Chương 30
Sau đó nàng lặng yên không tiếng động vòng qua rừng trúc, giống như không có việc gì cáo từ Sử gia phu nhân. Sử phu nhân nhiệt tình giữ lại... thoạt nhìn là hoàn toàn không biết gì cả.
Nàng âm thầm thở ra, vẫn khéo léo từ chối nói say rượu mệt mỏi, tạm biệt mấy vị phu nhân quen biết ra về.
Lên xe ngựa, nàng đem quạt tròn đặt ở một bên, nhắm mắt lại, hợp tay áo. Cát Tường Như Ý nghĩ rằng nàng rất mệt, cẩn thận phủ cho nàng một cái chăn mỏng, hạ giọng nói chuyện phiếm. Các phu nhân tụ yến, những người hầu bên người như các nàng cũng được mời vào bàn tiệc riêng, cho nên cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Không biết cũng tốt. Hai cô bé tay trói gà không chặt, lại không rõ chuyện gì... Nhưng mà tay Chỉ Hạnh, ở trong tay áo khẽ run lên, không cắn chặt răng, sẽ phát ra tiếng.
Nàng đúng là vẫn còn sơ sót, không chú ý tới con đường này. Phùng Nhị Lang Phùng Thuật, rốt cuộc cũng là cử nhân có công danh, dung mạo lại tốt hơn Phùng tri huyện, có danh xưng "Chi Quế Ngọc Lang", cũng là tài tử phong lưu. Tần lâu sở quán hồng tụ chiêu, cùng những nữ tử yên hoa này có lui tới không phải chuyện lạ gì, đặc biệt là kẻ tài sắc xuất ch
Hơn nữa những người tài sắc xuất chúng này thường thành cơ thị nhà quan hoặc thiếp thất của thương gia, ở Đại Yến là vô cùng bình thường. Lại không nghĩ những nữ tử yên hoa này lúc trước cùng đám tài tử quyền quý lượn lờ chung quang, đều có giao tình.
Nàng lại không tính đến bước này.
Nghĩ sâu hơn, trong lòng từng đợt rét run sợ hãi cùng phẫn hận. Đạo bà này làm việc thành thạo như thế, chỉ sợ không phải lần đầu. Nàng không dám nghĩ tới có bao nhiêu nữ tử vô tội đã bị hại. Thiên hạ to lớn không ít chuyện lạ, may mắn vài lần gặp chuyện, đều là thứ nàng nhận ra... Vạn nhất có thứ nàng không biết thì sao?
Ngàn phòng vạn phòng, chỉ cần có một lần nàng không nhận biết như vậy... Hậu quả nàng thật không dám tưởng.
Sống đến lớn như vậy, lần đầu tiên nàng bất lực bàng hoàng như thế. Lần đầu tiên phát hiện, đối mặt với quỷ kế rắn rết chân chính, nàng vẫn là quá nông cạn.
Mệt mỏi từng chút một thấm vào xương, sau đó tràn ra. Sợ hãi từ từ dâng lên, thật sự rất sợ. Nàng sợ mình mất nhân tính, thật sự đi giết người.
Nhưng đau khổ suy nghĩ, ngoại trừ kết thúc cái mầm họa kia, nàng lại không có cách nào khác.
Đợi Nhị Lang tỉnh táo lại, đã mệt mỏi sắp ch.ết, nơi riêng tư đau buốt không chịu nổi, ngay cả sức bò dậy cũng không có, còn cóữ nhân mơ mơ màng màng kéo lấy hắn.
Xuân dược này mặc dù mạnh, nhưng hiệu lực không lâu. Vừa nhìn ba nữ nhân, thấy không có người nào là Chỉ Hạnh, hắn rất rõ miệng đời khó lường, không khỏi biến sắc, thoát khỏi ba nữ nhân kia, rối rít mặc xong quần áo, nghiêng ngả lảo đảo, nhanh chóng bò lăn chạy khỏi.
Gã sai vặt tới đón hắn, hắn tâm thần không yên, không biết có bị phát hiện hay không, lại càng không biết cửa sau vốn đã mua chuộc người gác có an toàn hay không, cuối cùng chui lỗ chó chạy thoát.
Về nhà chỉ nói bị bệnh, khi tắm rửa chỉ cho gã sai vặt hầu hạ, toàn thân mềm nhũn như sợi mì nở, chỗ kia lại tróc da sưng đỏ, đau đến tận tim gan. Hắn nghĩ không ra đã bị ai ám toán, lại nghĩ đến dùng trăm phương ngàn kế, kết quả không có được Chỉ Hạnh tới tay, ra sức yêu một trận, chỉ hận thân nhuyễn vô lực.
Nếu nói lúc đầu hắn tính kế em dâu là vì công danh lợi lộc, hiện tại tính kế ngược lại là vì háo sắc. Chỉ Hạnh qua năm mới mười chín, chưa sinh dưỡng. Lại cùng Tam Lang cầm sắt hòa minh, ân ái ngọt ngào, như đóa hoa được tắm tưới mưa sương, nở rộ kiều diễm.
Cái gọi là thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm, vụng trộm không bằng trộm không được. Hắn trăm phương ngàn kế không buông tha như vậy, chính là vì “trộm không được". Hắn chỉ cần nghĩ đến bộ dáng Chỉ Hạnh trừng mắt tức giận xinh đẹp, liền cảm thấy trong lòng ngứa khó gãi, hận không thể lập tức lên ngựa vùi dập cho đủ, đáng tiếc hiện tại lòng có thừa mà lực không đủ. Chỉ cảm thấy bị ép đến ngũ tạng lục phủ đều móc sạch, ch.ết ngất trên giường.
Hắn vừa ngất, trên dưới đều náo loạn, vội mời đại phu, vội phu nhân lại ôm hắn thanh thanh con a con a khóc gọi, hoàn toàn loạn thành một đoàn.
Bên này Phùng gia đại loạn, Tu Thân Uyển ngược lại rất yên ắng, nên làm gì thì làm cái đó. Duy nhất cảm thấy khác thường chỉ có Cát Tường, Bởi vì cô nương không giống lúc trước nghe bọn họ nói chuyện, mà là xua tay đi phòng sách nhỏ. Chỉ cho đưa trà, trời đã tối cũng nói không đói, bảo bọn họ ăn trước đi, ngay cả chuyện Phùng gia đại loạn cũng chỉ lãnh đạm “ừ" một tiếng.
Phòng sách nhỏ là trọng địa trong nhà, không cho ở lại. Cát Tường tuy rằng đầy bụng nghi hoặc, vẫn rời khỏi, chỉ nhắc tiểu nha đầu giữ cửa tỉnh táo chút, cô nương muốn trà muốn nước đừng chậm trễ.
Chỉ Hạnh lúc này lại thấy rất may mắn khi Cát Tường lanh lợi như vậy, ngay cả Như Ý cũng không cho đến làm phiền. Nàng hiện tại rất phiền lòng, đã quăng vài tờ giấy, ngồi nửa ngày, khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại, đem việc nên viết viết hết ra. Nhưng viết đến "đương tuyệt ɖâʍ từ"... tay vẫn run lên, rơi một chút mực.
Nàng phiền muộn đặt bút xuống, vô tâm chép tiếp, xoa xoa tay, cẩn thận tìm sách trên kệ. Tìm được một quyển chuyên về độc dược và giải độc, nàng lại một chữ cũng không xem vào.
Vạn nhất... là thuốc mê không có trong sách, nàng phải làm sao đây? Hơi chút định thần, cũng không thế nào, cùng lắm thì làm cho tên khốn đó cả đời không cử được. Không vượt qua ranh giới của bản thân, nàng vẫn có thể giữ được tôn nghiêm của Phó thị đích truyền.
Nàng cười khổ một chút. Cử không cử không phải trọng điểm, cho dù chỉ là bị sờ sờ cái tay, nàng nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Phu nhân cũng có thể giúp hạ thuốc, còn có gì làm không được.
Ôm đầu, nàng mệt mỏi ngồi xuống. Nghe được tiếng bước chân của Tam Lang, mở cửa, đi đến phía sau nàng, khoác vai nàng. Nàng lại không hề muốn động đậy.
Hít một hơi thật sâu, "Ngồi đi." Nàng đem ghi chép hôm nay đã chỉnh sửa lại đưa cho Tam Lang ngồi bên cạnh nàng, “Đây là lần cuối cùng. Ta không thể làm việc giúp hoàng đế nữa." Nàng quyết định ru rú trong nhà, làm phòng bị tiêu cực nhất.
Tam Lang lướt qua nhanh như gió, nhìn chằm chằm mấy chữ "đương tuyệt ɖâʍ từ", "Xảy ra chuyện gì?”
Giấu không được. Lại giấu nữa... Ngu xuẩn không đáng sợ, đáng sợ là kẻ điên ngu xuẩn.
Ai biết bọn họ sẽ làm ra chuyện gì... không cẩn thận Tam Lang có thể sẽ mất mạng mà không biết vì sao.
Nàng cố gắng ổn định tâm trạng, hết sức bình tĩnh nói ra âm mưu cùng hành vi của Nhị Lang. Tam Lang trầm mặc nghe, sắc mặt càng lúc càng âm trầm, đồng tử lại càng sáng, dưới ánh sáng nhỏ như hạt đậu của đèn dầu, như là nhuốm lửa.
"Vì sao nàng không nói sớm cho ta biết?" Lần đầu tiên Tam Lang quát nàng.
"Nói cho chàng thì sao?!" Chỉ Hạnh đã phiền tới cực điểm cũng rố
Đúng vậy, có thể làm gì? Hắn bị áp đến tắt thở, hiện tại vợ hắn cũng sắp bị tính kế đến tắt thở.
Tam Lang không nói được một lời mở cửa ra ngoài, Chỉ Hạnh nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Chúng ta cãi nhau. Sau đó hắn cứ như vậy mà đi. Tiếng khóc bị đè nén, lúc này nàng che mặt khóc nức nở, cảm thấy trong lòng rất đau.