Chương 79: Đau không

Hai người đi ra bên ngoài, gió đêm thổi khiến hai má khô rát.
Dụ Sân hít mũi, để bản thân mình không được khóc, trước kia cô cái gì cũng tin, nhưng hiện giờ, cái gì cô cũng không tin, chỉ tin tình yêu của Bách Chính.
“Hôm nay em thay váy tới gặp anh, đẹp không?”


Bách Chính cố gắng khống chế, không để hốc mắt đỏ lên, tầm mắt lạnh nhạt rơi trên người cô.


Cô gái mặc chiếc váy liền thân màu tím nhạt, giống như khi bông tử kinh rơi xuống, là màu sắc nhạt nhất. Cậu ngày cả nhìn cô nhiều thêm mấy cái cũng không dám, mãi đến lúc này, cô sống sờ sờ đứng trước mặt cậu, cậu mới phát hiện, cô đến tột cùng có bao nhiêu xinh đẹp.


Dụ Sân nói: “Em không biết anh bị sao, nhưng em biết em bị sao rồi. Bách Chính, rất lâu trước kia, anh hỏi em có bằng lòng xăm tên anh lên cơ thể mình không, em nghĩ bây giờ em có thể nói cho anh biết đáp án. Em có thể.” Em bằng lòng vì anh, không sợ đau, không sợ ánh mắt người đời, dũng cảm một lần.


Khắc sâu anh vào trong tim.
Giọng Bách Chính khô khan lạnh lùng: “Không cần thiết.”


Cậu xoay người đi, Dụ Sân vội vàng kéo cậu lại. Ngón tay xẹt qua đầu ngón tay cậu, giống như bị điện giật vậy, thu tay mình lại, hét lên với cô: “Tôi đã nói tôi không hứng thú với cô nữa, cô còn cố chấp như vậy làm gì!”
Dụ Sân cũng muốn khóc rồi, lần đầu tiên cậu hét cô như vậy.


available on google playdownload on app store


“Nhưng em không tin, nhất định anh đã xảy ra chuyện gì đó, là ở Liên Thủy lần trước sao, anh bị thương ở đâu rồi? Bách Chính, anh có đau không?”
Cậu đau, đau đớn đến sắp ch.ết rồi, mà cậu đứng trong vực sâu vô vọng, làm sao nỡ kéo tia sáng cuối cùng trong sinh mệnh cậu xuống địa ngục.


Cậu bẩn thỉu đến mức ngay cả bản thân cũng không dám nhìn thẳng vào chính mình.


“Tên anh trai tự kỷ kia của cô nói cho cô biết chưa? Tôi chẳng bị sao cả. Sau khi tới nơi rách nát kiacuar cô, tôi hối hận rồi, cô chẳng có một điểm nào đáng để tôi suýt chút nữa mất đi tính mạng cả. Tôi càng nghĩ càng thấy chẳng có ý nghĩa gì, bây giờ cô nghe hiểu chưa?”


Ngay lúc sau, cô kéo lấy khuôn mặt lạnh lẽo của thiếu niên, kiễng chân lên hôn cậu.


Nụ hôn của cô vừa nhẹ vừa dịu dàng, rời khỏi cậu, cô mới nghiêm túc cố chấp nói: “Nếu trước kia em không có, vậy sau này sẽ có chỗ để anh xứng đáng đối xử tốt với em. Trái tim em đã dành một chỗ trống cho anh rồi, vì anh mà trồng bông hoa này cả đời. Em sẽ bảo vệ anh, thấu hiểu anh, vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi anh, trân trọng anh.”


Những tưởng tượng tốt đẹp này khiến đồng tử cậu run rẩy.
Tối hôm đó.
Cậu hỏi Từ Học Dân, ông biết chuyện đáng sợ nhất trên đời này, tàn nhẫn nhất trên đời này là gì không?
Gần trong gang tấc, nhưng chỉ nắm được không khí. Rõ ràng có được, nhưng lại mất đi trong vô hình.


Cậu xoay người: “Cô đi đi, đừng chọc tôi phát điên. Đinh Tử Nghiên đã sớm nói qua, tôi ghét phiền phức, kết cục của cô ta chính là kết cục của cô.”
Dụ Sân không nhịn nổi nữa, âm thanh nức nở: “Anh không thích em nữa sao?”
“Đúng.” Là không muốn nổi, cũng không dám muốn.


Cô sụt sịt nói: “Anh quay đầu nhìn em nói, em sẽ tin.”
Bước chân Bách Chính khựng lại, thực ra lúc này, cậu đã không nhìn thấy nữa.
Vì muốn cùng cô yêu đương, cậu học tập trưởng thành, vì muốn cùng cô tách ra, cậu nhắm mắ, diễn tập qua vô số lần lệ rơi máu chảy.


Cho dù không nhìn thấy, Bách Chính vẫn từng bước đi về phía trước. Cậu không nghe lời cô quay đầu lại.
“Đừng để cô ấy đi theo vào.” giọng nói cậu lạnh băng.
Mà khi cậu quay lưng với cô, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt đã rơi xuống.
Nhân viên công tác nhất nhất nói: “Vâng.”


Bách Chính đi rồi, không bao giờ quay lại nữa. Dụ Sân muốn vào trong, nhưng bị ngăn lại bên ngoài cửa.
Dụ Sân nhớ ngày này, bầu trời màu xanh đen, đêm nay không có mưa sao băng. Cậu nói không yêu cô nữa, ngay tới bầu trời, cũng không có lấy một tia sáng.


Cô khóc mãi, từ Khánh Công Yến về tới cửa nhà. Cuộc đời lần thứ hai khóc thương tâm như vậy.
“Anh hai, anh ấy là tên lừa đảo, hu hu hu….”
“Cái gì?”
“Anh ấy lừa em rằng không thích em nữa.”


Một người đàn ông trên miệng mang theo quyết tuyệt, nhưng ngay cả nhìn cô cũng không dám, diễn xuất quá tệ hại. Những cô vĩnh viễn nghĩ không ra, tại sao Bách Chính đột nhiên lại không cần cô nữa.
Cô khóc đến cả khuôn mặt cũng đỏ lên, Dụ Nhiên sắp không nhìn nổi nữa.


Cậu đưa em gái về nhà, Dụ Sân vẫn đang khóc nức nở.
Vạn Xu Mính bị dọa: “Sân Sân sao vậy con?”
Dụ Sân: “Hu hu hu….”
Dụ Nhiên lạnh nhạt nói: “Thi không tốt.”
“Không phải vẫn chưa có kết quả sao?”
Dụ Sân nức nở nói: “Thi, thi không tốt, mẹ ơi.”


Thấy Dụ Sân như vậy, Vạn Xu Mính hoảng lên, thi kém đến mức nào cơ chứ, mà khiến cô con gái luôn bình tĩnh của bà khóc thương tâm như vậy.
Không lâu sau, kết quả thi tốt nghiệp được công bố.


Lần trước Dụ Sân khóc thương tân, khiến Vạn Xu Mính cực quan tâm đến thành tích của cô, bà đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho con gái học lại rồi.
Không ngờ mới nhìn một cái Vạn Xu Mính ngốc ra.
“Không phải nói là thi không tốt sao? Chỉ kém anh hai con hơn mười điểm.”


Dụ Nhiên là trạng nguyên của thành phố, với thành tích này của Dụ Sân, đều có thể tùy tiện chọn trường đại học trên cả nước.
Dụ Sân cúi đầu, nói: “Con tính sai.”


Vạn Xu Mính quả thực khóc không được cười không xong: “Sân Sân à, cuộc đời của con người còn dài lắm, thi tốt nghiệp chỉ là một chuyện rất nhỏ thôi. Sau này con nghĩ lại, cũng cảm thấy chẳng có gì to tát, chỉ có thời gian vì nó mà phấn đấu rất trân quý, có thể hồi tưởng lại nhiều năm, già rồi ký ức sẽ ủ thành rượu ngon, rượu đã được nỗ lực vừa thơm lại vừa đậm đà.”


Chẳng có gì to tát cả, nhưng Bách Chính chính là to như vậy.
Cô không thiếu người yêu thương, nhưng người yêu thương cô nhất chính là Bách Chính. Dụ Sân sắp xếp lại tâm tình, không vội điền nguyện vọng.


“Anh hai, em ra ngoài đây, em đồng ý với Bách Chính, anh ấy đi đâu em sẽ đi đó. Em phải đi hỏi anh ấy muốn đi đâu.”
Dụ Nhiên: …..
Cậu thực sự không thể hiểu được tình cảm của người phàm.
Rõ là bị từ chối rồi, bị ngược, cứ khăng khăng giống con nghé.


Nghé con trong nhà vài ngày trước còn đáng thương khóc một trận, hôm lại lại khôi phục tinh thần, ra ngoài rồi.
Nếu để Dụ Sân buông tay một việc gì đó quá không dễ dàng. Cô vừa thông minh vừa cố chấp, lừa cũng không lừa nổi.


Bách Chính đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn cô nói chuyện với Từ Học Dân.
Hôm nay thính lực của cậu không tốt, cho dù đứng gần như vậy, cũng không nghe thấy cô gái nói gì.
Ngay cả bóng dáng cô, trong mắt cậu cũng chỉ là một cái bóng mơ hồ. Là màu trắng, ánh sáng xinh đẹp.


Dụ Sân nói: “Chú Từ, rốt cuộc Bách Chính bị sao ạ? Anh ấy bị bệnh rồi sao, hay là lần trước bị thương ạ? Xin chú nhất định phải nói cho cháu biết, cháu sợ tương lai cháu không giúp anh ấy làm được gì, cũng không ở cùng anh ấy, sau này sẽ cảm thấy hối hận.”


Cô gái nhỏ yếu ớt, trong mắt tràn đầy cảm xúc mất mát và thất vọng. Thời gian này Từ Học Dân đã thấy Bách Chính đau khổ như thế nào, miễn dịch rất mạnh.
Từ Học Dân điềm nhiên nhìn đám có xanh ở phía xa, miệng ngậm chặt như hến.


Dụ Sân đi được vài bước, lại quay đâu: “Vậy xin chú hỏi anh ấy, tương lai muốn tới thành phố nào ạ?” Cô cười lên, hai núm đồng tiền bên khóe môi ngoan ngoãn nhạt tới mức khó mà nhìn thấy.
Từ Học Dân: “Được, tôi sẽ chuyển lời.”


Tinh thần cô gái phấn chấn hơn hẳn, rời đi rồi.
Từ Học Dân lên lầu, nhìn thấy Bách Chính vẫn đứng ở cửa sổ sát đất, cậu không nhìn thấy cái gì nữa, nhưng cứ cố chấp nhìn về hướng Dụ Sân rời đi.
Biết cậu không nghe thấy, cho nên Từ Học Dân không nói gì nữa.
*


Ngày cuối cùng điền nguyện vọng, Dụ Sân vẫn không đợi được Bách Chính và Từ Học Dân trả lời.
Cô không bằng lòng từ bỏ dễ dàng như vậy, đi tìm Bách Chính lần nữa, mà chung cư trống không.
Dụ Sân nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ có thể tìm Mục Nguyên.


Bầu trời đang mưa, Dụ Sân có mấy phần nhếch nhác. Cô lau mặt, Mục Nguyên vội vàng đưa khăn giấy cho cô.
Mục Nguyên khựng lại, thấp giọng nói: “Ra nước ngoài rồi, chuyến bay ngày hôm kia. Đi Mỹ.”
Dụ Sân ngây người.
Cô mím chặt môi, mãi lâu sau mới đứng dậy, trong mắt nổi lên hơi nước.


Mục Nguyên có chút kinh hoảng, an ủi cô: “Dụ Sân, nói không chừng cậu ta có việc gấp, dù sao nhà họ Từ ở nước Mỹ có không ít sản nghiệp.”
Dụ Sân thấp giọng nói: “Anh ấy đã đi rồi.”
Việc gấp nhất chính là bỏ rơi cô, không cần cô nữa.
“Bên ngoài đang mưa, anh tiễn em.”


Dụ Sân từ chối, Mục Nguyên không yên tâm. Dụ Sân dùng mu bàn tay lau sạch nước mắt, nước mưa và nước mắt cô không phân biệt nổi nữa.
Cô vốn là một cô gái kiên cường, Dụ Sân nói: “Em sẽ không xảy ra chuyện gì, em phải về nhà điền nguyện vọng rồi.”


Cô mượn một cái ô, tự mình đón xe về.
Dụ Sân phát hiện, cho dù khó chịu, nhưng cô vẫn có thể sống tốt. Mất đi Bách Chính, thì ra cô vẫn có thể sống tốt như vậy, có phải do cô không đủ thích cậu, cho nên cậu mới biến mất trong cuộc sống của cô?


Lúc Dụ Sân điền nguyện vọng, là đại học S.
Cô nghĩ, Bách Chính biết nơi này, nếu có một ngày, cậu nhớ tới bản thân từng yêu một cô gái như vậy, chắc chắn sẽ còn quay về.
Cô không đi, cô ở đại học S đợi cậu bốn năm.


Bồi thường cho quãng thời gian thanh xuân yêu đương nồng nhiệt của thiếu niên.
Tính mạng của cậu đều dâng hiến cho cô rồi, không dễ dàng quên đi tình cảm của cậu, có lẽ là món quà đẹp nhất đối với đoạn quá khứ này.


Dụ Nhiên đi tới trường trước Dụ Sân một bước, trường học của cậu và Dụ Sân không cùng một thành phố, là một trường đại học kỹ thuật ở thành phố B.
Với tính cách quái gở và bộ não của Dụ Nhiên, rất thích hợp làm nghiên cứu khoa học, trong nhà rất ủng hộ.


Dụ Sân chọn ngành thực vật học.
Cho dù Dụ Trung Nham bọn họ không hiểu tại sao con gái lại chọn ngành học vô bổ này, nhưng vốn tôn trọng ý nguyện của con cái nên ông với Vạn Xu Mính không hề ngăn cản.
Thực ra là Dụ Sân tùy tiện chọn bừa một chuyên ngành.


Cô không buông bỏ mơ ước của mình, vẫn muốn tiếp tục điều hương, khoa thực vật là chuyên ngành gần gũi với nguyên vật liệu nhất.
Tất nhiên khiến cha già nhọc lòng, Dụ Trung Nham âm thầm phát sầu, phải cố gắng kiếm tiền thôi.
Không ngờ tới một trung tâm giáo dục chủ động tìm tới.


“Chỗ chúng tôi đang thiếu giáo viên, là dạy kèm cho một đứa trẻ, nó khá nghịch ngợm, thành tích không được tố, năm nay sắp lên cấp ba rồi. Một tháng dạy kèm sáu ngày, lương tháng một vạn, thầy Dụ ông xem có ổn không?”
Dụ Trung Nham bị dọa nhảy lên.
Một, một vạn!


Không phải là lừa đảo chứ? Ông làm giáo viên chuyên chức lương mỗi tháng còn chưa tới năm ngàn. Mà đây mới dạy kèm sáu ngày, trời ạ, chuyện tốt ở đâu tới, là bánh từ trên trời rơi xuống?


Giáo viên ở trung tâm không biết phải làm sao, còn phải đưa giấy chứng nhận trung tâm giáo dục chính quy của mình ra cho Dụ Trung Nham nhìn một cái.
Đúng là rầu cái gì thì cái đó tới, ít nhất khoản tiền này khiến tình hình kinh tế trong nhà họ thư thả hơn nhiều.


Trường đại học của Dụ Sân giáp với biển, vì thành phố ban ngày nóng bức, cho nên huấn luyện quân sự của đại học S so với các trường đại học khác ngắn hơn rất nhiều.
Huấn luyện quân sự một tuần là kết thúc, Dụ Sân nổi tiếng rồi.
Có người chụp hình cô đăng lên diễn đàn của trường.


#Đàn em năm nhất,có giống angel không#
Tiêu đề đủ hấp dẫn người khác, vừa nhấn vào thì lập tức nhìn thấy một cô gái mặc váy liền màu xanh lục đâm, đứng ở bồn hoa của đại học S.


Bọn học đang học tiết thực vật, mà người chụp còn cố ý xóa đi những thứ lờ mờ xung quanh cô gái, chỉ còn lại một mình cô, nhan sắc này tự mang theo bộ lọc, quả thực đẹp không thể tả được.
“Oa xinh quá, muốn theo đuổi.”
“Mẹ ơi con muốn yêu đương!”


“Đẳng cấp mới đảm nhiệm nhan sắc của đại học S.”
….
Từ Học Dân ở nước Mỹ xa xôi, cầm lấy tấm ảnh, đi vào trong căn phòng.
Biệt thự không mở đèn.
Một thiếu niên đôi mắt mất đi ánh sáng, ngồi sụp trong một góc.
“Bách thiếu hôm nay thế nào?”


Đối với Dụ Sân bọn họ mà nói, tháng chín này, dường như là bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng Bách Chính triệt để mất đi âm thanh, ánh sáng.


Thế giới của cậu không có lấy một tia sáng, cũng an tĩnh không có lấy chút âm thanh. Cái loại rõ ràng là đang sống nhưng lại giống như cả thể giới chỉ cô độc một mình cậu.
Từ Học Dân đi qua, ông muốn nói với Bách Chính.
Mà Bách Chính không nghe thấy.
Từ Học Dân nhét tấm ảnh vào tay Bách Chính.


Ngón tay thiếu niên khẽ động.
Cậu yên tĩnh, nắm lấy góc tấm ảnh, chạm lên đường viền.
Một nụ cười nhợt nhạt, khó có được tràn ngập sức sống lại dịu dàng.
Rõ ràng không nhìn thấy người trong tấm ảnh, nhưng lại mãn nguyện từ trong tim.
“Cậu phải mau chóng khỏe lại.”


Bách Chính không nghe thấy, cũng không đáp lại, cậu chậm rãi bỏ bức ảnh vào trong cuốn album, trong đó đã sưu tập được vài tấm ảnh, tất cả đều lạ Dụ Sân.
Từ Học Dân không cô ý đi làm phiền tới cuộc sống của Dụ Sân, cũng không cho phép người ta chụp trộm.


Những tấm ảnh này đều từ đại học S truyền ra.
Được Bách Chính hiện tại nhìn không thấy từng tấm từng tấm sưu tập lại. Bách Chính lùi ra khỏi cuộc sống của Dụ Sân, mà Dụ Sân lại chưa từng rời khỏi cuộc sống của cậu.
Từ Học Dân gật đầu.


“Ông có cảm giác như thế này không? Mù rồi nhưng trước mắt toàn bộ đều là hình ảnh của cô ấy, tai điếc rồi nhưng thường có giọng nói của một người. Tôi muốn giết cô ấy, khiến cô ấy và tôi ch.ết cùng nhau được rồi, cuộc đời này cũng không có biện pháp thích một người khác nữa.”


“Nhưng mà, tôi càng muốn cô ấy sống thật tốt, yếu một người có thể cho cô ấy hạnh phúc.”
Cậu nói rồi từ ngăn kéo lấy ra một khẩu súng.
Khẩu súng này, vẫn luôn được giữ ở nước Mỹ, là khẩu súng mà Từ Ngạo Thần dùng để tự sát.


“Nếu tôi khỏe lên, tôi nhất định nhịn không được quay về tìm cô ấy. Nói không chừng còn khiến cô ấy đồng tình với tôi, thương hại tôi, cầu xin cô ấy tiếp tục yêu tôi. Ích kỷ đê tiện biết bao.”
Bách Chính lạnh giọng nói, một mặt chậm chạp giơ khẩu súng lên thái dương của mình.


Đồng tử của Từ Học Dân co lại.
Bách Chính đã ấn xuống cò súng, âm thanh giòn tan vang lên, Từ Học Dân hoảng sợ nhào lên.
“Cậu chủ!” ông hoảng hốt cho rằng nhìn thấy Từ Ngạo Thần năm đó.
Bách Chính cong môi, ném khẩu súng không đạn xuống.


“Tôi sẽ không ch.ết, tôi phải sống, sống để bảo vệ cô ấy cả đời. Từ Ngạo Thần ch.ết rồi, Mục Mộng Nghi cũng chẳng sống tốt đến đâu, ba ta muốn báo thù cũng không tìm thấy người.”
“Từ Học Dân, nếu một ngày tôi chữa khỏi rồi, chúng ta về nước.”
Cũng coi như cùng cô một đời một kiếp.


※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Từ Học Dân: tôi một bó tuổi rồi, kẻ si tình nhà họ Từ mấy người, đây là muốn chơi ch.ết tôi đúng không.


*MIN: thực sự khi dịch xong chương này cảm xúc của tớ rất tệ, mặc dù đã đọc raw rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đọc đến đây lại thấy buồn ghê gớm, khóc sưng mắt luôn, không còn tâm trạng để dịch tiếp nữa, cho nên hôm nay chỉ có hai chương thôi nhé!
Hoa Tử Kinh






Truyện liên quan