Chương 19
Ở đỉnh mái ngói chân hơi trượt một chút, may mắn vẫn giữ được thăng bằng, cũng không phát ra tiếng động gì.
Khinh công này của nàng thật là... âm thầm cười khổ. Chỉ sợ nàng sẽ là người bình thường nhất trong các đời Phó thị đích truyền. Mẫu thân nằm bệnh, chỉ có thể nói miệng dạy bằng lời, nàng nhiều nhất chỉ là luyện vững phần cơ bản, muốn đến cảnh giới "như quỷ như mị, đạp tuyết vô ngân thủy thượng phiêu" (bước trên tuyết mà không để lại dấu vết, lướt trên nước), đại khái còn phải luyện nhiều.
Hiện tại Tu Thân Uyển trên dưới chỉnh tề, nàng thật không có chuyện gì... thời gian rảnh một đống lớn. Nhưng nàng hiện tại giống như mèo con đi trên nóc nhà, cũng không phải là vì rảnh đến nhàm chán.
Mẹ chồng thử nắm bắt tin tức trong viện, thu mua lòng người, việc này không có gì lạ. Đại tẩu nhị tẩu cũng làm theo như vậy, ước chừng là ý của mẹ chồng. Nhưng Phùng Nhị Lang làm như vậy, lại rất quỷ dị.
Chuyện hỏi thăm cũng quá kì lạ, không ngờ là sở thích cùng thói quen sinh hoạt của nàng, ám chỉ chế tạo cơ hội tình cờ gặp gỡ cho bọn họ... Mà không phải là Tam Lang có bao nhiêu vốn riêng. Án binh bất động để mặc bọn họ tìm hiểu, được đến là kết quả như vậy, nàng thật là há hốc mồm.
Cho nên nàng mới có thể ở đây. Dùng khinh công mèo ba chân vào Phùng phủ nghe ngóng. Tuy nói bản thân nàng cảm thấy võ công mình chỉ ở mức độ tầm thường, nhưng sự thật đã đủ để thành danh đứng vững trên giang hồ. Thế cho nên nàng rảnh rỗi trốn vào nghe lén bên góc tường, Phùng phủ trên dưới đều không ai hay
Khiến nàng cảm thấy có điểm buồn cười là, phòng trưởng của Phùng gia đường đường là thế gia hào môn, thứ hạng có thể đếm được trên thế gia phổ, gia đùa giỡn cùng nha đầu câu dẫn, lại không khác gì lão cha cùng các di nương của nàng. Nàng luôn lấy làm lạ đám đại a đầu để móng tay dài như vậy làm gì... sao mà làm việc được? Thì ra là dùng khi bưng trà rót nước móng tay thật dài gãi vào lòng bàn tay nam nhân.
Phùng Nhị Lang cũng mặt mày hớn hở ôn nhu triền miên tiếp nhận. Chỉ là nhìn gương mặt tương tự phu quân cùng các nha đầu trêu đùa thông đồng, nàng thật sự kích động hận không thể đi lên cào nát khuôn mặt kia.
Vốn nàng cảm thấy không có gì thú vị, góc tường nhà này nghe tới nghe lui cũng chỉ là những chuyện vụn vặt, như là so sánh Tam Lang cùng Nhị Lang, nâng Nhị Lang lên giống như là phượng hoàng, phẫn hận hàng năm đi từ đường tế tổ, ngay cả hạ nhân bọn họ đi theo cũng bị chèn ép không có mặt mũi, nói Tam Lang đến phi thường không chịu nổi, nói hắn cùng hoàng đế có cái gì đó rất không trong sạch, hận không thể đạp Tam Lang vào vũng bùn.
Rất không có ý nghĩa.
Nhưng khi nàng đang muốn thu tay lại, đỡ phải đưa tới cái gì phiền toái... Lại nhìn thấy Phùng Nhị Lang vụng trộm vào một tiểu viện không ai ở, chỉ để người coi chừng cửa viện. Nàng còn tưởng rằng là có hẹn với nha đầu nào đó linh tinh, nhưng hồi lâu không ai đến.
Nàng thật cẩn thận trèo tường lên mái, xoay ngược đầu lặng lẽ chọc thủng cửa sổ giấy, xem Phùng Nhị Lang đang chơi trò
Phùng Nhị Lang mặc một thân quan bào màu xanh, nhìn vào gương đồng lộ vẻ u uất, giơ tay nhấc chân, như là đang... đang... đang bắt chước Tam Lang.
"Gia, giống, thật đúng là giống." Gã sai vặt bên cạnh nịnh nọt, "Nhưng này... có thể giấu được hoàng thượng cùng tam nãi nãi sao?”
"Giấu hoàng thượng không khó, cứ nói là bị một cơn bệnh nặng là được rồi. Người bị bệnh luôn có chút biến dạng." Phùng Nhị Lang cười lạnh, "Về phần em dâu... chỉ là một phụ nhân trong nhà, không có Tam Lang cũng chỉ là vật trang trí. Gia chịu thỉnh thoảng sủng hạnh cô ta, liền phải tạ ơn rồi, mất trong sạch, cô ta có thể thế nào?”
Phùng Nhị Lang trên mặt xẹt qua một chút độc ác. "Phùng Tam Lang... ngươi đã sớm nên ngoan ngoãn đi tìm ch.ết. Ngươi vốn chính là đồ thừa! Thế giới này căn bản không cần có người dáng vẻ giống ta như đúc... tất cả của hắn phải là của ta, của ta!”
Chỉ Hạnh trở lại nóc nhà, cố hết sức ổn định hơi thở, tuy rằng lửa giận trong ngực đang hừng hực bốc cháy.
Nàng từ trước tới nay không nghĩ tới có người độc ác như vậy, đồng thời lại ngây thơ như vậy. Nghĩ đến dựa vào khuôn mặt giống nhau, có thể thay mận đổi đào. Nàng không bao giờ muốn nhìn thấy khuôn mặt làm bộ làm tịch khiến người ta chán ghét kia nữa, chỉ yên lặng nghe tiếng nói chuyện trong phòng.
Là có chút thông minh nhỏ, biết Tu Thân Uyển nhúng tay không vào, liền bắt tay từ hiệu thuốc trong viện thường đến mua dược liệu. Gần đây nàng đang giúp Tam Lang điều dưỡng thân mình, thật là một góc ch.ết khó có thể phòng nghiêm ngặt... Nếu nàng không hiểu y.
Coi ta như phụ nhân tầm thường... Phùng Nhị Lang ngươi thực sự là chó mù mắt!
Quay đầu, nàng dâng lên sát ý sắc bén. Chỉ là nàng vẫn không qua được ranh giới thiện ác của bản thân, mới đành cắn chặt răng cứ thế mà đi.
Nàng đã không còn lòng dạ nào để tiếp tục tr.a xét độc kế vớ vẩn ngu xuẩn này, cha chồng cùng mẹ chồng có góp một tay hay không. Nàng sợ tr.a ra chút gì, liền làm ra những chuyện vượt khỏi ngưỡng cửa lễ, lý mà mình vẫn giữ nghiêm.
Trở lại Tu Thân Uyển, thong thả từ sâu trong rừng đào đi ra, ở ngoài mặt nàng đã bình tĩnh. Cát Tường Như Ý đã quen cô nương thường đi dạo trong rừng đào, cả buổi không thấy người. Nhìn thấy nàng đi tới, chỉ sợ nàng mệt, vội vàng đưa trà rót nước.
Nàng giống như không có chuyện gì dặn dò, trước ngừng chọn mua dược liệu, tiền chi tiêu có chút thiếu hụt... Dù sao cũng còn chút dược liệu tồn kho. Cát Tường Như Ý không chút nghi ngờ, từ nhỏ cô nương đã là tiểu thần y trong nhà, hạ nhân có đau đầu nóng sốt đều là đến cầu cô nương khám cho. Cô nương có thể dịu dàng nói một không hai như vậy, làm đương gia nhiều năm, cũng là do ân uy cũng thi (vừa có ơn vừa có uy).
Ân này, thưởng thì ít, mà chữa bệnh là nhiều.
Nàng buồn bực tr.a xét dược liệu một lần, phần tồn kho vấn đề, có vấn đề là mớ dược liệu gần đây mới mua về, nàng còn chưa sắp xếp đưa vào kho.
Bên trong là loại độc dược mãn tính không hiếm thấy, dạng bột, hơi đắng, hơi có mùi vàng. Tên gọi "Đưa Quân Ngàn Dặm"...
Đáng tiếc dễ nghe chỉ có ngoài mặt. Loại độc dược mãn tính này phát tác giống như bệnh thương hàn, từ từ tăng thêm, sẽ kéo dài, khi tốt khi xấu. Đến lúc tích lũy đủ dược tính, liền đi đời nhà ma.
Chỉ Hạnh những thứ khác có thể qua loa, nhưng y độc một đường, là dốc lòng học nhất. Thật sự là bởi vì mẫu thân nàng vẫn bệnh triền miên trên giường, dùng thuốc có tính độc để kéo dài mạng sống, cho nên rất là chú ý.
So với y, nàng càng biết dùng độc.
Nhưng nàng chung quy cũng không phải loại người có thể nhẫn tâm thương tổn mạng người, xử lý xong đám dược liệu có vấn đề này, nàng liền dặn bà tử trông cửa mà Nhị Lang thường mua chuộc, tạo cơ hội tình cờ gặp gỡ, dù sao cũng là kẻ bất nghĩa, để hạ nhân kiếm chút tiền tiêu vặt, cũng có thể yên tâm thoải mái.
Nhị Lang gặp nàng liền mừng rỡ như điên, đáng tiếc em dâu giữ lễ quá mức nghiêm chỉnh, không có tiến triển gì. Nhưng lần đầu tiên mà, thường xuyên qua lại, so với tên hoạt tử nhân kia, cơ hội của hắn lớn hơn nhiều...
Chỉ là khi hắn trở về muốn cùng thông phòng nha đầu nũng nịu hoan ái... Không ngờ lại không được
Chỉ Hạnh trái lại rất quy củ ở Tu Thân Uyển, cân nhắc dược thiện -- kế ngoại tổ là người làm ăn không tệ, quen biết rộng, muốn thứ gì cũng kiếm được, tiền hàng thoả thuận. Con đường nhân mạch bên trong, cũng không phải quan gia thế tộc có thể tr.a rõ được.
Tam Lang nhà nàng, năm đó bị đánh không được điều dưỡng tốt, lại chịu rất nhiều hành hạ. Tuy nói căn cơ tốt, trước mắt tuổi trẻ huyết khí thịnh vượng lại luyện võ không ngừng, cho nên thoạt nhìn không tệ. Nhưng nội thương sẽ chôn xuống bệnh căn, đến tuổi trung niên sẽ chịu nhiều khổ sở. Rất nhiều tướng quân vì thế mà ch.ết sớm, thậm chí tuyệt tự, thường chính là bởi vì lúc thiếu thời quá mức ỷ mạnh, sơ sót bệnh căn nội thương.
Phu quân nhà mình đương nhiên phải đau lòng, ai quản nhị bá tâm địa rắn rết kia cử động được hay không, bị đổ bao nhiêu thuốc đắng... muốn đứng được thì thanh tâm quả dục hai tháng là được rồi.
Về phần có thể có bóng ma tâm lý hay không, nên cử mà không cử, liên quan gì nàng? Cha chồng mẹ chồng nhị tẩu mới phải gấp... Nhị bá còn chưa có con đâu.
Không làm hắn đoạn tử tuyệt tôn cũng đã quá tốt rồi, đừng hy vọng nàng là người có lòng dạ từ bi.