Chương 0062 : Tuyệt chiêu

Quanh qua một góc núi, cảnh trí lại càng thêm hoang vắng tiêu sơ, gió thu càng thêm lạnh lẽo.


Tay của Kinh Vô Mạng đột nhiên đặt lên chuôi kiếm. Nhưng đó là tay phải, không phải là cánh tay dùng kiếm của hắn. Thanh kiếm trong tay hắn đã không thể gọi là lợi khí giết người được nữa.


Tay của hắn nắm chặt, rồi lại buông ra. Bước chân của hắn cũng dừng. Hình như hắn biết đường đi của mình đã vào ngõ cụt.
Ngay lúc ấy, hắn nghe thấy giọng cười lạnh lẽo của Thượng Quan Phi.


Thượng Quan Phi đã bước đến gần Kinh Vô Mạng, cười lạnh: “Ngươi không cần phải đóng kịch nữa.”


Kinh Vô Mạng chầm chậm quay người lại. Đôi mắt xám xịt như ch.ết của hắn hoàn toàn không có tình cảm, nhìn chăm chú vào Thượng Quan Phi một cách thản nhiên, rồi nói từng chữ một: “Ngươi bảo ta đang đóng kịch ư?”


Thượng Quan Phi đáp: “Không sai, ngươi đang đóng kịch. Ngươi cố ý theo dõi ông cháu họ Tôn, đó chính là đóng kịch, vì thật ra ngươi không có chuyện gì cần theo dõi họ.”


available on google playdownload on app store


Kinh Vô Mạng hỏi: “Thế ta theo dõi họ là vì cái gì?”
Thượng Quan Phi đáp: “Vì ta.”
Kinh Vô Mạng hỏi lại: “Vì ngươi ư?”
Thượng Quan Phi nói: “Ngươi đã biết ta theo dõi ngươi chứ?”


Kinh Vô Mạng nói lạnh nhạt: “Đó chỉ vì ngươi không đủ tài.”
Thượng Quan Phi nói: “Ta không đủ tài, nhưng bây giờ cũng có thể giết ngươi. Dĩ nhiên ngươi cũng biết rằng ta sẽ giết ngươi.”


Đúng là Kinh Vô Mạng đã biết từ trước, nên hắn không ra vẻ kinh ngạc. Người thật sự kinh ngạc, chính là A Phi.
Hai người này cùng bọn với nhau, tại sao lại muốn giết nhau?


Thượng Quan Phi nói tiếp: “Từ mười năm trước, ta đã muốn giết ngươi. Ngươi có biết tại sao không?”
Kinh Vô Mạng không trả lời. Từ trước đến giờ, hắn chỉ hỏi chứ không thích trả lời.


Giọng nói của Thượng Quan Phi bỗng kích động lên, ánh mắt tràn đầy oán hận, nói giận dữ: “Nếu trên đời này không có ngươi thì ta có thể sống tốt hơn. Ngươi không nên giành lấy địa vị của ta, cũng không nên giành lấy phụ thân của ta. Từ khi ngươi đến Kim Tiền Bang, đột nhiên những gì đáng lý thuộc về ta đều biến thành của ngươi.”


Kinh Vô Mạng nói lạnh nhạt: “Ngươi chỉ nên tự trách mình. Trước giờ ngươi đâu có gì hơn ta?”


Thượng Quan Phi nghiến răng, nói từng chữ một: “Ngươi cũng phải tự hiểu rồi, không phải vì lý do đó, chỉ vì...”


Hắn cố gắng tự kiềm chế nhưng không nổi, đột nhiên hét lớn: “Chỉ vì ngươi là đứa con riêng của phụ thân ta. Mẹ của ta chính vì mẹ của ngươi mà phải buồn giận đến ch.ết.”


Đôi mắt xám xịt như ch.ết của Kinh Vô Mạng vụt thu nhỏ lại, trông như hai giọt máu. Hai giọt máu đặc.


Ánh mắt của A Phi cũng lộ ra vẻ đau khổ lạ thường. Hình như nỗi đau này giống như của Kinh Vô Mạng, lại còn đau hơn cả Kinh Vô Mạng.


Thượng Quan Phi nói: “Những việc này, các ngươi vẫn luôn luôn che mắt ta, cứ tưởng rằng ta không biết.”


Tiếng “các ngươi”, chính là để chỉ Kinh Vô Mạng và cha của hắn. Hai chữ này từ trong miệng hắn nói ra, hoàn toàn không để sỉ nhục người khác. Người mà hắn sỉ nhục, chính là bản thân hắn.


Sự thống khổ cùng cực đã làm tinh thần hắn bình tĩnh hơn. Hắn cười lạnh rồi nói: “Thật ra, lúc ngươi vừa đến là ta đã biết rồi. Từ ngày đó, ta đã đợi cơ hội để giết ngươi.”


Kinh Vô Mạng nói lạnh nhạt: “Ngươi không có nhiều cơ hội.”


Thượng Quan Phi nói: “Lúc đó, cho dù ta có cơ hội cũng chưa chắc đã ra tay, vì ngươi còn có giá trị để lợi dụng, nhưng bây giờ thì khác hẳn rồi.”


Hắn cười khẩy, lại tiếp: “Lúc đó, trong mắt của phụ thân ta thì ngươi là một thanh đao, một thanh đao để giết người. Nếu ta bẻ gãy thanh đao của ông ấy, ông ấy sẽ không tha lỗi cho ta. Còn bây giờ ngươi chỉ còn là một miếng sắt vụn, chuyện sống ch.ết của ngươi ông ấy không để vào lòng nữa.”


Kinh Vô Mạng im lặng một hồi rất lâu, rồi mới từ từ gật đầu, nói từng chữ một: “Không sai! Chuyện sống ch.ết của ta, chính ta cũng không còn để vào lòng, huống chi là ông ấy.”


Thượng Quan Phi nói: “Những câu này có thể lừa gạt được người khác, lừa gạt được chính ngươi, chứ không thể lừa được ta.”
Kinh Vô Mạng hỏi: “Lừa ngươi ư?”


Thượng Quan Phi cười nhạt: “Nếu ngươi quả thật không sợ ch.ết, thì việc gì phải trốn tránh để kéo dài thời gian?”
Kinh Vô Mạng lại hỏi: “Kéo dài ư? Trốn tránh ư?”


Thượng Quan Phi nói: “Ngươi giả vờ theo dõi hai ông cháu họ Tôn, chính là đang trốn tránh để kéo dài thời gian.”
Kinh Vô Mạng nói: “Lại còn thế nữa!”


Thượng Quan Phi nói: “Nếu người mà ngươi theo dõi không phải là Tôn lão đầu, thì ta có thể để ngươi theo dõi xem kết quả như thế nào, đợi ngươi tìm ra manh mối hoặc tìm ra cơ hội để hạ sát, đợi xem ngươi giết người, rồi sau đó ta mới xuất thủ giết ngươi.”


Hắn cười rất lạnh, rồi tiếp: “Tiếc là ngươi chọn lầm đối tượng. Ngươi không thể theo dõi được ông cháu họ Tôn, lại càng không thể giết được lão. Ngươi thật sự không đáng là đối thủ của lão ấy.”


Kinh Vô Mạng bỗng cười khẩy: “Có lẽ...”
Nụ cười của hắn rất kỳ lạ, hình như chứa đựng một giọng chê trách không sao diễn tả được.


Nhưng Thượng Quan Phi không nhìn thấy, lại nói: “Vì thế chuyện theo dõi của ngươi chẳng qua chỉ là một màn khói để ta chưa vội ra tay giết ngươi.”
Hắn nhìn thẳng Kinh Vô Mạng, gằn giọng: “Bởi vì ngươi đang sợ ch.ết.”


Kinh Vô Mạng lại hỏi: “Sợ ch.ết ư?”


Thượng Quan Phi nói: “Trước kia ngươi quả thật không sợ ch.ết, có thể vì lúc đó không ai uy hϊế͙p͙ được sinh mạng của ngươi. Chính vì thế mà ngươi không hiểu được ý nghĩa của cái ch.ết là gì.”


Một tiếng “keng” vang lên, Long Phụng Song Hoàn của Thượng Quan Phi đã rút ra. Hắn nói lạnh nhạt: “Nhưng bây giờ, bất cứ lúc nào ta cũng có thể giết ngươi.”


Kinh Vô Mạng im lặng một lúc, rồi nói chậm: “Hình như chuyện gì ngươi cũng hiểu.”
Thượng Quan Phi đáp: “Tối thiểu, ta cũng cao minh hơn ngươi tưởng tượng nhiều.”


Đột nhiên Kinh Vô Mạng cười tươi: “Nhưng đáng tiếc là còn một chuyện mà ngươi không biết.”
Thượng Quan Phi hỏi: “Chuyện gì?”


Kinh Vô Mạng nói: “Những việc khác, ngươi không biết cũng không quan trọng, nhưng việc này thì nếu ngươi không biết, ngươi sẽ ch.ết.”


Thượng Quan Phi cười lạnh nhạt: “Nếu quả là chuyện trọng yếu như thế, thì nhất định là ta phải biết.”


Kinh Vô Mạng nói: “Chắc chắn là ngươi hoàn toàn không biết, bởi vì đó là bí mật của ta. Ta chưa bao giờ nói cho ai biết...”
Thượng Quan Phi chớp mắt: “Ngươi sắp nói cho ta biết phải không?”


Kinh Vô Mạng đáp: “Không sai! Bây giờ ta nói cho ngươi biết, nhưng có một điều kiện.”
Thượng Quan Phi hỏi: “Điều kiện gì?”


Đôi tròng mắt xám xịt như ch.ết của Kinh Vô Mạng rút nhỏ hẳn lại, nói thật chậm: “Nếu ta nói cho ngươi biết, thì ngươi phải ch.ết.”
Thượng Quan Phi hỏi: “Ngươi muốn ta ch.ết?”


Kinh Vô Mạng đáp: “Ngươi phải ch.ết, vì người còn sống không thể biết bí mật này.”
Thượng Quan Phi nhìn sững vào Kinh Vô Mạng, đột nhiên ngửa mặt cười ha hả.


Việc này thật là rất đáng cười. Người đã tàn phế còn muốn lấy mạng của người khác ư?


Thượng Quan Phi vừa cười vừa hỏi: “Ngươi định dùng cách gì để giết ta? Dùng đầu để húc hay dùng miệng để cắn?”
Câu trả lời của Kinh Vô Mạng thật ngắn, chỉ có hai chữ: “Không phải.”


Tiếng cười của Thượng Quan Phi dần dần nhỏ lại. Những câu trả lời ngắn gọn như thế, thường không phải để hù dọa, lại càng không phải để đùa giỡn.


Kinh Vô Mạng nói chậm rãi: “Ta muốn giết ngươi, dùng chính cánh tay này.” Cánh tay của hắn đã đưa lên, là cánh tay phải.


Thượng Quan Phi lại cười, giọng cười hơi miễn cưỡng, nhưng vẫn lớn tiếng. Hắn nói: “Cánh tay này... cánh tay này giết con chó cũng không ch.ết.”
Kinh Vô Mạng nói: “Ta chỉ giết người chứ không giết chó.”


Thượng Quan Phi không cười nữa, Long Phụng Song Hoàn đã rời khỏi tay, bay ra.


Ngắn một tấc thì hiểm một tấc, Long Phụng Song Hoàn đã là thứ binh khí ngắn nhất và nguy hiểm nhất trong võ lâm, chiêu Long Tường Phụng Vũ Thoát Thủ Song Phi phóng đôi hoàn ra khỏi tay lại càng nguy hiểm đến cùng cực. Không phải lúc sinh tử quan đầu, hoặc không phải lúc quyết giết đối phương, thì chẳng ai dùng đến chiêu này.


Nhưng khi đã tung ra chiêu này, thì đối phương chắc chắn không thể tránh nổi.
Nhưng chính trong lúc ấy, kiếm quang cũng nhoáng lên.


Ánh kiếm chớp lên một cái, xuyên thẳng vào yết hầu của Thượng Quan Phi. Lưỡi kiếm cắm sâu khoảng bảy phân.


Hơi thở của Thượng Quan Phi chưa dứt hẳn, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn. Hai mắt hắn lồi ra như mắt cá ch.ết, nhìn trừng trừng vào mặt Kinh Vô Mạng. Đến lúc ch.ết, hắn cũng không hiểu kiếm chiêu của Kinh Vô Mạng đã đâm ra như thế nào.


Kinh Vô Mạng cũng nhìn hắn một cách lạnh nhạt, nói từng tiếng một: “Tay phải của ta còn nhanh hơn tay trái. Đây chính là bí mật của ta.”


Thân hình của Thượng Quan Phi bắt đầu co giật, trong cổ họng phát ra những tiếng òng ọc. Mũi kiếm rút ra, máu tươi cũng vọt ra theo.


Đôi mắt đã ch.ết của Thượng Quan Phi vẫn nhìn trừng trừng Kinh Vô Mạng, ánh mắt vẫn tràn đầy vẻ hoài nghi, đau khổ và hoảng sợ.
Hắn vẫn không tin, đến ch.ết vẫn không muốn tin. Nhưng hắn nhất định phải tin.


Vừa rồi, cặp Long Phụng Song Hoàn của Thượng Quan Phi bay ra đã đánh trúng vào tay trái của Kinh Vô Mạng.


Cánh tay này đã đứt, hắn ngang nhiên dùng để đỡ Song Hoàn, rồi dùng tay phải rút kiếm đâm luồn dưới nách trái, nhát kiếm này xuyên ngay vào cổ họng của Thượng Quan Phi.


Kiếm pháp thật là kỳ dị. Chiêu kiếm này rất chuẩn, rất nhanh, rất độc.
“Tay phải của ta còn nhanh hơn tay trái. Đây chính là bí mật của ta.” Kinh Vô Mạng không hề nói dối.


Nhưng sự thật này lại làm cho người khác không thể ngờ được, cũng khó mà tin được.


Thượng Quan Phi cùng ở với hắn mấy năm trời, tuyệt chưa nhìn thấy hắn luyện kiếm bằng tay phải, nên đến ch.ết cũng không hiểu được tại sao hắn có thể phóng kiếm bằng tay phải nhanh đến thế.


Nhưng hắn vẫn phải tin, vì trên đời này không có vấn đề nào thật hơn cái ch.ết.


Kinh Vô Mạng cúi đầu đứng nhìn thi thể Thượng Quan Phi, cũng có vẻ thất vọng và thương cảm. Một hồi rất lâu, hắn đột nhiên thở dài, nói chậm rãi: “Ngươi không cần định giết ta, ta cũng không cần phải giết ngươi...”


Hắn quay lưng, đi thẳng. Dáng đi của hắn vẫn kỳ quặc như thế, hình như vẫn âm thầm phối hợp với ai đó, theo qui luật nào đó. Long Phụng Song Hoàn vẫn còn cắm vào cánh tay trái của hắn.
*
* *


Hoài nghi, khủng khiếp và khó tin, chính là cảm giác của A Phi lúc này.
Kiếm pháp của Kinh Vô Mạng thật đáng sợ, có thể không nhanh hơn A Phi, nhưng rất hiểm ác, rất bất ngờ và bí mật.


“Chẳng lẽ ta thật sự không thể thắng được hắn?”
Cho dù biết đó là sự thật, nhưng loại người như A Phi tuyệt đối không thể nhẫn nại được.


Nhìn theo Kinh Vô Mạng xa dần, A Phi chợt thấy nhiệt huyết nổi lên. Hắn không dằn được nữa, định vọt xuống núi đuổi theo.


Nhưng ngay khi ấy, có một bàn tay từ sau đưa tới, kéo chàng lại. Một bàn tay thật vững chắc, xương xẩu nhưng đầy sức mạnh.


A Phi quay đầu lại, bắt gặp cặp mắt thân ái của Lý Tầm Hoan. Cái giữ được A Phi lại, không phải là bàn tay mà là đôi mắt.
Cuối cùng, A Phi cũng cúi đầu thở rất dài, nói ảm đạm: “Ta thật sự không bằng hắn.”


Lý Tầm Hoan nói: “Ngươi chỉ có một điểm không bằng hắn.”
A Phi hỏi: “Điểm nào?”


Lý Tầm Hoan nói: “Để giết người, Kinh Vô Mạng không từ một thủ đoạn nào. Thậm chí hắn không tiếc cả sinh mạng của mình, nhưng ngươi thì không thể.”
A Phi im lặng một hồi, rồi nói nhỏ: “Ta thật sự không thể.”


Lý Tầm Hoan nói: “Ngươi không thể, vì ngươi có tình cảm. Kiếm pháp của ngươi vô tình, nhưng con người của ngươi lại có tình.”
A Phi nói: “Vì thế... ta mãi mãi không thể thắng được hắn.”


Lý Tầm Hoan lắc đầu: “Ngươi sai rồi. Huynh nhất định có thể thắng hắn.”
A Phi không đáp, lắng tai nghe.
Lý Tầm Hoan nói tiếp: “Có tình cảm thì mới có sinh mạng. Có sinh mạng, mới có tâm linh, mới có biến hóa.”


Một lúc sau, A Phi từ từ gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
Lý Tầm Hoan nói: “Nhưng đây chưa phải là điều trọng yếu nhất.”
A Phi hỏi: “Trọng yếu nhất là gì?”


Lý Tầm Hoan nói: “Điểm trọng yếu là ngươi không cần phải giết hắn, mà cũng không thể giết hắn.”
A Phi hỏi: “Tại sao lại không cần?”
Lý Tầm Hoan nói: “Vì hắn thật sự đã ch.ết rồi, cần gì phải giết?”


A Phi suy nghĩ, rồi nói chậm rãi: “Không sai! Lòng của hắn thật sự đã ch.ết, như vậy thì không cần giết. Nhưng tại sao lại không thể?”


Lý Tầm Hoan không trả lời, mà hỏi lại: “Ngươi có biết hắn phải âm thầm khổ luyện cách sử kiếm bằng tay phải để làm gì không?”
A Phi hỏi: “Theo huynh thì để làm gì?”


Lý Tầm Hoan nói chậm: “Nếu ta đoán không lầm, thì vì Thượng Quan Kim Hồng.”


A Phi nói: “Hắn đã nghiến răng chịu đòn Long Phụng Song Hoàn của Thượng Quan Phi, chính là muốn luyện trước phương pháp để đối phó với Song Hoàn.”
Lý Tầm Hoan nói: “Đó cũng chính là suy nghĩ của ta.”


A Phi nói: “Cho nên... nếu thái độ của Thượng Quan Kim Hồng thay đổi, thì hắn sẽ dùng cách này để giết Thượng Quan Kim Hồng.”
Lý Tầm Hoan nói: “Có thể hắn sẽ không làm nổi, nhưng ít ra thì cũng thử một phen.”


A Phi không nói gì nữa, ánh mắt dần dần ảm đạm hơn. Hình như chàng đang có ẩn tình gì đó.


Lý Tầm Hoan nói: “Long Phụng Song Hoàn của Thượng Quan Kim Hồng có thể đứng thứ hai trong Binh Khí Phổ, không phải vì chiêu thức của lão ác độc nguy hiểm khó lường, mà chính vì mức ổn định của lão.”


A Phi mơ màng hỏi: “Ổn định ư?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Có thể luyện món binh khí hiểm nhất thiên hạ đến một mức độ ổn định, đó là chỗ không ai sánh kịp của Thượng Quan Kim Hồng. Võ công của Thượng Quan Phi khó mà bằng được một phần vạn của cha hắn.”


A Phi hỏi: “Vậy ư?”
Lý Tầm Hoan nói: “Thượng Quan Phi thù ghét Kinh Vô Mạng, cũng bởi cha của hắn không đem bí quyết võ công truyền thụ cho hắn, mà lại truyền cho Kinh Vô Mạng.”
A Phi “À” một tiếng.


Lý Tầm Hoan tiếp: “Nếu Thượng Quan Kim Hồng không dùng chiêu Long Tường Phụng Vũ Thoát Thủ Song Phi, thì Kinh Vô Mạng rất ít khả năng thắng được lão.”
A Phi đáp: “Đúng thế.”


Lý Tầm Hoan nói: “Nhưng không chừng Thượng Quan Kim Hồng sẽ dùng chiêu ấy, vì lão thấy Kinh Vô Mạng đã bị phế cánh tay trái, chắc chắn sẽ không lo lắng đề phòng nữa. Vì thế Kinh Vô Mạng cũng chưa chắc đã hết cơ hội.”


A Phi như đang mơ chợt tỉnh, nói lớn tiếng: “Dù sao Kinh Vô Mạng cũng là con riêng của Thượng Quan Kim Hồng.”
Lý Tầm Hoan nói: “Chưa chắc đã thế.”
A Phi nói: “Vừa rồi Thượng Quan Phi...”


Lý Tầm Hoan cắt ngang: “Đó chỉ là suy đoán của Thượng Quan Phi, hơn nữa, là suy đoán không đúng.”
A Phi hỏi: “Thế thì những gì hắn nói đều là giả trá hay sao?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Đương nhiên là không giả trá, nhưng hắn hiểu lầm.”
A Phi hỏi: “Hiểu lầm chuyện gì?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Hắn nói, từ lúc Kinh Vô Mạng tới Kim Tiền Bang thì cha hắn bắt đầu lãnh đạm với hắn. Đó là sự thật, nhưng hắn không hiểu đó là do Thượng Quan Kim Hồng quá thương yêu hắn, chứ không phải vì lão coi trọng Kinh Vô Mạng hơn hắn.”


A Phi hỏi: “Lão đã thương yêu hắn, thì tại sao phải xa lánh?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Bởi vì Thượng Quan Kim Hồng muốn toàn tâm toàn ý rèn đúc Kinh Vô Mạng thành một công cụ giết người. Cuộc sống của Kinh Vô Mạng bắt đầu bị hủy diệt từ trong tay lão.”


A Phi suy nghĩ, rồi bình thản đáp: “Không sai! Con người sống chỉ để giết người, thì cuộc sống thật sự bi ai.”
Lý Tầm Hoan nói: “Vì thế mà ta nói, từ khi Kinh Vô Mạng gặp Thượng Quan Kim Hồng thì hắn đã ch.ết rồi.”


A Phi im lặng.
Lý Tầm Hoan tiếp: “Thượng Quan Kim Hồng cũng là người, là người thì phải yêu con. Đương nhiên lão không nhẫn tâm đối xử với con mình như thế, nên mới không đem võ công truyền cho Thượng Quan Phi.”


Lý Tầm Hoan thở dài nói tiếp: “Nhưng tiếc là Thượng Quan Phi không hiểu được nỗi khổ tâm của cha hắn.”
A Phi đột nhiên lên tiếng: “Thật ra, có thể coi như Thượng Quan Phi đã ch.ết dưới tay của cha hắn.”


Lý Tầm Hoan nói: “Con người dục vọng quá cao, nhất định phải sai lầm nhiều việc.”






Truyện liên quan