Chương 63: Đố kỵ

Được nghỉ hè người vui mừng nhất chính là Dụ Sân.
Sự nghiệp chế hương của cô tiến hành phải giấu diếm Dụ Trung Nham và Vạn Xu Mính, mãi vẫn chưa có tiến triển.
Không dễ gì nghiên cứu ra thành phẩm, lại không có hạn sử dụng  lâu được như các loại nước hoa trên thị trường.


Trước khi động đất, lão sư phụ không kịp dạy cô điểm này, nước hoa của bọn họ vốn độc đáo kỳ lạ, hương hoa bốn phía, lưu hương dài lâu, giống như một giấc mộng tuyệt đẹp.


Nhưng tai hại nhất là, những nước hoa khác có thể thêm chất phụ gia, Dụ Sân thêm vào, thì hương thơm không còn thuần túy nữa.
Vì điều này mà cô tổn hao không ít tâm trí.


Nghỉ hè Dụ Trung Nham và Vạn Xu Mính đều đi dạy thêm cho người khác, Dụ Nhiên ở trong phòng của mình, Dụ Sân thì toàn tâm toàn ý nghiên cứu chế tạo nước hoa.


Thời gian biểu của cô rất cô định, hai giờ chiều mang dụng cụ máy móc từ trong tủ ra, điều chế nước hoa đến bốn giờ, đi tắm để loại bỏ các loại mùi thơm nồng trên người, mở cửa sổ. Đến sau giờ, Vạn Xu Mính bọn họ về nhà, mùi hương trong nhà gần như đã tản đi hết rồi.


Sắp tới lớp mười hai rồi, Dụ Trung Nham cho rằng hai đứa con nhà mình đang phấn đấu vì kỳ thi tốt nghiệp, vạn vạn không ngờ tới hai người bọn họ đều “Không làm chính sự.”


available on google playdownload on app store


Chủ nhiệm lớp sáu để lớp trưởng Mục Nguyên trả lại tiền quỹ lớp còn thừa cho các bạn. Lớp bọn họ kỳ nào cũng thu số tiền nhất định, dùng cho tập thể. Ví dụ như mùa cảm thì mua thuốc cảm cúm, sẽ dùng tới tiền quỹ lớp.
Nếu như có thừa ra, thì khai giảng kỳ học mới sẽ mở một buổi họp lớp.


Nhưng kỳ học sau là tới lớp mười hai rồi, tiến độ học tập cực kỳ khẩn trương, tự nhiên sẽ không tổ chức nhiều hoạt động vui chơi nữa.
Quỹ lớp thừa còn lại không ít, giáo viên dứt khoát để Mục Nguyên trả lại cho bạn học.


Thực ra rất dễ làm, có thể chuyển vào tài khoản ngân hàng của các bạn học.
Nhưng mà Dụ Nhiên không có điện thoại.
Mục Nguyên trầm mặc hồi lâu, cầm lấy số tiền thừa còn lại, quyết định tự mình chạy tới nhà Dụ Nhiên một chuyến.


Cậu sụp đổ một hồi, cuối cùng hôm nay cuối cùng cũng tốt hơn nhiều. Lão Phương lái xe, từ kính chiếu hậu nhìn cậu một cái, trong lòng khẽ thở dài. A Nguyên vẫn không buông xuống được, cho dù Dụ Nhiên không có điện thoại, nhưng nếu lười không muốn đi, có thể chuyển vào tài khoản của ba mẹ Dụ Nhiên, mà Mục Nguyên lại tự mình tới.


Thiếu niên khắc chế, cơ hồ tự mình cũng không biết muốn gặp cô gái ấy biết bao.
Dụ Sân vẫn đang chế hương, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Nhịp tim của cô đều đập lỗi nửa nhịp, chân tay vội vàng thu đồ đạc lại, không cẩn thận làm vỡ chai, tiếng vỡ giòn tan vang lên, hương thơm tràn ngập khắp nơi.


Mục Nguyên nghe thấy tiếng vỡ, không nhịn được lại gõ cửa.
Dụ Sân không kịp lo thu đồ nữa, chỉ có thể chạy đi, nhìn qua mắt mèo một cái.
Nếu mà gặp được Dụ Trung Nham không mang chìa khóa quay về, đó mới là xong đời. Cô mở cửa ra.
“Mục Nguyên, có chuyện gì không?”


“Anh vừa nghe thấy có tiếng đồ gì đó bị vỡ, em không sao chứ?”
Âm thanh vừa hạ xuống, cậu ngử thấy hương thơm trong phòng, giống như hương lan, giống như mùi xạ hương, mùi thơm nồng nhưng không gay mũi, giống như mùi hương thiếu nữ.


“Em không sao.” Dụ Sân lắc đầu, có chút ngại ngùng, vội vàng nhường lối.
“Anh ngồi đi, em thu dọn một chút.”
Nói xong, cô ôm máy móc vào trong lòng, xếp vào trong hộp gỗ.
“Em biết làm nước hoa à?” Mục Nguyên vừa nhìn thất liền hỏi.


“Vâng.” Dụ Sân nói, “Cẩn thận chút, dưới đất đều là nước hoa, em lau nó đã.”
Động tác của cô rất nhanh, hai ba cái lau xong rồi, lúc này mới hỏi Mục Nguyên: “Anh đến tìm anh trai em à? Em gọi anh ấy giùm anh.”


Mục Nguyên ngăn cô lại: “Không cần đâu, chỉ là trả lại tiền quỹ thừa thôi.”
Cậu đưa tiền cho Dụ Sân.
Dụ Sân không tiện giơ tay, cô nói: “Tay em toàn là mùi nước hoa, anh để trên bàn trà giúp em được không?”
Mục Nguyên làm theo, Dụ Sân cười cười: “Em đi rửa tay cái đã.”


Cô bận rộn đến mức trên trán lấm tấm mồ hôi, trong mùi hương nồng nặc, Mục Nguyên ngửi thấy được một mùi còn dễ ngửi hơn. Cực Kỳ nhạt, nhưng nước hoa không thể nào so sánh được.


Ngày xem biểu diễn ca nhạc đó, cậu cũng ngửi được hương thơm nhàn nhạt này. Rất thu hút người, khiến tâm tình con người ta thoải mái hơn.


Mục Nguyên bắt gặp cô đang điều chế nước hoa, thấy cô vừa kinh vừa hoảng, khó có được thấy cô có thêm vài phần quẫn bách rối bời trước mặt cậu. Cậu rũ mắt cười cười.
Mục Nguyên hỏi cô: “Em điều chế nước hoa, là tự dùng hay bán ra ngoài?”
Dụ Sân ngây người.


Mục Nguyên dường như ý thức được, vấn đề của mình có chút đường đột, cậu vội vàng bổ sung: “Nếu em muốn bán ra ngoài, anh ngược lại có một thỉnh cầu, anh quen không ít bạn, bọn họ đều rất thích nước hoa. Em điều chế ra mùi rất dễ ngửi, anh nghĩ bọn họ chắc sẽ thích.”


Mắt Dụ Sân sáng lên: “Thật sao?” Cô vẫn luôn nghĩ, nước hoa làm xong, rốt cuộc thì kiếm tiền kiểu gì. Hành động này của Mục Nguyên, đúng là buồn ngủ được kê gối đầu.
Khóe miệng Mục Nguyên mang theo ý cười: “Ừ.”


Dụ Sân nói: “Em xác thực là muốn bán ra, nhưng không hiểu bán thế nào, nếu như anh định giúp đỡ, thì tốt quá. Nước hoa của em chỉ là bán thành phẩm, thời hạn sử dụng ngắn, nếu sau này nghiên cứu thành công, có thể lại nhờ anh giúp em cái này không?”


Trong mắt cô sáng rực, Mục Nguyên liền biết, cô thực sự thích ngành này.
Ánh mặt Mục Nguyên rơi trên người cô, ẩn giấu đi vài phần thương cảm.


Cậu biết xong chuyện nên đi rồi, nhưng vẫn hỏi nhiều thêm câu này. Cậu quyến luyến thời gian này, ánh nắng chiếu xuống, khắp căn phòng đều thơm ngát. Không nghĩ tới Bách Chính, chỉ có cô đứng trước mặt.
Cô gái cũng chẳng biết được, hương thơm trên người cô là dễ ngửi nhất.


Hàng mi cong vút của cô tạo thành một chiếc bóng dưới mắt, sống động như màu sắc của mùa hạ này.
Cho dù nghỉ hè Bách Chính không nhìn thấy Dụ Sân, nhưng mà có Từ Học Dân, cậu có thể hiểu rõ được cô đang làm cái gì.


Bình thường Bách Chính không dám hỏi nhiều, mỗi ngày đều liều mạng huấn luyện, Từ Học Dân sắp nhìn không nổi nữa rồi.
Khí trời nóng bức, rõ ràng có một đống tài sản chờ thừa kế, nhưng Bách thiếu lại khác người, khăng khắng không động tới số tiền đó, chẳng thèm quan tâm đến cái này.


Cậu có tài năng này, thực ra cũng là vì thích những thứ này, nhưng lại sợ trở thành người như ba ruột mình, cũng vì vậy mà ghét bỏ con đường mà người đó đã đi.
Bách Chính híp mắt, nghe rõ câu này, sắc mặt cậu trầm xuống.


“Hắn đến làm cái gì, hắn ta biết nhà Dụ Sân ở đâu hả?”
“Nói là đến đưa đồ cho Dụ Nhiên, dù sao bọn họ cũng cùng một lớp.” Lão Từ đồng tình nhìn Bách Chính một cái.
Người ta làm sao mà không biết, đều vào đến tận nhà lần thứ hai rồi.


Chỉ có Bách thiếu nhà bọn họ, mỗi lần tới gần nhà Dụ Sân đều ngập ngừng, chưa hề bước vào.
Lời nói dối trước kia của cậu quá lớn, không dám gặp ba mẹ người ta.
Bách Chính siết chặt ngón tay, mở miệng: “Đi chưa?”
“Vẫn chưa.”


Từ Học Dân mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nói là tới đưa đồ, nhưng Từ Học Dân biết, Mục Nguyên vốn có thể để lão Phương đi đưa, cuối cùng lại tự mình tới rồi.
Cho dù nhìn thấy việc xảy ra ngày đó, nhưng Mục Nguyên vẫn chưa ch.ết tâm.


Bách Chính vẫn trầm mặt xuống, không nói chuyện, cũng không hỏi nhiều. Từ Học Dân âm thầm quan sát, cậu rốt cuộc có thể nhịn hay không đây.
Bách Chính cài lại mũ bóng chày, lái xe của mình, dựa theo động tác từ trước của mình, chẳng nói một lời đi huấn luyện.
Từ Học Dân nhìn qua cửa sổ.


Dưới mũ thiếu niên, là khuôn mặt có đường nét rõ ràng, ánh mắt cậu kiên nghị trầm xuống.
Trong lòng Từ Học Dân ngạc nhiên, thật sự không nổi nóng? Thật sự có thể nhịn được? Phải biết rằng, vị kia năm đó nghe được chuyện của Mục Mộng Nghi và Bách Thiên Khấu thì lửa bay cao ba mét rồi.


Đây không phải là tính cách, còn có phần lớn là huyết mạch khống chế.
Bách Chính không nổi trận lôi đình lật bàn, đã khiến Từ Học Dân cực kỳ ngoài ý muốn.


Mà Bách Chính còn nhịn xuống được, huấn luyện như bình thường, biểu cảm của Từ Học Dân vi diệu giống như ăn phải tỏi chấm với mù tạt vậy.
Từ Học Dân không nhìn thấy gân xanh gồ lên trên mu bàn tay thiếu niên.


Bách Chính một đường lái tới điểm cuối cùng, cảm giác không thoải mái trong lòng một đương tràn ra, cậu cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, thấp giọng mắng: “Mẹ kiếp.”
*Min: nguyên văn là dcm ấy nhưng tiểu nữ nói tránh.
Dụ Sân em xong rồi!


Không để anh đi tìm em, Mục Nguyên thì có thể đúng không!
Cậu lái xe như bay tới tiểu khu nhà Dụ Sân, chỉ mất không tới hai mươi phút.
Lúc này, Dụ Sân thu dọn đồ xong tiễn Mục Nguyên ra cửa.


Đôi mắt cô cong cong, vẫy tay với Mục Nguyên. Mục Nguyên xoay người, dường như nhớ tới cái gì, còn nói với cô vài câu, cô gật đầu, trong mắt sáng rực lên.
Bách Chính nhìn từ xa, mắt bốc lửa, cậu cảm thấy máu trong người mình đều sắp sôi lên rồi.


Cơ bắp của Bách Chính gồ lên, cậu cười lạnh một tiếng, nhưng không có đi qua.
Cậu qua đó mọi người cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Bách Chính dứt khoát dựa vào bên cạnh xe, xem bọn họ còn muốn tạm biệt tới bao giờ.


Mà loại việc như thế này, chỉ có một mình cậu khó chịu. Hai người kia chẳng biết cái gì, mỗi một giây, đối với cậu mà nói còn tức giận hơn so với một tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, Mục Nguyên rời khỏi rồi, đi tới xe lão Phương.


Cô gái đứng dưới ánh mặt trời, cô không nhìn thấy Bách Chính, xoay người đi vào nhà.
Bách Chính vốn muốn lập tức chạy qua, mà hồi lâu, cậu đè lấy mu bàn tay mình, cậu dùng sức tách bàn tay đang nắm chặt của mình ra, mím môi.


Hình xăm ở eo dường như đang đau nhức. Cậu đã nói yêu thương cô bảo vệ cô cả đời, cho nên dù thế nào đi nữa sẽ không tức giận với cô.
Cậu biết, không phải Dụ Sân xong rồi, là cậu xong rồi.
Chẳng bao lâu sau, bình nước nóng ở ban công tầng hai vang lên tiếng.


Bách Chính không nói lời nào, nhìn chằm chằm bình nước nóng vài giây.
*
Bình nước nóng nhà Dụ Sân đã rất cũ.
Vốn là thuê nhà của người khác, bình nước nóng thi thoảng không có nước nóng, có thể biến thành nước lạnh ngay lập tức.


Vì nguyên nhân điều chế nước hoa, mỗi ngày cô đều nhân lúc ba mẹ chưa về mà tắm rửa trước.
Mùa hè đột nhiên nước lạnh đi, Dụ Sân cũng không sợ, dù sao tắm nước lạnh cũng không quá lạnh, nhịn được là xong rồi.
Mà hôm nay, vòi hoa sen cũng ngừng lại luôn.


Dụ Sân cầm lấy vòi hoa sen lại nhìn bọt tắm khắp cả người, ngốc ra một lúc.
Cô tắt lại mở, vẫn không thể dùng được.
Bình nước nóng ngoài ban công kêu cục cục, chính là không có nước nữa.
Dụ Sân cất giọng: “Anh hai!”


Dụ Nhiên cũng chẳng để ý đến cô, cậu yên tĩnh đến nỗi không có cảm giác tồn tại, trong nhà giống như chỉ có một mình cô vậy.
“Anh!” Cô vỗ lên cửa phòng tắm, ý muốn Dụ Nhiên đi xem xem.


Dụ Nhiên ở trong phòng còn tưởng là cô đang đùa nghịch, bình tĩnh đến nỗi mắt không nhấc lên lấy một cái.
Dụ Sân không còn cách nào, cô cũng không chắc anh trai có biết sửa bình nước nóng hay không.


Cô dùng khăn tắm bọc kín người lại, đeo dép lên đi tới ban công, định xem xem rốt cuộc là bị gì.
Mặt trời mùa hè rất ấm áp, bây giờ mới bốn giờ chiều, ánh nắng vừa đủ. Chung cư cũ kỹ vốn đã ít người ở, đối diện là mấy cây không có người tỉa tót chăm sóc.


Dụ Sân chẳng lo lắng sẽ có người nhìn thấy, cô nghiêng đầu, cau mày quan sát bình nước nóng.
Bách Chính không nghĩ tới cô sẽ tự mình đi ra, cậu cho rằng cô sẽ để Dụ Nhiên ra xem thế nào.
*Min: Dụ Nhiên: bất ngờ không?


Vì vậy cậu đứng dưới gốc cây, nâng mắt lên, không cảnh giác mà nhìn thất cô gái quấn khăn tắm.
Cô nghển cổ lên, chiếc cổ thiên nga thon dài trắng muốt.
Một tay cô gái nắm lấy khăn tắm, cánh tay và bắp chân lộ ra ngoài, đang vỗ vỗ bình nước nóng.


Bách Chính nhìn chằm chằm cô, từ dưới nhìn lên trên, ánh mắt chăm chú nhìn dưới lớp khăn tắm vài giây.
Cặp đùi cô gái vừa thẳng vừa dài, cô lại đang kiễng chân lên.
Mùa hạ khô nóng, ánh nắng màu vàng dịu dàng.
Bách Chính nhếch nhác cúi đầu, che kín lấy mũi.


Cậu cắn răng, buông tay ta, khắp bàn tay đều là máu.
*Min: sắc tức thị không không tức thị sắc, Chính hung hăng cuối cùng cũng phụt máu mũi rồi aiz aiz






Truyện liên quan