Chương 0085 : Ai có lỗi ?

Bên ngoài mưa vẫn không dừng, nhưng trong phòng rất khô ráo và ấm áp. Gian phòng này chỉ có một cửa sổ rất nhỏ nhưng cách mặt đất khá cao. Cửa sổ luôn luôn đóng kín, ánh sáng không thể chiếu vào mà mưa cũng không thể tạt vào.


Trên tường được quét sơn trắng rất dày, nhìn không thể biết là tường bằng gạch hay bằng sắt. Nhưng ai nhìn cũng biết bức tường đó khá dày, đủ dày để ngăn cách được mọi sự trên đời.


Trong phòng chỉ có hai cái giường và một cái bàn rất lớn, hoàn toàn không có gì khác. Một cái ghế ngồi, một cái chén cũng không có. Gian phòng này còn đơn giản hơn cả thiền phòng của một nhà sư khổ hạnh.


Trong giang hồ thì Kim Tiền Bang lừng danh nhất, lớn mạnh nhất, giàu sang nhất, thế mà bang chủ lại ở trong một gian phòng như thế. Phát hiện này khiến ngay Lý Tầm Hoan cũng phải sững sờ.


Thượng Quan Kim Hồng đứng cạnh, nhìn chàng nói rất dịu dàng: “Nơi này thì chắc ngươi vừa ý rồi chứ?”
Lý Tầm Hoan im lặng một lúc, cuối cùng cũng mỉm cười: “Ít nhất thì đây cũng là một nơi khô ráo.”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Ta bảo đảm là rất khô ráo, một giọt nước cũng không có.”


available on google playdownload on app store


Lão điềm tĩnh nói tiếp: “Nơi đây không có trà, không có nước, cũng không có rượu. Trước nay cũng chưa hề có ai rơi giọt nước mắt ở đây.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Thế còn máu? Chưa có ai đổ máu nơi đây sao?”
Thượng Quan Kim Hồng nói lạnh lùng: “Cũng chưa. Cho dù có người muốn ch.ết ở đây, nhưng chưa vào tới cửa thì máu đã chảy cạn rồi.”


Lão bình thản nói tiếp: “Ta không muốn ai vào đây, thì dù người đó sống hay ch.ết cũng không thể đặt chân vào.”


Lý Tầm Hoan cười thành tiếng: “Nói thật tình thì sống ở đây thật chẳng khoan khoái chút nào, nhưng ch.ết ở đây thì không đến nỗi tồi.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Vậy sao?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Vì nơi đây giống hệt một nấm mồ.”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Nếu ngươi thấy thích chỗ này, thì ta sẽ mai táng ngươi nơi đây.”


Trong ánh mắt lão lộ ra nụ cười rất tàn nhẫn, chỉ xuống đất ngay chỗ chân mình nói tiếp: “Ngay chỗ này! Mỗi ngày ta đứng đây sẽ nhớ tới Tiểu Lý Phi Đao đang ở dưới chân, năng lực sẽ được phát huy, tinh thần nhất định tỉnh táo hơn.”


Lý Tầm Hoan chau mày hỏi: “Tỉnh táo ư?”


Thượng Quan Kim Hồng đáp: “Vì nếu ta không giữ được tỉnh táo thì sẽ có cảm tưởng như đang bị ngươi kéo chân. Mỗi khi nghĩ đến thảm trạng của ngươi, dĩ nhiên ta sẽ cảnh giác được bản thân mình.”


Lý Tầm Hoan buồn bã nói: “Nhưng con người mà luôn luôn tỉnh táo như thế, e rằng đau khổ cũng nhiều.”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Ta không hề đau khổ, chưa từng đau khổ.”


Lý Tầm Hoan nói: “Đó là vì ngươi chưa từng vui vẻ thật sự. Nhiều lúc ta rất muốn hỏi ngươi, rốt cuộc thì ngươi sống vì cái gì vậy?”


Mắt của Thượng Quan Kim Hồng khẽ chớp lên một cái, thật lâu mới chậm rãi đáp: “Có loại người thật sự không hiểu mình sống vì cái gì. Nhưng còn một loại người đáng thương hơn, họ không hiểu mình ch.ết vì cái gì nữa.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Vậy sao?”
Thượng Quan Kim Hồng nhìn thẳng Lý Tầm Hoan: “Có thể chính ngươi cũng không hiểu mình ch.ết vì cái gì.”
Lý Tầm Hoan đáp: “Ta thật sự không cần biết.”


Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Ngươi không muốn ư?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Vì ta vốn cho rằng ch.ết không phải là chuyện quan trọng.”


Không đợi Thượng Quan Kim Hồng đáp, Lý Tầm Hoan lại nói tiếp: “Trong mắt ngươi thì bây giờ ta đã là một người ch.ết, phải không?”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Quả thật ngươi rất tự biết mình.”


Lý Tầm Hoan nói: “Ta đã ch.ết chắc rồi thì đương nhiên không có gì phải lo lắng, cũng không có gì phải phiền não nữa. Thế còn ngươi thì sao?”


Đột nhiên chàng ngồi bệt ngay xuống đất, duỗi chân rất thoải mái rồi mỉm cười: “Bây giờ ta muốn ngồi là ngồi, muốn nhắm mắt là nhắm mắt. Ngươi có thể làm như thế được chăng?”


Hai nắm tay của Thượng Quan Kim Hồng siết thật chặt.
Lý Tầm Hoan tiếp: “Dĩ nhiên là không thể, vì ngươi còn phải lo lắng rất nhiều việc, còn phải đề phòng ta.”


Chàng sửa lại tư thế ngồi cho thoải mái hơn, rồi nói rất ung dung: “Vì thế mà bây giờ ta cảm thấy thư thái hơn nhiều.”


Đột nhiên Thượng Quan Kim Hồng cười ha hả: “Ta đã bằng lòng không để ngươi phải ch.ết ướt át, nên đã định chờ y phục của ngươi khô rồi sẽ ra tay, nhưng bây giờ thì ta lại đổi ý.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Vậy sao?”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Bây giờ chẳng những ta cho ngươi thay một bộ y phục khô sạch, mà lại đưa cho ngươi một bình rượu, vì ngươi nói chuyện thật sự thú vị. Được nghe một người sắp ch.ết nói những lời thú vị như thế, thật không phải là chuyện dễ.”


*
* *
Long Thiếu Vân cuộn mình trong chăn cứ như đang ngủ, nhưng dưới đất lại có những dấu chân chưa kịp khô.


Đèn đang thắp, bấc sắp lụn. Ngọn đèn sáng ảm đạm làm cho cái khách điếm nửa mới nửa cũ này càng âm u hơn, hoàn toàn không có sinh khí.


Lâm Thi Âm nhè nhẹ đẩy cửa bước vào. Nàng bước rất chậm, gần như nhón gót, hình như không nỡ làm mất giấc ngủ của con.


Long Thiếu Vân không còn là một đứa trẻ, có thể nó còn hiểu chuyện đời thâm trầm hơn rất nhiều người, nhưng trong lúc ngủ thì nó vẫn giống một đứa trẻ con. Khuôn mặt của nó vẫn nhỏ xíu, trắng bệch, ốm yếu. Cho dù nó đã làm những việc gì thì rốt cuộc vẫn là một đứa bé cô độc không ai trợ giúp, cuộc đời trước mặt vẫn tràn đầy một nỗi mờ mịt mênh mang.


Lâm Thi Âm nhẹ nhàng đi đến bên giường, nhìn nó chăm chú, trong lòng chợt dâng lên một niềm chua xót. Đây là giọt máu duy nhất của nàng, là sự an ủi và phó thác duy nhất của đời nàng.


Lẽ ra nàng thà ch.ết chứ không chịu rời khỏi nó. Nhưng bây giờ...
Lâm Thi Âm quay đầu lại, khêu ngọn đèn lên.
“Bất luận thế nào ta cũng phải nhìn nó thêm một chút nữa, để sau này...”


Những việc sau này nàng không dám nghĩ tới, không nhẫn tâm nghĩ tới. Nước mắt nàng đã trào ra khỏi mắt.


Đôi mắt của Lâm Thiếu Vân tuy nhắm rất chặt, nhưng khóe mắt hình như cũng có ngấn nước. Người nó đột nhiên run rẩy, như đang gặp cơn ác mộng.


Lâm Thi Âm cúi người xuống, định kéo chăn đắp thêm cho nó. Nàng đột nhiên phát giác tấm chăn bị ẩm, mà quần áo của Long Thiếu Vân cũng ướt đẫm.


Lâm Thi Âm ngơ ngẩn rất lâu, rồi mới thở dài, nói nhẹ: “Thì ra con cũng đã ra ngoài.”
Long Thiếu Vân không nói gì, càng nhắm mắt và mím môi chặt hơn.
Lâm Thi Âm hỏi: “Con đã đi theo mẹ phải không?”


Long Thiếu Vân cựa mình, mở mắt, rồi gật đầu: “Những gì mẹ vừa nói, con đều nghe hết.”
Đột nhiên nó lôi trong chăn ra một cái gói giấy dầu, đưa lên nói: “Mẹ cầm đi.”


Lâm Thi Âm chau mày hỏi: “Đây là gì thế?”
Long Thiếu Vân hỏi lại: “Mẹ không biết đây là vật gì hay sao? Chẳng lẽ không phải mẹ về đây để lấy vật này hay sao?”


Trong mắt Lâm Thi Âm lộ vẻ rất đau khổ: “Mẹ... mẹ trở về đây để nhìn con.”
Long Thiếu Vân hỏi: “Nếu không phải vì vật này, mẹ có trở về đây nhìn con hay không?”


Đột nhiên nó mở to mắt ra, nhìn mẹ trừng trừng, ánh mắt cũng tràn đầy vẻ đau khổ: “Mẹ đã dự định rời xa con, nếu không phải vì vật này e rằng mẹ đã đi từ trước rồi.”


Lâm Thi Âm bình tĩnh đáp: “Đúng là mẹ chuẩn bị đi đến một nơi rất xa. Mẹ...”
Long Thiếu Vân cắt lời nàng: “Không cần mẹ nói, con cũng biết mẹ muốn đi đâu.”
Lâm Thi Âm hỏi: “Con biết ư?”


Long Thiếu Vân hỏi lại: “Mẹ muốn đi cứu Lý Tầm Hoan, có phải không?”
Lâm Thi Âm lại ngẩn ra.
Long Thiếu Vân khẽ hỏi: “Mẹ đang định dùng cuốn Lân Hoa Bảo Giám này để cứu Lý Tầm Hoan, có phải không?”


Nó ném cái gói giấy dầu trong tay trước mặt Lâm Thi Âm, lớn tiếng: “Thế thì sao mẹ không mang nó đi đi? Còn không đi đi?”
Thân thể Lâm Thi Âm run lên, hình như không thể đứng vững được nữa.


Long Thiếu Vân nói: “Vì quyển Lân Hoa Bảo Giám, Thượng Quan Kim Hồng nhất định sẽ gặp mẹ. Lão là người luyện võ, thấy vật này chắc chắn sẽ động lòng.”


Nó nghiến răng nói tiếp: “Mẹ muốn lợi dụng cơ hội này để liều mạng với lão, nhưng dĩ nhiên mẹ cũng biết lão không dễ ch.ết. Chẳng qua mẹ chỉ muốn giữ chân lão, giữ được chút nào thì Lý Tầm Hoan sống lâu thêm chút ấy, mà A Phi cũng có thể kịp đến để ứng cứu.”


Lâm Thi Âm im lặng không nói gì. Long Thiếu Vân thật là một đứa bé rất thông minh, câu nói nào cũng thấu lòng nàng. Nàng không còn gì để nói nữa.


Long Thiếu Vân nói: “Lý Tầm Hoan thực sự rất tốt với mẹ. Mẹ vì hắn mà bỏ cả tính mạng, bỏ cả đứa con, thì cũng chẳng ai nói là mẹ không đúng.”


Giọng nói của nó càng lúc càng sắc bén, càng run rẩy: “Nhưng mẹ đã nghĩ đến người khác chưa? Đã nghĩ đến con chưa? Dù sao con cũng là con của mẹ... Con... con...”


Trong lòng Lâm Thi Âm như có trăm ngàn mũi kiếm đang đâm. Nàng nhịn không nổi, nắm tay nó nói: “Dĩ nhiên mẹ đã nghĩ đến con, mẹ...”


Long Thiếu Vân dùng sức giật tay khỏi tay nàng: “Mẹ đã nghĩ đến con, con biết. Mẹ muốn sáng mai con đến chỗ đó để đợi họ. Mẹ đã vì họ mà ch.ết, khi họ gặp con thì dĩ nhiên sẽ lo lắng cho con.”


Nó nói lớn tiếng hơn: “Nhưng làm sao mẹ biết có thể cứu được hắn? Khi hắn nhìn thấy mẹ ch.ết thì trong lòng càng loạn, càng kinh hoảng. Cho dù A Phi đến kịp thì cũng chưa chắc hắn sống được.”


Người của Lâm Thi Âm lại bắt đầu run lên.
Long Thiếu Vân tiếp: “Cho dù hắn sống được, cho dù hắn chịu lo lắng cho con, thì con cũng không thể đi theo hắn. Ngay cả nhìn, con cũng không muốn nhìn hắn.”


Lâm Thi Âm nói một cách đau khổ: “Tại sao lại thế?”
Long Thiếu Vân cắn chặt răng: “Vì con hận hắn.”
Lâm Thi Âm nói: “Nhưng con đã...”


Long Thiếu Vân lại cắt lời nàng: “Con hận hắn, không phải vì hắn phế bỏ võ công của con.”
Lâm Thi Âm nói: “Thế thì vì sao?”


Long Thiếu Vân lớn tiếng: “Con hận hắn, tại sao hắn không phải là cha của con? Con cũng hận bản thân con, tại sao con không phải là con trai của hắn? Nếu con là con của hắn thì mẹ có bao giờ bỏ rơi con đâu? Tất cả mọi việc đều chẳng tốt đẹp hơn hay sao?”


Nó đột nhiên vùi mặt xuống gối rồi khóc rống lên. Trái tim của Lâm Thi Âm tan nát, con người nàng hình như sụp đổ. Nàng cảm thấy không thể duy trì được nữa, cuối cùng cũng ngã ngồi xuống cái ghế sau lưng mình.


“Nếu đứa bé này là con của chàng, nếu chàng là phu quân của ta...”
Nàng không dám nghĩ đến chuyện này, nhưng đáy lòng nàng đã từng lén lút nghĩ như thế.


Cha mẹ bất hạnh thì con cái sinh ra càng bất hạnh hơn, đau khổ hơn. Nhưng người làm sai là cha mẹ, trẻ con có làm gì sai? Tại sao nó cũng bị trừng phạt lây, chịu khổ lây?


Lâm Thi Âm gượng dậy nằm cạnh con, nước mắt tuôn như mưa, thút thít nói: “Con yêu! Mẹ có lỗi với con, có lỗi với con.... Có người mẹ như mẹ đây, làm con thật chẳng dễ dàng gì.”


Đột nhiên bên ngoài cửa sổ vọng vào một thanh âm đau khổ, trầm trọng, khàn khàn: “Muội thật sự không có lỗi gì với nó. Người có lỗi với nó là ta.”
*
* *
Long Tiêu Vân!


Những ai từng gặp hắn, tuyệt đối không thể ngờ hắn đã trở nên khốn đốn, tiều tụy đến mức độ như thế. Hắn đang đứng trước cửa, nhưng không đủ dũng khí để bước vào phòng.


Long Thiếu Vân ngẩng đầu lên, môi mấp máy như muốn gọi một tiếng “Cha”. Nhưng nó không gọi.
Long Tiêu Vân thở dài: “Ta biết ngươi không muốn làm con của ta.”
Lâm Thi Âm đột nhiên quay đầu lại.


Ánh mắt Long Tiêu Vân chuyển sang nàng, nói một cách bình tĩnh: “Ta cũng biết muội không muốn làm vợ của ta. Con người của ta sống thật là thừa.”
Lâm Thi Âm nói: “Nhưng...”


Long Tiêu Vân không để nàng nói, lại tiếp: “Ta chỉ muốn làm một người cha tốt, một người chồng tốt, nhưng... hình như ta cũng không làm tốt được, chuyện gì cũng sai lầm hết.”


Lâm Thi Âm nhìn chồng. Lẽ ra hắn là một người ăn mặc rất lịch sự, rất chú ý đến vẻ ngoài. Lẽ ra hắn phải là một nam tử hán tướng mạo đường đường, oai phong lẫm lẫm, rất có sinh khí.
Còn bây giờ thì sao?


Lâm Thi Âm cũng cảm thấy thương tiếc, khẽ nói: “Muội cũng có những việc không đúng, muội cũng không phải là một người vợ tốt của huynh.”


Long Tiêu Vân cười ra tiếng, giọng cười rất đau khổ: “Chuyện này cũng không thể trách muội, chỉ có thể trách ta. Nếu ta không gặp muội, không gặp Lý Tầm Hoan, thì hai người đã không như hiện nay, đã được sống rất hạnh phúc.”


Nhưng bản thân hắn chẳng lẽ không vì thế mà thay đổi? Nếu hắn không gặp Lý Tầm Hoan thì chẳng lẽ cuối cùng cũng tiều tụy, khốn đốn thế này?


Nước mắt của Lâm Thi Âm rơi xuống: “Bất kể huynh đã làm gì, thì ít ra cũng vì bảo vệ gia đình của huynh, bảo vệ vợ con của huynh, nên huynh không hề có lỗi. Muội tuyệt không thể trách huynh được.”


Long Tiêu Vân cười đau khổ: “Cũng có thể ta không có lỗi, thế thì ai có lỗi?”
Ánh mắt của Lâm Thi Âm nhìn mông lung ra mưa gió xa xa, chậm rãi lặp lại: “Ai có lỗi?”


Nàng không thể trả lời được, cũng không có ai trả lời được. Trên thế gian này vốn có rất nhiều chuyện không thể giải thích được, nhiều câu hỏi không thể trả lời được.


Long Tiêu Vân buồn bã nói: “Đáng lẽ ta không muốn đến gặp hai mẹ con. Lần này muội ra đây, ta cũng biết muội đã hạ quyết tâm rời khỏi ta, nhưng ta không cầu xin muội ở lại, cũng không cầu xin muội quay về vì...”


Hắn thở ra một hơi dài, chảy nước mắt: “Vì bản thân ta cũng biết những việc làm của mình đã làm muội phải đau lòng, lại còn phải thất vọng. Nhưng ta không nhịn nổi, lén theo muội ra đây, chỉ cần được xa xa nhìn thấy hai mẹ con là đủ.”


Lâm Thi Âm lạc giọng kêu lên: “Muội xin huynh đừng nói nữa, xin huynh...”
Long Tiêu Vân chậm chạp gật đầu: “Đúng là ta không nên nói nữa, vì bây giờ nói gì thì cũng quá muộn rồi.”


Lâm Thi Âm nói trong nước mắt: “Huynh cũng biết, muội đã nợ huynh ấy quá nhiều, muội không thể nhìn huynh ấy ch.ết.”


Long Tiêu Vân nói: “Ta cũng đã nợ Lý Tầm Hoan, còn nợ nhiều hơn muội, nên có những việc muội phải để ta đi làm.”
Hình như hắn đã hạ quyết tâm, đột nhiên sải bước đi ra.


Lâm Thi Âm kêu lớn: “Huynh muốn làm gì thế? Chẳng lẽ huynh...”


Long Tiêu Vân đột nhiên phóng tay điểm vào huyệt đạo nàng, cắn răng nói: “Muội không thể ch.ết mà cũng không nên ch.ết, người đáng ch.ết là ta. Khi ta còn sống thì mọi người đều đau khổ, ta ch.ết rồi mọi người có thể sống sung sướng hơn.”


Hắn cầm lấy quyển Lân Hoa Bảo Giám gói bằng giấy dầu, rảo bước ra ngoài.


Xa xa, tiếng nói của hắn theo gió bay về: “Hài nhi hãy săn sóc mẹ đàng hoàng, còn người làm cha như ta, ngươi có thừa nhận hay không thừa nhận cũng chẳng khác gì.”


Long Tiểu Vân mở to mắt nhìn vào gió mưa ngoài cửa. Nó không còn chảy nước mắt nữa, nhưng thần sắc và ánh mắt của nó còn làm nát lòng người hơn là chảy nước mắt.


Không biết sau bao lâu, đột nhiên nó kêu lớn: “Con thừa nhận chỉ có cha mới là cha của con. Con mong muốn được làm con của cha. Ngoài cha ra, bất cứ ai con cũng không cần, bất cứ ai...”


Đây chính là lời sám hối của một đứa con đối với cha, là tình cảm cố hữu giữa cha và con. Trên thế gian tuyệt không có gì thay thế được tình cảm này.
Nhưng rất tiếc, người làm cha đã không nghe thấy nữa.
*


* *
Nếu còn là người, ai cũng có lúc phải giác ngộ. Cho dù một người giác ngộ chỉ vì không còn đường nào để đi nữa, vẫn xứng đáng được tôn trọng.


Máu nồng hơn nước, chỉ có máu mới rửa được hết những gì là sỉ nhục, thù hận.
Cái kết thúc của cuộc đời chính là máu. Nhưng khi cuộc đời bắt đầu, cũng chính là được ngưng kết từ trong máu.






Truyện liên quan