Chương 0050 : Cạm bẫy dịu dàng
Tạ Thiên Linh vốn là chưởng môn phái Điểm Thương, ngoại hiệu Thiên Nam Đệ Nhất Kiếm Khách. Bình sinh lão tung hoành khắp chốn, ít coi ai là địch thủ, thế mà đã thua Quách Tung Dương ba lần, đến mức phải tâm phục khẩu phục.
Ngay cả Quách Tung Dương cũng ch.ết dưới kiếm Kinh Vô Mạng, đương nhiên Tạ Thiên Linh không phải là địch thủ của Kinh Vô Mạng, còn đệ tử của Tạ Thiên Linh thì chẳng nói làm gì.
Sắc mặt của thiếu niên áo lam tái nhợt. Bất cứ ai cũng nhận thấy Kinh Vô Mạng không phải hạng người biết nói dối.
Kinh Vô Mạng hỏi: “Ta mà xuất thủ thì lấy mạng của ngươi được ngay. Ngươi có tin hay không?”
Gã áo lam cắn răng, không đáp.
Kiếm quang nhấp nháy, thanh kiem của Kinh Vô Mạng không biết đã rút ra tự lúc nào. Mũi kiếm lạnh băng đã đặt đúng vào yết hầu của gã thiếu niên.
Kinh Vô Mạng lạnh lùng hỏi lại: “Ta mà xuất thủ thì lấy mạng của ngươi được ngay. Ngươi có tin hay không?”
Mồ hôi của thiếu niên áo lam tuôn xuống như mưa, môi cắn chặt đến bật máu, run rẩy hỏi: “Sao ngươi không giết ta đi.”
Kinh Vô Mạng hỏi: “Ngươi muốn ch.ết ư?”
Gã áo lam lớn tiếng nói: “Đại trượng phu coi sống ch.ết nhẹ như lông hồng, ngươi cứ hạ thủ.”
Hắn cố gắng ra vẻ mình có hào khí, nhưng không giống lắm.
Kinh Vô Mạng hỏi: “Nếu ta không giết ngươi, ngươi có muốn ch.ết hay không?”
Gã áo lam khựng lại. Nếu có thể sống đàng hoàng, ai mà muốn ch.ết?
Kinh Vô Mạng tiếp: “Ta biết ngươi thật sự muốn ch.ết vì nàng, muốn nàng thấy ngươi là bậc anh hùng. Nhưng khi ngươi ch.ết rồi, liệu nàng còn thích ngươi nữa không?”
Hắn hỏi tiếp, giọng rất lạnh nhạt: “Nếu nàng đã ch.ết, ngươi còn thích nàng không?”
Gã thiếu niên áo lam không nói được tiếng nào, rồi cảm thấy mũi nhọn lạnh như băng của thanh kiếm rời khỏi cổ mình.
Hắn chợt cảm thấy mình ngu ngốc.
Kinh Vô Mạng lại nói: “Trong con mắt của nữ nhân, một trăm vị anh hùng đã ch.ết cũng không bằng một tên nhu nhược còn sống. Cũng như trong mắt của ngươi, một trăm mỹ nhân đã ch.ết cũng không bằng một mụ nhà quê còn sống. Đạo lý này, chẳng lẽ ngươi không hiểu?”
Gã áo lam lau mồ hôi trán, gắng gượng nói: “Ta hiểu rồi.”
Kinh Vô Mạng hỏi: “Bây giờ ngươi còn muốn ch.ết không?”
Gã áo lam hơi đỏ mặt, đáp: “Được sống thì chẳng có gì là không tốt.”
Kinh Vô Mạng nói: “Hay lắm! Cuối cùng thì ngươi đã hiểu biết hơn.”
Hắn nói tiếp, giọng lạnh lẽo: “Trước nay ta vốn không thích nhiều chuyện, thế mà hôm nay lại nói khá nhiều, vì muốn cho ngươi hiểu cái đạo lý đó. Khi ngươi hiểu được cái đạo lý đó rồi, ta mới giết ngươi.”
Gã áo lam sợ hãi hỏi: “Ngươi... ngươi muốn giết ta?”
Kinh Vô Mạng nói: “Ta chỉ quen hỏi chứ không thích trả lời, nhưng với người sắp ch.ết thì có thể ngoại lệ.”
Gã áo lam lại hỏi: “Nhưng... nhưng... nếu ngươi muốn giết ta thì sao lại phải nói những chuyện đó?”
Kinh Vô Mạng đáp: “Vì ta chưa giết người nào muốn ch.ết. Nếu ngươi muốn ch.ết, thì ta giết ngươi chẳng thấy thú vị gì.”
Thiếu niên áo lam gào lên một tiếng, vung kiếm lên.
Tiếng gào của hắn rất ngắn, vì thanh kiếm của hắn vừa đưa ra thì lưỡi kiếm của Kinh Vô Mạng đã ghim vào miệng hắn, mũi kiếm lạnh như băng xiên vào giữa đầu lưỡi.
Gã thiếu niên thoáng cảm thấy mằn mặn trong miệng. Rốt cuộc, hắn đã nếm phải mùi vị của cái ch.ết.
Thanh kiếm lại nằm trong vỏ.
Kinh Vô Mạng có một thói quen rất lạ. Sau mỗi chiêu sát thủ, hắn tr.a kiếm vào vỏ thật nhanh, cứ như không nghĩ đến việc dùng kiếm nữa.
Có lẽ hắn nghĩ rằng, người khác nhìn thấy kiếm của hắn còn nằm trong vỏ thì chắc chắn sẽ sơ suất hơn.
Hắn rất thích những người hay sơ suất, vì loại người đó ch.ết nhanh hơn những người bình thường.
Nãy giờ mắt Lâm Tiên Nhi không rời hắn, quan sát kỹ càng từng động tác của hắn. Đôi mắt nàng chứa cả một trời dịu dàng, hoan hỉ, đúng như một thiếu nữ đang ngắm tình lang đầu tiên. Nhưng Kinh Vô Mạng trước sau vẫn chưa nhìn tới nàng.
Lâm Tiên Nhi bắt đầu xoay trở, phô trương những tư thế rúng động lòng người để Kinh Vô Mạng phải nhìn.
Hắn đang tiến đến, nhưng vẫn không nhìn thẳng nàng.
Miệng của Lâm Tiên Nhi vẫn hé nụ cười, nhưng ánh mắt của nàng bắt đầu biến đổi. Nàng đã cảm thấy tình hình bất ổn.
Những nam nhân đã được khám phá nàng, mỗi khi gặp lại đều nhìn chằm chằm vào nàng như mèo đói. Nhưng Kinh Vô Mạng vẫn không chịu nhìn nàng lấy một cái, như sợ nhìn vào là trúng độc.
Từ lúc eo lưng Lâm Tiên Nhi bắt đầu ưỡn ẹo, bốn con mắt của hai tên phu kiệu cũng trợn lên nhìn, thiếu điều rách khóe. Vì thế mà chúng không thấy kiếm quang lóe lên nhanh như điện chớp.
Tiếng rú thê thảm của chúng vừa phát ra, kiếm của Kinh Vô Mạng đã cắm vào bọc.
Hắn đã bước tới trước mặt Lâm Tiên Nhi, thế mà cặp mắt xám xịt như ch.ết vẫn nhìn chăm chú về phương xa, như ở đó có gì đẹp lắm.
Nhưng phương xa lại là một màn đêm tối.
Lâm Tiên Nhi nhè nhẹ thở ra, hỏi: “Sao huynh không dám nhìn muội? Huynh sợ nhìn muội rồi không thể giết muội nữa chăng?”
Da mặt Kinh Vô Mạng giần giật, một lúc sau mới lớn tiếng nói: “Ngươi cũng biết ta đến đây để giết ngươi sao?”
Lâm Tiên Nhi chầm chậm gật đầu: “Muội biết. Con người lạnh nhạt vô tình đến đâu chăng nữa, nhưng khi muốn giết người mình yêu thì thần sắc cũng có chỗ khác thường.”
Nàng cười bằng một giọng rất bình tĩnh, nói tiếp: “Muội chỉ muốn hỏi huynh một câu. Muội cũng là người sắp ch.ết, chắc huynh không nỡ từ chối muội chứ?”
Kinh Vô Mạng lại im lặng một lúc, rồi lạnh lùng đáp: “Ngươi cứ hỏi đi. Đối với những người sắp ch.ết, ta không nói dối.”
Lâm Tiên Nhi nhìn thẳng vào mặt hắn, hỏi từng tiếng một: “Muội hỏi huynh. Ai muốn huynh đến giết muội? Vì sao huynh đến giết muội?”
Kinh Vô Mạng siết chặt tay, lớn tiếng: “Không có ai khác. Không có lý do.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Nhất định có người khác. Người muốn giết muội, nhất định không phải là huynh.”
Nàng nhoẻn một nụ cười diễm lệ, rồi nói một cách rất khổ sở: “Muội biết huynh yêu muội. Nhất định huynh không nỡ giết muội.”
Có lắm khi, tiếng “yêu” nghe hết sức bình thường, nhưng từ miệng của Lâm Tiên Nhi nói ra, nó êm ái như tiên nhạc.
Nàng nói chữ “yêu” không chỉ dùng miệng dùng lưỡi, mà dùng cả tay chân, eo lưng, đôi mắt...
Muốn nói chữ “yêu” cũng không phải dễ dàng. Có người không muốn nói, có người không dám nói, cũng có người suốt đời chưa biết phải nói như thế nào.
Trên thế gian này, e rằng không ai nói chữ “yêu” một cách đẹp đẽ và quyến rũ như nàng.
Bàn tay của Kinh Vô Mạng càng siết chặt hơn, nghe thấy cả tiếng đốt xương kêu răng rắc.
Nhưng gương mặt hắn vẫn trơ trơ không chút tình cảm, lại còn cười lạnh, hỏi: “Ngươi có dám chắc như thế không?”
Lâm Tiên Nhi đáp: “Muội biết chắc. Nếu huynh không yêu muội, thì đã không thể giết mấy người này.”
Kinh Vô Mạng không ngắt lời nàng, lại như muốn nghe nàng nói tiếp.
Lâm Tiên Nhi nói tiếp: “Huynh giết họ, chỉ vì huynh đang ghen.”
Kinh Vô Mạng hỏi: “Ta ghen ư?”
Lâm Tiên Nhi nói: “Huynh lấy mạng họ chỉ vì họ đã chạm vào muội, thậm chí chỉ vì họ đã nhìn muội, như thế là ghen. Nếu không yêu muội thì sao huynh lại ghen?”
Sắc mặt Kinh Vô Mạng nhợt nhạt, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng: “Ta chỉ biết là ta muốn giết ngươi. Ai mà ta muốn giết, thì đừng mong được sống.”
Lâm Tiên Nhi hỏi dồn: “Huynh thực sự muốn giết muội ư? Thế tại sao huynh không nhìn muội? Huynh không dám ư?”
Bàn tay Kinh Vô Mạng nắm chặt vào chuôi kiếm. Ánh đèn chỉ lờ mờ, nhưng có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi trên mặt hắn.
Những giọt mồ hôi đó, chắc chắn rất lạnh.
Lâm Tiên Nhi nhìn thẳng vào mặt hắn, nói thật chậm: “Nhìn muội mà huynh cũng không dám, thì khi giết muội rồi nhất định sẽ rất hối hận.”
Nàng đưa tay ra thăm dò. Kinh Vô Mạng vẫn đứng yên.
Cuối cùng, Lâm Tiên Nhi cũng nắm lấy tay hắn, rồi tựa người vào lòng hắn, bàn tay lần lên vuốt ve ngực hắn, dịu dàng nói: “Nếu huynh không quyết định được, thì hãy đem muội đi gặp người ấy.”
Ngón tay của nàng rất linh hoạt, lại rất biết chọn điểm dừng.
Thân thể Kinh Vô Mạng bắt đầu cứng lên, nói hơi hổn hển: “Ngươi... ngươi muốn gặp ai?”
Lâm Tiên Nhi nói: “Đi gặp người đã bảo huynh đến giết muội. Muội nhất định làm người ấy thay đổi ý kiến...”
Răng nàng cắn nhẹ vành tai hắn, phà ra những lời nóng hổi: “Huynh cứ yên tâm. Nhất định muội không để huynh phải hối hận.”
Kinh Vô Mạng vẫn không nhìn nàng, chầm chậm quay đầu, nhìn vào khu rừng âm ư.
Lâm Tiên Nhi chớp mắt, nhỏ nhẹ hỏi: “Người ấy... người ấy ở trong đó phải không?”
Kinh Vô Mạng không trả lời, không cần phải trả lời.
Lâm Tiên Nhi tiếp: “Được, muội sẽ đi gặp người ấy. Nếu người ấy nhất định không tha muội, thì huynh giết muội vẫn chưa muộn.”
Kinh Vô Mạng đợi nàng xoay hẳn đi, mới nhìn vào lưng nàng. Trong ánh mắt xám xịt như ch.ết đó, lần đầu tiên biểu lộ tình cảm.
Nhưng tình cảm trong cái nhìn này là hoan hỉ, là bi thương, hay là hối hận?
Ngay cả Kinh Vô Mạng cũng không hiểu rõ.
*
* *
Màn đêm bao phủ, trong rừng không có chút ánh sáng nào. Lâm Tiên Nhi đi không nhanh, nhưng nàng vẫn va phải một người.
Người này đứng sừng sững như một hòn núi băng.
Thật ra thì thân hình hắn cũng không cao lớn lắm, nhưng tỏa ra một oai khí tạo cảm giác to lớn, không với tới được.
Lâm Tiên Nhi có thể tránh, nhưng nàng không tránh, kêu “chao ôi” một tiếng rồi ngã luôn vào lòng hắn.
Hắn không đưa tay đỡ nàng.
Lâm Tiên Nhi gượng đứng thẳng dậy, vừa thở hổn hển vừa nói: “Ở đây tối quá, muội thật là có lỗi...”
Nàng đứng cách hắn chỉ một khoảng ngắn, chắc chắn hắn phải nghe thấy hơi thở của nàng. Nàng tin rằng hơi thở của mình có thể làm người khác phải động lòng.
Nhưng giọng người này vẫn rất thản nhiên: “Đây là phương pháp giúp cô chưa bị Kinh Vô Mạng giết, có đúng không?”
Lâm Tiên Nhi chớp mắt, hỏi: “Người bảo hắn giết muội chính là huynh? Huynh là Thượng Quan bang chủ?”
Thượng Quan Kim Hồng gật đầu: “Không sai. Ta có thể cho cô biết, những trò yêu mị của cô không có công hiệu gì với ta cả.”
Giọng nói của Thượng Quan Kim Hồng không lạnh nhạt, không nham hiểm, rất nhạt nhẽo và bình thản, tuyệt nhiên không biểu lộ một thứ cảm tình gì. Dù lão mở miệng nói cái gì, nghe cũng như đang đọc kinh vậy.
Lâm Tiên Nhi liếc qua một cái: “Thế thì muội phải dùng phương pháp nào mới có thể làm động lòng bang chủ?”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Cô có bao nhiêu phương pháp, hãy dùng hết thử xem.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Muội biết bang chủ không phải hạng người dễ động lòng bởi nữ nhân, nhưng tại sao bang chủ phải bảo Kinh Vô Mạng đến giết muội?”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Muốn bất cứ lúc nào cũng có thể giết người, thì không thể có tình cảm. Muốn luyện nên một con người vô tình như thế, không phải chuyện dễ dàng. Ta không thể ngồi nhìn Kinh Vô Mạng bị cô hủy diệt.”
Lâm Tiên Nhi cười: “Nhưng nếu bang chủ để hắn giết muội, thì tổn thất còn lớn hơn nhiều.”
Thượng Quan Kim Hồng “À” một tiếng.
Lâm Tiên Nhi nói: “Dĩ nhiên là muội hữu dụng hơn Kinh Vô Mạng rất nhiều.”
Thượng Quan Kim Hồng lại “À” một tiếng nữa.
Lâm Tiên Nhi tiếp: “Kinh Vô Mạng biết giết người, muội cũng biết giết người. Hắn giết người phải dùng kiếm, phải chảy máu, như vậy là thấp kém hơn muội rồi. Muội giết người không cần dùng đao kiếm, mà cũng không thấy máu chảy.”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Ít ra thì hắn giết người cũng nhanh hơn cô nhiều.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Nhanh cố nhiên là tốt, nhưng chậm cũng có cái hay của chậm. Có phải thế không?”
Thượng Quan Kim Hồng im lặng một chút, rồi hỏi: “Ngoài chuyện biết giết người ra, cô còn gì hữu dụng?”
Lâm Tiên Nhi đáp: “Muội có rất nhiều tiền, nhiều đến mức không đếm nổi, nhiều đến mức ai thấy cũng phải phát điên.”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Hay lắm.”
Giọng nói của lão như có pha tiếng cười, vì lão rất hiểu những lợi ích của đồng tiền.
Lâm Tiên Nhi nói: “Muội lại rất thông minh, có thể giúp bang chủ trong nhiều chuyện.”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Không sai! Cô nhất định phải là một người thông minh, vì người ngu thì không thể có nhiều tiền.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Ngoài ra, muội còn có những thứ hấp dẫn khác.”
Giọng nói của nàng đột nhiên nhỏ hẳn đi, cười hết sức khêu gợi: “Chỉ cần bang chủ là nam nhân, sẽ thấy ngay là muội không nói dối. Chỉ cần bang chủ bằng lòng, những thứ hấp dẫn của muội sẽ thuộc về bang chủ.”
Thượng Quan Kim Hồng lại im lặng một lát, rồi nói từng chữ: “Ta là nam nhân.”
*
* *
Trong rừng, sương đêm xuống rất dày.
Sương ướt đẫm cả áo của Kinh Vô Mạng.
Nhưng hắn vẫn đứng yên một chỗ, hoàn toàn không động đậy, như toàn thân tê liệt.
*
* *
Trong rừng, sương đêm xuống rất dày, không thể nhìn thấy gì cả. Nhưng vẫn nghe những tiếng động, tiếng rên rỉ, tiếng thở gấp.
Rồi có tiếng cười của Lâm Tiên Nhi, rồi có tiếng nũng nịu: “Huynh quả là một nam nhân, hơn nữa, trên thế gian này không có nhiều nam nhân như huynh. Muội thật không ngờ rằng huynh lại là một nam nhân như thế.”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Vì cô là một nữ nhân như thế, nên ta mới phải là một nam nhân như thế.”
Giọng nói của lão vẫn rất bình tĩnh. Được như thế, quả thật không phải chuyện dễ dàng.
Lâm Tiên Nhi nói: “Trời đã gần sáng rồi, muội phải trở về.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Tại sao lại phải về?”
Lâm Tiên Nhi đáp: “Có người đang đợi muội?”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Ai đợi?”
Lâm Tiên Nhi đáp: “A Phi. Chắc huynh đã nghe nói đến hắn rồi.”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Ta chỉ thấy lạ là sao cô chưa giết hắn. Bản lãnh giết người của cô thật sự quá chậm.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Muội không dám giết hắn.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Tại sao lại thế?”
Lâm Tiên Nhi đáp: “Vì nếu muội giết hắn, thì nhất định Lý Tầm Hoan sẽ giết muội.”
Thượng Quan Kim Hồng không nói gì nữa.
Lâm Tiên Nhi thở ra một hơi, rồi tiếp: “Muội biết huynh chưa giết Lý Tầm Hoan, nên mới sai Kinh Vô Mạng đến giết muội. Vì huynh định dùng Kinh Vô Mạng đối phó với Lý Tầm Hoan, nên mới sợ Kinh Vô Mạng trở nên nhu nhược.”
Thượng Quan Kim Hồng im lặng một chút, rồi hỏi: “Cô sợ Lý Tầm Hoan thật ư?”
Lâm Tiên Nhi thở dài: “Muội sợ hắn hơn bất kỳ ai.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Hắn so với ta thì như thế nào?”
Lâm Tiên Nhi đáp: “Hắn còn đáng sợ hơn huynh. Muội có thể làm động lòng huynh, nhưng hoàn toàn không thể làm động lòng của hắn.”
Nàng thở ra, nói tiếp: “Hắn không cần bất cứ cái gì, đó chính là chỗ đáng sợ nhất của hắn.”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Hắn cũng là người, nhất định hắn cũng phải có yếu điểm.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Yếu điểm duy nhất của hắn chính là Lâm Thi Âm, nhưng muội lại không dám dùng Lâm Thi Âm để uy hϊế͙p͙ hắn.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Tại sao lại thế?”
Lâm Tiên Nhi đáp: “Vì muội không nắm chắc lắm. Khi ngọn tiểu đao còn trong tay hắn, là bất luận chuyện gì muội cũng không nắm chắc được.”
Nàng thở dài: “Khi hắn còn sống, thì muội chẳng dám động đậy gì.”
Thượng Quan Kim Hồng im lặng một chút, rồi nói chậm: “Cô cứ yên lòng, hắn không sống lâu nữa đâu.”