Chương 0074 : Người rộng rãi nhất
Ánh đèn đã tắt.
Trong nhà đang đốt lên một ngọn lửa loại khác.
Một cái đùi dài và tròn trịa thòng từ trên giường xuống, dù trong bóng tối cũng thấy trắng trẻo dễ nhìn. Chân đang uốn éo, người đang run rẩy.
A Phi đang khẩn trương như một mũi tên đang lắp trên cung. Cung đang căng thẳng, tên đang tìm đích mà bay tới.
Người có kinh nghiệm đều biết, sau khi mệt nhọc cực độ, sự căng thẳng làm cho người ta rất khó chịu. Dĩ nhiên Lâm Tiên Nhi là một người có kinh nghiệm.
Nàng cố tránh né, cố cự tuyệt, than thở: “Đợi một chút... đợi một chút...”
A Phi không trả lời bằng lời nói, mà bằng động tác. Rõ ràng hắn không muốn chờ đợi nữa.
Lâm Tiên Nhi mím chặt môi, nhìn vào ánh mắt đầy vằn đỏ của hắn: “Huynh... Tại sao nãy giờ huynh không hỏi muội?”
“Hỏi gì?”
“Hỏi muội đã cùng Thượng Quan Kim Hồng...”
A Phi vụt dừng tay, như bị đánh trúng một đòn đau.
Lâm Tiên Nhi chăm chăm nhìn hắn rất lâu mới hỏi: “Chẳng lẽ huynh không quan tâm sao?”
Mồ hôi A Phi không ngừng chảy, hắn yếu đuối hẳn đi. Lâm Tiên Nhi đã cảm nhận được sự yếu đuối của hắn.
“Huynh... huynh nhất định là quan tâm đến chuyện đó, vì huynh yêu muội.”
Giọng nàng rất đau khổ, nhưng ánh mắt thì chứa một nụ cười tàn nhẫn, giống như ánh mắt con mèo đang đùa giỡn con chuột đã bị bắt, cũng giống như ánh mắt Thượng Quan Kim Hồng đang nhìn nàng vậy.
Giọng của A Phi khàn khàn: “Muội có hay không?”
Lâm Tiên Nhi than vãn: “Khi chuột rơi vào nanh vuốt của mèo, huynh không cần hỏi cũng có thể biết kết quả mà.”
Đột nhiên A Phi té nhào xuống, giận dữ và phẫn nộ đến mức không có một động tác nào khác nữa.
Lâm Tiên Nhi nhẹ nhàng vuốt ve mặt A Phi, hình như nước mắt cũng sắp rơi ra. “Muội biết huynh rất giận dữ, nhưng muội không thể không nói. Muội vốn muốn trao cho huynh cái thân thể trong sạch này, nhưng rất tiếc....”
Cô ta nằm đè lên ngực của A Phi, chảy nước mắt: “Bây giờ muội thực sự hối hận vì sao đã bắt huynh chờ đợi lâu như thế. Tuy là vì huynh, nhưng muội...”
Đột nhiên A Phi la lớn: “Ta biết muội đã vì ta, nên ta nhất định phải đòi lại sự thanh bạch cho muội.”
Lâm Tiên Nhi đau khổ nói: “Chuyện này vĩnh viễn không thể đòi lại được.”
A Phi nói: “Có! Ta có cách.”
Hắn nắm chặt hai tay, nghiến răng: “Ta phải giết Thượng Quan Kim Hồng. Giết những người làm ô uế muội, chính là đòi lại sự thanh bạch...”
Hắn vụt dừng lời, vì nghe thấy bên ngoài có tiếng cười khẩy.
*
* *
Một người cười: “Nếu thế, xác người mà ngươi phải giết để rửa cho nàng sạch sẽ phải chất lên thành núi.”
Một người khác cười nhạt: “Thân thể con chó cái này chưa có lúc nào trong sạch. Cho tới bây giờ, bất luận nam nhân nào trừ ngươi ra cũng có thể ngủ chung với nó.”
Giọng của người thứ ba: “Nếu ngươi muốn giết hết những nam nhân đã ngủ với nó, cho dù mỗi ngày ngươi giết được ba chục người, thì đến khi tóc của ngươi bạc phơ cũng chưa giết hết.”
Gian nhà này có ba cửa sổ, ngoài mỗi cửa sổ đã có một người.
Tuy giọng nói của ba người khác nhau, nhưng cũng có chỗ giống nhau: sắc bén, vô tình, và ai nghe cũng muốn nôn.
A Phi với lấy tấm chăn đắp cho Lâm Tiên Nhi, đá chiếc gối làm tắt ngọn đèn trên bàn rồi lớn tiếng hỏi: “Kẻ nào đến đây?”
Hắn định xông ra, nhưng vừa nhổm lên chợt dừng lại, lui mấy bước, án ngữ trước Lâm Tiên Nhi.
Cả ba người ngoài cửa sổ đều cười rộ: “Chẳng lẽ ngươi sợ thân thể của con chó cái này bị chúng ta nhìn thấy hay sao?”
“Nó quen cho người ta nhìn từ lâu rồi, nếu không có ai nhìn thì không chừng nó phát điên lên mất.”
Một tiếng “Ầm”, ba cánh cửa sổ đồng thời bị đập vỡ. Ba chiếc lồng đèn sáng rực từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, tập trung ánh sáng vào Lâm Tiên Nhi.
Đây là loại đèn Khổng Minh Đăng, thấy ánh sáng nhưng khó biết đèn ở chỗ nào, càng không thấy được người đâu. Ánh đèn quá chói làm cho người ta không thể mở mắt được.
Lâm Tiên Nhi đưa tay che mắt, chừng như để che bớt ánh sáng vì lóa mắt, nhưng tấm chăn phủ qua người nàng dần dần tụt xuống, từ từ để lộ ra chân nàng, đùi nàng...
Nàng không định kéo lại chăn, thật sự không sợ người ta nhìn thấy.
A Phi cắn chặt răng, quơ mớ quần áo ném lên giường, hét lớn: “Mặc vào.”
Lâm Tiên Nhi long lanh mắt, nhoẻn miệng cười: “Tại sao? Huynh cho rằng muội như thế này không xứng đáng cho thiên hạ chiêm ngưỡng sao?”
Nàng vừa để lộ thân hình vừa cười khêu gợi, cùng lúc tung ra hai vũ khí.
A Phi nắm một chiếc ghế, đập bể nát, rồi hai tay nắm hai chân ghế, lớn tiếng: “Ai dám bước vào trong này, ta sẽ giết ngay.”
Ba người bên ngoài lại cười rộ: “Hắn lại còn muốn lấy mạng của người khác.”
“Bộ điệu như ngươi bây giờ thì đừng hòng mà lấy mạng ai.”
“Không, tối thiểu hắn còn có thể lấy mạng một người, là mạng của chính hắn.”
Lại một tiếng bình, cánh cửa lớn đóng bằng ván dày cũng bung ra. Trong đám bụi gỗ bay tứ tung, ba người từ từ đi vào, đều mặc áo vàng.
Trên đầu của ba người đều đội nón rộng vành thấp đến chân mày, che khuất khuôn mặt. Đây chính là tiêu chí đặc biệt của thuộc hạ Kim Tiền Bang.
Trong tay của người thứ nhất đang cầm một sợi xích bằng vàng, hai đầu xích có cặp chùy lớn bằng quả dưa. Người thứ hai và người thứ ba cầm đao và kiếm, là Quỷ Đầu Đao và Táng Môn Kiếm.
Cả ba loại binh khí lăm le, hình như đây là hạng người không để phí bất cứ cơ hội nào được giết người.
Đột nhiên A Phi trấn tĩnh lại, giống như một con sói đang vừa đói khát vừa phẫn nộ sẽ trấn tĩnh lại khi ngửi thấy mùi máu tanh.
Phản ứng của hắn tuy đã chậm, thể lực cũng khá yếu, nhưng bản năng của hắn chưa mất. Hắn đã ngửi thấy mùi máu tanh.
Lâm Tiên Nhi vẫn đang cười, nụ cười mỗi lúc một quyến rũ hơn: “Thì ra Phong vũ lưu tinh Hướng Tòng đại đà chủ đã đến đây, xin thứ lỗi vì muội tiếp đón không chu đáo.”
Cặp Lưu Tinh Chùy trong tay Hướng Tòng nhè nhẹ đong đưa, nhưng thân hắn vững như trụ đá.
Lâm Tiên Nhi lại hỏi: “Lần này Hướng đà chủ đến đây, là theo mệnh lệnh của Thượng Quan Kim Hồng mà đến giết muội, có phải không?”
Hướng Tòng đáp: “Ngươi đoán đúng.”
Lâm Tiên Nhi thở dài rồi nói: “Không ngờ Thượng Quan Kim Hồng lại muốn lấy mạng của muội gấp rút như thế.”
Hướng Tòng nói: “Người không còn dùng được thì phải ch.ết.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Hướng đà chủ lầm rồi, không phải vì nguyên nhân ấy mà lão giết muội.”
Hướng Tòng hỏi: “Vậy sao?”
Lâm Tiên Nhi nói: “Lão muốn giết muội, vì sợ những nam nhân khác làm mất mặt lão.”
Hướng Tòng lạnh lùng nói: “Từ trước đến giờ mệnh lệnh của Thượng Quan bang chủ không cần giải thích, chỉ cần chấp hành.”
Lâm Tiên Nhi khẽ liếc qua A Phi: “Các vị dám đến đây giết ta, cho rằng huynh ấy không thể bảo vệ cho ta nữa sao?”
Hướng Tòng nói: “Cứ thử xem.”
Người cầm đao bỗng cười khẩy: “Không cần phải thử.”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Vậy sao?”
Người cầm đao nói: “Cô dám nói trước mặt hắn những lời vừa rồi, đương nhiên cô cũng đã biết hắn không còn bảo vệ cô được nữa. Chuyện mọi người đều đã biết, hà tất phải thử.”
Lâm Tiên Nhi lại cười: “Không sai. Huynh ấy tự bảo vệ mình còn không nổi, thì mong gì bảo vệ cho ai. Nhưng...”
Nàng từ từ đứng dậy, thân thể phơi trần dưới ánh đèn, từ từ nói tiếp: “Các vị có nghĩ rằng ta có thể bảo vệ chính mình không?”
Bộ ngực của nàng vươn cao kiêu hãnh, cặp đùi thẳng tắp. Da dẻ của nàng dưới ánh đèn trắng như vải, mịn như sữa. Thân hình này thật đáng cho nàng kiêu ngạo.
Sắc mặt của A Phi vì đau khổ mà giần giật liên tục, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống.
Tay của Lâm Tiên Nhi xoa nhẹ trên người mình, nói dịu dàng: “Các vị giết ta không cảm thấy đáng tiếc ư?”
Hướng Tòng thở ra một hơi rồi nói chậm rãi: “Có những nữ nhân dùng thân thể của mình để thanh toán tiền phấn son, thanh toán tiền vải vóc. Bất kể ai như thế cũng đã là rộng rãi, nhưng ngươi lại còn đặc biệt hơn.”
Lâm Tiên Nhi cười: “Ta đương nhiên đặc biệt hơn.”
Hướng Tòng nói: “Ngươi so với họ còn rộng rãi hơn, dùng thân thể của mình để trả tiền thưởng. Thậm chí bọn tiểu nhị ở tửu điếm, chỉ cần ngươi cao hứng thì cũng cho thỏa mãn.”
Lâm Tiên Nhi cười khêu gợi: “Có phải Hướng huynh cũng muốn lấy tiền thưởng không?”
Vừa nói, nàng vừa từ từ nhích tới: “Huynh lại đây, ta thưởng cho huynh. Bất cứ ai cũng không chê là nhiều.”
Hướng Tòng đứng cứng đờ như khúc gỗ. Lâm Tiên Nhi tiến đến gần, đưa tay định quàng qua cổ hắn.
Hướng Tòng đột nhiên dùng chùy hất vào ngực nàng. Lâm Tiên Nhi lộn người trên không rồi rơi xuống giường, hết sức kinh ngạc.
Cái nón trên đầu Hướng Tòng vừa rơi xuống đất, để lộ khuôn mặt. Một khuôn mặt nhăn nheo trắng bệch, cằm trơn láng không có sợi râu nào.
Đột nhiên Lâm Tiên Nhi phá lên cười: “Chẳng trách Thượng Quan Kim Hồng lại sai ngươi đến để giết ta. Thì ra ngươi là một người bán âm bán dương, ái nam ái nữ.”
Hướng Tòng trừng trừng nhìn nàng một cách lạnh nhạt, nhưng sắc mặt không lộ vẻ gì. Thật lâu, ánh mắt hắn mới quay sang phía A Phi, nói từng tiếng một: “Tốt nhất là ngươi hãy ra ngoài.”
A Phi hỏi: “Đi ra ư?”
Hướng Tòng hỏi lại: “Chẳng lẽ ngươi muốn bảo vệ cho một con chó cái?”
Tay A Phi từ từ buông xuống.
Hướng Tòng tiếp: “Tốt nhất là ngươi nên đi ra, đừng nhìn ta giết nó.”
A Phi hỏi: “Tại sao?”
Hướng Tòng cười, rất đáng sợ: “Nếu ngươi nhìn thấy, nhất định sẽ muốn nôn.”
A Phi im lặng, cúi đầu xuống. Tiếng cười của Lâm Tiên Nhi tắt nghẽn. Đến lúc này, cô ta cũng không thể cười được nữa.
Ngay lúc đó A Phi xuất thủ. Bản năng của hắn còn chưa mất, hắn đã chọn cơ hội tốt nhất.
Nhưng tiếc là phản ứng của A Phi quá chậm, và thể lực cũng đã yếu. Ánh vàng chớp lên, Lưu Tinh Chùy đã bay ra. Gỗ vụn bay tứ tung, cái ghế trên tay A Phi nát ra từng mảnh một.
Hướng Tòng cười nhạt: “Ta phụng mạng đến giết con chó đó chứ không phải giết ngươi. Hơn nữa, ta là người không muốn rộn chuyện, nếu không ngươi đã ch.ết rồi.”
A Phi nắm rất chắc hai cái chân ghế gỗ, giống như một người sắp ch.ết đuối túm lấy hai cọng rơm, bám víu cơ hội cuối cùng của mình. Nhưng đây là loại hy vọng gì?
Hắn vốn là kẻ biết giết người, cũng có thể bị người giết. Nhưng bây giờ hắn đã không thể giết người, mà người cũng không thèm giết hắn.
Quả là trong mắt của người khác thì hắn không còn giá trị. Hắn sống hay ch.ết, người ta cũng không cần biết.
Một con người muốn bò dậy rất khó, nhưng muốn té nhào xuống lại rất dễ dàng. A Phi đột nhiên nghĩ đến lúc mình đi cứu Lý Tầm Hoan, lúc mình quyết đấu với Kinh Vô Mạng, lúc đó người khác không thể xem thường hắn được.
Còn bây giờ thì sao? Những việc đó chẳng qua mới có mấy ngày, nhưng bây giờ nghĩ lại, hắn đã cảm thấy đó là ký ức xa xôi.
Giọng của Hướng Tòng hình như cũng từ xa xôi vọng lại: “Nếu ngươi muốn ở lại đây thì cũng chẳng sao. Ta sẽ cho ngươi thấy, giết người thật sự phải như thế nào.”
Ngay lúc ấy bỗng có một thanh âm cất lên, thật chậm rãi: “Ngươi cũng biết giết người ư? E rằng ngươi còn chưa đáng.”