Chương 68
Chính Đức đế ngự giá thân chinh sắp quay về triều.
Hắn đến dứt khoát, đi càng dứt khoát. Thăm Mạc Vọng xong, hoàng đế mắt còn đỏ lập tức tuyên bố ba ngày sau về kinh, tiệc gì cũng không cần, chỉ cùng các tướng lãnh Yến Vân đứng uống một chén rượu, liền đuổi bọn họ quay về nơi trú đóng.
Chỉ cho thời gian ba ngày chuẩn bị quay về triều, mặt của ngự lâm quân cùng quân kinh thành hắn mang đến đều đen. Lúc đó Chính Đức đế vét sạch gia tài, kinh thành diễn tuồng không thành kế, toàn bộ bị hắn kéo đến. Bốn năm vạn đại quân, lúc đó để chuẩn bị xuất phát, tốn đến mười ngày.
Hiện tại chỉ còn vấn đề thương binh cùng mở rộng phòng ngự, hoàng đế chỉ cho ba ngày thu đội.
Chỉ có ám vệ doanh bình thản ung dung, sớm bị đùa giỡn quen… Bọn hắn sớm liền đóng gói hành lý gần xong rồi. Đây chính là lý do vì sao người già (không phải nói lớn tuổi) có thể lên mặt… Rất hiểu đầu lĩnh, sớm đoán được.
Người này nói gió chính là mưa. Tam Lang không đường chọn lựa thầm than, bình tĩnh báo cáo quá trình đàm phán cùng Bắc Man. Chuyện này không đơn giản như thế, phiền toái phức tạp. Các bộ Bắc Man mỗi người một ý kiến, bản thân còn đánh nhau cãi nhau, hắn còn phải ở giữa điều đình.
Hắn thầm nghĩ không thể nhanh chóng quay về kinh như thế, dù sao chức khâm sai Ngự Sử tạm thời của hắn vẫn còn chưa tháo xuống, trên danh phận vẫn có thể tiếp tục ở lại Yến Vân xử lý, nhìn hoàng đế suy sụp như thế, chắc là Mạc tiểu công tử không chịu nhận… Tên lưu manh nhiệt huyết này đại khái cũng sẽ hy vọng hắn ở lâu một chút, để Hạnh nhi cùng lưu lại, trị khỏi cho Mạc tiểu công tử.
Không biết vì sao, hắn luôn không giận hoàng đế được bao lâu.
Hoàng đế hốc mắt còn có chút đỏ, vô tình ném một quyển sổ cho hắn, “Này, thư nhậm chức.”
Tam Lang hồ nghi nhìn hắn, mở sổ… sau đó trợn to mắt.
Hoàng đế lệnh cho hắn nhậm chức “Yến Vân Tiết Độ Sứ (thay) kỵ khâm sai Ngự Sử”. Chính tam phẩm.
Lần nhậm chức này rất vi diệu, điểm vi diệu nhất chính là hai chức đều là lâm thời. Đại Yến triều không thường phong Tiết Độ Sứ, bởi vì chức vị này là nắm cả quân chính và dân chính. Đại Yến truyền thế tới nay, là chức vị dễ mắc lỗi nhất — rất dễ nuôi dưỡng dã tâm của con người.
Sau này cho dù phong Tiết Độ Sứ, cũng là ba năm một nhiệm kì, lên xuống nhất định, nhưng ở lại chức là không thể nào. Thông thường là sau khi có thiên tai nhân họa cần có một đủ phân lượng ngồi trấn mới sẽ phong Tiết Độ Sứ.
Nhưng Tiết Độ Sứ hoàng đế phong cho hắn, lại là “thay”, cũng chính là tạm thay, nhưng hoàng đế không thể nào phái những người khác đến nhận chức “Yến Vân Tiết Độ Sứ này”. Chỗ tuyệt diệu của “thay” này chính là, thay bao lâu là hoàng đế nói, không liên quan đến Lại bộ.
Đối với Tam Lang mà nói, trên tư lịch là “hàn lâm ngoại thả”, mặc kệ là tri huyện lang hay tổng tri huyện, trên danh vị đều lệ thuộc Hàn Lâm Viện.
Cũng chính là nói, hắn ở Yến Vân không chỉ nắm cả quân chính dân chính, còn thế thiên tuần thú, quyền lực lớn vô hạn. Hơn nữa sẽ ở thật lâu, chờ quay về kinh, sợ rằng hắn phải lập tức nhập các làm tướng.
“Hoàng thượng, ngài xác định sao?” Tam Lang nhăn mày, “Lệnh bổ nhiệm này không ổn…”
“Đây là chức vị thỏa đáng nhất.” Hoàng đế thở dài, “Tam Lang, không sai. Ngươi tốt xấu gì cũng có thể hoãn hình phạt, Yến Vân có thể để ngươi buông thả vài năm… Chẳng lẽ ngươi muốn quay về kinh giao tiếp với nhà cũ Phùng gia? Đàm phán với Bắc Man, tổng hợp quân chính dân chính của Yến Vân… Ngươi sẽ rất bận, nhưng sẽ bận trong thư thái vui vẻ. Đây là cửa nước của chúng ta, Tam Lang ngươi trông coi cho tốt trước. Thử đào tạo những mầm non không tệ lắm, đừng quản đám môn đệ… Sẽ có lão quân phiệt chỉ biết ôm binh coi làm của riêng. Có bản lĩnh mượn tiền nhà mình nuôi binh đi, đừng tốn quân lương của Đại Yến.
“Chế độ, luật pháp. Quên đi… Ta nói với ngươi những thứ này làm gì? Những cái đó ngươi còn biết rõ hơn ta nhiều. Yến Vân tan Đại Yến liền mất… Không nhờ ngươi ta biết nhờ ai? Lần này là cứu gấp, nhưng sao có thể cứu được lâu dài?”
Tam Lang nhíu mày suy tư một hồi, “Hoàng thượng, Tiết Độ Sứ thật không thể dễ phong. Chúng ta sớm thương nghị qua không phải sao? Lúc trước Tương Quốc Công bức chặt như vậy chúng ta đều không nhả ra. Này vừa nhả ra tương lai liền khó làm… sẽ mắc lỗi. Tối đa ngài cho vi thần ‘đại tham quân nghị’ (
thay thể can dự việc quân
), thần sớm có chức khâm sai Ngự Sử, kỳ thật cũng…”
“Phân lượng rất nhẹ.” Hoàng đế lắc đầu, “Như vậy tư lịch ngươi tích lũy căn bản liền không có ý nghĩa gì. Ta nghĩ thông suốt. Vương Hi cái tên háo sắc kia cũng có thể làm thủ phụ, dựa vào cái gì ngươi không được? Nói đùa. Dù sao mẹ nó ta chính là hôn quân, ngươi tên nịnh thần này cũng chạy không thoát. Dứt khoát làm phát lớn đi! Thừa thời cơ trời cao hoàng đế xa xử lý Yến Vân cho tốt. Vấn đề của đám Bắc Man này ngươi cũng phải nắm chặt, Yến Vân cắn đuôi của Hồi Hột, lúc cần phải vây ngụy cứu triệu, hiểu chưa?”
Như vậy mới có thể tu bổ hai lỗ hổng. Tranh thủ cho hắn càng nhiều thời gian, từ từ mà để ý nội chính.
Đôi quân thần này cùng nhau im lặng xuống. Đây đương nhiên là phương pháp tốt nhất… trước mắt. Tam Lang đối với năng lực của mình thật ra còn có tự tin, có thể cùng Hạnh nhi cách xa kinh thành nhiễu nhương, mặc dù chỉ là vài năm, cũng sẽ vui vẻ rất nhiều.
Nhưng mà… hắn biết rõ số lượng chính vụ mỗi ngày hoàng đế cần phải xử lý lớn thế nào, cho dù ngự thư phòng thành trung tâm quyền lực, có thể có nhiều làm việc trợ thủ, nhưng cũng có rất nhiều chính sự ẩn mật không thích hợp tuyên dương vẫn là hắn cùng hoàng đế thương lượng làm.
Đều rất khó giải quyết, phức tạp. Luôn sẽ có người dã tâm quá thừa hoặc là tham lam thành bệnh, ẩn ẩn muốn tiến hóa theo hướng “Tương Quốc Công”, sau đó dẫn phát liên tiếp phản ứng không tốt.
Để một mình hoàng đế ở lại kinh… Vùi trong cung thật sâu, ngẩng nhìn ánh trăng trên bầu trời…
Tam Lang dời ánh mắt, “Người một mình… được không?”
“Đại khái sẽ rất nhàm chán đi.” Hoàng đế cô đơn nói, nhìn Tam Lang. Thật không nỡ a… Aiz. Đi đâu tìm cô thần có khả năng, một địch mười hai mươi như thế, còn có thể thưởng như thế mắt? Người bôn ba, còn xinh đẹp lãnh liệt thế này, không chỉ trung thành có thể làm việc, còn giúp rửa mắt.
“Tam Lang!” Hoàng đế nhào qua, “Ta thật bỏ không được ngươi nha!”
Tam Lang nhanh tay lẹ mắt chống đỡ hoàng đế, cắn chặt răng. “Hoàng thượng, quốc sự khẩn cấp, ngài vẫn mau lăn đi!”
Lo lắng thay cho tên lưu manh háo sắc này chỉ là rất lãng phí tình cảm “thiện lương” quý báu này!
Chờ hoàng đế quay về triều, tất cả an tĩnh xuống, thậm chí có chút yên tĩnh quá độ.
Chỉ Hạnh phát hiện mình bỗng nhiên biến thành “Tiết Độ Sứ phu nhân”, vô lực lại không còn gì để nói. Nàng thật rất ghét đình viện sâu thẳm trong những hậu trạch đại viện, Tam Lang biết nghe lời phải, cự tuyệt ý tốt xây dựng phủ Tiết Độ Sứ, chọn một tòa nhà nhỏ quy mô cỡ như Lưu Viên, cửa đường hoàng treo bảng hiệu “Tiết Độ Sứ phủ”, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Sau này khi thương thế ổn định Mạc Vọng, Chỉ Hạnh quay về kinh một lần, yên lặng đóng gói hành lý, nhất là “hồi môn” của Phó thị đích truyền, hơn phân nửa nô bộc Phùng gia đều mang đến, lưu lại Như Ý cùng Lý Đại mấy người giữ nhà — bảo bảo của Như Ý thật còn quá nhỏ.
Vừa vặn kịp lúc đưa gả Cát Tường.
Nàng phát hiện, kể từ sau khi biết cái gì gọi là “biển rộng trời cao”, thật rất khó trở lại nhà lao hít thở không thông. Kinh thành chính là một “viện sâu” huyên náo, ầm ĩ, đầy thị phi cùng lời đồn đãi nhàm chán như thế, lúc tự do duy nhất chỉ khi ngẩng đầu nhìn trăng.
Mới dừng lại vài ngày, người của nhà cũ Phùng gia liền đến cửa nháo, Hứa phụ đến nịnh hót bợ đỡ… Lực nhẫn nại của nàng thực sự giảm xuống rất nhiều, có một loại xúc động muốn đánh bay tất cả những người đập phá.
Kết quả vệ sĩ hoàng đế phái đến trông cửa thật sự đã đánh bay toàn bộ người đến, phi thường có phong phạm chủ tử lưu manh nhà hắn.
Cho nên chân trước đưa gả Cát Tường, chân sau nàng liền quay về Hoa Châu, nàng rất nhớ Tam Lang, nhớ tiểu Vọng, nhớ biên quan rộng lớn không có tường vây.
Nàng trở về nhanh như thế, Tam Lang ném sứ thần Bắc Man còn đang cãi cọ, kinh hỉ dong ngựa ra ngoài thành đón nàng. Bóng chiều còn chưa hoàn toàn khuất núi, trăng non đã đợi không kịp mà mọc lên.
Cũng đợi không kịp giống như nàng.
Chỉ Hạnh từ trên xe ngựa “bay” nhanh đi, vừa vặn rơi vào trong lòng Tam Lang đang dừng lại mở rộng vòng tay, như là một sợi lông rơi xuống.
“Sớm muộn gì cũng sẽ bị nàng dọa ch.ết.” Tam Lang nhẹ giọng trách, chặt chẽ ôm nàng. Ngựa bất an xao động, mũi phun phì phì.
Nàng chỉ cười, ôm lưng hắn.
Sau đó cùng nhau ngẩng đầu, nhìn ánh trăng như mỉm cười, ở ngoài viện sâu.
Chính văn hoàn.