Chương 17: Snack, trà đá, thuốc lá - Chương phá án
Chương phá án luôn được mong đợi nhất đã lên kệ. Hãy chắc chắn rằng bạn đã không công muốn suy nghĩ thêm hoặc đã có một đáp án cho riêng mình. Bạn cần biết lời giải đáp từ tác giả để kiểm chứng khả năng của bản thân cũng như của chính tác giả.
Nói trước là lời giải đáp vốn dĩ rất đơn giản và nằm ngay từ trong các chương trước. Nếu bạn chưa sẳn sàng cho việc tự cảm thấy bản thân không đủ thông minh, hãy đọc lại các chương trước để có cho mình một câu trả lời hợp lý nhất trước khi đọc chương này.
Và cũng như mọi lần, hãy ủng hộ tác giả bằng cách tặng các loại điểm ái mộ, đề cử hoặc bình luận ở bên dưới để tác giả biết rằng bạn vẫn luôn ủng hộ tác giả nhé.
Chúc vui khi đọc truyện.
——————
Nghĩ kĩ lại thì tôi cũng hoàn toàn có thể đưa ra biện pháp giúp phía cảnh sát tìm được hung thủ. Nhưng biện pháp này cần đến phần lớn nghiệp vụ của pháp y, vai trò của thám tử như tôi sẽ trở nên hoàn toàn mờ nhạt. Đối với tôi mấu chốt của vụ án này nằm ở chỗ cách thức hung thủ bôi được chất độc lên được các ngón tay của duy nhất chỉ nạn nhân, mà điều này thì tôi suy nghĩ nát cả óc vẫn chưa nghĩ ra. Vậy mà một tay cảnh sát gà mờ như Kỳ Nhân lại đoán ra được? Có thật sự là cậu ta đã đoán đúng? Tôi vẫn chưa thực sự tin tưởng.
- Cậu bảo cậu và nạn nhân có cùng một thói quen? Là thói quen gì?
Giống như những nhân vật thám tử trong các tiểu thuyết trinh thám, khi đã nắm được toàn bộ sự tình của vụ án, Kỳ Nhân cũng muốn “tạo nét” khi cố gắng giải thích lòng vòng thay vì nói thẳng ra câu trả lời mà tôi đang muốn biết.
- Chính là thói quen khiến chỉ duy nhất nạn nhân bị đầu độc ch.ết mặc dù cùng ăn uống giống như những người khác. Hung thủ là người biết rõ điều này nên đã vận dụng nó khéo léo để thực hiện hành vi giết người.
- Nhưng mà đó rốt cuộc là thói quen gì?
- Để đệ tử báo cáo lại với sếp Lương. Đây là cơ hội hiếm có để đệ tử thể hiện năng lực của mình trước cả đội.
Ok. Cậu ấy rõ ràng không chỉ muốn “tạo nét” với mỗi mình tôi.
***
Sài Gòn thời điểm giao mùa là lúc mà virus cảm cúm hoành hành. Tuy chỉ là bệnh lành tính và thường dễ dàng biến mất sau vài tuần nhưng không nên vì thế mà xem thường. Trong thời gian phát bệnh, các triệu chứng không mong muốn như nhức đầu, đau họng, chảy nước mũi... hay ho cũng sẽ khiến người bệnh gặp không ít phiền toái.
- E... hèm. - Chàng thiếu uý trẻ gằng giọng, cậu ấy đang bị cảm ư, không phải đâu. Chỉ là một cách để thu hút sự chú ý của mọi người về phía bộ mặt đang cố tỏ ra nghiêm túc.
- Mọi người đã có mặt đông đủ, Xin tự giới thiệu, tôi tên là Phạm Kỳ Nhân, thiếu uý, cảnh sát thuộc...
- Đừng vòng vo nữa! Vào thẳng vấn đề đi! - Đại uý Lương cắt ngang.
Không riêng gì tôi, chả ai thích màn “tạo nét” của Kỳ Nhân cả.
- Vâng thưa sếp, trước hết về cái ch.ết của nạn nhân Điền, nạn nhân tử vong do ăn phải chất cực độc kali xyanua. Loại chất độc này chỉ cần ăn phải một lượng nhỏ vài trăm mg là đã có thể dẫn tới tử vong. Trong ví của nạn nhân có tìm thấy hoá đơn đóng tiền học phí vào sáng hôm nay nên khả năng nạn nhân tự tử là không cao. Cho nên có thể nói nạn nhân bị người khác đầu độc là một kết luận hợp lý nhất.
- Nhưng anh Điền bị ai đầu độc chứ? Không lẽ... - Cô gái tên Thương bối rối.
- Hung thủ đầu độc nạn nhân không ai khác chính là một trong số 3 người. - Kỳ Nhân đưa ánh mắt hướng về phía 3 nhân chứng lúc này đã trở thành các nghi can.
- Thật điên rồ! Chúng tôi đều là bạn của Điền, tại sao chúng tôi phải đầu độc cậu ấy? - Cô gái còn lại phản ứng khá gay gắt.
- Qua khám nghiệm sơ bộ của pháp y, tìm thấy chất độc ở 2 chỗ là các đầu ngón tay cái và tay trỏ của nạn nhân, cộng với một ít trong đáy gói snack đã ăn hết. Cho nên tôi khẳng định chất độc đã được cho vào trong gói snack, sau đó nạn nhân bốc thức ăn trong gói bánh và bị dính chất độc vào các đầu ngón tay, tiếp đến nạn nhân đưa thức ăn đã dính chất độc vào miệng và bị trúng độc kali xyanua dẫn đến tử vong. - Kỳ Nhân tiếp tục.
- Tất cả chúng tôi đều từng ăn qua gói bánh đó, không lý nào chỉ có mỗi Điền bị trúng độc? - Chàng trai duy nhất trong số 3 nghi can phản bác.
- Tôi đâu có nói chất độc được cho vào gói bánh ngay từ đầu, sở dĩ chỉ có duy nhất nạn nhân ăn phải chất độc là vì chất độc được bỏ vào gói bánh sau khi gói bánh đã được ăn hết hoàn toàn. - Những lập luận này của Kỳ Nhân khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc.
- Nhưng nếu bỏ độc vào một gói bánh đã được ăn hết thì làm sao có thể khiến nạn nhân cho tay vào được? - Đại uý Lương hỏi.
- Đúng là đối với người khác thì sẽ chẳng ai cho tay vào một gói bánh đã ăn hết, nhưng nạn nhân thì lại khác.
Tôi như bị cuốn theo những lập luận kỳ lạ của Kỳ Nhân. Nguyên nhân gì khiến nạn nhân lại làm hành động kì lạ đó? Và vì sao chỉ những người kì cục giống như Kỳ Nhân mới biết được?
- Có một chi tiết mà lúc lấy lời khai của các nghi phạm chúng ta đã bỏ qua thưa sếp.
- Là gì? - Câu hỏi được đại uý và hầu hết mọi người đang có mặt thốt lên, bao gồm cả tôi.
- Chính là thói quen mới xuất hiện gần đây của nạn nhân. Theo tôi tìm hiểu được từ các nghi phạm, khoảng 2 tháng trở lại đây nạn nhân bắt đầu tập hút thuốc.
- Tập hút thuốc thì sao? Có liên quan gì? - Đại uý Lương thắc mắc.
- Sếp cũng là một người hút thuốc, chắc sếp còn nhớ lúc mới tập hút thuốc của mình?
- Chuyện cũng lâu rồi tôi làm sao nhớ được? Mà có gì đặc biệt đâu?
- Nếu sếp là người mới tập hút thuốc, đầu tiên sếp ăn snack, sau đó uống trà đá, tiếp đến là hút thuốc thì trong khi hút thuốc sếp sẽ có cảm giác gì?
- Tôi chẳng bao giờ hút thuốc sau khi ăn linh tinh và uống nước đá cả! Rất nhạt miệng.
- Chính là vấn đề đó, hầu hết những người mới tập hút thuốc hay uống rượu bia sẽ cảm thấy bị tổn thương vị giác, hay nói một cách dễ hiểu là cảm thấy miệng rất nhạt do nước bọt tiết ra nhiều hơn bình thường. Chính điều này khiến họ dễ nôn ói sau đó. Cho nên họ sẽ tìm cách để nhổ hết nước bọt ra ngoài hoặc nuốt hết vào bên trong. Do ở trong phòng karaoke cùng bạn mình nên việc nhổ nước bọt tại chỗ sẽ trông không được lịch sự, còn cứ liên tục đi ra ngoài nhà vệ sinh thì cũng khá bất tiện. Cho nên nạn nhân đã lựa chọn nuốt hết nước bọt trở lại miệng, tuy nhiên nước bọt quá nhiều nếu ngay lập tức nuốt hết cũng sẽ gây ra cảm giác buồn nôn, cho nên...
- Tôi hiểu rồi! Do vậy nạn nhân phải tìm một thứ gì đó để ăn thì mới nuốt nước bọt được, và vì chẳng còn gì ăn cả nên nạn nhân buộc phải bốc vụn muối còn lại trong gói snack để ăn, mà không hề biết rằng đang tự tay đưa chất độc vào miệng mình. - Đại uý Lương ngắt lời.
- Chính xác là như vậy đấy thưa sếp. Một gói snack đã ăn hết sẽ chẳng ai muốn động vào. Nhất là ở đây lại có 2 cô gái, hành động lục tìm thức ăn trong một gói snack trống rỗng hoặc ăn phần muối còn lại sẽ rất không đẹp mắt, hung thủ biết chắc chắn rằng 2 cô gái sẽ không làm vậy...
- Như vậy nghĩa là hung thủ đã đầu độc nạn nhân chính là anh đây? - Đại uý Lương chỉ tay vào nghi can nam. - Anh cũng là một người hút thuốc, anh biết rõ thói quen của người hút thuốc nên đã nghĩ ra cách thức đầu độc nạn nhân như vừa rồi.
- Này này đúng là tôi có hút thuốc nhưng nếu chỉ dựa vào những suy luận của anh cảnh sát đây thì ai trong số 3 chúng tôi cũng đều có thể gây án được. Các ngài có bằng chứng gì không? - Người thanh niên vẻ cố tỏ ra bình tĩnh đáp lại.
- Bằng chứng à? Cậu biết bằng chứng là gì không? - Đại uý Lương hỏi viên thuộc cấp.
- À... về bằng chứng thì em...
- Tôi biết. - Tôi lên tiếng, vừa nói tay trái liền cởi bỏ chiếc mũ lưỡi trai đang đội xuống. - Trong túi quần của nạn nhân tìm thấy một lọ thủy tinh nhỏ có chứa chất độc kali xyanua, tất nhiên đây là do hung thủ bỏ vào sau khi chắc chắn nạn nhân đã trúng độc, hắn sẽ không bỏ vào từ trước vì nếu nạn nhân không bị trúng độc theo như kế hoạch hắn đã sắp xếp, thì khi tìm thấy trong túi của mình có vật lạ hẳn sẽ nảy sinh nghi ngờ, thậm chí nếu đủ tinh ý nạn nhân sẽ biết được có người định đầu độc mình, như vậy lần đầu độc sau của hung thủ sẽ khó khăn hơn. Trên lọ thủy tinh này cảnh sát cho biết là không tìm thấy dấu vân tay của bất kì ai càng chứng minh được giả thuyết nạn nhân là bị người khác đầu độc.
- Vậy vì sao lại không có dấu vân tay của hung thủ trên lọ thủy tinh? Cả 3 nghi phạm đều không đeo bao tay mà. - Đại uý Lương thắc mắc.
- Là vì hung thủ đã bôi một lớp hồ dán lên trên các ngón tay của mình, lớp hồ sau khi khô lại sẽ trở thành một bao tay trong suốt. Do vậy lọ thủy tinh sẽ không bị dính dấu vân tay của hung thủ.
- Nói vậy chẳng phải là không còn bằng chứng gì buộc tội hung thủ sao? - Kỳ Nhân hỏi tôi.
- Thật ra đó mới chính là bằng chứng buộc tội hung thủ! - Tôi nói bằng một giọng cao ngạo. - Chính vì muốn che giấu dấu vân tay của mình trên lọ thủy tinh, hung thủ đã tạo ra một đôi găng tay trong suốt bằng hồ dán, nhưng lại quên mất rằng cũng vì vậy mà tất cả những đồ vật hung thủ từng cầm nắm qua khi vào phòng karaoke đều không lưu lại dấu vân tay của chính mình.
- Thì ra là vậy, nếu đem các đồ vật trong phòng đi đối chiếu với dấu vân tay của 3 nghi phạm sẽ phát hiện không có dấu vân tay của 1 người và người đó chính là hung thủ, kẻ đã tự bôi hồ dán vào các đầu ngón tay của mình. - Kỳ Nhân hồ hởi.
- Nhưng nếu hung thủ chỉ bôi hồ vào một tay để cầm lọ chứa chất độc, còn tay còn lại vẫn để nguyên để cầm nắm mọi thứ như bình thường thì sao? - Đại uý Lương thắc mắc.
- Lọ thủy tinh này có kích thước khá nhỏ, nếu thao tác chỉ với một tay sẽ không đơn giản. Hung thủ sẽ không muốn trong quá trình mở nắp lại khiến chất độc bên trong rơi vãi ra ngoài. Hắn vốn nghĩ rằng cảnh sát sẽ chỉ coi đây là một vụ tự tử, chỉ cần không để lại dấu vân tay trên lọ thuốc là sẽ chẳng ai buộc tội được hắn. Do vậy hắn sẽ lựa chọn biện pháp an toàn là bôi hồ lên cả các đầu ngón tay của cả 2 bàn tay. Mà cho dù hắn chỉ bôi hồ lên một tay, các nhân chứng ở đây cũng sẽ nhận ra những lúc hắn sử dụng cả 2 tay để cầm nắm đồ vật, chỉ cần cho giám định những vật đó thì sẽ thấy thiếu đi một bên vân tay.
- Rất đơn giản nếu như đem các đầu lọc thuốc mà anh đây đã hút trong phòng ra giám định, chắc chắn là sẽ không phát hiện ra dấu vân tay của anh ta. Nếu anh đây chỉ bôi hồ vào một bên tay thì một là gói thuốc, 2 là đầu lọc thuốc anh ta hút sẽ không có dấu vân tay, mà nếu cả 2 cùng có dấu vân tay thì lại là của cùng một bên bàn tay. Không thể nào chỉ dùng một tay để lấy thuốc ra khỏi bao được. - Đại uý Lương nhìn người thanh niên nói. - Thế nào, cậu đã chịu nhận tội chưa?
Người thanh niên mặt mũi tái sầm lại miệng lí nhí. - Tôi nhận tội.
- Vì sao ông lại giết anh Điền? - Cô gái mặc váy khóc sướt mướt, níu áo người thanh niên giật một cách yếu ớt.
- Tôi giết nó để trả thù cho Minh. Minh ch.ết là vì nó. Minh và nó có thai với nhau, nhưng nó lại kêu Minh phải bỏ cái thai. Mặc dù cái thai chỉ mới 2 tháng tuổi nhưng sức khỏe của Minh vốn yếu ớt, nên sau khi phá thai, Minh đổ bệnh nặng rồi ch.ết không lâu sau đó. Tội nghiệp Minh tại sao Minh lại yêu một thằng khốn như nó?
Người thanh niên gào khóc thảm thiết ngay sau đó. Có lẽ cậu ta dành khá nhiều tình cảm cho cô gái tên Minh. Nhưng cho dù vì lý do nào thì hành động giết người cũng là vi phạm nghiêm trọng pháp luật.