Chương 0079 : Bằng hữu nghĩa khí

Đột nhiên Công Tôn Vũ lại hét lên một tiếng, lăn qua nằm che trên người hắn, thét lớn: “Chúng ta nhất định đã lầm... Hắn tuyệt không phải...”


Tiếng thét của hắn lại bị đứt đoạn. Trên lưng của Công Tôn Vũ lại cắm thêm mấy cây Hoa Thương nữa.


Thương được rút ra, trong căn hầm tràn đầy sương mù, như một đám mây dưới ánh đèn thê thảm. Sương mù màu hồng phấn, đám mây là bụi máu.


Trong hai mươi bảy người, đã có mười sáu người ngã xuống. Trận chiến tuy chưa ngừng hẳn, nhưng mạnh yếu đã rõ ràng.


Thầy lang bán thảo dược đã bị thương sáu chỗ, cố gắng hô lớn: “Họ Thiết đã ch.ết rồi, chúng ta lui ngay.”
Bên họ chỉ còn lại ba người đang khổ chiến, thật sự không thể duy trì được nữa.


Một người cầm búa đang xuất chiêu Lập Tiễn Hoa Sơn bổ xuống, nghiến răng hỏi: “Nhị ca! Có rút hay không?”


available on google playdownload on app store


Lão mù lớn tiếng: “Lùi ư? Trung Nguyên Bát Nghĩa có ch.ết cũng ch.ết một nơi, kẻ nào nói lùi, ta sẽ giết người đó.”


Một tên áo vàng cười sằng sặc: “Hay lắm! Các ngươi muốn nghĩa khí, hôm nay đại gia sẽ cho các ngươi...”


Thanh âm hắn đột nhiên nghẹn hẳn, tròng mắt lồi ra như cá ch.ết. Yên tĩnh ch.ết chóc bao trùm, chỉ nghe thấy những tiếng òng ọc phát ra từ yết hầu của hắn.


Hắn chưa ch.ết ngay, nhưng không thể thở được nữa, dùng hết sức lực cũng không thở được, vì trên yết hầu không biết từ lúc nào đã có thêm một con dao.
Con dao đó dài khoảng bảy tấc. Tiểu Lý Phi Đao!


Tất cả những động tác đánh giết đều ngưng lại một lượt như cái máy, bao nhiêu cặp mắt đều dồn về nhìn trân trối ngọn đao. Không ai thấy ngọn đao bay tới, nhưng ai cũng biết người nào đã đến đây.


Bậc thang dẫn xuống căn hầm nằm ngay trong góc. Lý Tầm Hoan đang đứng im nơi đó.


Không ai dám ngẩng đầu lên nhìn, vì ai cũng sợ khi ngẩng đầu lên thì mũi đao truy hồn tuyệt mạng đó sẽ bay tới tuyệt không dấu vết, đâm thủng cổ họng của mình.


Bọn chúng đều là thuộc hạ trung thành nhất, đắc lực nhất của Kim Tiền Bang, không tên nào nhát gan sợ ch.ết, nhưng đến lúc này thì chúng đã phải thấy quá nhiều ch.ết chóc, quá nhiều máu tanh. Lý do đó cũng làm chúng mất ít nhiều dũng khí, huống hồ trong giang hồ thì Tiểu Lý Phi Đao không chỉ là một con đao, mà là một loại ma quái. Bốn chữ Tiểu Lý Phi Đao cơ hồ đã đồng nghĩa với ch.ết chóc.


Có thể cho đến lúc này chúng mới hiểu được ý nghĩa chân chính của sự ch.ết. Thi thể của đồng bọn vừa ngã xuống chân chúng. Trước cái nháy mắt này, đó hãy còn là một con người sống động. Tiểu Lý Phi Đao đến đây, người sống đó đột nhiên biến thành một cái thi thể, không hề có dấu hiệu báo trước. Sinh mạng của hắn đột nhiên mất hết ý nghĩa, không còn ai quan tâm.


Trên thế gian, không có bất cứ việc gì đáng sợ hãi hơn những biến diễn đột ngột xảy đến như vậy. Cái mà chúng sợ hãi, có lẽ không phải là cái ch.ết, mà là bản thân sự sợ hãi.


Lão mù bỗng lên tiếng: “Tiểu Lý Thám Hoa.”
Tuy lão không nhìn thấy, cũng không nghe thấy âm thanh gì, nhưng lại cảm giác được sự có mặt của Lý Tầm Hoan. Hình như lão đã ngửi thấy một luồng sát khí.


Lý Tầm Hoan đáp: “Đúng thế.”


Lão mù thở ra một hơi rất dài rồi từ từ ngồi xuống. Kim Phụng Bạch và gã tiều phu cũng ngồi theo. Họ ngồi giữa vũng máu của Công Tôn Vũ và Thiết Truyền Giáp, thần thái cứ như đang ngồi ở một thế giới khác.


Trong thế giới đó hoàn toàn không có thù hận, cũng không có đau khổ.
Lý Tầm Hoan chầm chậm bước tới trước mặt những tên áo vàng. Hai tay chàng không có đao, đao hình như đang ở trong ánh mắt.


Chàng nhìn trừng trừng vào bọn chúng, nói từng chữ một: “Người mà các ngươi mang đến đâu?”
Ánh mắt của bọn áo vàng đều nhìn hết xuống bàn chân mình.


Lý Tầm Hoan thở ra một hơi, rồi chậm rãi tiếp: “Ta không muốn làm khó các ngươi, mong rằng các ngươi cũng đừng làm khó ta.”


Tên áo vàng đứng đối diện với Lý Tầm Hoan trên mặt chảy mồ hôi lạnh, không ngừng run rẩy, đột nhiên lên tiếng: “Ngươi muốn tìm Tôn Đà Tử?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Đúng thế.”


Trên mặt tên này đột nhiên lộ ra một nụ cười vừa dễ sợ vừa cổ quái, lớn tiếng: “Được lắm! Ta dẫn ngươi đi tìm lão ấy, ngươi cứ đi theo ta.”


Đây chính là người dùng Hổ Đầu Câu. Vừa nói dứt câu, tay hắn đã đưa lên, cái móc hình đầu hổ đâm vào cổ họng của chính mình.


Hắn không còn chịu đựng nổi sự sợ hãi này, cái ch.ết trở thành cách giải thoát nhanh nhất. Lý Tầm Hoan nhìn hắn ngã xuống đất, tay chàng từ từ nắm chặt lại.


Tôn Đà Tử đã ch.ết rồi sao? Cái ch.ết của tên áo vàng này chính là câu trả lời. Còn Lâm Thi Âm thì sao?


Trong ánh mắt của Lý Tầm Hoan đột nhiên lộ vẻ sợ hãi, chàng từ từ đảo qua những thi thể nằm trong vũng máu, con ngươi hơi co rút lại. Sau đó, chàng nghe thấy âm thanh của Thiết Truyền Giáp.


Hắn lại thở hổn hển như trâu, máu và mồ hôi hòa lẫn nhau chảy tràn trên mặt, chảy đầy cả mắt khiến mắt không thể mở được, hổn hển nói: “Dịch Minh Đường... Dịch đại ca...”


Khuôn mặt của lão mù vốn trông như một tảng đá cũng đang co rút lại, nghiến răng đáp: “Ta ở đây.”
Thiết Truyền Giáp hỏi: “Ta... ta đã trả hết nợ chưa?”


Dịch Minh Đường nói: “Nợ của ngươi đã trả xong.”
Thiết Truyền Giáp nói: “Nhưng ta còn một việc phải nói:”
Dịch Minh Đường nói: “Ngươi nói đi.”


Thiết Truyền Giáp nói: “Tuy ta có lỗi với Ông đại ca, nhưng tuyệt nhiên đã không bán đứng huynh ấy. Ta chỉ...”
Dịch Minh Đường cắt ngang lời hắn: “Ngươi không cần nói, ta đã biết.”


Lão đã biết rõ. Một người có thể bán đứng bằng hữu, không bao giờ dám đứng trước cửa ải sinh tử, vì bằng hữu mà hy sinh bản thân.


Không chỉ Dịch Minh Đường đã hiểu, Kim Phụng Bạch và gã tiều phu cũng rất hiểu. Nhưng tiếc là họ đã hiểu ra chuyện này quá trễ.


Con mắt đã mù mấy chục năm của Dịch Minh Đường lại từ từ rơi ra hai giọt nước mắt, Lý Tầm Hoan nhìn thấy rất rõ.


Đây là lần đầu tiên chàng biết người mù cũng có thể chảy nước mắt. Còn bản thân chàng, nước mắt còn chưa tràn đầy trong khóe mắt ư?


Khóe mắt chàng nhỏ những giọt nóng bỏng xuống khuôn mặt đang lạnh dần đi của Thiết Truyền Giáp. Chàng từ từ cúi xuống, dùng vạt áo nhẹ nhàng lau máu và mồ hôi trên mặt hắn.


Mắt của Thiết Truyền Giáp mở được ra, vừa nhìn thấy chàng đã lạc giọng nói: “Thiếu gia! Là thiếu gia đến thật ư?”
Hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cục cựa muốn bò lên, nhưng lại ngã xuống.


Lý Tầm Hoan quỳ xuống cạnh hắn: “Ta đã đến! Có điều gì, ngươi hãy từ từ nói cũng được.”


Thiết Truyền Giáp dùng sức lắc đầu, cười rất đau khổ: “Tại hạ sắp ch.ết, nhưng không hối hận gì, không cần nói thêm gì nữa.”


Lý Tầm Hoan cố gắng dằn nước mắt: “Nhưng cũng có những chuyện ngươi cần nói. Ngươi đã không bán đứng Ông đại ca thì tại sao không thể nói ra? Tại sao phải chạy trốn?”


Thiết Truyền Giáp đáp: “Tại hạ chạy trốn, không phải vì bản thân mình.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Thế thì vì ai?”


Thiết Truyền Giáp lắc đầu, mắt từ từ nhắm lại. Chân tay hắn vì đau đớn mà hơi co giật, nhưng sắc mặt rất thản nhiên, trong khóe miệng vẫn có một nụ cười yên bình.


Hắn ch.ết rất bình tĩnh. Một con người muốn ch.ết như thế, thật không phải là chuyện dễ dàng.
*
* *


Lý Tầm Hoan vẫn quì ở đó, hoàn toàn không nhúc nhích, hình như đã tê liệt. Chàng rất cần biết Thiết Truyền Giáp vì ai mà ch.ết.


Hắn nhất định đã về Hưng Vân Trang trước cả Lý Tầm Hoan để khám phá âm mưu của Thượng Quan Kim Hồng, nên đã đến chỗ này trước. Chỉ cần biết Lý Tầm Hoan có nguy hiểm, thì bất cứ chỗ nào hắn cũng sẽ đến.


Nhưng làm sao Thiết Giáp Kim Cương biết Thượng Quan Kim Hồng có âm mưu này? Giữa hắn và lão đại Ông Thiên Kiệt đã có bí mật gì? Tại sao đến ch.ết hắn cũng không chịu nói ra?


Lý Tầm Hoan ảm đạm nói: “Ngươi còn giấu giếm những bí mật gì, ít nhất cũng phải nói với ta mới phải chứ? Ngươi đã ch.ết thì không ân hận nữa, nhưng còn ta, làm sao ta có thể yên lòng?”


Kim Phụng Bạch đột nhiên lên tiếng: “Việc mà hắn giấu huynh, ta biết.”
Lý Tầm Hoan kinh ngạc hỏi: “Huynh... huynh biết ư?”


Sắc mặt của Kim Phụng Bạch lúc thường thâm đen, nhưng bây giờ thì trắng bệch trông thật đáng sợ. Hắn dùng sức để mím miệng, nói từng chữ một: “Nghĩa khí của Ông Lão Đại đối với bằng hữu, trên thiên hạ ai nấy đều biết. Chắc huynh cũng phải biết.”


Lý Tầm Hoan đáp: “Ta đã từng nghe.”


Kim Phụng Bạch nói: “Chỉ cần có bằng hữu đến tìm là huynh ấy giúp đỡ, nên những khoản chi tiêu của huynh ấy cũng phải rất lớn. Nhưng huynh ấy không giống huynh, không có phụ thân làm thượng thư Bộ Hộ.”


Lý Tầm Hoan cười đau khổ.


Kim Phụng Bạch tiếp: “Vì thế huynh ấy phải sống trong nghèo đói. Khi một con người vừa nghèo đói, vừa hiếu khách, lại vừa cố giữ thể diện, thì chỉ còn đường âm thầm tìm cách để bù vào chỗ thiếu hụt.”


Gã tiều phu hỏi xen vào: “Nói thế thì... Ông Lão Đại đã âm thầm làm nghề đi buôn không vốn ư?”


Kim Phụng Bạch thở dài rồi đáp: “Không sai! Việc này ta cũng chỉ vô ý mà phát hiện, nhưng ta không nói ra, vì Ông Lão Đại làm như thế chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.”


Đột nhiên hắn lớn tiếng hơn: “Nhưng con mồi của Ông Lão Đại đều là những người có tội, nên dù huynh ấy làm những cuộc buôn bán không cần vốn, nhưng hoàn toàn không tự hổ thẹn với lương tâm.”


Dịch Minh Đường mặt đã xanh xám, nhưng vẫn trầm giọng nói: “Thiết Truyền Giáp có liên quan gì tới chuyện này?”


Kim Phụng Bạch đáp: “Ông Lão Đại đã làm rất nhiều vụ, đương nhiên có người điều tra. Người này tuy có hoài nghi Ông Lão Đại nhưng vẫn không dám xác định, mà lại là hảo bằng hữu của Thiết Truyền Giáp.”


Gã tiều phu nói: “Vì thế Thiết Truyền Giáp đã cố ý giao kết với Ông Lão Đại để điều tr.a cho rõ ư?”
Kim Phụng Bạch than thở: “Ta cũng đoán là như vậy.”


Hắn tiếp tục nói: “Thiết Truyền Giáp vĩnh viễn không chịu nói rõ việc này, chính vì Ông Lão Đại đối xử với hắn không tồi. Hắn cũng cho rằng Ông Lão Đại là một hảo bằng hữu, nếu nói ra việc này thì tổn thất đến thanh danh huynh ấy, nên hắn thà chịu oan ức một mình. Hắn chạy trốn, thực sự không phải vì bản thân hắn.”


Dịch Minh Đường lớn tiếng: “Nhưng sao ngươi cũng không nói rõ?”


Kim Phụng Bạch ủ rũ đáp: “Ta... ta làm sao nói được? Ông Lão Đại đối với ta nghĩa trọng như núi, ngay cả Thiết Truyền Giáp cũng không nỡ nói ra, thì làm sao ta nỡ nói ra?”


Diệp Minh Đường mỉm cười: “Ngươi thật không thẹn là hảo huynh đệ của Ông Lão Đại. Hay lắm.”
Nụ cười của lão vừa lạnh nhạt vừa run rẩy.


Kim Phụng Bạch nói: “Ta cũng biết, làm những việc này là có lỗi với Thiết Truyền Giáp, nhưng ta lại không có cách khác, thật sự không còn cách nào khác...”


Giọng của hắn nhỏ dần đi, đột nhiên nắm lấy một con dao, chính là con dao vừa giết ch.ết Thiết Truyền Giáp, tự tay đâm vào ngực mình, hình như cũng cùng một chỗ với Thiết Truyền Giáp.


Hắn cũng đau đến nỗi tứ chi co giật, nhưng khóe miệng cũng mang nụ cười như Thiết Truyền Giáp, vừa giãy giụa vừa nói từng chữ một: “Ta thật sự có nợ hắn, nhưng bây giờ nợ của ta đã trả hết rồi.”


Hắn ch.ết cũng rất bình tĩnh. Một con người muốn ch.ết bình tĩnh, thật không phải là chuyện dễ dàng.


Đột nhiên Dịch Minh Đường ngửa mặt cười lớn tiếng: “Ngươi đã có dũng khí để nói ra việc này, có dũng khí để trả món nợ này, cũng không thẹn là một huynh đệ tốt của ta. Cũng coi như Trung Nguyên Bát Nghĩa chúng ta không làm những việc mất thể diện của mình.”


Tiếng cười của lão nghe cứ như tiếng quạ kêu đêm.
Gã tiều phu đột nhiên quì xuống lạy Thiết Truyền Giáp một lạy, rồi lại vái Nhị Minh Đường một vái: “Nhị ca! Ta đi trước.”


Tiếng cười của Dịch Minh Đường dừng lại, đột nhiên đổi sang một giọng bình thản và lạnh nhạt không sao tả xiết: “Hay lắm! Ngươi cứ đi, ta sẽ đuổi kịp.”
Gã tiều phu nói: “Ta đợi huynh.”


Cây búa sắc bén vừa đưa lên, máu đã văng tung tóe. Hắn ch.ết rất nhanh, rất bình tĩnh.


Nếu không phải Lý Tầm Hoan chính mắt nhìn thấy những chuyện này, thì thật khó mà tin được trên thế gian có nhiều người coi cái ch.ết nhẹ như lông hồng đến thế.


Sắc mặt Dịch Minh Đường không biểu lộ chút tình cảm nào, nói lạnh nhạt: “Ta chưa đi, chỉ vì còn có chuyện phải nói với huynh.”


Lý Tầm Hoan chỉ còn có thể gật đầu. Cổ họng của chàng hình như đã nghẹn, không thể nói gì.


Dịch Minh Đường nói: “Huynh nên biết, chúng ta đã giữ chắc chỗ này vì biết Thiết Truyền Giáp phải có lúc trở về đây. Vì thế chúng ta biết rất nhiều việc mà huynh không biết.”


Lão từ từ nói tiếp: “Âm mưu của Thượng Quan Kim Hồng thì chúng ta đã biết từ khi mới bắt đầu, Long Tiêu Vân cũng biết. Ta vẫn mãi ngạc nhiên là sao huynh lại kết bằng hữu với loại người này.”


Lý Tầm Hoan không có gì để nói.


Dịch Minh Đường tiếp: “Thiết Truyền Giáp biết việc này chính là bởi Long Tiêu Vân nói ra. Hắn muốn Thiết Truyền Giáp đến đây để ch.ết, nhưng không ngờ chúng ta cũng đuổi theo, vì chúng ta không thể để Thiết Truyền Giáp ch.ết trong tay kẻ khác.”


Lão lại nói tiếp: “Vị Lâm... Lâm Thi Âm cô nương chưa ch.ết, cũng không bị Thượng Quan Kim Hồng lừa gạt bắt đi. Bây giờ huynh đến Hưng Vân Trang, nhất định vẫn có thể gặp cô ấy.”


Lý Tầm Hoan cảm thấy máu nóng tràn đầy lên ngực, không biết là nên cảm động hay nên vui mừng.


Dịch Minh Đường tiếp: “Bây giờ ân oán của huynh đệ chúng ta đều đã trả hết, chỉ mong huynh chôn chúng ta chung một chỗ. Sau này nếu có ai hỏi về Trung Nguyên Bát Nghĩa, mong huynh nói cho họ biết, chúng ta khi sống thì có làm những việc sai trái, nhưng đến lúc ch.ết thì coi như đã trả hết được nợ.”


*
* *
Bọn áo vàng không biết đã lén lút chạy trốn từ lúc nào. Lý Tầm Hoan dù có nhìn thấy thì cũng không ngăn cản. Chàng cũng không ngăn cản Dịch Minh Đường, vì chàng biết lão không thể sống được nữa.


Một con người bình tĩnh mà ch.ết, thì ch.ết có là gì? Cái ch.ết đối với họ, thực sự không phải là chuyện lớn.


Nhưng bây giờ Lý Tầm Hoan nhìn những thi thể này lại không nhịn nổi, phải run lên. Chàng run rẩy, không phải vì sợ hãi gì, mà vì chàng đã hiểu mức độ đáng sợ của thù hận.


Nhưng bất kể thù hận có sâu đến thế nào, bây giờ cũng coi như đã kết thúc, Dịch Minh Đường đã nói không sai. Những người này khi còn sống thì thường xuyên làm những việc sai trái, nhưng khi ch.ết thì đường đường chính chính, hoàn toàn không hổ thẹn với lương tâm.


Trên thế gian này, có được bao nhiêu người ch.ết như họ? Chân tay của Lý Tầm Hoan lạnh đến phát run, nhưng máu trong ngực thì nóng như một bầu lửa.


Chàng đột nhiên quì xuống, quì trong vũng máu của họ. Đây là máu của nam tử hán.
Chàng thà quì ở đây để làm bằng hữu với những thi thể nam tử hán, còn hơn ra ngoài kia để nhìn thấy bọn tiểu nhân đang sống.


Đại trượng phu sống chẳng vui gì, ch.ết chẳng sợ gì. Nếu một người được ch.ết đường đường chính chính, không thẹn với lương tâm, thì ch.ết có là gì đâu?


Nhưng được ch.ết như thế, thực cũng không dễ dàng gì.
Tôn Tiểu Hồng vẫn không bước vào. Không phải nàng không dám, mà không đành lòng nhìn thấy cái ch.ết của những nam tử hán này.


Nàng đột nhiên phát hiện, nam nhân chân chính thì hoàn toàn khác với nữ nhân. Lần đầu tiên nàng cảm thấy, mình được sinh ra làm một nữ nhân là may mắn.
*
* *
Đêm.


Trong tiểu điếm chỉ có hai người. Ánh đèn rất ảm đạm, nhưng trong lòng họ lại còn ảm đạm hơn.


Đèn trước mặt, rượu cũng trước mặt Lý Tầm Hoan, nhưng bây giờ chàng không còn sức lực để nâng chén nữa, chỉ ngồi ngơ ngác nhìn chén rượu. Tim đèn được khêu lên rồi lại lụn xuống, không biết đã mấy lần.


Thật lâu, rất lâu, đột nhiên Lý Tầm Hoan thở dài rồi nói: “Đi thôi!”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Muội cũng đi ư?”
Lý Tầm Hoan nói: “Chúng ta đã cùng đến đây, đương nhiên sẽ cùng đi về.”


Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Đi về ư? Huynh không vào Hưng Vân Trang sao?”
Lý Tầm Hoan nhè nhẹ lắc đầu.
Tôn Tiểu Hồng ngạc nhiên hỏi: “Lần này huynh đến đây, chẳng phải chỉ để vào Hưng Vân Trang sao?”


Lý Tầm Hoan nói: “Nhưng bây giờ thì không cần nữa.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Tại sao?”


Lý Tầm Hoan nhìn ngọn đèn đang nhấp nháy, nói chậm rãi: “Dịch Minh Đường đã nói là nàng còn ở đó, như thế là đủ.”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Chỉ nghe một câu mà huynh đã yên tâm rồi ư?”


Lý Tầm Hoan nói: “Người giống như ông ấy, dù nói gì ta cũng tin.”
Tôn Tiểu Hồng chớp mắt: “Nhưng... chẳng lẽ huynh không muốn đi thăm nàng?”


Lý Tầm Hoan im lặng rất lâu mới đáp: “Gặp cũng không bằng không gặp. Nàng đã vô sự thì hà tất ta phải đến?”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Huynh đã đến đây rồi, hà tất không qua thăm?”


Lý Tầm Hoan lại im lặng một lúc, đột nhiên bật cười: “Nếu có hứng thú đến thì đã đến rồi. Thăm hay không cũng chẳng có gì khác biệt.”


Tôn Tiểu Hồng thở dài, cười khổ: “Huynh thật là cổ quái, làm những việc khiến cho người ta không thể hiểu được.”
Lý Tầm Hoan nói lạnh nhạt: “Dần dần rồi muội sẽ hiểu.”


Tôn Tiểu Hồng ngẩn ra một lúc, rồi lại hỏi: “Nhưng ít ra huynh cũng chôn cất xong thi thể của họ rồi mới đi chứ?”
Lý Tầm Hoan nói chậm: “Họ có thể đợi một chút, nhưng Thượng Quan Kim Hồng không thể đợi.”


Chàng lại cười, nụ cười rất đau khổ: “Người ch.ết bao giờ cũng nhẫn nại hơn người sống. Muội thấy có đúng không?”






Truyện liên quan