Chương 96: Hẹn hò
Dựa vào bản thân có chức năng bảo vệ siêu cấp, Lý Phần nói năng không thèm cố kị.
Quản lý phòng phát sóng không thể nào cấm ngôn gã được, gấp đến nóng nảy. Sau khi được Dụ Sân đồng ý, Bách Chính tắt ứng dụng phát sóng trực tiếp đi.
“Đi ngủ trước, ngày mai sẽ tốt lên.”
Đôi mắt lấp lánh của Dụ Sân nhìn hắn, gật gật đầu.
Lý Phần còn đang chửi rủa bất công, không ngờ nhận được tin nhắn tài khoàn của mình bị khóa.
Lý Phần:
Dựa theo đạo lý mà nói, khách hàng của Miêu Vĩ đều được chứng thực thân phận, là nên tảng phát sóng trực tiếp, bình thường đối với khách hàng VIP đều vô cùng tôn trọng, bị khóa tài khoản, Lý Phần đúng là người đầu tiên ở Miêu Vĩ.
Không chỉ có gã, nhưng kẻ mồm miệng bẩn thỉu, nhảy nhót đều bị khóa tài khoản.
Cũng chính là nói, bọn hắn vĩnh viễn không cách nào lập tài khoản mới ở Miêu Vĩ được nữa, thân phận nằm trong danh sách đen vĩnh viễn.
Phản ứng đầu tiên của Lý Phần chính là, Miêu Vĩ bị điên rồi? Không kiếm tiền nữa sao? Gã là khách hàng lớn như thế này, bọn họ dám khóa tài khoản của gã!
Sau đó gã không ngừng tìm chăm sóc khách hàng khiếu nại, gọi đường dây chuyên dụng, bên kia chỉ nói, bên trên giao phó.
Lý Phần cũng không ngu, cuối cùng cũng cảm thấy không đúng. Lần khóa tài khoản này rốt cuộc là vì sao?
Streammer điều hương không phải bạn gái của giám đốc Miêu Vĩ chứ? Nhưng gần đây nghe nói người nhà họ Từ ở thành phố S, giám đốc Miêu Vĩ cũng không dám to gan như vậy, gã đột nhiên nghĩ tới một khả năng đáng sợ, khựng lại bị dọa chảy mồ hôi lạnh.
Không, sẽ không phải vị kia chứ!
Sau đó Lý Phần thành thực hơn nhiều, hắn ngay cả tư cách gặp mặt vị kia cũng không có, nếu người ta tức giận lên, bóp ch.ết gã còn dễ hơn bóp ch.ết con kiến. Mà người ta để ý mấy chục vạn sao? Gia sản nhà họ Từ đời đời tích lỹ, mười mấy đời cũng không tiêu hết, đó chính là nhà họ Từ phú hào có tên trong top!
Miêu Vĩ có đóng cửa thì vị kia cũng chẳng thèm chớp mắt một cái.
Mồ hôi lạnh của Lý Phần chảy ròng ròng.
Ngày thứ hai Dụ Sân đi học, phát hiện Bách Chính đang đợi cô, hắn nói: “Anh có thể đưa em đi học không?”
Dụ Sân nghiêng đầu: “Được đó.”
Cô vốn có ngoại hình ngọt ngào xinh đẹp, làm động tác này phải gọi là đáng yêu không chịu nổi.
Bách Chính không đến công tuy trước, mà đưa cô tới trường.
Dụ Sân chú ý tới, hôm nay hắn cô ý ăn diện, tây trang thẳng thớn, mắt mày trầm ổn, ngay cả một sợ tóc rối cũng không có.
Tới trường học, hắn cũng không rời đi, mà giơ tay với cô mười ngón đan vào nhau.
Bọn họ đi mấy bước, người đến người đi đều nhìn bọn họ, Dụ Sân ở trường học rất nổi tiếng, có lẽ không bao lâu, tin tức cô có bạn trai sẽ truyền khắp cả trường.
Mà hôm nay nhìn hắn có vẻ cực kỳ đẹp trai, không cười còn rất ngầu nữa.
Cô ngoan ngoãn mặc hắn dắt tay đi.
Bách Chính biết toàn nhà dạy học của cô ở đâu, nhưng lại cứ đi qua con đường có nhiều người nhất với sân vận động, cuối cùng mới đi tới tòa nhà dạy học.
Dụ Sân chớp mắt: “Anh đang làm cái gì?”
“Vắng mặt ba năm, tuyên bố chủ quyền.”
Cô nhịn không được phì cười, cảm thây Bách Chính tự ti đã đi xa, từng bá đạo không nói đạo lý là hắn đã trở lại.
“Là anh tự mình rời đi đó.”
Bách Chính nói: “Em không nhìn thấy cũng tốt, vừa điếc vừa mù, còn phải làm phẫu thuật, rất khó coi.”
Dáng vẻ nhếch nhác ấy của hắn, không muốn để cô nhìn thấy.
Dụ Sân đột nhiên hỏi: “Nếu như em trở nên xấu xí, anh có bỏ đi không?”
Bách Chính nhìn cô, chậm chạp hỏi: “Em thấy sao?”
Hắn chỉ ước gì cô cực kỳ xấu, như vậy thì sẽ không có kẻ nào dám muốn cô nữa, chỉ có hắn muốn, cô bị bắt buộc ở cùng hắn cả đời. Nhưng những lời này mà nói ra, cô gái nhất định sẽ tức giận, cho nên hắn không dám nói.
*Min: nam thẳng một cẳng.
Dụ Sân đương nhiên biết hắn sẽ không bỏ đi, cho nên cô bụng ta suy ra bụng người nói với hắn: “Em cũng sẽ không ghét bỏ anh đâu.”
Đáng yêu muốn ch.ết.
Hắn cười cười.
Thật là ngốc, ngay đến tức giận hắn, cũng không hiểu kéo dài thêm mấy ngày, trách không được Dụ Nhiên không nhìn nổi nữa. Cô càng tốt, càng khiến hắn nghĩ đến huyết mạch bẩn thỉu của bản thân mình.
Dụ Sân vẫy tay với hắn, đi vào lớp học.
Bách Chính nhìn bóng lưng của cô, hai năm này, hắn đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian ở cạnh cô, bây giờ nghĩ lại, mỗi một phút đều là tiếc nuối.
Quá trình chờ đợi một người không ai rõ ràng hơn hắn, chẳng sợ bình thường cười đùa, sau lưng có biết bao chua xót cô đơn chỉ có mình hắn rõ ràng.
Dụ Sân quá tốt quá tốt rồi, chưa từng nhắc tới những thứ này.
Cô vẫn luôn cho rằng hắn muốn trở thành vận động viện, thực ra không phải, hắn không thể làm được gì, tâm nguyện duy nhất của hắn chính là cùng cô trưởng thành.
Đứng dưới ánh mặt trời, ở nơi mà cô có thể nhìn thấy.
*
Đại học tan học khá sớm, Từ Học Dân nhìn Bách Chính kết thúc hội nghị sớm, dáng vẻ muốn rời khỏi ngay lập tức.
“Bách thiếu, hôm nay tan ca sớm sao?”
Bách Chính nhìn lão Từ một cái: “Hình như ông rất không vui.”
Khuôn mặt của Từ Học Dân tang thương, chính chủ đi rồi, lão già như ông phải ở lại tăng ca.
Bách Chính cười như không: “Chú Từ, người có khả năng thì phải làm nhiều.”
Hắn gọi chú Từ, nhìn có vẻ rất hiểu lễ nghĩa, nhưng không hề có chuyện tốt này. Bách Chính biết cười, khiến Từ Học Dân được an ủi phần nào.
*Min: Chú Từ lao tâm khổ tứ vì cái nhà này quá. Trong truyện này trừ bỏ nhân vật chính và Dụ Nhiên ra, tiểu nữ thích chú Từ nhất. Hhhhh
Từ Học Dân cầm tập tài liệu lên, mắt không nhìn tâm thanh tịnh.
Vốn năm nay Bách Chính cực kì bận, hắn báo danh ở đại học S, gián tiếp trở thành bạn học với Dụ Sân, nhưng cô gái nhỏ không biết gì, Bách Chính cũng rất ít khi tới trường.
Muốn nói đến thầy giáo suất sắc, ngoài Từ Học Dân thì không còn ai, trong công ti học hỏi được nhiều hơn so với trường học, nhưng nếu như gặp được buổi giảng dạy suất sắc hắn cũng quyết định đi nghe.
Bách Chính muốn đi không phải tâm huyết nhất thời dâng lên.
Hắn đi tới phòng nghỉ thay một bộ quần áo, không mặc tây trang nữa, đổi thành một thân áo sơ mi đơn giản.
Năm nay hắn mới hai mươi hai, ăn mặc thế này, với sinh viên thì không khác mấy, cũng không cách nào liên hệ hắn với “Chủ nhân trang nghiêm nhà họ Từ” lại làm một được.
Sắc mặt Từ Học Dân cổ quái, nhìn cậu chủ nhỏ đi ra ngoài.
Cũng may có thang máy chuyên dụng, Bách Chính không cần chịu đựng những ánh mắt tò mò của đám nhân viên kia. Hắn nắm thời gian cực kỳ tốt, tới trường đại học S thì Dụ Sân vừa mới tan học.
Thời tiết mùa xuân se lạnh, vì thành phố S ấm áp, lúc này trăm hoa đua nở, dưới ánh trời chiều, thiếu niên áo trắng đang dựa vào bên cạnh xe đạp.
Hắn có dung mạo lạnh lùng anh tuấn, hai mắt như ánh sao, tự mang theo khí chất cao ngạo, khiến cho đám con gái nhỏ giọng kêu lên.
“A aaaaa đẹp trai quá, là trường chúng ta sao?”
“Không biết, trước kia chưa gặp qua.”
“Dáng dấp quá đẹp, chân dài, hoocmon bùng nổ rồi trời ạ.”
“Đi thả thính không?”
Cũng thực sự có cô gái cởi mở tới xin wechat, Bách Chính nhìn cô ta một cái, khiến cô gái tim đập thình thịch, hắn nói: “Tôi đang đợi bạn gái.”
Cô nàng kia thất vọng rời đi.
Cho dù gen di truyền không tốt, nhưng bề ngoài của Bách Chính không có gì để chê trách, Nghi phu nhân năm đó là người đẹp ở đẳng cấp nào, càng đừng nhắc đến Từ Ngạo Thần cũng tồn tại như bị bug. Bách Chính đứng ở cổng trường, trở thành phong cảnh độc nhất.
Dụ Sân tan học đi ra, liếc mắt là thấy hắn.
Hắn trẻ tuổi mà mạnh mẽ, vốn rất kiêu ngạo không thèm để ý đến người khác, nhưng giấy phút nhìn thấy cô, khóe môi cong lên, giơ cánh tay ra.
Mắt mày cô cong lên, chạy tới bên cạnh hắn.
“Bách Chính, sao anh lại tới rồi?”
Hắn nói: “Đón em đi ăn cơm.”
“Không về nhà ăn cơm sao?”
Dụ Sân đem nơi đó gọi thành nhà, khiến hắn không tự chủ dịu dàng đi. Bách Chính vuốt tóc cô: “Hôm nay không về nhà ăn, chúng ta đổi một nơi khác. Lên xe đi.”
Nói rồi, hắn tự mình leo lên xe.
Dụ Sân kinh ngạc vô cùng, cô thấy Bách Chính lái xe mô tô, lái xe đua, nhưng chưa từng thấy hắn chạy xe đạp.
Mà bình thường hắn ăn mặc quá thành thục ổn trọng, nhưng hôm nay lại đặc biệt tươi trẻ. Nhìn có vẻ giốn như một sinh viên nghèo nhưng sáng sủa.
Cô chỉnh lại váy, ngồi lên yên sau.
“Ôm chặt anh.” Hắn thấp giọng nói.
Cô gái nghe vậy, ôm hắn một cái thật chặt, gò má kề sát vào sau lưng hắn. Bách Chính khựng lại, khóe miệng nhếch lên thật cao.
Hắn hàm súc thu lại khóe môi, không nhắc nhở cô gái, nơi mềm mại kia của cô ép hắn hơi chặt.
Bách Chính cái gì cũng không nói, ngược lại khiến Dụ Sân mong đợi hắn làm gì đó, từ tối qua cô bị fan mắng, hắn đã chủ động lên không ít.
Chàng trai đèo cô gái, đi ngang qua con đường nhỏ râm mát, gió xuân dịu dàng khẽ thổi qua gò má, đột nhiên trong lòng Dụ Sân có cảm nhận rất kì diệu.
Cô linh hoạt nói: “Anh là đưa em đi hẹn hò sao?”
Hắn không đáp.
Cơn gió thổi qua lọn tóc rối trước trán hắn.
Dụ Sân cảm thấy khá thú vị, trước tiên cô cố ý không tha thứ cho hắn, không ngờ hắn im lặng không nói, mà trực tiếp thực hiện nghĩa vụ của bạn trai. Quá xấu xa rồi, cô cô ý nhéo eo hắn một cái, xe lắc mạnh một cái.
Bách Chính nghe thấy tiếng cười khanh khách của cô gái.
“Đừng động, cẩn thận ngã đấy.”
Hắn có chút không chịu nổi, vốn cấm không được cô trêu ghẹo, nhưng bản thân cô lại không hề biết.
Cũng may đi qua một lối đi bộ, thì sắp đến quán cơm nhỏ rồi.
Dụ Sân nắm chặt lấy vạt áo hai bên eo hắn: “Ý, là tiệm này sao?”
Tiệm nhà này làm cá xốt, thịt cá non mềm tươi ngon, Dụ Sân và bạn cùng phòng thường tới đây ăn. Sau đó làm streammer, cả ngày bận rộn cũng không có thời gian tới đây thường xuyên.
Bách Chính nắm lấy tay cô: “Đi thôi.”
Hắn gọi món cũng rất tự nhiên, không hỏi Dụ Sân ăn gì.
Dụ Sân nhìn một cái: đậu phụ nghìn lá, đậu trúc, ngó sen, đậu da…
Đây đều là món cô thích, không thích một món cũng không gọi.
Cô giống như biết được một bí mật, hai mắt tròn tròn, đánh giá Bách Chính.
Những thứ này lại toàn là món cô thích.
Dụ Sân chớp chớp mắt, cũng không hỏi, cô muốn đợi Bách Chính nói cho cô biết. Bà chủ nhận ra Dụ Sân, lúc bưng món ăn lên con trêu ghẹo: “Cô bé, hôm nay đưa bạn trai tới đây hả?”
Bách Chính ngẩng lên nhìn cô.
Dụ Sân cũng nhìn hắn một cái, khẽ ho: “Vâng ạ.”
Ý cười trong mắt Bách Chính tràn ra.
Bà chủ nhìn chàng trai này, lại có mấy phần quen mặt.
Ăn xong mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, ánh tịch dương nơi chân trời nhiễm lên một màu vàng xinh đẹp ấm áp.
Hắn lại cưỡi xe đẹp đèo cô đi, giọng nói trầm thấp nói với cô: “Sân Sân, hát một bài nghe coi.”
Cô đung đưa bắp chân, không biết vì sao, cũng trải nghiệm được phần vui vẻ giản đơn này.
Năm tháng vừa trọn, gặp được đúng người, còn không cần vì cuộc sống mà ngược xuôi.
Giọng hát cô gái ngọt ngào khẽ lẩm nhẩm bài ca.
Hai người tới rạp chiếu phim thì dừng lại.
Cô gái ngập ngừng hồi lâu, mới đỏ mặt nói với hắn: “Bách Chính, dây giày em bị mắc vào rồi.”
Chàng trai ngồi xổm xuống, tháo dây giày bị quấn vào xe đạp ra cho cô.
Cô rũ mắt nhìn hắn, Bách Chính tháo dây giày ra, tự mình ôm cô xuống.
Bọn họ tới không sớm không muộn, phim điện ảnh vừa mới bắt đầu chiếu, là một bộ phim tài liệu thường ngày. Có người cảm thấy hay, có người thấy nhàm chán.
Bọn họ ngồi ở hàng ghế cuối cùng, trong rạp chiếu giơ tay ra nhìn không rõ năm đầu ngón tay, Bách Chính đút cô ăn bỏng ngô.
Cô thi thoảng sẽ cắn phải đầu ngón tay hắn, hắn run lên, không lên tiếng.
Bách Chính đút cô ăn rất quy luật, Dụ Sân cách vài giây lại há miệng một lần.
Thành thói quen, mà lần nữa cô mở miệng, nghênh đón cô không phải bỏng ngô, mà là bờ môi của chàng trai trẻ.
Đây là lần đầu tiên sau khi hắn thấy bản thân mình bẩn thỉu chủ động hôn cô.
Phim điện ảnh đang nói đến cái gì, bỗng chốc không còn quan trọng nữa.
Ngay đến hô hấp cô cũng khẩn trương lên, ngón tay vô tình đặt lên vai hắn. Hắn không hôn sâu, phát hiện cô đang ngượng ngùng đạp lại, xác nhận được cô không thấy ghê tởm, hắn mới đè lấy gáy cô, hôn sâu hơn nữa.
Dụ Sân choáng váng, cuộn lại thành một cục trong lòng hắn, mãi đến khi phim kết thúc, cô cũng không biết nửa sau bộ phim nói cái gì.
Lúc đi ra bầu trời đã thành màu xanh đậm.
Bách Chính không cần xe đạp nữa, hắn dăt tay cô bước đi.
Nơi này cách nhà rất gần.
Cô gái đỏ mặt, thực ra hắn cũng chẳng tốt hơn cô là bao, dù sao đàn ông có cảm giác phấn khí càng mãnh liệt hơn, nhưng trong lòng hắn dịu dàng, chỉ muốn vĩnh viễn ghi nhớ phút giây đó.
“Sân Sân, đợi ba năm rồi, em có thấy cô đơn không?” Hắn sờ lên tóc cô, “Xin lỗi, anh biết em đã từng khóc rất khổ sở.”
Khóc đến nỗi trái tim hắn cũng nát vụn.
Ba năm này, Mục Nguyên thường xuyên tới thăm cô, Lương Nhạc Trí theo đuổi cô, nhưng hắn chỉ có thể canh giữ từ phía xa, cái gì cũng không thể làm vì cô.
Lúc hắn bị mù, thu thập một cuốn album dày, toàn là từng giọt nho nhỏ cuộc sống thường ngày của cô.
Dụ Sân ngẩng lên nhìn hắn, hốc mắt đột nhiên hơi nóng lên.
Hắn không nhắc đến còn đỡ, nhắc tới sẽ khiến cô thấy uất ức.
“Anh vẫn luôn ở bên cạnh em đúng không?”
Bách Chính trầm mặc một hồi, cong môi lên: “Ừ.”
Trừ thời gian trị bệnh, hắn thường xuyên âm thầm quay về.
Từ Học dân cũng biết, nhưng coi như không biết gì. Vọng tưởng thâm nhập vào xương tủy, hắn lừa mình rằng đã buông tay rồi, lừa tới bản thân hắn cũng tin.
Nhưng ba năm này, vô số lần, hắn đi con đường cô từng đi, ăn những thứ cô từng ăn, nghe những cuốn sách cô từng xem.
Hắn từng chống gậy dành cho người mù, đuổi theo từng bước chân cô.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※