Chương 0044 : Làm người hai kiếp
Nếu là người khác, tình hình này mà bị nhốt trong tủ quần áo vừa tối vừa ngạt thở, chắc chắn sẽ lo lắng đến phát điên. Những người vừa đến hiển nhiên không có hảo ý, vì họ đã đối xử với Linh Linh thô lỗ đến thế.
Nhưng lúc này Lý Tầm Hoan lại cảm thấy rất bình tĩnh.
Khi gặp phải những chuyện bất khả kháng, chàng luôn luôn tìm cách để giữ được bình tĩnh, vì kinh nghiệm đã cho chàng biết, gấp gáp thường là vô ích.
Bây giờ thì Linh Linh la lên: “Các ngươi làm gì thế? Là thổ phỉ ư?”
Suýt nữa Lý Tầm Hoan đã cười thành tiếng. Chàng chợt nhớ hôm đến đây lần đầu, Linh Linh cũng từng giả bộ tưởng chàng là kẻ cướp. Gì khác thì không dám nói, về miệng lưỡi thì cô bé này đã học được y hệt Lâm Tiên Nhi.
Nhưng hai kẻ mới đến lại hình như không thèm để ý đến cô ấy. Họ đi vòng vòng khắp hai căn phòng như đang tìm kiếm cái gì đó, cuối cùng thì đi vào trong.
Linh Linh bước về phía họ, lớn tiếng: “Đây là khuê phòng của tiểu thư nhà ta, các ngươi không thể tùy tiện xông vào.”
Lúc này thì mới có giọng người khác: “Chúng ta đến đây cốt để tìm tiểu thư của ngươi.”
Giọng nói này thật dịu dàng, thật êm tai, hình như còn ẩn một nụ cười.
Thì ra đây là một nữ nhân.
Lý Tầm Hoan cũng thấy bất ngờ. Căn nhà này mà lại có nữ nhân đến! Chẳng trách gì Linh Linh phải kinh ngạc khi thấy họ.
Nghe giọng Linh Linh hỏi: “Các ngươi đến tìm tiểu thư nhà ta à? Có quen biết không?”
Nữ nhân kia nói: “Đương nhiên là quen, chẳng những quen mà còn là bằng hữu nữa.”
Linh Linh cười: “Đã vậy mà nhị vị không chịu nói sớm, báo hại tôi tưởng là thổ phỉ.”
Nữ nhân kia cũng cười: “Bọn ta giống thổ phỉ lắm sao?”
Linh Linh đáp: “Nhị vị không biết đấy thôi. Thổ phỉ bây giờ đã khác hồi xưa rất nhiều, có khi còn đẹp đẽ, đàng hoàng hơn cả hai vị, thật không ai có thể nhận ra được chân tướng nữa.”
Cô bé này thật là tinh ranh, mắng người mà không ai bắt bẻ được.
Nữ nhân này chưa đáp, đã nghe tiếng nữ nhân kia nói: “Tiểu thư của cô đi đâu rồi, xin mời ra đây có được không?”
Người này giọng nói rất trầm, hơi khàn, nhưng lại rất êm tai. Lý Tầm Hoan nghe rất quen thuộc, nhưng không nghĩ ra được đó là ai.
Linh Linh mỉm cười đáp: “Nhị vị đến thật không đúng lúc, mấy hôm trước tiểu thư tôi có việc phải đi ra ngoài. Trong nhà bây giờ chỉ có một mình tôi, nhị vị có gì dặn bảo thì nói với tôi cũng được.”
Nữ nhân kia nói: “Bao giờ tiểu thư cô mới về?”
Linh Linh nói: “Chuyện đó thì tôi không biết. Tiểu thư tôi không nói, mà tôi cũng không dám hỏi.”
Nữ nhân kia bật cười, giọng cười lanh lảnh: “Chúng ta đến thì cô ta đã ra ngoài, chúng ta không đến thì ngày nào cô ta cũng ở trong nhà. Chẳng lẽ cô ta biết chúng ta đến nên lánh mặt không dám gặp hay sao?”
Câu nói này không khách khí chút nào, hình như họ đến đây để gây sự. Không chừng họ biết chồng mình thường xuyên đến đây tìm Lâm Tiên Nhi, nên đến để bắt gian.
Linh Linh vẫn cười: “Hai vị đã là bằng hữu của tiểu thư tôi, nếu tiểu thư tôi biết nhị vị đến đây thì nhất định sẽ vui mừng lắm, lánh mặt để làm gì?”
Một nữ nhân cười nói: “Có những người dám gặp bất cứ ai, nhưng lại không dám gặp bằng hữu. Có gì là lạ đâu?”
Nữ nhân kia thì lạnh nhạt: “Cũng có thể vì cô ta đã làm quá nhiều việc có lỗi với bằng hữu rồi.”
Linh Linh lại mỉm cười: “Hai vị thật khéo nói đùa. Cái nhà này nhỏ xíu, dù muốn trốn cũng không biết trốn vào đâu.”
Một nữ nhân nói: “Thật thế ư? Nơi đây tuy lạ đối với ta, nhưng nếu ta muốn trốn thì không chừng cũng tìm được chỗ.”
Linh Linh hỏi: “Chẳng lẽ cô nương muốn trốn vào trong cái tủ áo này sao?”
Nàng cười khanh khách, rồi nói tiếp: “Ai mà trốn vào trong tủ đựng quần áo thì chắc là không sợ ngạt thở ch.ết. Mùi vị trong đó nhất định rất khó chịu.”
Nữ nhân kia cũng cười: “Không sai! Tiểu thư của ngươi là lá ngọc cành vàng, nhất định không chịu trốn trong tủ áo.”
Cả hai cùng nói cười vui vẻ, hình như câu chuyện buồn cười thật.
Khi dứt tiếng cười, nữ nhân kia nói tiếp: “Tiểu thư của ngươi không trốn trong cái tủ này, vậy người trong tủ là ai thế?”
Linh Linh hỏi: “Ai thế? Trong tủ áo này có người ư? Sao ngay cả tôi cũng không biết?”
Nữ nhân kia nói: “Nếu trong cái tủ đó không có người thì sao ngươi phải đứng cản phía trước, chẳng lẽ sợ chúng ta ăn cắp quần áo hay sao?”
Linh Linh ấp úng: “Không có... Tôi đâu có cản...”
Nữ nhân kia nói thật dịu dàng: “Tiểu muội à, ngươi khá thông minh mà cũng rất biết nói chuyện, nhưng tuổi của ngươi còn quá nhỏ. Nếu muốn qua mặt hai con hồ ly như chúng ta, thì phải học thêm vài năm đã.”
Lý Tầm Hoan tuy không nhìn thấy gì, nhưng cũng có thể tưởng tượng được sắc mặt của Linh Linh lúc này nhất định rất khó coi. Chính bản thân chàng cũng rất khó chịu.
Một nam nhân bị phát hiện đang trốn trong tủ áo, quả là chuyện chẳng vui thú gì. Chàng không đoán nổi hai nữ nhân mới đến sẽ nghĩ chàng là một con người như thế nào.
Chàng không đoán nổi họ là người như thế nào.
Một người thì nói năng rất nhỏ nhẹ dịu dàng, nhưng trong mỗi câu nói đều như có giấu gai, hiển nhiên là người vừa trầm tĩnh vừa lợi hại.
Một người ít nói, nhưng hễ mở miệng là muốn gây chuyện ngay, hình như không thích Lâm Tiên Nhi, muốn đến đây tìm Lâm Tiên Nhi để tính toán nợ nần gì đó.
Cứ nghe tiếng bước chân thì biết võ công của họ không phải tầm thường, nhất định không dưới Lâm Tiên Nhi.
Lý Tầm Hoan bỗng nảy ra một ý nghĩ lạ lùng. Chàng ước gì người trốn trong chiếc tủ này không phải là chàng mà là Lâm Tiên Nhi, để cho hai người này dạy dỗ nàng một phen. Thủ đoạn của nàng đối với nam nhân là rất lợi hại, nhưng đối phó với nữ nhân chắc chắn sẽ không lợi hại bằng.
Khổ nỗi, kẻ đang trốn trong tủ không phải là Lâm Tiên Nhi mà lại là chàng. Chẳng lẽ trời bắt chàng phải ch.ết thay Lâm Tiên Nhi hay sao?
Trong tiếng kêu thảng thốt của Linh Linh, cánh cửa tủ bị kéo giật ra.
Lý Tầm Hoan nhắm mắt lại, chỉ mong hai nữ nhân ấy đều không quen biết mình.
Hình như hai người này cũng không ngờ người trốn trong tủ lại là một nam nhân. Sửng sốt một chút, hai nữ nhân bật cười khúc khích: “Tiểu muội, người này là ai vậy? Hắn đang ngủ trong đấy à?”
Linh Linh đáp: “Huynh... huynh ấy là biểu ca của ta.”
Nữ nhân kia cười: “Hay quá, thật là thú vị. Lúc ta còn nhỏ, cũng thường đem tình nhân giấu trong tủ áo. Có một lần bị phát hiện, ta cũng nói đó là biểu ca của ta.”
Nàng nói tiếp: “Không hiểu tại sao mọi thiếu nữ trên đời cứ hay bảo tình nhân của mình là biểu ca, chẳng lẽ không thể nói khác đi cho có vẻ mới mẻ hơn?”
Linh Linh đáp: “Đây là lần đầu tiên, lần sau thì nhất định tôi biết phải thay đổi cách nói dối.”
Nữ nhân đó lại cười: “Cô bé thật sự tuổi trẻ tài cao, xem ra sau này ta cũng khó mà theo kịp. Quả nhiên hậu sinh khả úy.”
Nữ nhân kia vẫn đang im lặng, giờ mới nói chậm rãi: “Lâm Tiên Nhi không có ở đây, chúng ta đi thôi.”
Nàng kia đáp: “Gấp gì, chúng ta đã đến đây rồi thì ngồi chơi một chút, có trở ngại gì đâu.”
Cửa tủ vừa mở, Lý Tầm Hoan đã ngửi thấy một mùi hương quyến rũ. Bây giờ thì mùi hương đó càng nồng hơn, chắc cô đó đã bước lại gần chàng.
Sau một lúc, cô nàng lại cười: “Tiểu muội, ngươi còn nhỏ tuổi, nhưng con mắt lựa chọn nam nhân quả là không tồi.”
Linh Linh cũng cười đáp: “Quanh đây ít nam nhân lắm. Những kẻ dễ coi thì tiểu thư nhà tôi đã lấy cả rồi, tôi cũng không được lựa chọn.”
Nữ nhân kia lại hỏi: “Nam nhân như thế này mà ngươi còn chưa vừa ý ư? Ngươi xem, hắn không mập cũng không ốm, nét mặt cũng không dễ ghét, hơn nữa, lại có vẻ rất có kinh nghiệm với nữ nhân là khác.”
Linh Linh mỉm cười nói: “Kể ra thì hắn cũng không đến nỗi tồi, nhưng chỉ có một điều là hắn ngủ quá nhiều, mà khi đã ngủ thì rất khó tỉnh dậy.”
Nữ nhân kia cười khanh khách: “Cũng có thể vì hắn quá mệt mỏi. Gặp phải con tiểu hồ ly như ngươi, thì ai mà không mệt được.”
Linh Linh lại nói: “Nhưng tuổi của hắn hơi lớn.”
Nữ nhân ấy cười: “Không sai. So với ngươi thì hắn hơi lớn tuổi, nhưng đối với ta thì rất vừa vặn.”
Cô nàng cười lanh lảnh như chuông ngân, tiếp tục nói: “Tiểu muội! Nếu ngươi không ưng ý thì nhường hắn lại cho ta đi. Hai hôm nữa, ta nhất định sẽ đền cho ngươi một gã thanh niên khác để vui vẻ.”
Cô này nói năng có vẻ lịch sự nhẹ nhàng, nhưng hình như khi thấy nam nhân thì hoàn toàn khác hẳn. Nàng vừa nói vừa bước lại, ôm xốc Lý Tầm Hoan lên.
Đến lúc này thì Lý Tầm Hoan không muốn mở mắt cũng phải mở.
Vừa mở mắt ra, Lý Tầm Hoan đã giật mình. Nữ nhân đang ôm chàng tuổi cũng không lớn, chừng hai lăm, hai sáu là cùng. Dáng vẻ nàng cũng dễ coi, da trắng bóc, mắt ướt rượt, miệng trái tim, khi cười cũng có hai lúm đồng tiền. Nếu chẻ cô ta ra làm ba phần, thì thật sự là một mỹ nhân.
Chỉ đáng tiếc là cằm của cô nàng có tới ba cái nọng, eo lưng thì giống như một cái thùng nước. Thịt trên người nàng phải nhiều hơn ba người thường cộng lại. Lý Tầm Hoan bị nàng ôm trong lòng, thật giống như bị vùi trong một đống bông gòn.
Chàng thật không thể tưởng tượng nổi một nữ nhân có giọng nói dịu dàng, tiếng cười trong trẻo như thế, lại mập đến mức dễ sợ, thật không diễn tả được.
Chàng đã từng gặp không ít nữ nhân ở rất nhiều dạng, nhưng loại nữ nhân mập như thế này thì thật sự chưa từng gặp. Nam nhân mà bị nữ nhân bồng ẵm, thì thà nhảy xuống sông còn hơn.
Nhưng nữ lang kia còn làm cho Lý Tầm Hoan kinh hãi hơn nữa.
Cô này rất đẹp, ánh mắt khêu gợi, eo lưng uyển chuyển như con rắn nước, mặc y phục màu xanh da trời rất vừa vặn, chỉ có tay áo rất dài rất rộng. Tuy nàng đứng yên không động đậy, nhưng phong thái vẫn phiêu diêu, khiến cho người ta phải ch.ết mê ch.ết mệt.
Đây chính là cô nàng đã bị Lý Tầm Hoan đánh gãy một tay, Lam Yết Tử.
Lý Tầm Hoan âm thầm thở ra một hơi dài, tự biết bữa nay đã gặp vận rủi rồi.
Nhưng thật kỳ lạ, Lam Yết Tử tựa như không nhận biết chàng. Sắc mặt nàng không biểu hiện gì, thậm chí cũng không thèm liếc qua chàng một cái.
Nữ nhân mập vẫn đang cười, những tảng thịt trên người nàng rung theo giọng cười. Mỗi tiếng cười của nàng, Lý Tầm Hoan cảm thấy sàn nhà rung như động đất.
Linh Linh hoảng sợ lên tiếng: “Người hắn dơ dáy lắm, cả tháng trời chưa tắm, cô nương chớ có đụng vào. Trong mình hắn có không biết bao nhiêu là chấy rận.”
Nữ nhân mập đáp: “Dơ ư? Ai nói hắn dơ? Mà cho dù trong người hắn có nhiều rận thì cũng chẳng hề gì. Rận sống trên người của nam nhân, nhất định cũng có mùi của nam nhân.”
Nàng mỉm cười, nói tiếp: “Thứ gì có mùi da thịt nam nhân, ta cũng thích.”
Linh Linh gượng nói: “Nhưng... nhưng hắn chẳng những vừa dơ dáy vừa làm biếng, lại còn là một tên tửu quỉ.”
Nữ nhân mập đáp: “Tửu quỉ thì lại càng tốt. Nam nhân nào càng uống rượu nhiều thì càng có khí phách nam nhân.”
Rồi như hứng thú quá, nàng đưa tay xoa xoa mặt Lý Tầm Hoan, cười khanh khách rồi nói: “Nếu chàng thích uống rượu thì thiếp sẽ cùng uống rượu với chàng. Có những việc làm sau khi uống rượu sẽ thấy thú vị hơn!”
Linh Linh không cười được nữa. Nàng nói: “Có một loại nam nhân lúc bình thường thì rất đạo mạo đàng hoàng, nhưng khi gặp nữ nhân thì như mất cả xương sống. Loại nam nhân này người ta gọi là sắc quỉ, không hiểu nữ nhân tương tự như vậy thì gọi là gì?”
Cô mập cũng không giận dữ, mỉm cười đáp: “Nữ nhân như thế thì cũng gọi là sắc quỉ. Ta chính là một nữ sắc quỉ, mỗi khi gặp được nam nhân tốt đẹp thì không có cách nào dằn lòng nổi.”
Linh Linh cười nhạt, hỏi lại: “Nhưng không biết có nam nhân nào thấy ngươi mà động lòng nổi không?”
Cô mập đáp: “Tuy rằng ta có hơi mập, nhưng những nam nhân dày dạn đều hiểu rằng nữ nhân mập thường rất dịu dàng, mùa đông thì ấm mùa hạ thì mát, lại còn có nhiều chỗ tốt nữa.”
Mục quang của nàng liếc qua Lý Tầm Hoan một cái, mỉm cười, nhẹ nhàng nói tiếp: “Chỗ nào tốt, huynh sắp được biết rồi.”
Đột nhiên Linh Linh ôm bụng mà cười.
Cô mập trừng mắt hỏi: “Ngươi cười cái gì thế?”
Linh Linh đáp: “Ta cười ngươi thật là bụng to gan lớn, ngay cả chàng mà ngươi cũng dám đụng đến.”
Cô mập hỏi: “Sao ta lại không dám đụng đến hắn?”
Linh Linh hỏi lại: “Ngươi có biết chàng là ai không?”
Cô mập cũng hỏi lại: “Ngươi có biết ta là ai không?”
Linh Linh đáp: “Chắc chắn ngươi không phải là tiểu muội của chàng.”
Cô mập nói: “Ngươi đã từng nghe nói đến Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát chưa? Ta chính là Chí Tôn Bảo, thủ hạ của Nữ Bồ Tát. Bất luận nam nhân nào ta cũng nuốt hết.”
Linh Linh nói: “Nếu ngươi dám nuốt chàng thì phải cẩn thận, kẻo bị mắc xương, khạc không ra đâu.”
Chí Tôn Bảo nói: “Từ trước đến giờ, ta nuốt người không bao giờ nhả xương cả.”
Cô ta sầm mặt xuống, nói tiếp: “Cô bé, ta khuyên ngươi câm miệng ngay đi. Nếu không phải vì ta không muốn giết người trước khi hành sự, để tránh không khí không vui, thì bây giờ mắt của ngươi đã nhắm chặt rồi.”
Linh Linh chớp mắt rồi hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết chàng là ai?”
Chí Tôn Bảo đáp: “Nếu ta muốn biết thì ta sẽ tự hỏi. Huống hồ, chỉ cần hắn là nam nhân thì đủ rồi.”
Cô ta quay đầu lại mỉm cười với Lam Yết Tử, rồi nói: “Cô giúp tôi một chút, đưa con a đầu này ra ngoài. Gian phòng này cũng không đến nỗi tồi, ta muốn mượn chỗ này một tí. Cô đừng nhìn lén nhé.”
Lý Tầm Hoan run rẩy toàn thân, muốn nôn cũng không được mà muốn ch.ết cũng không xong. Chàng chỉ mong Lam Yết Tử nghĩ đến chuyện trả thù, sớm cho chàng một đao.
Nãy giờ Lam Yết Tử như không nhận ra chàng, cứ đứng nhìn chàng lạnh lùng, cũng có lúc không thèm nhìn tới. Nhưng bây giờ, nàng bất chợt nói từng chữ một: “Ta cũng cần nam nhân này.”
Sắc mặt của Chí Tôn Bảo đột nhiên thay đổi, hét lớn: “Cái gì? Ngươi nói gì?”
Sắc mặt của Lam Yết Tử thì không hề thay đổi, vẫn chậm rãi nói từng chữ: “Ta cũng cần nam nhân này.”
Chí Tôn Bảo trừng trừng nhìn cô ta, mắt lộ hung quang, gằn giọng: “Ngươi dám tranh với ta ư?”
Lam Yết Tử nhìn trả, lạnh nhạt đáp: “Nhất định là ta phải tranh.”
Sắc mặt của Chí Tôn Bảo thay đổi lúc xanh lúc trắng, đột nhiên cười nói: “Nếu quả thật ngươi cũng cần đến hắn, thì chúng ta cũng có thể thương lượng trước.”
Lam Yết Tử điềm đạm nói: “Ta không cần đến con người hắn, chỉ cần lấy mạng của hắn thôi.”
Chí Tôn Bảo cười tươi: “Thế thì càng tốt. Cô đợi tôi sử dụng con người của hắn xong, rồi hãy lấy mạng hắn cũng chưa muộn.”
Lam Yết Tử nói: “Ngươi đợi ta lấy mạng của hắn xong, rồi muốn gì nơi con người hắn thì tùy ý.”
Ánh mắt của Chí Tôn Bảo lộ vẻ giận dữ, nhưng cô ta vẫn gượng cười: “Ta vốn chỉ thích nam nhân, còn đối với nam nhân đã ch.ết thì lại không hứng thú chút nào.”
Lam Yết Tử hỏi: “Nhưng bây giờ thì hắn có khác gì người ch.ết đâu?”
Chí Tôn Bảo mỉm cười: “Bây giờ hắn không động đậy chỉ vì bị người ta điểm huyệt. Dĩ nhiên ta có phương pháp giúp hắn cử động được.”
Lam Yết Tử thản nhiên nói: “Đến khi hắn cử động được, thì ta không thể lấy mạng của hắn nữa.”
Linh Linh mỉm cười: “Không sai! Đến lúc chàng động đậy được, chỉ cần nhúc nhích tay một tí thì các ngươi sẽ phải vĩnh biệt thôi.”
Chí Tôn Bảo biến sắc, hỏi: “Hắn là ai?”
Linh Linh đáp: “Chàng chính là Tiểu Lý Phi Đao.”
Chí Tôn Bảo khựng lại một chút, rồi lắc đầu: “Ta không tin. Nếu hắn thật sự là Lý Tầm Hoan, sao lại đi chung với một tiểu a đầu như ngươi?”
Linh Linh đáp: “Chàng cũng không có thích ta, chỉ có ta thích chàng mà thôi. Vì thế mà ta cũng không muốn bọn ngươi giết ch.ết chàng.”
Chí Tôn Bảo hỏi: “Tại sao lại thế?”
Linh Linh đáp: “Tiểu thư nhà ta thường nói rằng, nếu thích một nam nhân nhưng người ấy lại không thích mình, thì phải thu lấy mạng của người ấy, nhất định đừng để hắn lọt vào tay một nữ nhân khác.”
Chí Tôn Bảo thở dài: “Thật không ngờ lòng dạ của tiểu a đầu này còn ác nghiệt hơn cả ta.”
Linh Linh hỏi: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn ép bức chàng hay sao? Gan của ngươi thật sự lớn như vậy à?”
Chí Tôn Bảo im lặng một hồi, rồi từ từ đáp: “Dưới cành mẫu đơn dù có ch.ết; Làm ma làm quỉ cũng phong lưu. Nếu ta được nhất dạ phu thê với một người như Lý Tầm Hoan, thì dù phải ch.ết cũng không tiếc mạng.”
Nàng mỉm cười với Lam Yết Tử, nói tiếp: “Ngươi cũng không cần phải gấp gáp làm gì. Sau khi ta đã sử dụng con người của hắn, sẽ có biện pháp thu xếp cho ngươi lấy mạng của hắn.”
Lam Yết Tử cúi mặt làm thinh.
Chí Tôn Bảo lại tiếp: “Ngươi đừng quên, lần này ta đến đây là để giúp ngươi, ngươi cũng nên nể mặt ta một chút chứ?”
Lam Yết Tử im lặng một lát, hỏi lại: “Nam nhân đã bị chặt đứt một cánh tay thì ngươi có hứng thú nữa hay không?”
Chí Tôn Bảo mỉm cười nói: “Tay bị chặt đứt thì không quan hệ lắm, miễn là các chỗ khác còn nguyên là được.”
Lam Yết Tử nói: “Vậy thì ta muốn lấy trước một cánh tay của hắn.”
Suy nghĩ một chút, Chí Tôn Bảo hỏi: “Tay trái hay tay phải?”
Lam Yết Tử lộ sắc giận: “Hắn đã làm gãy tay phải của ta, thì ta cũng phải chặt cánh tay phải của hắn.”
Chí Tôn Bảo thở dài rồi nói: “Người cứ việc. Nhưng đừng làm máu chảy đầm đìa mà ta mất hứng, dùng cái đuôi bò cạp mà chích vào tay phải của hắn là được rồi.”
Lam Yết Tử nói: “Cũng được.”
Nàng từ từ bước tới, trong mắt chiếu ra những tia sáng kỳ lạ.
Linh Linh hét lớn: “Các ngươi dám đối xử với chàng như thế sao?”
Chí Tôn Bảo dịu dàng hỏi: “Tiểu muội muội! Chẳng lẽ ngươi lại đau lòng...”
Câu nói của cô ta chưa dứt.
Một lằn sáng màu xanh lam từ trong tay áo của Lam Yết Tử bay ra nhanh như điện chớp, xẹt thẳng về phía cánh tay phải của Lý Tầm Hoan.
Nghe một tiếng rú dài thảm khốc, rồi người của Lý Tầm Hoan rơi bịch xuống đất.
Nhưng tiếng rú thê thảm này lại phát ra từ miệng của Chí Tôn Bảo. Tiếng rú chưa dứt, cô ta đã buông Lý Tầm Hoan ra, lồng lộn vọt tới chỗ Lam Yết Tử.
Eo lưng của Lam Yết Tử khẽ lắc một cái, người đã lạng đi bảy tám thước.
Nhưng thật không ngờ, cái eo lưng to hơn thùng nước của Chí Tôn Bảo cũng phản ứng nhanh chóng đến kỳ lạ. Cô ta xoay mình theo một cái, đã nắm trúng cổ tay của Lam Yết Tử.
Lam Yết Tử hoảng sợ đến mặt trắng bệch. Mặt của Chí Tôn Bảo cũng thay đổi thật dễ sợ, từ trắng chuyển sang xanh, cặp mắt lồi ra, giận dữ nhìn trừng trừng Lam Yết Tử, nghiến răng: “Ngươi... ngươi thật to gan... dám bất ngờ ám toán ta... Ta phải lấy mạng của ngươi...”
Chỉ nghe rắc một tiếng, cánh tay của Lam Yết Tử đã bị cô ta giật lìa ra khỏi thân người.
Lam Yết Tử bước ra mấy bước, vẻ mặt không đau đớn chút nào, dù cánh tay phải của nàng đang bị Chí Tôn Bảo cầm trên tay.
Đột nhiên Lam Yết Tử cười khúc khích rồi nói: “Ngươi nhìn lại xem, ngươi đang nắm cái gì?”
Chí Tôn Bảo đưa tay lên, chỉ thấy trong cánh tay áo bị đứt có chiếc đuôi bò cạp màu xanh lam. Thì ra sau khi cánh tay phải của Lam Yết Tử bị Lý Tầm Hoan đánh gãy, nàng đã nối binh khí của mình vào cánh tay gãy đó, dùng tay áo rộng che lại để người khác không nhận ra được.
Lam Yết Tử nói tiếp: “Đã trúng chất độc trong chiếc đuôi bò cạp của ta, không thể bước hơn bảy bước. Mặc dù thân xác của ngươi to lớn, độc tính phát tác chậm hơn, nhưng nếu ngươi đi thêm được ba bước nữa mà chưa ngã xuống, thì ta rất phục ngươi.”
Chí Tôn Bảo điên cuồng rống lên một tiếng, lại xông tới. Nhưng cô ta bước chưa được ba bước thì đã ngã xuống thật.
Lam Yết Tử không thèm ngó lại, quay người đi tới trước mặt Lý Tầm Hoan, cúi xuống lạnh nhạt nhìn chàng. Sau một lúc lâu, nàng mới nói chậm rãi: “Thanh Ma Y Khốc vì muốn tìm Lâm Tiên Nhi mà ch.ết. Hôm nay ta đến đây là muốn tìm Lâm Tiên Nhi để thanh toán, hoàn toàn không liên quan gì đến ngươi.”
Linh Linh nói xen vào: “Nếu cô muốn nói chuyện với chàng, thì sao không giải huyệt cho chàng trước đã?”
Lam Yết Tử như không nghe Linh Linh hỏi, cứ nói tiếp: “Tuy ngươi đã phế mất của ta một cánh tay nhưng lại không hại mạng ta, cũng coi như có ân với ta rồi. Con người của ta ân oán rất phân minh, dù ngươi chỉ cho ta một giọt nước thì ta cũng không thể nhìn ngươi bị con heo đó giày vò.”
Lý Tầm Hoan khẽ thở dài. Thật tình, chàng chưa từng nghĩ Lam Yết Tử lại là một con người như thế.
Lam Yết Tử lạnh nhạt nói tiếp: “Bây giờ ta đã trả xong nợ cho ngươi, còn món nợ ngươi đã thiếu ta dĩ nhiên cũng phải trả. Ta cũng chỉ muốn lấy cánh tay phải của ngươi mà thôi. Như vậy chắc không quá đáng chứ?”
Đột nhiên Lý Tầm Hoan mỉm cười, từ từ đưa cánh tay phải ra.
Lam Yết Tử sững sờ, khựng lại. Linh Linh cũng thế. Không ngờ cánh tay của Lý Tầm Hoan đã có thể nhúc nhích, nhưng lại chưa phóng ngọn Tiểu Lý Phi Đao ra.
Lam Yết Tử nhìn chằm chằm cánh tay của Lý Tầm Hoan, không sao nói ra thành tiếng.
Linh Linh cũng không dằn được, vội hỏi: “Huynh... Cánh tay của huynh sao lại nhúc nhích được?”
Lý Tầm Hoan cười khổ, đáp: “Nãy giờ ta cũng cố vận khí để giải huyệt, chỉ tiếc là công phu chưa tới nơi nên không có cách nào để phá quan ải cuối cùng. Nào ngờ cái té vừa rồi lại giúp ta giải được huyệt đó.”
Linh Linh hỏi: “Nhưng sao huynh lại dễ nghe lời cô ta như thế? Sao cô ta bảo đưa cánh tay, huynh lại ngoan ngoãn đưa ngay? Sao huynh không cho cô ta một đao?”
Lý Tầm Hoan trầm mặt xuống, không lý gì đến nàng, nói chậm rãi: “Lam cô nương! Yêu cầu của cô thật sự không quá đáng, ta hoàn toàn không oán trách gì. Xin mời.”
Lam Yết Tử im lặng rất lâu, rồi mới thở dài một tiếng: “Trên đời thật sự có người như thế ư... Trên đời thật sự có người như thế ư...”
Nàng lập lại câu nói đó hai lần, rồi đột nhiên giậm chân một cái, quay đầu đi ngay.
Nhưng Lý Tầm Hoan đã bật dậy, cản đường của nàng, lên tiếng: “Lam cô nương! Xin đợi một chút.”