
Mây đen trên trời như được vén qua, để lộ nửa vầng trăng sáng.


A Phi chợt thấy trước mắt có một tòa trang viên rất lớn, càng đi càng gần, nhưng đến gần quá thì như biến mất không nhìn thấy nữa. Bởi vì quanh trang viên này có bức tường rất cao, cao hơn những bức tường bình thường mà người ta vẫn quen nhìn.


Lúc này Lâm Tiên Nhi cũng đang ngẩng đầu nhìn lên, khẽ hỏi: “Bức tường cao quá. Chẳng biết có tới bốn trượng không?”
A Phi đáp: “Cũng khoảng đó.”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Huynh có thể nhảy qua không?”


A Phi đáp: “Không ai trên đời này có thể nhảy qua bức tường cao bốn trượng. Nhưng nếu cần phải vào, thì vẫn có cách.”


Lâm Tiên Nhi trầm ngâm suy nghĩ, men theo bờ tường đi mấy bước, rồi quay đầu lại nói: “Đây chính là nhà của Thân Lão Tam.”
Ánh mắt của A Phi sáng lên, hỏi lại: “Thân Lão Tam là đối tượng thứ hai của ta ư?”


Lâm Tiên Nhi đáp: “Trong phạm vi mấy trăm dặm, không còn đối tượng nào tốt hơn nữa.”
A Phi nói: “Nhưng hắn là một người buôn bán kia mà?”


Lâm Tiên Nhi nói: “Muội biết huynh không thích hạ thủ với những người buôn bán, nhưng buôn bán thì cũng có rất nhiều loại.”
A Phi nói: “Vậy hắn thuộc vào loại người nào?”


Lâm Tiên Nhi nói: “Hắn là loại vô pháp vô thiên nhất.”


Nàng cười nho nhỏ, rồi nói tiếp: “Huynh cứ nghĩ xem, nếu là người buôn bán đàng hoàng thì làm sao có thể mở mấy cửa hiệu lớn trên cùng một con đường, trong cùng một tòa thành? Nếu là người buôn bán đàng hoàng, xây những bức tường cao như thế để làm gì?”


A Phi vặn lại: “Xây tường cao đâu phải là cái tội? Mở nhiều tiệm buôn đâu phải là phạm pháp?”


Lâm Tiên Nhi đáp: “Xây tường cao là vì có tật giật mình, sợ người ta đến báo thù. Mở nhiều tiệm buôn là vì biết cách cướp đoạt.”
A Phi chau mày hỏi: “Cướp đoạt ư?”


Lâm Tiên Nhi đáp: “Thân gia vốn là một đại tộc, đời trước có năm tiệm. Đến nay thì anh em chú bác tổng cộng có mười sáu người, chia nhau cai quản trên bốn mươi cửa hiệu.”


Tiều Phi nói: “Tính ra thì mỗi người chỉ có hai ba cửa hiệu mà thôi, cũng chẳng có gì đáng gọi là nhiều.”
Lâm Tiên Nhi lại nói: “Nhưng hiện giờ, bốn mươi mấy cửa hiệu đó đều là của Thân Lão Tam.”


A Phi ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại thế?”






Truyện liên quan