Chương 0053 : Một lời đồn nhảm
Long Tiêu Vân gắng gượng mỉm cười, nói: “Tên của người ta có thể bị cha mẹ đặt sai, nhưng ngoại hiệu thì khó mà lầm được. Người ngu dốt như bò còn có thể dùng một ngoại hiệu thông minh, nhưng người đã bị gọi là Lão Hồ Điên, thì chắc chắn là điên khùng thật sự.”
Lý Tầm Hoan vốn không muốn nói gì, nhưng nhịn không nổi phải lên tiếng: “Nhưng một người quá thông minh, hiểu quá nhiều, cũng có thể dần dần biến thành một gã điên.”
Long Tiêu Vân hỏi: “Vậy ư?”
Lý Tầm Hoan gượng cười: “Có những lúc, làm kẻ điên khùng lại thích thú hơn. Có những người khi gặp chuyện phiền não quá lớn, rất muốn bị điên, nhưng lại không điên được.”
Long Tiêu Vân cười lớn: “May mà ta vốn không thông minh lắm, và cũng chẳng bao giờ gặp chuyện phiền não lớn như thế.”
Chẳng những Long Tiêu Vân không bao giờ gặp chuyện phiền não lớn, mà cũng không thể gặp chuyện phiền não nhỏ. Bởi vì, mọi phiền não của hắn gặp phải, hắn đều biết cách đem hết cho người khác.
Lý Tầm Hoan im lặng rất lâu, cúi xuống uống rượu.
Long Tiêu Vân chỉ im lặng, nhìn chàng chờ đợi. Hắn rất biết, khi Lý Tầm Hoan uống rượu thật chậm, chính là lúc chàng sắp nói ra những điều quan trọng.
Qua một lúc thật lâu, Lý Tầm Hoan mới ngẩng lên nói: “Đại ca...”
Long Tiêu Vân “À” một tiếng.
Quả nhiên, Lý Tầm Hoan nói thẳng: “Trong lòng đệ trước giờ vẫn có điều muốn nói, nhưng không biết có nên nói ra hay không.”
Long Tiêu Vân nói: “Đệ cứ nói.”
Lý Tầm Hoan nói: “Bất luận thế nào, chúng ta cũng là bằng hữu lâu năm.”
Long Tiêu Vân nói: “Chúng ta không phải là bằng hữu, mà là huynh đệ.”
Lý Tầm Hoan nói: “Đệ là con người như thế nào, chắc đại ca đã hiểu rất rõ.”
Long Tiêu Vân đáp gọn: “Phải.”
Hắn chỉ nói một tiếng, nhưng nói rất chậm, trong mắt còn mang vẻ thẹn thùng.
Dù sao, hắn cũng là một con người. Bất cứ một con người nào, ít nhiều cũng phải có một ít tính người.
Lý Tầm Hoan tiếp: “Dù đại ca muốn đệ làm chuyện gì, cũng có thể nói thẳng ra trước mặt. Chỉ cần là chuyện mà đệ có thể làm được, đệ nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để làm bằng được.”
Long Tiêu Vân từ từ nâng chén rượu lên. Hình như hắn cố ý dùng chén rượu để che mặt mình. Những việc Lý Tầm Hoan đã làm cho hắn, thật sự đã quá nhiều rồi.
Qua một hồi lâu, hắn mới thở dài, nói thật chậm: “Ta đã hiểu ý đệ. Nhưng... thời gian có thể làm thay đổi rất nhiều chuyện.”
Ánh mắt của Lý Tầm Hoan đã đau khổ càng đau khổ hơn. Chàng buồn bã nói: “Đệ biết, đại ca đối với đệ cũng có chỗ hiểu lầm...”
Long Tiêu Vân hỏi: “Hiểu lầm ư?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm. Nhưng có những việc, lẽ ra đại ca không nên hiểu lầm.”
Ánh mắt của Long Tiêu Vân cũng lộ vẻ đau khổ. Hắn im lặng một chút, rồi nói từng tiếng một: “Nhưng cũng có những việc, ta tuyệt đối không hiểu lầm.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Việc gì?”
Câu hỏi này vừa ra khỏi miệng, Lý Tầm Hoan đã thấy hối hận. Chàng đã biết Long Tiêu Vân sẽ nói đến chuyện gì.
Chàng đoán biết là phải, nhưng thật đáng sợ, Long Thiếu Vân chỉ là một đứa trẻ mới hơn mười tuổi mà cũng đoán biết cha nó sắp nói đến việc gì. Nó khom lưng xuống, len lén lẻn ra ngoài.
Long Tiêu Vân chờ một chút, rồi nói: “Ta biết, những năm nay đệ cũng rất đau khổ.”
Lý Tầm Hoan gượng cười: “Đa số người đời đều phải có đau khổ.”
Long Tiêu Vân nói: “Nhưng nỗi đau khổ của đệ so với người khác thì sâu hơn nhiều, mà cũng nặng hơn nhiều.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Thật vậy ư?”
Long Tiêu Vân nói: “Bởi vì đệ đã đem người mình thương yêu nhất nhường cho người ta làm vợ.”
Rượu trong ly bắn ra ngoài, vì bàn tay Lý Tầm Hoan run lên bần bật.
Long Tiêu Vân nói tiếp: “Nhưng cái đau khổ của đệ cũng chưa phải là sâu nặng nhất. Bởi vì khi một người đã chịu hy sinh chính mình để giúp cho người khác, thì dĩ nhiên người ấy sẽ cảm thấy mình thật vĩ đại. Cảm giác đó sẽ làm vơi bớt nỗi đau khổ của người ấy.”
Câu nói này rất bén nhọn, mà cũng không thể nói là vô lý.
Tay của Long Tiêu Vân cũng run lên, lại tiếp: “Cái đau khổ thật sự sâu nặng nhất là gì, có thể đệ còn chưa biết:”
Lý Tầm Hoan đáp: “Có thể...”
Long Tiêu Vân nói: “Khi một nam nhân biết rằng vợ của mình là do người khác nhường cho, hơn nữa vợ của mình cũng luôn thương nhớ con người đó, thì đó mới là cái đau khổ lớn nhất.”
Đây đúng là nỗi đau khổ lớn nhất. Chẳng những đây là đau khổ, còn là một sự sỉ nhục.
Những lời này, lẽ ra một nam nhân dù phải ch.ết cũng không chịu nói ra. Nói ra những lời này chính là tự làm tổn thương rất lớn, rất sâu, và rất nặng.
Ai lại nỡ tự sỉ nhục mình, tự làm tổn thương mình?
Nhưng Long Tiêu Vân đã nói ra những lời này, nói ra ngay trước mặt Lý Tầm Hoan.
Lòng của Lý Tầm Hoan nặng trĩu. Từ mấy câu nói này của Long Tiêu Vân, chàng nhận ra hai điều.
Thứ nhất, Long Tiêu Vân quả là rất đau khổ, đau khổ dễ sợ, nên hắn mới thay đổi, thay đổi dễ sợ. Bất luận một nam nhân nào khác, có lẽ cũng sẽ trở nên như thế mà thôi. Lý Tầm Hoan bỗng cảm thấy Long Tiêu Vân cũng là một người rất đáng thương. Người đáng thương, luôn luôn có những hành động đáng sợ.
Thứ hai, Long Tiêu Vân đã nói ra những lời nói này trước mặt chàng, chắc chắn sẽ không tha mạng chàng. Chuyện sống hay ch.ết, Lý Tầm Hoan thật ra không xem trọng lắm. Nhưng bây giờ chàng có thể ch.ết hay không?
*
* *
Câu chuyện không nhiều lời lắm, nhưng mỗi câu nói đều rất chậm. Hơn nữa, mỗi câu nói đều được suy nghĩ rất lâu trước khi nói ra miệng, nên câu chuyện ngắt quãng hoài.
Trời đang âm u, bầu trời rất thấp. Tuy chưa đến giờ phải thắp đèn, nhưng bóng tối đã ngập tràn.
Sắc diện của Long Tiêu Vân còn tối hơn cả bầu trời. Hắn nâng chén rượu lên rồi lại đặt xuống. Nâng lên, đặt xuống...
Không phải vì hắn không biết uống rượu nên không muốn uống. Chỉ vì hắn biết khi uống rượu, người ta có thể xúc động. Một con người cần phải lạnh nhạt, nếu bị xúc động có thể trở nên nhiều tình cảm hơn.
Lại qua một lúc lâu, Long Tiêu Vân nói chậm rãi: “Hôm nay, ta đã nói những lời đáng lý không nên nói.”
Lý Tầm Hoan điềm đạm mỉm cười: “Con người thỉnh thoảng cũng phải nói ra mấy câu không nên nói. Không thế thì không phải là người nữa.”
Long Tiêu Vân nói: “Hôm nay ta mời đệ đến đây, không phải để nói những lời này.”
Lý Tầm Hoan đáp: “Đệ biết.”
Long Tiêu Vân hỏi: “Đệ có biết ta mời đệ đến vì chuyện gì không?”
Lý Tầm Hoan lại đáp: “Đệ biết.”
Long Tiêu Vân chợt lộ vẻ xúc động, ngạc nhiên hỏi: “Đệ biết ư?”
Lý Tầm Hoan lại đáp một lần nữa: “Đệ biết.”
Chàng không đợi Long Tiêu Vân hỏi, nói tiếp: “Huynh cho rằng trong Hưng Vân Trang thật sự có bảo tàng.”
Lần này, Long Tiêu Vân suy nghĩ thật kỹ rồi mới đáp gọn: “Đúng thế.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Huynh cho rằng đệ biết chỗ chôn giấu, phải không?”
Long Tiêu Vân đáp: “Dĩ nhiên đệ phải biết.”
Lý Tầm Hoan cười nói: “Con người của đệ, từ trước đến giờ có một cái tật...”
Long Tiêu Vân hỏi: “Có tật ư? Là tật gì?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Cái tật của đệ chính là biết rõ những việc không nên biết, còn chuyện đáng biết thì đệ lại không biết.”
Long Tiêu Vân im bặt.
Lý Tầm Hoan nói tiếp: “Thật ra, huynh cũng nên biết, chuyện đó từ đầu đến cuối chỉ là một lời đồn nhảm mà thôi...”
Long Tiêu Vân đột nhiên cắt lời chàng: “Ta tin lời đệ. Ta biết đệ không bao giờ nói dối.”
Hắn nhìn sững vào Lý Tầm Hoan, rồi chậm rãi nói: “Nếu trên đời có một kẻ mà ta tín nhiệm, thì đó chính là đệ. Nếu trên đời có một kẻ là bằng hữu của ta, thì đó cũng chính là đệ. Bất cứ lời nào ta nói ra cũng có thể là giả dối, nhưng câu nói này tuyệt nhiên không giả trá chút nào.”
Lý Tầm Hoan chăm chú nhìn Long Tiêu Vân, rồi mới thở dài: “Đệ cũng tin tưởng huynh, bởi vì...”
Chàng chưa nói hết câu, đã nổi cơn ho.
Đợi chàng ho dứt, Long Tiêu Vân mới nói tiếp câu nói của chàng: “Đệ tin tưởng ta, vì đệ đã biết mình không còn giá trị để ta lợi dụng, ta không cần gạt đệ nữa. Có phải thế không?”
Lý Tầm Hoan vẫn im lặng. Chàng im lặng để trả lời câu hỏi này.
Long Tiêu Vân đứng lên, chầm chậm đi tới đi lui.
Gian phòng rất yên tĩnh, tiếng chân của hắn càng lúc càng nặng nề, chứng tỏ trong lòng hắn có chỗ bất an. Cũng có thể, hắn cố ý làm Lý Tầm Hoan hiểu rằng lòng hắn có chỗ bất an.
Sau đó, hắn đột nhiên dừng lại trước mặt Lý Tầm Hoan, cất tiếng: “Chắc đệ đang nghĩ rằng ta sẽ giết đệ.”
Vẻ mặt Lý Tầm Hoan hết sức bình tĩnh, đến mức người ta không thể đoán được chàng cảm thấy gì. Rồi chàng điềm đạm nói: “Bất kể huynh làm gì, đệ cũng không trách huynh.”
Long Tiêu Vân nói: “Nhưng ta không thể giết đệ.”
Lý Tầm Hoan đáp: “Đệ hiểu.”
Long Tiêu Vân nói: “Không sai! Dĩ nhiên là đệ hiểu. Trước nay, đệ luôn luôn hiểu ta.”
Giọng nói của hắn chợt kích động hơn: “Nếu ta giết đệ thì cũng không thể níu kéo nổi tấm lòng của nàng, chỉ có thể làm nàng hận ta thêm mà thôi.”
Lý Tầm Hoan thở ra một hơi rất dài, nói: “Trong mỗi đời người đều gặp phải những việc không thể làm gì được.”
“Không thể làm gì được.” Mấy chữ này nghe rất bình thường, nhưng đó thật sự là chuyện bi ai nhất của cả một kiếp người, là nỗi thống khổ lớn nhất của cuộc đời mỗi con người.
Gặp phải những chuyện “không thể làm gì được”, người ta không thể chống cự được, không thể giãy giụa được, không thể phản kháng được, cho dù tự băm vụn thịt xương ra cũng “không thể làm gì được”.
Cho dù tự nguyện hóa thân thành tro bụi, sa xuống địa ngục đời đời, cũng không thể cứu vãn được những gì đã mất đi.
Long Tiêu Vân nắm chặt bàn tay, giọng hắn khàn khàn: “Ta không giết đệ, nhưng cũng không thể thả đệ ra.”
Lý Tầm Hoan gật đầu chầm chậm.
“Bởi vì đệ vẫn còn giá trị để huynh lợi dụng”. Câu này, Lý Tầm Hoan không nói ra.
Cho dù Long Tiêu Vân đã nhiều lần làm tổn thương chàng, bán đứng chàng, nhưng đến bây giờ chàng vẫn chưa nói một câu một chữ làm tổn thương Long Tiêu Vân.
Nắm đấm của Long Tiêu Vân lại càng siết chặt thêm. Trước mặt Lý Tầm Hoan, hắn cảm nhận đầy đủ được cái nhỏ mọn của chính mình, cái đê tiện của chính mình. Vì thế, tình bằng hữu vĩ đại của Lý Tầm Hoan không những không làm hắn cảm động, lại còn làm hắn phẫn nộ.
Hắn siết chặt nắm đấm, trừng mắt nhìn Lý Tầm Hoan, gằn từng tiếng: “Ta sẽ đưa đệ đến gặp một người. Người ấy đã muốn gặp đệ từ lâu, mà đệ... đệ cũng có thể đang muốn gặp người ấy.”
*
* *
Gian phòng rất rộng. Trong gian phòng rộng đó chỉ có một cửa sổ rất nhỏ, đặt cách mặt đất rất cao.
Cánh cửa sổ vừa nhỏ vừa cao này được đóng chặt, nhìn không thấy cảnh vật bên ngoài.
Cửa chính cũng rất hẹp, ai có vai rộng cũng phải nghiêng mình mới ra vào được.
Cánh cửa hẹp này cũng đang đóng chặt.
Tường sơn toàn màu trắng, nước sơn rất dày. Hình như chủ nhà không muốn ai nhìn thấy tường làm bằng gì, bằng đá hay bằng đất, bằng đồng hay bằng sắt.
Trong góc có hai cái giường gỗ. Chăn nệm trên giường rất sạch sẽ, nhưng đều may bằng vải thô.
Ngoài những thứ ấy ra, trong phòng chỉ còn một cái bàn khá lớn. Trên bàn la liệt sổ sách giấy tờ.
Một người đang đứng cạnh bàn xem xét sổ sách, thỉnh thoảng dùng bút son phê lên những giấy tờ đó, khóe miệng thỉnh thoảng lại lộ ra nụ cười đắc ý.
Lão đang đứng làm việc, vì trong phòng không có ghế, một cái ghế cũng không có.
Lão cho rằng khi con người ngồi xuống thì tinh thần sẽ trễ nãi hơn, mà con người tinh thần trễ nải thì dễ mắc sai lầm.
Một chút xíu sai lầm có thể làm mấy việc thất bại, cũng như những vết nứt nhỏ trên đập nước cũng có thể làm cái đập đó vỡ tan.
Lão không bao giờ để cho tinh thần trễ nải. Lão không bao giờ phạm phải sai lầm. Lão chưa bao giờ thất bại.
Còn một người nữa, đứng sát sau lưng lão. Hắn đứng thật thẳng, y như một cái cột cờ.
Hắn đứng như thế không biết đã bao lâu rồi, một ngón tay cũng không nhúc nhích.
Không biết từ đâu, một con muỗi bay tới, bay vòng vòng trước mắt hắn. Nhưng mắt hắn không hề nhấp nháy.
Con muỗi đậu ngay vào mũi hắn, bắt đầu hút máu. Hắn vẫn đứng bất động.
Toàn thân hắn như đã tê liệt, không biết đau ngứa, cũng không biết vui buồn.
Thậm chí, hắn cũng không biết mình sống vì cái gì.