Chương 69: Ở lại
Dụ Sân đẩy cửa vào.
Bách Chính nghe thấy tiếng đẩy cửa, cũng chẳng thèm quay đầu quát: “Không phải bảo ông không được đi vào à?”
“Vậy tôi đi ra ngoài liền.”
Nghe thấy giọng nói của cô gái, cậu vội vàng quay đầu lại: “Dụ Sân?”
Dụ Sân gật đầu, cô không biết tại sao cậu lại tức giận như thế, còn tưởng là có chuyện gì nên không cho người vào.
Bách Chính thấy cô muốn đi, âm u nói: “Em thử đi xem!”
Dụ Sân đứng bên cạnh cửa, biết được cậu không có vấn đề gì, chỉ là ngày thường phát điên, nên đóng cửa lại đi qua.
Nội tâm lão Từ lắc đầu, cảm thấy buồn cười. Chủ nhân nhà họ Từ đều một dạng, trong mắt trừ phụ nữ ra, chẳng còn gì nữa.
Vừa thâm tình, vừa đáng thương.
Lão Từ thực sự sợ hãi Bách Chính sẽ có kết cục như chủ nhân trước.
“Tôi tới thăm anh, đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Bách Chính nghĩ tới bản thân cả ngày bất lực, trên mặt lập tức nói: “Không sao.”
Dụ Sân thấy cậu còn có sức hét người, nghĩ tới thực sự chỉ là thoát lực mà thôi, cô thở phào một hơi.
Bách Chính sao cũng không nghĩ ra được là cô sẽ đến, cậu cong môi: “Em trốn học tới thăm anh?”
Dụ Sân nói: “Tan học rồi.”
Trong lòng Bách Chính, vậy cũng coi như trốn học.
Nội tâm cậu mừng muốn ch.ết, lập tức hỏi vấn đề mà cậu vẫn luôn quanh co: “Hôm qua em nói thích anh, không lừa anh chứ?”
Dụ Sân ngây người. Lúc nào thì tôi nói câu này chứ? Anh nói linh tinh.
Bách Chính nhìn thấy vẻ mặt mê mang của cô, cười lạnh một tiếng: “Hôm nay lại không nhận nữa?”
Dụ Sân nghẹn họng, cô nhịn không được muốn cười.
Bách Chính cắn răng: “Cho nên em dỗ ông đây cho vui?”
Cậu vui vẻ cả một đêm, lại lo được lo mất cả buổi sáng. Như đồ bị thiểu năng, nghiền ngẫm từng động tác ngày hôm qua của cô, mỗi lời mà cô nói ra.
Nhưng Dụ Sân chỉ nói câu “Sợ hãi mất đi cậu.”, khiến cậu càng sờ càng không tới, có phải cậu quá khát vọng tình cảm của cô rồi, cho nên mới tự lừa mình dối người.
Cái ôm kia, dựa theo tính cách có ân tất báo của cô gái Dụ Sân này, lẽ nào cũng là đang an ủi?
Dụ Sân nhìn cậu rõ ràng đang mất mát, nhưng lại cố ý tỏ ra hung hăng, thực sự mềm lòng.
“Tôi chưa từng nói.” Nhưng không vấn đề gì, bây giờ cô có thể nói, cô cúi đầu, cúi thấp người sát tới bên tai cậu, khẽ nói: “Bách Chính, em hình như, có chút thích anh.”
*Min: đoạn này đổ đi sẽ đổi thành anh-em nhá các nàng
Sắc đêm của mùa thu dịu dàng.
Gió đêm thổi qua cửa sổ vào phòng, âm thanh hú hét trong ti vi sớm đã không còn nghe rõ nữa.
Hơi thở cô gái dịu dàng, phả lên bên tai cậu.
Đêm này, đối với Bách Chính mà nói, còn đẹp hơn trong mộng.
Nhịp tim của Bách Chính sắp đập hỏng mất rồi, cậu không thể động nổi, cố gắng đè khóe môi đang giương cao lên: “Cái gì là hình như chứ, cái gì gọi là có chút? Em có biết nói chuyện không thế hả?”
Đối với Dụ Sân mà nói, nói ra những lời này, đã là cực hạn rồi, co tự nhiên sẽ không thuận theo cậu nữa.
Bách Chính nghiêng đầu, cô cách cậu rất gần, khiến hô hấp của cậu đều nóng rực lên.
Dụ Sân lần đầu tiên nhìn thấy, ánh sáng trong mắt cậu rực rỡ thế này.
Phảng phất như sống cực khổ lâu như vậy, chỉ vì nghênh đón hi vọng trong giờ phút này. Xấu hổ của cô ngược lại nhạt đi, nội tâm có vào phần chua xót.
Bách Chính cảm thấy với không khí như thế này thì nên làm chút gì đó, nhưng mà cậu hiện giờ không khác gì kẻ tàn phế.
Cậu nhìn gò má non mềm của cô gái, thèm phát hoảng, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, vừa muốn mở miệng dụ dỗ Dụ Sân.
Dụ Sân ngây ra vài giây, gan to lên quay đầu lại nhìn.
Trong phim ma, hành lang dài trong viện âm u, một gương mặt ma nữ dán chặt lên màn hình ti vi, không có tròng mắt chỉ có lòng trắng, nhìn về phía cô, dường như muốn lập tức bò ra ngoài.
Dụ Sân trước giờ chưa từng nói với người khác, cô sợ ma.
Lúc nhỏ còn ở trấn, ba mẹ thường xuyên không ở nhà, những cái bóng lắc lư trên bờ tường giống như bóng ma bay qua lại.
Tiếng gào thét bị cô đè ở cổ họng, cô quay đầu nhìn Bách Chính, cố gắng trấn định, nhưng mặt nhỏ trắng bệch.
Bách Chính nhếch mày lên, hỏi cô: “Sợ ma?”
Dụ Sân: “Không, không sợ.”
Trong lòng Bách Chính buồn cười, cao giọng nói: “Từ Học Dân, vào đây tắt ti vi đi!”
Cửa bị đẩy ra, Từ Học Dân đi vào, tắt ti vi đi. Lão Từ cũng chẳng nhìn bọn họ một cái, nhanh chóng đi ra ngoài.
Không nghe thấy âm thanh kinh khủng nữa, Dụ Sân cuối cùng cũng thả lỏng hơn.
“Nếu anh đã không có việc gì, em phải về nhà đây.”
Bệnh viện này cách nhà Dụ Sân không xa, cô đi theo đoàn học sinh ngoại trú trốn ra ngoài, cũng đã nghĩ tới vấn đề này rồi.
“Ở cùng anh một đêm được không, anh bảo đảm không làm gì em hết.” Bách Chính nhớ tới cô một ngày trời, kết quả không dễ dàng gì mới đưa người đến đây được, lúc này mới bao lâu chứ, cô lại muốn đi rồi? Có trời mới biết lần sau muốn gặp phải đợi đến khi nào.
Dụ Sân lắc đầu: “Không được.”
Bách Chính nhìn cô một cái, giọng nói chậm rãi: “Nghe nói đi thang máy xuống dưới, đèn trong viện tắt, tháng máy sẽ dừng lại không động nữa, bốn bề đen sì, nếu như em ngẩng đầu, sẽ nhìn thấy, phía trên thang máy, có một đôi mắt đang nhìn em.
“Được, em đi đi.”
Dụ Sân: “….”
Cô tức đến muốn đập cho tên khốn này một trận, nhưng tính cách của cô không chịu khuất phục. Dụ Sân mở cửa, lễ phép thỉnh cầu Từ Học Dân: “Chú Từ, chú có thể để một người cùng cháu xuống dưới lầu không ạ? Cháu có chút sợ.”
Từ Học Dân nhìn vào bên trong một cái.
Bách Chính cười như không cười.
Từ Học Dân hiểu ngay, mặt than: “Xin lỗi Dụ tiểu thư, chỉ sợ tạm thời không có người rảnh rỗi, bây giờ bọn họ đều có việc.”
“Vậy chú có thể đi cùng cháu một chuyến không ạ? Sẽ không tốn quá nhiều thời gian của chú đâu ạ.”
“Tôi già rồi, gần đây chân tay không được tiện lắm, tiểu thư đừng làm khó lão già Từ này nữa.”
Dụ Sân còn gì không hiểu nữa.
Cô qua đầu nhìn Bách Chính một cái, Bách Chính nhìn chằm chằm cô.
Dụ Sân cắn răng, một mình đi ra ngoài.
Bách Chính nhếch mày lên, thực sự có gan tự mình đi? Khoảng cách từ cửa tới tháng máy, vừa lúc là một hành lang dài, phòng bệnh VIP vốn trống rất nhiều, chẳng có mấy người hút thuốc, nhìn lên có vẻ cực kỳ trống trải.
Đáy lòng cậu không yên tâm, không lỡ dọa cô, vừa muốn để Từ Học Dân đi tiễn cô.
Cô gái chạy quay lại, đầu rúc vào lòng cậu, cô khẽ nức nở: “Bách Chính, hành lang quá đáng sợ rồi.”
Bách Chính dựa vào đầu giường, nhìn cái đầu nhỏ trong lòng mình, vừa thương lại vừa buồn cười.
“Không sợ, anh ở đây. Thật sự có cái gì, thì để bọn chúng ăn anh trước.”
Không tránh kịp xem một đoạn phim ma, lại bổ não thêm nội dung mà Bách Chính nói nữa, Dụ Sân bây giờ cho dù thế nào cũng không dám một mình đi về nữa.
Ngữ khí của Bách Chính mềm hơn: “Em nhìn anh bây giờ đi, tay cũng không động nối, thật sự không có cách nào làm gì em đâu. Nếu em đồng ý, anh bảo lão Từ bê thêm một cái giường vào đây. Chỉ là anh quá lâu không ở cùng em, em ngoan một chút, bên cạnh anh lâu hơn một chút, coi như là trông nom bệnh nhân đi, được không nào?”
Dụ Sân bị dọa sợ rồi, đi ra ngoài một chuyến, dũng khí ban nãy giờ không còn tí nào. Đôi mắt đen láy của cô nhìn cậu, gật đầu.
Không lâu sau Từ Học Dân để người bê một chiếc giường vào.
Bách Chính dặn dò chăn nệm phải dùng đồ mới, hiệu suất làm việc của Từ Học Dân thì không cần phải nói, rất nhanh đã đổi xong. Ông định nói lại thôi, nhìn Bách Chính một cái, biểu cảm kỳ quái một giây, nhưng cái gì cũng không nói ra.
Lăn lộn một hồi, sắc trời đã tối hẳn xuống.
Dụ Sân ngại ngùng không muốn ôm cậu, chỉ lấy chăn quấn chặt mình lại, biến thành một đùm nhỏ.
Cô gần kề ngay bên cạnh, tim Bách Chính mềm xuống.
“Lúc anh còn nhỏ cũng sợ ma.” Bách Chính nói, “Khi đó quên là năm hay sáu tuổi, cứ bị nhốt trong gác xep ở trên tầng, gác xép rất tối, chỉ có thể tắt bật đèn từ bên ngoài. Người làm có lúc nhớ bật đèn, có lúc thì quên. Anh điên cuồng gào thét, đập cửa, hi vọng bọn họ thả anh ra ngoài.”
Chiếc chăn hơi động một cái, cô gái lộ gương mặt nhỏ nhắn ra, đôi mắt nai ướt sũng nhìn cậu, Bách Chính cong môi.
“Bọn họ chê anh ồn ào, không bật đèn cho anh. Căn gác xép có ánh sáng chiếu vào, anh cứ tưởng là bóng ma, cầm lấy gậy đánh bọn chúng. Sau đó anh nhìn cái gì cũng cảm thấy kinh khủng, lão Bách biết được, nói với anh một câu.”
“Ông ấy nói, gặp quỷ, thì đấu với nó, nếu đấu không lại, cùng lắm thì giống như nó. Không biết ông ấy nghe được từ đâu, nhưng xác thực anh bình tĩnh lại được, từ ngày hôm đó trở đi, anh cũng không sợ ma nữa.”
Dụ Sân chớp mắt, đột nhiên cảm thấy, hình như chính là đạo lý này.
Cô thấy trong mắt Bách Chính có ý cười, không nhịn được nghĩ đến thời thơ ấu làm sao cậu trải qua được, khẽ hỏi: “Anh rất sùng bái Bách tổng sao?”
Bách Chính không phủ nhận.
Dụ Sân lắc đầu: “Không sợ.” Kỳ thực có cậu bên canh, cô cũng không cần sợ bất cứ thứ gì nữa.
Bách Chính thực sự rất quy củ, cái gì cũng không làm.
Nhưng ánh mắt của cậu khiến Dụ Sân không chịu nổi, cô nói: Anh có thể nhìn ra chỗ khác không, đừng nhìn em.”
Bách Chính nói: “Ngày cả thích anh em cũng nói rồi, anh nhìn em thì có làm sao, anh biết trong lòng em vui mừng, không cần nói lời ngược đời.”
“Bách Chính!”
Dụ Sân hối hận quá, sớm biết thế thì cô đã không nói rồi, trong lòng ai vui mừng chứ? Ánh mắt của một người sống sờ sờ mang theo vài phần cuồng si bệnh hoạn ngay bên cạnh, Dụ Sân cứ nghĩ mình không ngủ được, kết quả buổi đêm trước khi trời mưa, cô đã ngủ ngon lành rồi.
Bản thân cô có lẽ không biết, Bách Chính trong lòng cô, sớm đã có ý nghĩa là cảm giác an toàn rồi.
Một phút Bách Chính cũng không ngủ nổi, cứ như vậy mà nhìn cô.
Mà không ngủ, thì sẽ phải đối mặt với một vấn đề.
Sắc mặt cậu trầm xuống, nhịn khát vọng muốn đi nhà vệ sinh xuống.
Nhịn một hồi lâu, cậu rõ ràng không thể thực sự nhịn một đêm, Bách Chính muốn gọi lão Từ ngoài cửa, lại nhìn khuôn mặt non nớt của cô gái.
Bách Chính quyết định: “Dụ Sân, tỉnh lại.”
Cậu nói: “Anh muốn đi nhà vệ sinh, không động nổi, em đỡ anh một cái.”
“Ồ, được thôi.” cô lập tức đạp một tiếng, đi đỡ Bách Chính.
Thiếu niên trầm xống, cô khẽ hừ một tiếng, cố gắng đỡ lấy cân nặng của cậu.
Bị sức nặng ép xuống, khiến Dụ Sân tỉnh táo hẳn lên, cô phản ứng lại: “Em đi gọi chú Từ.”
“Không cần ông ta, chính là em.”
Dụ Sân nói: “Không muốn thì anh nhịn đi.
Bách Chính cúi mắt xuống, nhìn gò má cô, rất bình tĩnh nói: “Nhịn thì nhịn.”
Hai người giằng co một hồi, Bách Chính chậm rãi nói: “Tại sao anh không động được, tại sao lại giống như một kẻ bị liệt, ngay cả đi vệ sinh cũng cần người khác dìu, đều vì cô nàng không có lương tâm, đi cứu quỵ quân tử.”
“Được rồi.” Dụ Sân thỏa hiệp, “Anh đừng nói nữa.”
Hai người vào phòng vệ sinh, Bách Chính đè nén sự hưng phấn xuống, thúc giục cô: “Cởi quần cho anh.”
“?” Dụ Sân trợn tròn mắt nhìn cậu.
Bách Chính nhìn lại cô: “Em đừng nhìn là được.”
Dụ Sân thực sự nhịn không nổi: “Anh có biết xấu hổ không hả?”
Dụ Sân cao giọng gọi: “Chú Từ!”
Từ Học Dân đang ngủ gật ở ngoài cửa nghe thấy rồi, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Con người Từ Học Dân, tuyệt đối là thủ hạ trung thành tiêu chuẩn nhất với chủ nhân.
Chẳng sợ chủ nhân nói, Từ Học Dân, phóng hỏa. Từ Học Dân cũng chỉ nhanh chóng lấy bật lửa ra.
Nếu ông biết ngăn cản chủ nhân, thì sẽ không sai lầm sinh ra Bách Chính.
Vì vậy chỉ cần Bách Chính không gọi ông, ông tuyệt đối không lên tiếng.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Dụ Sân: Chú Từ chú Từ!
Từ Học Dân: Tôi không nghe thấy. Tôi là thần giữ cửa không có tình cảm.