Chương 0087 : Sống lại

A Phi chậm rãi đáp: “Bất luận dùng thanh kiếm nào cũng không thể đối phó với Thượng Quan Kim Hồng.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Thế thì phải dùng cái gì mới đối phó được với lão?”


A Phi không trả lời câu hỏi này. Hắn biết phải dùng cái gì để đối phó với Thượng Quan Kim Hồng, nhưng hắn không nói được. Trên đời có rất nhiều việc không thể diễn tả bằng lời nói.


Tôn Tiểu Hồng nhẹ nhàng thở ra rồi lại nói: “Ngoài Thượng Quan Kim Hồng ra, có thể huynh còn phải đối phó với rất nhiều người.”
A Phi nói: “Ta chỉ hỏi cô, Thượng Quan Kim Hồng đã về đây chưa?”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Theo muội thì chắc chắn lão đã về đây.”
A Phi hỏi: “Tại sao?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Vì nơi đây lão làm bất cứ chuyện gì cũng không ai nhìn thấy.”


A Phi nói: “Giết được Lý Tầm Hoan đâu phải là chuyện mất mặt, tại sao lão không muốn cho người khác nhìn thấy?”


Tôn Tiểu Hồng thở dài: “Khi người ta làm một chuyện vui sướng nhất, thì lại ít khi muốn cho người khác thấy.”
A Phi nói: “Ta không hiểu.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Huynh thích ăn món gì nhất?”


available on google playdownload on app store


A Phi đáp: “Cái gì ta cũng thích.”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Muội thích ăn nhất là hạnh đào. Mỗi lần ăn hạnh đào, muội đều cảm thấy đó là hưởng thụ, nhất là những ngày lạnh lẽo, nằm trong chăn để lén ăn.”


Nàng mỉm cười, nói tiếp: “Nhưng nếu có người đứng cạnh trố mắt nhìn, thì đó không phải là hưởng thụ nữa.”


A Phi im lặng rồi hỏi: “Theo cô thì Thượng Quan Kim Hồng coi chuyện giết Lý Tầm Hoan cũng là một sự hưởng thụ ư?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Vì thế muội mới đoán chắc Thượng Quan Kim Hồng sẽ không nhanh chóng giết chàng.”


A Phi hỏi: “Tại sao?”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Nếu muội chỉ có một ít hạnh đào, nhất định phải để dành ăn từ từ, ăn càng chậm thì thời gian hưởng thụ càng dài, khi ăn hết thì chắc chắn phải cảm thấy khó chịu.”


Nàng nói tiếp: “Trong mắt Thượng Quan Kim Hồng, Lý Tầm Hoan là địch thủ duy nhất trên đời. Sau khi lão giết chàng, nhất định sẽ có cảm giác giống như sau khi muội ăn hết hạnh đào, lại còn khó chịu hơn muội rất nhiều.”


A Phi cài mấy thanh kiếm tre vào thắt lưng rồi mỉm cười: “Sau khi ta giết lão, chắc chắn không cảm thấy khó chịu.”
Vừa nói dứt câu, hắn đã sải bước tiến lên, nhưng đi không nhanh lắm.


Hắn cần phải chuẩn bị. Đối với loại người như Thượng Quan Kim Hồng, dĩ nhiên phải chuẩn bị trước. Lúc đi bộ hắn cảm thấy tứ chi nhẹ dần đi, rồi từ từ thả lỏng, đó chính là sự chuẩn bị tốt nhất.


Cuối cùng hắn cũng lên bậc cấp rồi vào trong cửa. Mười tám người mặc áo vàng lại đột nhiên xuất hiện.


Đây chính là tổng đàn của Kim Tiền Bang, bọn này đều là người giữ cửa, dĩ nhiên đều là quân tinh nhuệ của Kim Tiền Bang.


A Phi hít một hơi rất dài rồi nói: “Ta không muốn giết người, nhưng cũng không muốn ai cản đường ta.”
Một tiếng cười khẩy đáp lại: “Ta đã nhận ra ngươi. Cản đường ngươi thì sao nào?”


A Phi đáp: “Thì phải ch.ết.”
Người đó cười lớn: “Ngay cả con chó, ngươi cũng không giết được.”
A Phi đáp: “Ta không giết chó, nhưng ngươi không phải chó.”


Không có kiếm quang, vì kiếm tre không có ánh sáng. Nhưng kiếm tre cũng có thể giết người, nằm trong tay A Phi là có thể giết người.
Người đó chưa cười xong thì cổ họng đã bị đâm thủng.


Bây giờ thanh kiếm bằng tre đó đã có ánh sáng, huyết quang.
Phán quan bút, song câu, Cửu Hoàn Đao, năm món binh khí vù vù phóng về phía A Phi. Hai nhát đao bén đã cắt ngắn thanh kiếm trong tay hắn.


Tôn Tiểu Hồng lo lắng. Nàng biết kinh nghiệm lâm địch của A Phi không nhiều lắm, ít khi bị đông người tấn công người như thế. Kiếm của hắn đối phó với một người đương nhiên là rất nhanh, nhưng đối phó với nhiều người như thế thì sao?


Tôn Tiểu Hồng muốn xông tới giúp hắn một tay. Nhưng nàng chưa tới đã thấy ba người ngã xuống.


Rõ ràng nàng vừa nhìn thấy một cây phán quan bút điểm trúng A Phi, nhưng không biết tại sao người ngã xuống không phải là A Phi. Lý do thì chỉ có người sử phán quan bút mới hiểu được.


Trước nay hắn nhận huyệt đều chính xác, mỗi khi xuất thủ đều rất nặng. Chính hắn cũng thấy rõ ràng mình đã điểm trúng huyệt đạo của A Phi, nhưng đúng lúc đầu bút vừa chạm vào áo A Phi, thì lực đạo của ngọn bút đã hoàn toàn mất sạch. Thanh kiếm tre đã đâm thủng cổ họng hắn.


A Phi cũng không nhanh hơn hắn nhiều, chỉ nhanh hơn một chút. Nhưng chỉ một chút cũng đủ rồi.
Cuối cùng Tôn Tiểu Hồng cũng xông tới, thân pháp trông như bướm lượn trong vườn hoa.


Trong giang hồ, phái nữ thường giỏi về khinh công hoặc ám khí, vì thân hình nhỏ xinh thì khó mà tập nặng. Rất ít khi nghe nói nữ nhân có nội lực thâm hậu hay chưởng lực hùng mạnh.


Tôn Tiểu Hồng cũng không ngoại lệ. Ám khí của nàng phóng ra rất nhanh, thân pháp càng nhanh hơn, bộ pháp biến hóa lại càng kỳ ảo phức tạp, thật sự không thể dự đoán được. Mục tiêu lớn nhất của nàng không phải là giết người, mà là bảo vệ A Phi.


Nàng vẫn cho rằng thanh kiếm của A Phi đối phó với một người thì dĩ nhiên có thừa, nhưng đối phó với nhiều người như thế này thì e rằng không đủ.


Nhưng cách sử kiếm của A Phi rất kỳ dị, hoàn toàn khác với kiếm pháp của bất kỳ môn phái nào. Kiếm pháp của hắn không có “gạt”, không có “chém” mà chỉ có “đâm”.


Đâm, đáng lẽ chỉ đâm về phía trước. Nhưng A Phi lại có thể đâm về bất cứ phương hướng nào, từ bất cứ chỗ nào. Hắn có thể đâm từ dưới nách, dưới chân, bên tai, có thể đâm tới trước, ngược ra sau, sang trái sang phải.


Đột nhiên một tên lăn xuống đất, đao quang tỏa ra như những đóa hoa chém tới dưới lưng A Phi. Đây là Địa Đường Đao. Đao pháp này rất khó luyện, nên khi đã luyện thành thì rất có oai lực.


Nhưng sau lưng A Phi hình như cũng có mắt. Thân hình hắn đột nhiên rút lại, tránh được một cây thương đang đâm tới, thanh kiếm từ giữa hai chân phóng ngược ra sau, đâm trúng yết hầu của tên sử Địa Đường Đao, cũng là một danh gia có tiếng.


Lúc này tên dùng thương đã lùi ra, nhường chỗ cho một tên cầm một đôi binh khí cổ quái đẩy tới A Phi. Không những binh khí kỳ lạ mà chiêu thức cũng rất kỳ lạ.


Tên này sử một đôi Lưu Kim Đáng, loại binh khí này trên giang hồ rất ít người dùng. Trên cây Đáng đó gắn toàn là răng ngược, tuy rằng dùng “đẩy” là chính, nhưng cũng có “xé” và “treo” rất kỳ diệu. Bất kể là ai, chỉ cần chạm vào nó một cái thì thân thể lập tức sẽ bị xé nát ra.


Tiếp theo chiêu Thôi Song Vọng Nguyệt là chiêu Dã Mã Phân Tông, A Phi đáng lẽ phải nhảy ra sau để tránh.


Nếu hắn lui ra sau thì chắc chắn sẽ mất tiên cơ, có thể bị những món binh khí khác đoạt mạng ngay. Nhưng dĩ nhiên hắn càng không thể hướng về phía trước, xô vào cây Lưu Kim Đáng ác ôn kia.


Chuyện này, bất cứ ai cũng có thể nghĩ ra. Nào ngờ A Phi lại nghĩ không ra, đưa cả người ra trước nghênh đón.
Tôn Tiểu Hồng vừa nhìn thấy đã lạc giọng la lên một tiếng.


Nhưng chính lúc này thanh kiếm của A Phi đã đâm từ dưới nách lên, chui đúng vào khe hở giữa Song Đáng. Nghe một tiếng “xoẹt” nho nhỏ, thanh kiếm đã đâm trúng yết hầu.


Lưu Kim Đáng tuy đã đẩy sắp tới ngực A Phi, nhưng tên sử đôi đáng lại cảm thấy cổ họng bị kích thích rất kỳ lạ, sau đó toàn thân co rút lại, cố gắng thế nào cũng không thể đẩy cặp đáng ra thêm nửa phân nữa.


Cặp mắt của hắn từ từ lồi ra, cơ bắp toàn thân dần dần không điều khiển được. Đột nhiên hắn cảm thấy phía dưới quần mát lạnh, đại tiểu tiện cùng lúc tuôn ra, rồi hai chân từ từ khuÿu xuống.


Sắc mặt hắn tràn đầy vẻ kinh hãi và sợ sệt. Hắn không tin nổi trên thế gian lại có chiêu kiếm nhanh như thế, chuẩn xác như thế, nhưng hắn không thể không tin.
*
* *


Bốn bề im lặng như ch.ết, không ai xuất thủ. Người nào cũng trố mắt lên nhìn cái ch.ết đáng sợ của danh gia Lưu Kim Đáng, ai cũng ngửi thấy mùi hôi thối phát ra từ thi thể hắn.


Có người bắt đầu nôn mửa. Họ ói mửa không phải vì mùi hôi thối mà vì sợ hãi, hình như đến bây giờ họ mới phát hiện cái ch.ết là đáng sợ như thế.


Họ vốn không sợ ch.ết, nhưng cái ch.ết như vậy lại làm cho người ta không thể chịu đựng được.


A Phi không đâm tiếp, im lặng, chậm rãi đi qua giữa đám người. Còn lại chín người đang trố mắt nhìn, một người đột nhiên khom lưng nôn mửa, một người khóc rống lên, một người nhào xuống đất chân tay co giật.


Lại có một người quay lưng chạy ra ngoài, chạy về hướng nhà xí.
*
* *


Tôn Tiểu Hồng đâu phải là không muốn khóc lóc hay nôn mửa? Nàng đang vừa sợ sệt vừa rất bi ai, nghĩ không ra cuộc sống của con người lại có lúc đê tiện như thế.


A Phi đi phía trước, trong tay vẫn đang cầm kiếm, mũi kiếm vẫn đang nhỏ máu.
Thanh kiếm này không những đã lấy đi sinh mạng của con người, mà cũng đoạt mất sự tôn nghiêm của con người.


Kiếm quả là vô tình. Nhưng còn người thì sao?
*
* *
Cuối hành lang có một cánh cửa. Cửa đóng rất chặt, khóa từ bên trong. Đây chính là chỗ ngủ của Thượng Quan Kim Hồng.


Thượng Quan Bang Chủ đang ở trong đó, thì Lý Tầm Hoan cũng đang ở trong đó. Thượng Quan Kim Hồng chưa xuất hiện, đương nhiên Lý Tầm Hoan còn chưa ch.ết.


Tôn Tiểu Hồng vui mừng, rảo bước chạy đến trước cửa. Nhưng nàng đột nhiên đứng sững lại.


Cánh cửa này đúc bằng sắt, ít ra cũng dày một thước. Trên đời không có ai phá nổi cánh cửa này, chỉ Thượng Quan Kim Hồng là có thể mở từ bên trong.


Đột nhiên Tôn Tiểu Hồng thấy chóng mặt, như bước vào khoảng trống, rớt xuống một cái vực sâu thẳm. Nàng không đứng nổi, ngã ngồi xuống trước cửa, nước mắt chảy như mưa.


Kế hoạch của nàng đã thất bại, bao nhiêu tâm huyết đều uổng phí.


Nếu kế hoạch thất bại ngay từ đầu thì lại tốt hơn. Đau khổ nhất là đã thấy được mình sắp thành công thì đột nhiên thất bại. Đây quả là một đòn đau nhất, có thể đánh gục người ta.


A Phi đứng ngẩn ra, đột nhiên biến thành một con dã thú điên cuồng, dùng toàn lực để xô vào cánh cửa. Thân thể hắn bị dội ngược ra, té nhào.


Hắn lại xông vào một lần nữa, vận hết sức đâm ra một kiếm. Thanh kiếm gãy ngay.
Trên thế gian không có thanh kiếm nào phá được cánh cửa sắt này, huống hồ đây là một thanh kiếm bằng tre.






Truyện liên quan