Chương 6: Cảnh sát tới

Huân tước Kacht đi xuống xe cảnh sát, nheo mắt nhìn kiến trúc rộng rãi trước mặt. Lâu đài từ xưa mà bảo tồn hoàn hảo ở Anh quốc như vậy chỉ sợ cũng chỉ có vài tòa, khiến cho hắn không khỏi có chút hâm mộ, nhưng nghĩ đến hàng năm tòa nhà này phải chi trả cho phí dụng, không khỏi lắc đầu nghĩ ý tưởng không thực tế.


Một người đàn ông từ trong lâu đài đi ra, hắn ba, bốn mươi tuổi, khuôn mặt gầy, mũi ưng khiến người chú ý.
"Chào buổi sáng, trưởng quan." Người đàn ông mở miệng nói.
Hắn là người từ Scotland Yard, Leopold, diện mạo và phong cách công tác, bị người tặng cho cái danh hiệu "Chó săn".


"Tình huống bên trong thế nào?" Kacht hỏi.
"Công việc hiện trường đã triển khai, còn chưa tr.a hỏi người liên quan." Leopold đơn giản giới thiệu tình huống.
Kacht gật đầu: "Trước tiên, để cho chúng ta gặp chủ nhân nơi này!"


Hai người cùng nhau đi vào đại sảnh, một người phụ nữ trung niên khuôn mặt nghiên cẩm nghênh đón bọn họ.
"Ngài là tước sĩ Kacht? Ta là Mey-Rin, mấy ngày trước đã nói chuyện điện thoại với ngài."


"Ừ, ta còn nhớ rõ giọng nói của ngươi." Kacht khô cằn đáp. Hiển nhiên cuộc trò chuyện lần đó cũng không làm người ta vui vẻ.
"Mời hai vị đi theo ta, tiểu thư đang ở phòng khác chờ hai người."
Mey-Rin mặt không chút thay đổi nói một câu, xoay người đi trước dẫn đường.


Kacht âm thầm thở ra, ban đầu hắn còn lo nên mở miệng thế nào để gặp chủ nhân. Gia nhân gia tộc Phantomhive đều ru rú trong nhà, nữ bá tước lại vì không khỏe, dường như chưa bao giờ lộ mặt trước công chúng, có thể nói là thần bí.


available on google playdownload on app store


Hai người đi theo Mey-Rin đi xuống phòng khác, một cô gái tao nhã ngồi trên sô pha dài. Nàng mặc váy liền áo, tóc đen rủ trên vai. Ngũ quan tinh xảo, tròng mắt lục sắc, làn da tuyết trắng, bên môi mang theo ý cười ôn nhu, hơn nữa quanh người tản ra khí chất yên tĩnh, khiến cho người ta có ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Đồn đãi người trong gia tộc Phantomhive đều có vẻ ngoài cực kỳ xuất sắc, thấy cảnh này, thật ra không ngoa.


"Buổi sáng tốt lành, bá tước tiểu thư."
"Chào buổi sáng, tước sĩ Kacht. Mời ngồi."
Tia hạ thấp người, làm động tác mời ngồi.
Hai bên hàn huyên đơn giản, sau đó Kacht nói đến chuyện chính.
"Đối với thảm kịch xảy ra, ta cảm thấy rất tiếc nuối."


"Hannah đã làm việc ở đây nhiều năm, ta hy vọng các ngươi có thể mau chóng tr.a ra hung thủ đã sát hại nàng." Tia thấp giọng nói.


"Đương nhiên, chúng ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực. Leopold là cảnh sát ưu tú nhất Scotland Yard, được gọi là Leopold tham dài, có hắn phụ trách phá án và bắt giam, ta tin rất nhanh hung thủ sẽ bị bắt."
Tia nghe vậy nhìn sáng Leopold, khẩn thiết nói: "Ta cũng tin chuyện này, tất cả nhờ ngài."


Leopold gật đầu: "Ta sẽ cố hết sức, bất quá vẫn cần ngài phối hợp."
"Chắc chắn rồi, vô luận các ngươi cần gì, đều có thể nói với nữ hầu Mey-Rin của ta, ta cũng sẽ phân phó những người hầu toàn lực phối hợp."
Leopold lộ ra biểu tình vừa lòng.


"Mặt khác, ta có thỉnh cầu nho nhỏ. Khi các ngươi hỏi tương quan nhân sĩ, cho phép ta tham gia được không?"
Leopold còn chưa kịp trả lời, tước sĩ Kacht đã bất mãn nói: "Chuyện này không hợp quy củ, hơn nữa đó không phải chuyện một vị bá tước tiểu thư như ngài nên làm, hay là ngài không tin năng lực của chúng ta?"


Tia trấn an cười. "Đương nhiên không phải, là ta thất lễ, xin lỗi."
Kacht gật đầu tỏ vẻ nhận lời giải thích của nàng, thả lỏng thân thể dựa vào ghế.
Leopold hỏi tình huống của nữ bộc bị hại, Mey-Rin trả lời. Hắn nhìn bản viết, nhìn Tia.


"Đại khái đã xác định thời gian người bị hại tử vong, là ba giờ rạng sáng hôm nay, tiểu thư Phantomhive, ngài biết vì sao nàng tới thư phòng vào giờ này không?"
Tia cảm thấy một chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn đáp: "Ta không biết."


"Người ch.ết mặc quần áo chỉnh tề, cũng không có dấu hiệu biểu hiện bị người khác hϊế͙p͙ bức. Vậy vì sao nửa đêm nàng lại đến thư phòng? Nếu là gặp tình nhân, ta tin trong lâu đài còn có nơi ẩn nấp tốt hơn thư phòng. Hiển nhiên, trong thư phòng có thứ hấp dẫn nàng."


Tia đã lĩnh hội hết ngụ ý của hắn, rủ mi mắt, che giấu tia ảm đảm chợt lóe trong mắt.
"Ta đã nói qua, Hannah đã làm việc cho gia tộc Phantomhive nhiều năm, không nên hoài nghi sự trung thành của nàng."


"Tiểu thư tôn kính, ngài còn chưa trả lời câu hỏi của ta, rốt cuộc trong thư phòng có vật phẩm nào có giá trị?" Leopold không chịu buông tha vấn đề này, truy vấn.


Thái độ ép buộc người ta khiến cho Mey-Rin luôn nghiêm túc không khỏi tức giận. Kacht nhàn nhã ngồi một bên, đối với hành vi thất lễ ép hỏi một tiểu thư quý tộc trẻ tuổi của cấp dưới, hắn chẳng những không ngăn cản, thậm chí còn có chút vẻ ý tứ.
Tia mỉm cười, trong mắt lại hình như có ý trào phúng.


"Không có. Cha ta lúc còn tại thế rất ít khi sử dụng thư phòng, bên trong cũng không có gì có giá trị."
Kỳ thật nàng cũng từng nghĩ tới vấn đề này, sau khi hỏi Mey-Rin mới biết được có một văn kiện bí mật và châu báu trong tủ sắt.


Đáng tiếc nàng nói vậy, không có nghĩ là người khác sẽ tin tưởng.
"Xem ra thời gian dài như vậy mà truyền thống gia tộc Phantomhive vẫn không thay đổi. Nhưng ngài đừng quên, thời đại bất đồng, chuyện điều tr.a mưu sát hoàn toàn là công việc của cảnh sát!"


Tia không biết vì sao đột nhiên Kacht nói như vậy, chỉ có thể trả lời theo hắn: "Đương nhiên, chuyện này ta chưa từng hoài nghi."
Nàng đồng ý cũng không làm Kacht vừa lòng, hắn làm thủ thế "tạm thời như thế", dựa vào lưng ghế.


Leopold hỏi vấn đề bảo vệ lâu đài, Tia và Mey-Rin cũng không rõ ràng, đành phải phân phó nữ bộc mời Arclund. Thấy Arclund, trong mắt Leopold hiện lên tia sáng không dễ phát hiện.


Ardlund giới thiệu một chút về công việc cảnh vệ, Leopold yêu cầu, dẫn hắn ra ngoài xem xét. Kacht nói vài câu không mặn không nhạt, cũng lấy lý do bận rộn cáo từ.
Sau khi hắn rời đi, Tia nói với Mey-Rin: "Ta không biết có phải ảo giác của ta hay không, dường như tước sĩ Kacht có chút bất mãn với ta."


"Ngài không cần để ý, ta tin không phải do ngài, thực ra, từ lúc ông cố của ngài, người ở Scotland Yard đã có cảm xúc mâu thuẫn với gia tộc Phantomhive." Mey-Rin trả lời.
"Lần đầu tiên ta nghe nói, ông cố đã làm gì khiến cho người ta oán hận đến giờ?" Tia cảm thấy hứng thú hỏi.


"Xin lỗi, cụ thể những chuyện trước kia, ta cũng không rõ, dù sao đó cũng là chuyện rất nhiều năm về trước."
Tia tiếc nuối gật đầu. Truyện "Hắc quản gia", thời đại nhân vật chính Ciel, nàng không thể không để ý.


Mãi cho đến khi chạng vạng, cảnh sát mới báo cáo. Hung khí sát hại Hannah là một thanh đồng, nguyên bản là trang sức trong thư phòng, mặt ngoài bị người chà lau, không phân biệt được vân tay.


Theo vị trí miệng vết thương trên thi thể, Hannah đi hướng cửa thư phòng bị hung thủ đánh trúng gáy từ phía sau, tử vong. Bởi vậy có thể thấy được, Hannah biết hung thủ. Thư phòng có dấu vết bị lục lọi, nhưng không mất thứ gì.


Cảnh sát hỏi người hầu trong lâu đài, không ai nhìn thấy người khả nghi hay tiếng động không bình thường. Lý do Hannah đi đến thư phòng lúc đêm khuya, cũng không có người nào biết, bao gồm cả nữ hầu có quan hệ tốt với Hannah. Hannah có một người yêu, ở thôn trang phụ cận. Sau hỏi người nọ, cũng loại bỏ khả năng xuất hiện ban đêm.


Sự kiện mưu sát đã mang đến bóng ma bao phủ tòa thành Phantomhive, Tia đã khôi phục bình thường, nghỉ ngơi. Là người đứng đầu, trước hết nàng phải trấn định, trấn an nhóm bộc dịch kinh hoàng.
....Cho dù như vậy, sự trấn định đó cũng chỉ ở ngoài mặt.


Tâm lý Tia thừa nhận, gặp chuyện như vậy vẫn bối rối bất an, thậm chí là khổ sở khiếp sợ. Cứ cho là nàng đã hết sức che dấu cảm xúc, đi học cũng thất thần. Giáo sư xuất thân từ Oxford, dạy tiếng Latin khó có khi biểu hiện ra vẻ khoan dung.


Tia cũng ý thức được điểm này, cố gắng tiếp thu, đem lực chú ý tập trung chuyện trước mặt. Khi nàng vất vả có được một ít tiến triển, không biết chỗ nào truyền đến một tiếng nổ.
"Tiếng gì vậy?" Nàng phản xạ có điều kiện đứng lên hỏi.


Trên mặt giáo sư lộ ra vài phần kinh dị, nhưng vẫn biểu hiện không chút hoang mang.
"Không biết."
"Xin lỗi giáo sư, ta phải đi xem có chuyện gì."


Không đợi giáo sư trả lời, Tia đã vội vàng ra khỏi phòng. Nàng đi qua hàng lang ngày thường không thường sử dụng, có vài người hầu tụ tập nhìn, thỉnh thoảng nhẹ giọng nghị luận vài câu. Thấy nàng đến, đứng qua một bên.


Arclung đứng trước một gian phòng, cửa phòng miễn cưỡng còn trên khung cửa, trên cửa có vết màu đen bị đốt, vụn gỗ vỡ vụt rơi xuống.
Hắn quay đầu thấy Tia, lập tức đi tới.
"Phía trước nguy hiểm, xin đừng đi qua."
"Rốt cuộc là chuyện gì?"


Biểu tình Arclund nghiêm trọng chưa từng thấy, tình thế phát triển vượt qua cả dự tính của hắn.
"Là bom nổ mạnh, tiểu thư."
"Trời ạ!"
Tia hít vào một hơi. Đầu tiên là mưu sát, sau là bom, rốt cuộc đây là cái dạng thế giới điên cuồng gì!
Nàng thở ra, hỏi: "Có người bị thương không?"


"Rất may mắn, lúc nổ không có ai gần đây."
"Báo cảnh sát đi, thế này đã không phải chuyện chúng ta có thể ứng phó."
Tia cảm thấy vận mệnh thật sự rất chú ý nàng, nàng đã muốn tận tâm hết sức sắm vai nhân vật, nhưng hiển nhiên tự thân nàng còn không đủ.


Arclund gật đầu, khuôn mặt nghiêm túc đáng quý hiện ra vài phần nhu hòa.
"Ngài đã làm rất tốt, còn lại xin yên tâm giao cho ta xử lý!"
Tia cảm kích nhìn hắn. "Cám ơn ngươi, đội trưởng Arclund."






Truyện liên quan