Chương 0048 : Nữ vĩ nhân

Kiếm pháp Du Long Sinh rất nhanh, mà thanh Đoạt Tình Kiếm cũng là lợi khí, chỉ thổi tóc vào là đứt đoạn. Lý Tầm Hoan cũng đã hiểu rõ độ bén nhọn của thanh kiếm này.


Chàng không tin có thân người máu thịt nào có thể đỡ được nhát kiếm này.


Chỉ nghe một tiếng la, Du Long Sinh bắn ngược ra, đúng vào lòng một nữ nhân mập khác cạnh Lý Tầm Hoan. Cô này cười hì hì, ôm chầm lấy hắn.


Thanh kiếm đó đang cắm đúng vào cổ của Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát. Nhưng Nữ Bồ Tát vẫn ngồi rất đàng hoàng, mỉm cười nhìn Lý Tầm Hoan.


Lý Tầm Hoan không nói được lời nào. Vị Nữ Bồ Tát này đã dùng những ngấn thịt mỡ trên cổ để kẹp lấy thanh báu kiếm. Công phu như thế này, không những chàng chưa thấy, mà thậm chí cũng chưa từng nghe.


Bà ta lên tiếng: “Người mập vẫn có cái hay của người mập. Câu nói này, chắc Lý Thám Hoa không muốn tin cũng phải tin.”
Chuôi kiếm ở trước cổ của bà, đến lúc này vẫn còn rung động.


available on google playdownload on app store


Lý Tầm Hoan thở ra một hơi rồi cười khổ: “Công phu của Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát, quả thật người thường không thể so bì.”


Điểm này cũng tuyệt đối chính xác, vì bất cứ ai cũng không thể có nhiều thịt mỡ như bà ta.


Nữ Bồ Tát mỉm cười: “Ta đã từng nghe phi đao của Tiểu Lý Thám Hoa phóng ra trăm phát không sai một, ngay cả đứa con nuôi của ta cũng không tránh khỏi. Chắc ngươi cũng cảm thấy bản lãnh của mình rất khá, có phải thế không?”


Lý Tầm Hoan không đáp.
Nữ Bồ Tát nói tiếp: “Ngươi dựa vào chiêu phi đao đó mà cả gan đến đây.”


Bà ta từ từ lấy thanh kiếm đang kẹp trên cổ ra, mỉm cười: “Nhưng ngọn phi đao đó có thể giết được ta không?”
Lý Tầm Hoan lại thở ra một hơi, cười khổ: “Không giết được.”


Nữ Bồ Tát mỉm cười: “Bây giờ ngươi còn muốn đưa Lam Yết Tử đi nữa hay không?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Rất muốn.”


Nữ Bồ Tát không nén nổi, hơi đổi sắc mặt, nhưng lại cười được ngay: “Thú quá, thú quá! Lý Thám Hoa nói chuyện cực kỳ thú vị. Ngươi muốn dùng cách nào để đưa Lam Yết Tử đi?”


Lý Tầm Hoan mỉm cười đáp: “Để ta từ từ suy nghĩ, chắc chắn sẽ nghĩ ra một phương pháp nào đó.”
Mắt của Nữ Bồ Tát chớp lên: “Hay lắm! Vậy ngươi hãy ở lại đây vài ba ngày để suy nghĩ.”


Lý Tầm Hoan đáp: “Ở đây có rượu ngon thịt béo, ta ở lại vài ba ngày cũng chẳng hề gì.”
Nữ Bồ Tát nói: “Nhưng ta đâu có dư rượu để cho ngươi uống miễn phí?”


Lý Tầm Hoan mỉm cười hỏi lại: “Thế bà muốn ta phải làm gì?”


Nữ Bồ Tát hơi chớp mắt, mỉm cười: “Thật ra, khi nãy thì ta chê ngươi hơi già một chút, nhưng bây giờ càng nhìn ngươi ta lại càng khoái chí. Ngươi cũng không cần suy nghĩ phương pháp làm gì, cứ ở lại đây với ta vài ngày, ta sẽ để ngươi mang Lam Yết Tử đi.”


Lý Tầm Hoan cười đáp: “Bà không chê ta già, nhưng ta thì chê bà quá mập. Nếu Nữ Bồ Tát có thể lóc bớt đi khoảng hai trăm cân mỡ, thì dù ta phải ở với bà vài tháng cũng không trở ngại gì, còn bây giờ...”


Chàng lắc đầu, nhẹ giọng: “Còn bây giờ thì thật sự ta không thể có hứng.”
Sắc mặt của Nữ Bồ Tát đột nhiên thay đổi. Bà cười lạnh: “Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, hay lắm.”


Bà vẫy tay một cái. Bốn nữ nhân mập mạp ở bốn phía Lý Tầm Hoan đột nhiên đứng dậy.


Người của họ tuy mập, nhưng thân thủ không chậm chạp chút nào. Họ vừa nhích chân đã đứng thẳng lên được, bao vây bốn phía.


Thân hình của cô mảnh mai nhất trong bốn cô này cũng rộng tới hai thước, dày khoảng một thước. Bốn người này đứng cạnh nhau trông như một bức tường bằng thịt, không hở chút xíu nào.


Mái nhà rất thấp, Lý Tầm Hoan không thể nhảy lên để xông ra ngoài. Nhìn thấy những khối mỡ trên người mấy nữ nhân này, chàng muốn nôn mửa.


Họ ép dần chàng vào giữa. Phi đao của chàng nếu phóng ra đâm ch.ết một người, thì ba người khác vẫn tiếp tục ép vào.
Bị ép giữa ba khối mỡ này, mùi vị đó Lý Tầm Hoan không dám nghĩ đến.


Nữ Bồ Tát cười lớn: “Lý Thám Hoa! Ta biết ngay cả La Hán Trận của Thiếu Lâm Tự cũng không vây nổi ngươi, nhưng nếu ngươi phá được cái trận thịt này, mới thật là có bản lãnh.”


Tiếng cười của bà lớn dần. Cả ngôi tiểu lâu như chấn động theo tiếng cười, giàn gỗ dưới lầu kêu lên cót két.
Mục quang của Lý Tầm Hoan vụt sáng lên. Chàng nghĩ đến Linh Linh.


Linh Linh không lên lầu. Dĩ nhiên nàng không thể nhìn Lý Tầm Hoan bị ép ch.ết, nàng phải tìm cách.


Ngay lúc đó bỗng nghe tiếng ầm ầm, nguyên ngôi lầu sập xuống. Những tiếng la hét vang lên huyên náo, mọi người trên lầu đều phải té nhào.


Trên nóc nhà bỗng nứt ra một lỗ hổng khá lớn. Thân hình của Lý Tầm Hoan bắn thẳng lên, bay ra theo lỗ thủng đó y như một con chim én.


Chàng cứ tưởng rằng Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát cũng phải rơi xuống. Bà ta ít ra cũng nặng bốn trăm cân, nếu đã rớt xuống thì tối thiểu cũng mất nửa ngày mới bò lên được.


Không ngờ vị Nữ Bồ Tát này phản ứng nhanh đến kinh người, mà khinh công cũng chẳng kém ai. Lý Tầm Hoan vừa mới bay ra, đã nghe thêm một tiếng “Ầm” chấn động nữa.


Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát cũng vọt lên, chọc thủng một lỗ hổng lớn trên mái nhà, bay ra ngoài như một quả bóng. Thân hình bà ta nhất thời che khuất cả ánh sáng của mặt trăng và mấy ngôi sao.


Ngôi tiểu lâu vẫn đang sụp xuống, bụi mờ mịt đầy trời như sương mù, ngói trên mái vỡ vụn bay tứ tán.
Lý Tầm Hoan không hề quay đầu lại, dùng thân pháp Bình Sa Lạc Nhạn đáp xuống đất.


Tiếng cười của Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát vang lên khanh khách: “Lý Tầm Hoan! Ngươi đã bị ta nhìn thấy, thì đừng hòng chạy thoát nữa.”


Trong tiếng cười, thân thể vĩ đại của bà đã phóng tới Lý Tầm Hoan. Chàng nghe tiếng gió vù vù, như nguyên một ngọn núi đang ập xuống đầu.


Tay của Lý Tầm Hoan đưa ra phía sau, một ánh chớp nháy lên. Cuối cùng, phi đao cũng đã phóng ra. Tiểu Lý Phi Đao, phóng ra không trật đao nào.
Máu tươi từ trên mặt Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát phun ra như suối.


Lần này phi đao của Lý Tầm Hoan không cắm vào yết hầu, mà vào mắt phải của bà ta. Chàng vẫn tự tin, phi đao xuất thủ không bao giờ trật đích.


Nhưng tiếng cười của Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát vẫn chưa dừng, giọng cười này làm tóc gáy Lý Tầm Hoan phải dựng lên. Chàng không kìm nổi, phải quay lại nhìn.


Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát đang từng bước, từng bước đi đến. Trên mặt bà đầy máu, ngọn tiểu đao vẫn còn cắm trong hốc mắt. Nhưng bà ta như không biết đau đớn là gì, vẫn cười khanh khách. Bà nói: “Lý Thám Hoa! Ai đã bị ta nhìn thấy đều không trốn thoát. Ngươi còn bao nhiêu phi đao thì lấy ra hết đi. Dao nhỏ như thế, dù cắm vào ta đến một trăm ngọn, cũng chẳng ăn thua gì.”


Bà ta đưa tay lên, nắm cán phi đao giật mạnh ra, rồi cho vào mồm nhai rôm rốp.
Ngọn tiểu đao bằng sắt thép, bị bà ta nhai, rồi nuốt.
Lý Tầm Hoan đứng nhìn trân trối.


Đây thật sự không phải là người, hình như là một con thú khổng lồ thời hồng hoang cổ đại còn sót lại. Nếu muốn bà ta ngã xuống, không chừng phải dùng đến một hai trăm ngọn phi đao thật.


Nhưng ngay lúc ấy, đột nhiên một tiếng thét kinh thiên động địa phát ra từ miệng của Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát. Tiếng gầm đó làm chấn động cả một khoảng rừng.


Lý Tầm Hoan bỗng nhìn thấy một ánh xanh biếc, một mũi kiếm đột nhiên xuất hiện trước ngực của bà ta, rồi một vòi máu phun ra từ ngay chỗ đó.


Sau đó chàng mới nhìn thấy hai tay của Du Long Sinh đang nắm chặt chuôi của Đoạt Tình Kiếm. Thanh kiếm dài ba thước bảy tấc, đâm ngập vào sau lưng Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát, mũi kiếm trổ ra trước ngực.


Trong tiếng gào của Nữ Bồ Tát, thân thể Du Long Sinh bắn vọt qua đầu bà ta, rồi rơi xuống nghe “bịch” một tiếng.
Tiếp theo, người của bà ta ngã xuống, đè lên Du Long Sinh.


Nghe thấy một tiếng “rắc”, rồi một loạt tiếng nữa. Xương cốt toàn thân Du Long Sinh hình như đã bị đè gãy hết, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, không kêu một tiếng.


Nữ Bồ Tát vừa thở hổn hển như trâu vừa thều thào: “Là ngươi... thì ra là ngươi...”
Du Long Sinh đang hấp hối, cố hỏi lại: “Ngươi... ngươi không ngờ... phải không?”


Nữ Bồ Tát hỏi: “Ta đối với ngươi không tệ, sao ngươi lại ám hại ta?”


Mồ hôi lạnh trên trán của Du Long Sinh như bị ép ra từng giọt. Hắn nghiến chặt răng đáp: “Đến nay ta vẫn chưa ch.ết, là vì phải đợi đến ngày hôm nay...”


Hắn bị đè đến không thở được nữa, trước mắt dần dần tối đi, nhưng rồi cảm thấy thân thể của Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát giần giật mấy cái rồi lăn ra.


Sau đó, hắn nhìn thấy được ánh mắt u uất của Lý Tầm Hoan, cảm thấy được một bàn tay ấm áp đang lau mồ hôi lạnh trên trán mình.


Bàn tay này đã từng lấy mạng nhiều người, nhưng bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ người khác. Bàn tay này nắm cán dao rất chắc, nhưng lại có thể mềm mại dịu dàng.


Du Long Sinh cố hết sức để nở một nụ cười mà không được, nhăn nhó nói: “Ta không phải là Du Long Sinh.”
Lý Tầm Hoan im lặng một chút rồi nặng nề gật đầu: “Ngươi không phải.”


Du Long Sinh tiếp: “Du Long Sinh đã... đã ch.ết từ lâu rồi.”
Lý Tầm Hoan thảm đạm nói: “Phải, ta hiểu.”
Du Long Sinh nói: “Người hôm nay huynh gặp, thật sự không phải là Du Long Sinh.”


Lý Tầm Hoan đáp: “Ta chỉ biết người ấy là bằng hữu của ta, không cần biết gì khác nữa.”


Trên khóe miệng của Du Long Sinh rốt cuộc cũng nở được một nụ cười đau khổ, cố gắng nói: “Được kết giao với một bằng hữu như huynh, đó là may mắn. Ta chỉ hận...”


Hắn không còn hít vào được nữa, ép hết hơi tàn để thốt ra: “Ta chỉ hận... sao không ch.ết dưới tay huynh.”
*
* *


Sáng sớm. Ven rừng phong có thêm ba nấm mồ mới đắp, của Du Long Sinh, Lam Yết Tử và Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát. Những nấm mồ này là do đám đệ tử của bà ta đào.


Họ thấy sư phụ ch.ết, mà hoàn toàn không có vẻ đau buồn. Rõ ràng vị Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát này thật sự không có lòng dạ Bồ Tát, mà cũng chẳng làm cho người ta hoan hỉ gì lắm.


Người làm sập gian tiểu lâu, quả nhiên là Linh Linh.


Nàng đã vô cùng đắc ý mà kể lại: “Muội chỉ mới xô có một cây cột, mà nguyên cả căn lầu lại sập xuống ngay. Nếu muội chậm chân thì không chừng đã bị chôn sống trong đó rồi.”


Nàng nhìn theo đám bộ hạ của Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát lần lượt bỏ đi, lạ lùng hỏi: “Sao họ không có ý báo thù cho sư phụ?”


Lý Tầm Hoan thở dài đáp: “Có thể là vì Nữ Bồ Tát chỉ lo làm cho đầy bao tử mình, chẳng bụng dạ nào lo lắng đến đệ tử.”


Linh Linh mỉm cười: “Không sai. Người ta khi ăn quá no, chắc chắn phải lười biếng suy nghĩ.”
Nàng chau mày, hỏi tiếp: “Thế còn huynh, sao huynh cũng thả họ đi?”
Lý Tầm Hoan cười điềm đạm: “Ta nuôi họ không nổi.”


Linh Linh cắn môi, im lặng một lúc khá lâu, rồi liếc nhìn Lý Tầm Hoan mà hỏi: “Nhưng nếu chỉ có một người, thì huynh có nuôi nổi không?”


Nàng chớp chớp mắt rồi nói tiếp: “Người đó ăn không nhiều, không uống rượu, cũng rất ít ăn thịt, mỗi bữa chỉ cần mấy miếng đậu hủ cùng rau xanh là đủ. Cô ta còn biết nấu cơm, làm thức ăn rất ngon. Buổi tối cô ấy sẽ trải giường cho huynh ngủ, sáng dậy cô ấy sẽ chải đầu cho huynh cẩn thận.”


Lý Tầm Hoan cười đáp: “Con người hay ho như thế thì có thể tự mình sống rất vui vẻ, chắc chắn không chịu theo ta để chịu khổ.”


Môi của Linh Linh bĩu lên, giọng có vẻ giận dỗi: “Muội biết, trong lòng huynh chỉ có mỗi Lam Yết Tử, vì eo lưng của cô ấy nhỏ hơn của muội.”
Lý Tầm Hoan cười gượng: “Muội cho rằng trong lòng ta chỉ có Lam Yết Tử thôi ư?”


Linh Linh nói: “Đương nhiên là thế. Vì nàng, huynh đã xông vào nơi nguy hiểm như vậy, không tiếc cả mạng mình. Thật ra thì cô ấy đã ch.ết rồi, không cần huynh phải lo lắng nữa đâu.”


Lý Tầm Hoan thở dài: “Lúc cô ấy còn sống đã là bằng hữu của ta, thì ch.ết rồi cũng là bằng hữu của ta.”
Linh Linh hỏi: “Thế thì muội có phải là bằng hữu của huynh không?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Dĩ nhiên là phải.”
Linh Linh nói: “Huynh có thể liều mạng vì bằng hữu đã ch.ết, tại sao không chịu nghĩ đến bằng hữu còn sống?”


Nói đến đây thì đôi mắt của nàng đã đỏ lên. Nàng dụi dụi mắt rồi tiếp: “Muội vốn không có thân nhân, bây giờ thì cả nhà cửa cũng không còn. Chẳng lẽ huynh nhẫn tâm nhìn muội đi xin cơm thừa canh cặn để lây lất qua ngày hay sao?”


Lý Tầm Hoan chỉ còn biết gượng cười. Chàng bỗng phát hiện, cô bé này càng lúc càng biết nói chuyện.


Linh Linh dùng cả hai tay che mặt, nhưng lén nhìn Lý Tầm Hoan qua kẽ tay, dịu dàng tiếp: “Huống hồ, nếu huynh không đưa muội đi thì làm sao tìm được tiểu thư của muội? Nếu tìm không được tiểu thư của muội thì làm sao tìm được bằng hữu A Phi của huynh?”


*
* *
A Phi đang húp canh. Canh thịt bò ninh nhừ rất thơm, rất ngọt.
A Phi bưng chén canh trên tay từ từ húp, mắt nhìn vào miệng chén, mặt không biểu lộ gì. Hình như chàng cũng không biết là canh ngon hay dở.


Lâm Tiên Nhi ngồi đối diện, hai tay chống cằm, dịu dàng nhìn chàng mà nói: “Gần đây sắc diện của huynh không tốt lắm, cố uống thêm một chút canh cho bổ. Lúc canh còn nóng huynh hãy uống hết đi, để nguội sẽ mất ngon.”


A Phi ngẩng mặt lên, ngửa cổ uống một hơi cạn bát canh.
Lâm Tiên Nhi nhẹ nhàng lau miệng cho chàng, hỏi: “Huynh thấy có ngon miệng hay không?”
A Phi đáp: “Ngon.”


Lâm Tiên Nhi hỏi: “Có cần muội múc thêm cho huynh một chén nữa không?”
A Phi đáp: “Cần.”
Lâm Tiên Nhi mỉm cười nói: “Vậy là tốt rồi. Gần đây huynh ăn cơm ít quá, phải uống thêm mấy chén canh bù vào.”


Gian nhà thật sơ sài, nhưng mới được sơn lại. Ngay cả vách bếp vẫn chưa bị ám khói đen, vì họ mới dọn về đây chưa tới hai ngày.


Lâm Tiên Nhi múc thêm một chén canh, bưng đến trước mặt A Phi, mỉm cười nói: “Gian nhà này không được rộng, nhưng gần chợ bán rau cải, thức ăn. Có điều là người bán thịt bán mắc quá, một cân thịt đến mười đồng.”


A Phi cúi đầu uống hai hớp canh, đột nhiên nói: “Ngày mai muội đừng nấu canh thịt bò nữa.”
Lâm Tiên Nhi chớp mắt, hỏi: “Sao? Huynh không thích ư?”


A Phi im lặng một lúc, nói thật chậm: “Ta thích, nhưng chúng ta sắp hết tiền.”


Lâm Tiên Nhi cười hết sức dịu dàng: “Huynh đừng có lo chuyện tiền bạc. Mấy năm nay, áo da cáo rất có giá. Tháng trước muội đã bán mấy con cáo huynh săn được, tất cả đến hai mươi bảy lượng bạc, tới nay vẫn chưa dùng hết.”


A Phi nói: “Cuối cùng thì cũng phải hết. Vả lại, ở đây đâu có cáo để bắt?”
Lâm Tiên Nhi nói: “Đến khi dùng hết rồi sẽ tính. Huống hồ, muội vẫn còn chút ít tiền riêng.”


A Phi nói: “Ta không thể dùng số tiền ấy được.”


Mắt của Lâm Tiên Nhi chợt đỏ lên. Nàng cúi đầu nói: “Sao lại không thể? Đây không phải là tiền ăn cắp, cũng không phải là cướp của người ta. Đó là tiền do muội đi may vá thuê, nát mười đầu ngón tay mới có cơ mà.”


Xem tiếp tập 4






Truyện liên quan